← Ch.07 | Ch.09 → |
Tìm không thấy, tìm không thấy, một đêm Đoàn Dục Thần chạy đến hết tất cả những nơi Thời Mễ Mễ bình thường hay đến, lại vẫn không tìm thấy cô, tất cả mọi người đều nói đã lâu không gặp cô, mà thời gian vừa đúng chính là sau khi bọn họ hẹn hò.
Cô không đến những nơi này, không có về nhà, không có nhờ vả bạn bè, như vậy rốt cuộc cô sẽ đi đâu?
Đoàn Dục Thần tìm đến nổi ruột gan rối bời, hoang mang lo sợ, thậm chí thiếu chút nữa nảy ra tai nạn xe cộ, may mắn người xảy ra va chạm nhẹ với anh đúng lúc là nhân viên trong 'quán bar lão Đường' vừa tan ca, đối phương sau khi nhận ra anh cũng nhận thấy tình trạng tinh thần của anh cũng không phải là rất tốt, lập tức gọi điện thoại báo cho ông chủ Đường Duẫn biết, không lâu sau Đường Duẫn đã chạy đến.
Đường Duẫn đem Đoàn Dục Thần mất hồn mất vía trở về nhà, đưa cho anh một ly nước nóng.
"Xảy ra chuyện gì?" Ngồi xuống sô pha đối diện anh, Đường Duẫn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Tớ không tìm thấy cô ấy." Trừng mắt nhìn ly nước nóng trong tay một hồi, Đoàn Dục Thần mới khàn giọng trả lời.
"Không tìm thấy ai?"
"Mễ Mễ."
"Thời Mễ Mễ?" Đường Duẫn ngạc nhiên chớp chớp mắt, "Cô ấy làm sao? Chẳng lẽ nói buổi chiều hôm qua cô ấy không đi thẳng về nhà sao?" Vừa nói xong, Đường Duẫn giật mình phát giác lập tức che miệng mình lại, đáng tiếc đã không kịp.
"Buổi chiều hôm qua?" Đoàn Dục Thần lập tức từ trên ghế đứng dậy, nước nóng từ trong ly bắn ra ngoài, bắn ướt tay của anh và mảng áo trước ngực."Cô ấy đến tìm cậu?" Anh kích động hỏi.
"Ách...."
"Lão Đường!"
"Cô ấy đến tìm cậu có phải không? Lão Đường, cậu không được lừa tớ!"
"Được rồi, được rồi, " Đường Duẫn bỗng giơ cao hai tay ngang đầu đầu hàng, "Tớ thừa nhận chiều hôm qua thật sự tớ từng gặp cô ấy, nhưng tớ thề tớ tuyệt đối không có nói xấu cậu nửa câu, thậm chí sở dĩ tớ gặp mặt cô ấy tất cả đều vì muốn giúp cậu."
"Giúp tớ?" Đoàn Dục Thần vẻ mặt mờ mịt nhìn anh ta.
"Đúng, giúp cậu. Giúp cậu đem những nỗ lực và trả giá cậu làm cho cô ấy trong những năm qua nói cho cô ấy biết, để cho cô ấy biết tình cảm cậu dành cho cô ấy có bao nhiêu sâu nặng."
"Cậu...." Đoàn Dục Thần đột nhiên mở to hai mắt.
"Tớ biết cậu nhất định sẽ nói tớ nhiều chuyện, nhưng tớ thật sự chịu không được, chưa từng gặp người nào ngu ngốc như cậu, chỉ cần...."
"Lão Đường ngậm miệng." Đoàn Dục Thần nhịn không được nhắm hai mắt lại, "Sau khi cô ấy đến tìm cậu, có nói muốn đi đâu không?"
"Đi đâu? Trở về nhà cậu, hai người các cậu bây giờ không phải ở cùng nhau sao? Lúc cô ấy nhìn thấy cậu từ công ty đi ra còn vô cùng vội vàng, lo lắng cậu sẽ về nhà trước cô ấy một bước, sau đó cô ấy gọi điện thoại cho cậu nói muốn ăn xíu mại....."
"Chờ, chờ một chút, chờ một chút, rốt cuộc chiều qua lúc cậu gặp cô ấy là mấy giờ?" Càng nghe càng cảm thấy không đúng, Đoàn Dục Thần đột nhiên ngắt lời anh ta.
"Buổi chiều, sau khi ăn trưa không lâu, đại khái trong khoảng hơn 1h đến 2h."
Đoàn Dục Thần đột nhiên trong lúc đó mềm rũ ngả ngồi xuống sô pha.
"Lão Đoàn?"
"Cô ấy không đến tìm cậu." Anh mất hứng nói.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sau buổi chiều hôm qua Thời Mễ Mễ cô ấy có về nhà không?" Đường Duẫn nhăn nhăn mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vẻ suy sụp tinh thần trên mặt anh hỏi.
Đoàn Dục Thần im lặng gật gật đầu.
"Sau đó xảy ra chuyện gì, các cậu cãi nhau sao? Nếu không sao cô ấy có thể bỏ nhà đi?"
Đoàn Dục Thần lại gật đầu lần nữa.
Đường Duẫn ngạc nhiên nhìn anh, một hồi không nói nên lời.
"Cậu gật đầu là có ý gì, các cậu thật sự cãi nhau sao?"
Đoàn Dục Thần lại gật đầu.
Lần này Đường Duẫn thật sự há hốc miệng, "Cậu và cô ấy cãi nhau? Tớ có nghe sai không? Tớ cho là cả đời này cậu căn bản không thể nói nặng với cô ấy một câu, cãi nhau? Đây rốt cuộc là chuyện gì, xảy ra chuyện gì?" Anh ta tò mò, vội vã liên tục hỏi.
Đoàn Dục Thần đầu tiên im lặng một hồi, sau đó hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn anh.
"Lão Đường, trong mắt cậu, cậu cảm thấy Mễ Mễ cô ấy rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào?" Anh một bộ nghiêm túc nhìn anh ta.
"Vì sao đột nhiên hỏi tớ như vậy?" Đường Duẫn ngây người một hồi.
"Cậu chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của tớ là được."
"Thời Mễ Mễ là dạng phụ nữ nào sao? Người phụ nữ thời thượng, xinh đẹp, tràn đầy quyến rũ và tự tin. Nếu như cô ấy thật sự muốn, đại khái không có người đàn ông nào chạy thoát khỏi sự hấp dẫn và quyến rũ của cô ấy." Sau một hồi im lặng, Đường Duẫn nói.
"Vậy hành vi của cô ấy thì sao?"
"Ý gì?"
"Chính là ý nghĩa trên mặt chữ." Đoàn Dục Thần buồn bực dùng ngón tay cào đầu một cái, tránh né sự thăm dò của anh ta.
"Tớ là hỏi cậu hành vi mà cậu nói là chỉ cách ăn mặc hay hành vi cử chỉ, hay là tốc độ cô ấy quen bạn trai đổi bạn trai?" Đường Duẫn hỏi.
Đoàn Dục Thần mím mím môi, ánh mắt mông lung bất định.
"Lão Đoàn, cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
Đoàn Dục Thần im lặng một lúc, mới ngẩng đầu nhìn anh ta nói.
"Tớ muốn hỏi cậu cảm thấy Mễ Mễ là loại phự nữ không biết giữ gìn trong sạch, sẽ tùy tiện cùng đàn ông lên giường sao?"
Đường Duẫn nghẹn họng trân trối trừng anh, một hồi mới chìa ngón tay run rẩy ra chỉ anh, "Cậu.... Chẳng lẽ cậu với Mễ Mễ vì chuyện này mà cãi nhau? Cậu hỏi cô ấy như vậy?"
"Không."
Đường Duẫn hơi hơi thở phào.
"Tớ hỏi cô ấy, tớ có phải là người đàn ông đầu tiên của cô ấy không?"
Đường Duẫn trong chốc lát trợn tròn hai mắt, lớn đến nổi con mắt thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
"Cậu nói cái gì?" Anh ta kêu to, "Tớ có nghe sai không? Xin cậu nói lại một lần!"
"Tớ hỏi cô ấy tớ có phải là người đàn ông đầu tiên của cô ấy không."
"Cậu là thằng ngốc à! Trời ơi, có lúc tớ thật nghi ngờ não của cậu có phải so với người bình thường thiếu mất một ít không, loại vấn đề này cậu dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết không thể hỏi, cho dù cậu phát hiện cô ấy không phải là xử nữ cũng vậy! Trời ơi, tớ sắp ngất rồi, tớ sao lại có loại bạn thiếu não như cậu?"
Vẻ mặt Đường Duẫn khóc không ra nước mắt, mà Đoàn Dục Thần lại một bộ ân hận lúc trước đã làm sai, nhưng cho dù là như vậy anh vẫn muốn nghe câu trả lời của cậu ta, bởi vì trong đám bạn của anh, lão Đường xem như quen thuộc Mễ Mễ nhất, cũng quen biết lâu nhất, mà anh cũng chỉ có thể tìm cậu ta để xả ra sự buồn bực kìm nén trong lòng, ngoại trừ cậu ta, anh thật sự không tìm được người nào khác thích hợp hơn.
"Cậu còn chưa nói cho tớ biết suy nghĩ của cậu." Anh nói.
"Lão Đoàn, cậu nghe không hiểu lời tớ nói sao? Loại vấn đề này cậu căn bản không nên hỏi cô ấy...."
"Bây giờ tớ đang hỏi cậu, " Anh ngắt lời cậu ta, "Cậu cảm thấy cô ấy là loại phụ nữ sẽ tùy tiện cùng đàn ông lên giường sao?"
"Chuyện này tớ làm sao mà biết được, tớ lại chưa từng hẹn hò với cô ấy!" Đường Duẫn trừng anh một cái, không vui vẻ trả lời."Lão Đoàn, không phải tớ muốn nói cậu, cậu cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết cô ấy, 10 năm qua mỗi một hành động của cô ấy cậu không phải đều nhìn thấy hết sao? Mà cậu lại vẫn khăng khăng yêu cô ấy, ngay cả nhìn người phụ nữ khác một cái cũng không chịu, đã như vậy, bây giờ cậu sẽ vì cái nguyên nhân cô ấy không phải là xử nữ này mà bỏ cô ấy sao?"
"Sẽ không." Đoàn Dục Thần không chút do dự trả lời.
"Đã không, cô ấy rốt cuộc có phải là xử nữ hay không, chuyện này hẳn là không quan trọng đi? Bởi vì từ đầu đến cuối cậu yêu là con người Thời Mễ Mễ, mà không phải là vì cô ấy là xử nữ mới yêu, không phải sao?"
Đoàn Dục Thần ngây ngốc nhìn anh ta, đột nhiên có loại cảm giác được người khác cảnh tỉnh.
"Nghĩ thông rồi sao?" Chỉ nhìn thái độ trên mặt anh, Đường Duẫn cũng biết câu trả lời.
Đoàn Dục Thần đột nhiên nhắm hai mắt lại, sau đó dùng sức lau mặt, lại mở to hai mắt, trong mắt đã không còn bất cứ hoang mang nào, sáng trong giống như một cái gương, trong gương phản chiếu lên sự kiên định và quyết tâm của anh một cách rõ ràng. Trong lúc đó, khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên.
"Tớ nói lão Đường, cậu lúc nào thì biến thành thầy giáo Trương rồi, sao cũng không báo trước một tiếng, như vậy tớ cũng không cần buồn phiền cả một ngày." Anh đùa giỡn nói.
"Đi! Cái gì thầy giáo Trương, thầy giáo Trần, còn không phải là những nữ khách kia đến uống rượu trong quán bar, sau đó vừa khóc vừa cười nói một đống những lời nên nói, không nên nói, lâu ngày liền trở thành như vậy." Đường Duẫn nhún nhún vai."Trở lại việc chính, cậu thật sự không tìm thấy Mễ Mễ sao? Cậu đi đâu tìm cô ấy?"
Tâm trạng thoải mái chưa được một lát trong nháy mắt lại trở nên nặng nề như lúc trước, Đoàn Dục Thần than thở đem những nơi mình đã chạy qua nói cho Đường Duẫn biết, sau khi Đường Duẫn nghe xong nhất thời cũng không nghĩ ra còn chỗ nào bị quên.
Sau một hồi hai người suy nghĩ thảo luận, Đường Duẫn nhận lời anh nếu nhìn thấy Thời Mễ Mễ nhất định sẽ lập tức báo cho anh biết. Mà Đoàn Dục Thần được Đường Duẫn khuyên nhủ quyết định về nhà nghỉ ngơi một chút, dù sao muốn tìm người cũng cần phải có sức khỏe.
Chân trời phía đông dần dần sáng lên, một ngày mới lại bắt đầu.
*****************
Ở trong nhà Chương Kính một ngày, Thời Mễ Mễ phần lớn thời gian là ăn không ngồi rồi, chỉ có thể suy nghĩ lung tung.
Cô nhớ lại chuyện Đường Duẫn nói với cô, nhớ đến những nỗ lực và trả giá mà anh làm vì yêu cô, nhớ đến những ngọt ngào hơn nữa tháng nay cô và anh sớm chiều bên nhau, còn nhớ đến tên hỗn đản là anh lại nghi ngờ sự trong sạch của cô.
Thật sự là không nghĩ đến không tức giận, càng nghĩ càng tức! Rốt cuộc là anh đi đâu nghe những lời gièm pha xằng bậy kia? Không bác bỏ những tin đồn kia cho cô thì thôi, lại còn hoàn toàn tin tưởng, học trưởng ngu ngốc kia!
Không được, tức giận cũng không có tác dụng, cô ở đây không gặp anh cũng vậy, căn bản là không có tác dụng gì, cô nhất định phải làm cho rõ ràng tên hỗn đãn bịa đặt kia rốt cuộc là ai, còn có phản ứng của anh với chuyện này, lúc đó thật sự đã định tội cho cô? Hay là những lời nói lúc đó chỉ là tức giận mà nói, chỉ là phản ứng trong nhất thời không khống chế được buồn phiền của mình mà thôi.
Nếu như đáp án là cái trước, cô nghĩ, bọn họ sớm chia tay đối với hai bên đều tốt.
Nghĩ xong, cô lập tức đi đến tủ quần áo của Chương Kính mượn y phục của Bồng Khiết mặc vào. May mà mấy ngày trước Bồng Khiết được Sóc Dã dạy dỗ, thẩm mĩ về quần áo được nâng cao không ít, nếu không giống như trước đây, cô thà nguyện mượn đồ tây của Chương Kính mặc vào, đánh chết cũng tuyệt đối không đụng vào y phục của Bồng Khiết, bởi vì thẩm mĩ trang phục trước đây của cô ấy thực sự chỉ có thể dùng 4 chữ 'vô cùng thê thảm' để hình dung.
Khiết sỡ hữu một cơ thể cao 1m75 nhưng chân lại cực kì nhỏ, chỉ lớn hơn cô có nửa số mà thôi, cho nên ngoại trừ mượn quần áo, cô cũng thuận tiện mượn đôi giày của cô ấy.
Cô đứng trước gương xoay mấy vòng, nhìn bản thân trong gương tuy không được vừa ý 100%, nhưng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, đại khái cũng có 85%___nhưng đạt tiêu chuẩn của cô là 80%.
Cầm tiền mượn Uông Bồng Khiết lên và chìa khóa cửa nhà Chương Kính, cô xoay người ra cửa.
************
Lúc Thời Mễ Mễ về đến nhà, Đoàn Dục Thần mới vừa ngủ không được bao lâu. Mặc dù nói anh đồng ý với Đường Duẫn về nhà nghỉ ngơi, nhưng là sau khi trở về nhà phát hiện bản thân căn bản là không ngủ được, thế là anh ra ngoài lại chạy đến nhà cô, Doãn Thắng Nam và Lữ Tư Anh một lần nữa, sau khi xác định cô không có ở 3 nơi đó, lại đến công ty hàng không nơi cô làm việc một chuyến, xác định gần đây cô không có chuyến bay hay là dự định ra nước ngoài, mới hơi yên tâm trở về nhà ngủ.
Mặc dù mệt đến không chịu nổi, nhưng tâm sự đè ép trong lòng muốn ngủ yên ổn căn bản chính là việc không thể, cho nên lúc cửa nhà đột nhiên bị người mở ra, Đoàn Dục Thần lập tức mở to hai mắt tỉnh dậy.
"Ai?" Anh nhanh chóng ngồi dậy, sau khi nhìn rõ người đứng trước cửa, bỗng nhiên kinh ngạc vui mừng kêu lớn, "Mễ Mễ!"
Anh nhanh như chớp bước xuống giường, chạy về phía cô.
"Em chạy đến đâu vậy, em biết không anh lo lắng gần chết." Anh nắm lấy tay cô nói.
"Còn có tâm trạng để ngủ, em không thấy anh khẩn trương chỗ nào?" Thời Mễ Mễ đẩy tay anh ra, châm chọc trả lời anh.
"Công bằng một chút, tối hôm qua anh đi khắp nơi tìm em, cho đến 10 phút trước mới nằm xuống." Anh thành thật kể lại.
"Thật sự là vất vả nha." Cô nhướng mày chế giễu.
"Em vẫn còn tức giận?" Anh im lặng một hồi, thăm dò hỏi.
"Sao vậy được? Anh không thấy tâm trạng của em bây giờ rất tốt sao?" Cô tặng anh một cái cười nhếch miệng không hề có ý cười.
Quả nhiên vẫn còn tức giận! "Xin lỗi." Anh nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
"Xin lỗi cái gì?" Cô giả vờ không hiểu.
"Tối hôm qua anh không nên nói với em như vậy, xin lỗi."
"Ác, tối qua anh nói cái gì, em đã quên rồi, anh nói lại một lần nữa em nghe xem."
"Mễ Mễ...."
"Sao không nói? A, anh không nói ngược lại em lại nhớ ra, anh hình như nói em không biết xấu hổ, nói ai cũng có thể làm chồng em..."
"Anh không nói như vậy!" Anh vội vàng ngắt lời cô kêu lên, trên mặt tràn đầy hối hận và khẩn cầu."Mễ Mễ xin lỗi, xin em đem toàn bộ lời anh nói tối hôm qua quên đi được không? Tối qua anh.... không biết tối qua anh là bị làm sao, sao lại nói ra những lời nói hồ đồ như vậy, anh thật sự không phải cố ý muốn nói với em những lời đó, anh chỉ là..... anh không biết...Mễ Mễ, em tha thứ cho anh được không?"
"Không phải cố ý?"
Đoàn Dục Thần dùng sức gật đầu.
"Vậy là cố tình?"
Anh lập tức mở to hai mắt, tiếp theo dùng sức lắc đầu."Mễ Mễ...."
"Anh chỉ cần trả lời em một vấn đề là được." Cô ngắt lời anh, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh."Vì sao anh đột nhiên để ý đến việc này, hay là ngay từ đầu thật ra anh đã nghi ngờ sự trong sạch của em?"
"Không, anh không có, từ trước đến giờ anh chưa từng nghi ngờ, cũng không nghĩ đến, cho đến khi..." Anh bất ngờ ngậm miệng, ánh mắt toàn bộ trở nên lạnh lẽo.
"Cho đến cái gì?" Cô hỏi.
Đoàn Dục Thần nhìn cô một cái, do dự không biết có nên đem lời nói của Nhan Thế Ngọc nói cho cô biết.
"Học trưởng, nếu anh không thành thật nói cho em biết, sau này em sẽ thật sự không để ý đến anh!" Thời Mễ Mễ uy hiếp.
"Mễ Mễ..."
"Rốt cuộc anh có nói hay không?"
Nhắm mắt lại, Đoàn Dục Thần hít sâu một hơi."Nhan Thế Ngọc."
"Nhan Thế ngọc? Anh nói bạn trai trước đây của em, cái tên hỗn đản lừa em nói hắn chưa kết hôn, sau cùng lại hại em bị vợ anh ta tát một bạt tai, còn bị chửi là hồ ly tinh?" Thời Mễ Mễ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vợ hắn đánh em?" Đoàn Dục Thần chỉ nghe thấy câu này.
"Anh ta nói với anh cái gì?" Cô chất vấn anh.
"Em nói vợ hắn đánh em? Chuyện này xảy ra lúc nào, vì sao em không nói với anh?" Anh bắt lấy cô hỏi.
"Đây không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là tên hỗn đản kia nói với anh cái gì?"
"Em trả lời anh trước."
"Anh trả lời em trước!" Cô đột nhiên cao giọng, "Còn có, anh đừng nghĩ lợi dụng cơ hội này thay đổi chủ đề."
"Anh không có."
"Vậy trả lời em."
Nhìn trong mắt cô kiên quyết lại có tức giận, Đoàn Dục Thần dùng sức hít một hơi, tạm thời đè xuống sự tức giận không kém hơn cô đang tích tụ ở trong ngực.
"Hôm qua sau khi anh mua xíu mại trên đường trở về nhà bất ngờ gặp hắn, chính lúc định lái xe vào cửa hầm của khu nhà, anh thiếu chút nữa đụng hắn, lúc xuống xe kiểm tra mới biết là hắn." Anh nói với cô, tiếp theo liền từ từ đem tất cả chuyện buổi chiều hôm qua nói ra.
Thời Mễ Mễ càng nghe càng tức giận, lúc anh cuối cùng nói xong ngừng lại, sự tức giận của cô cũng đúng lúc đạt đến đỉnh điểm giới hạn bùng nổ.
"Đoàn Dục Thần tên hỗn đản anh, anh lại tin tưởng hắn! Anh tên hỗn đản này!" Cô bất ngờ đem chìa khóa trong tay ném về phía anh, tiếp theo là tất cả những thứ cô có thể với được, một bên ném một bên tức giận kêu.
Anh hỗn đản, thật sự là một đại hỗn đản! Nhan Thế Ngọc kia đã đem cô nói thành quá đáng như vậy, anh không giúp cô trút giận, hung hăng đánh tên hỗn đản kia một trận thì thôi, lại còn tin tưởng lời hắn nói!
Hổn đãn! Hỗn đản! Hỗn đản! Đoàn Dục Thần tên đại hỗn đản nhà anh! Nói cái gì yêu cô, thích cô, vì cô trả giá bao nhiêu, tất cả đều là vô dụng lừa người! Nếu như anh thật sự thích cô, yêu cô, sẽ không hiểu tính cách cô sao? Nếu như thật sự thích cô, yêu cô sẽ không nghe cô giải thích liền định tội cho cô sao? Trong mắt anh cô thật sự là loại phụ nữ ai cũng có thể làm chồng, ham hư vinh sao?
Phương pháp vá màng trinh? Shit! Thời Mễ Mễ cô sẽ vì đàn ông tự ngược đãi bản thân như vậy, lãng phí tiền? Đi cái đầu hắn!
"Mễ Mễ, đừng ném, cảm thận bị thương đến eo!" Nhìn thấy cô ném xong không còn gì để ném, thậm chí muốn nhấc ghế ném anh, Đoàn Dục Thần bước một bước dài đột nhiên bước đến trước mặt cô, nắm chặt tay cô.
"Hỗn đản! Anh đừng đụng vào em!" Cô dùng sức đẩy tay anh ra.
"Mễ Mễ..." Đoàn Dục Thần không biết làm sao nhìn cô, hối hận đã nói cho cô biết.
"Tên hỗn đản nhà anh lại tin tưởng hắn, không tin em!" Cô chửi.
"Xin lỗi." Anh chỉ có thể nhận lỗi.
"Em không cần anh xin lỗi!" Cô quát lên, nước mắt không kìm được từ trong hốc mắt rơi ra."Anh sao có thể như vậy? Trong mắt anh, em thật sự là một người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng sao?"
"Không, không phải!" Anh vội vàng lắc đầu, lại nhanh chóng bắt lấy cô, "Mễ Mễ xin lỗi, anh chỉ là trong nhất thời bị ghen tức làm u mê, cho nên mới mất đi lý trí...."
"Chúng ta chia tay đi."
Đoàn Dục Thần lập tức trợn tròn hai mắt nhìn cô.
"Chúng ta chia tay đi." Cô lại nói lần nữa.
"Không." Đoàn Dục Thần vẫn giữ tư thế và thái độ như vậy sau một lúc cuối cùng buột miệng kêu lên. Tiếng kêu của anh giống như từ một nơi rất xa rất xa truyền đến.
"Nếu anh không đồng ý, em sẽ thật sự biến mình trở thành một người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng." Cô lạnh lùng nói.
"Mễ Mễ!" Đoàn Dục Thần kích động hét lên, máu trên mặt đã rút đi hết, toàn bộ gương mặt trắng nhợt kinh người.
"Anh có đồng ý không, nếu đồng ý, ít nhất sau này chúng ta còn có thể làm bạn bình thường." Cô nhìn anh chăm chú tiếp tục nói.
Đoàn Dục Thần không chuyển mắt nhìn cô, đôi mắt kích động đỏ lên.
"Em nhất định muốn như vậy sao? Ngay cả một cơ hội cũng không cho anh liền phán anh tội chết?" Anh nghẹn giọng hỏi, giọng nói khàn đến nổi gần như nghe không rõ.
"Không phải anh cũng đối với em như vậy?"
"Anh không có! Anh chỉ là nhất thời mất đi lý trí, lúc em xông cửa đi trong tích tắc đó anh đã hối hận rồi. Mễ Mễ, đừng đối xử với anh như vậy." Anh nắm chặt lấy cô.
"Trả lời, đồng ý hoặc không đồng ý?" Cô không để ý đến anh, kiên trì hỏi.
"Cho anh một cơ hội nữa."
"Đồng ý hoặc không đồng ý?" Cô hỏi lại.
"Không!"
"Tốt lắm, dù sao người muốn lên giường với em cũng rất nhiều, ít nhất em không cần tốn thời gian đi tìm, tùy lúc tùy nơi..."
"Đáng ghét!" Đoàn Dục Thần đột nhiên buông tay cô ra, xoay người sử dụng toàn bộ sức lực trong người, đấm một đấm lên tường, phát ra một tiếng "phanh" thật lớn, cũng dọa cho Thời Mễ Mễ giật mình thật mạnh.
Cô trợn to mắt nhìn anh, lần đầu tiên biết được dưới bề ngoài nho nhã thư sinh của anh thật ra cũng có một mặt cuồng bạo.
Qua một lúc, anh quay đầu nhìn cô, cô lờ mờ nhìn thấy vết máu đỏ trên chỗ tường vừa bị anh đấm, kinh ngạc nhanh chóng đem ánh mắt chuyển đến tay anh.
"Được, anh đồng ý với em." Anh đột nhiên mở miệng, cô lại bất ngờ đem ánh mắt trở về trên mặt anh, cảm thấy trong lòng giống như đột nhiên bị lủng một cái lỗ lớn, không những đau nhức còn có một loại cảm giác trống rỗng, không biết làm sao.
Anh thế nhưng đồng ý rồi?! Cô cũng không phải thật sự muốn chia tay anh, chỉ là nhất thời tức quá, chỉ là muốn chọc tức anh, chỉ là...chỉ là....
Không kịp đề phòng một trận cảm giác muốn khóc xông thẳng lên mũi, lên mắt cô, cô vội vàng xoay người đi ra ngoài cửa, đồng thời cố gắng nhịn lại nước mắt lâng lâng trong hốc mắt, không để chúng rơi xuống.
Sau lưng không có tiếng nói giữ lại, anh không chút đấu tranh, cũng không có giữ cô, học trưởng tên đại ngu ngốc này! Cô xin thề sau này không bao giờ để ý đến anh nữa, ô....
"Chờ một chút."
Tiếng giữ lại cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng cô mới không thèm để ý đến anh đâu, cho dù anh nói cái gì, cô đều không để ý đến anh, bởi vì cô vừa mới phát thề.
"Đôi gối ôm đó là em mua, em không mang về sao?"
"Cái gì?!" Cô lập tức xoay người trừng anh.
"Gối ôm của em." Anh đứng bên cửa phòng, chỉ con gấu bông trên sô pha, trên mặt ngoại trừ một chút trắng bệch nhìn không ra bất kì thái độ nào của anh.
Thời Mễ Mễ trừng anh, cảm giác khó chịu trong lòng từng chút từng chút biến mất, thay vào đó toàn là tức giận. Anh thật sự, thật sự là một tên đại hỗn đản nhất trên đời! Không giữ cô lại thì thôi, lại còn giống như muốn đem cô hoàn toàn đuổi ra ngoài, ngay cả đồ vật thuộc về cô cũng muốn cô nhất định đem đi.
Hỗn đản! Thật sự là một tên đại hỗn đản!
Muốn cô đem đồ của cô đi có phải không? Tốt lắm! Đồ của cô không chỉ có hai cái gối ôm đó mà thôi!
Tức giận đùng đùng, cô xoay người trước tiên đi vào bếp.
"Cái chảo này là em mua, cái nồi này là em mua, cặp đĩa sứ này cũng là em mua, còn có hai cái muỗng này, con dao này, con dao gọt trái cây cũng toàn bộ là em bỏ tiền mua." Cô một bên lật, một bên nói, một bên đem toàn bộ đồ bỏ vào trong cái chảo trên bếp, sau đó phanh một tiếng đậy cái chảo lại, bưng ra phòng khách.
Lại phanh một tiếng cô đem cái chảo đặt ở sau cánh cửa phòng khách, không chút lãng phí thời gian lập tức xoay người, lần này đi thẳng vào phòng ngủ của anh.
"Khung hình này là em mua, đèn bàn là em mua, đệm lót là em mua, còn có, " Cô xoay người đi về phía phòng tắm."Lọ dầu gội đầu này em mua, đám đồ tắm cũng là em mua, tất cả em đều muốn dọn đi."
Đoàn Dục Thần chỉ im lặng nhìn động tác của cô, từ đầu đến cuối không nói nửa tiếng.
Anh thờ ơ im lặng khiến cho Thời Mễ Mễ nhất thời cảm thấy chính mình giống một người ngốc, cô rốt cuộc đang làm cái gì?
Không nói nữa, cô lẳng lặng đem những thứ vừa mới điểm danh thu dọn xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ của anh.
"Chờ một chút." Anh đột nhiên lại gọi cô lại.
Mặt cô không thái độ xoay đầu nhìn anh.
"Em còn có đồ chưa lấy đến."
Anh quả nhiên muốn đem toàn bộ ném trả cho cô? Quên đi! Cô đã không để ý, cũng không còn sức tức giận, mặc kệ anh muốn như thế nào.
"Đồ nào?" Cô nhạt hỏi.
"Cái lược này cũng là của em." Anh lấy cái lược trên bàn trang điểm đưa cho cô.
Mặt không chút thái độ cô nhận lấy, xoay người đi, sao biết anh lại kêu lên sau lưng cô."Chờ một chút, còn có."
Cô lần thứ hai ngừng lại quay đầu nhìn anh, lần này anh đem cái bấm móng tay trả cho cô.
Cô xoay người.
"Còn có..."
"Anh có thể một lần nói xong được không!" Cô nhanh như chớp quay người lại, giận không nhịn được trừng mắt nhìn đôi mắt đen láy không thấy đáy của anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó mới từ từ mở miệng.
"Cái ly này là của em." Anh không biết từ đâu lấy ra ly trà cô hay dùng, đem ly trà đưa cho cô."Hộp sữa chocolate này là của em." Sau đó đem hộp sữa đưa cho cô."Hai cái CD này là của em." Lại đem CD đưa cho cô."Quyển tạp chí này là của em." Sau đó là tạp chí."Còn có...."
"Còn có cái gì, anh có thể một lần đem tất cả trả cho em được không?" Thời Mễ Mễ lại nhịn không được mở miệng. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi đây, rời khỏi anh, bởi vì nếu như còn không rời đi, cô sợ chính mình sẽ nhanh sụp đổ.
Yêu anh nha, không nghĩ đến lần đầu tiên Thời Mễ Mễ cô yêu người khác, kết quả lại rơi xuống kết cục như hiện tại. Là báo ứng sao? Báo ứng cô trước đây chưa từng trân trọng tình yêu và trả giá của người khác dành cho cô.
"Còn có, " Anh ngừng lại một chút, mắt không chuyển nhìn cô."Tình yêu của anh là của em, con người anh là của em, tất cả của anh đều cho em miễn phí, em đừng quên cùng đem chúng đi." Anh nói nhỏ.
Thời gian giống như đột nhiên dừng lại, không gian lại đông cứng lại, Đoàn Dục Thần im lặng nhìn cô, trái tim treo trong không trung, cho đến khi một tiếng nức nở bật ra khỏi miệng phá tan không gian im lặng bốn phía, anh nhanh chóng bước về phía trước ôm cô thật chặt trong ngực.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |