Huynh muội Tô gia
← Ch.028 | Ch.030 → |
Trương Hiểu Tinh hiểu ý, lập tức tiến lên trước mặt đứa con gái kia, cười tít mắt nói: "Tiểu đệ vừa thấy đại tỷ liền cảm thấy được là người đại phú đại quý, khí độ phi phàm, dù sao mọi thứ đều đã lấy về rồi phải không, hà tất chi phải chấp nhặt cùng người như thế, hạ thấp thân phận"
Nói xong vẫn không quên lấy từ trong ống tay áo ra một đĩnh bạc lặng lẽ nhét vào trong tay người con gái kia. Cô ta nhìn bạc trong tay suy nghĩ một phen, nặng như thế, chắc là khoảng mười hai lượng, tươi cười trên mặt lập tức hiện ra: "Vậy xem mặt mũi hai vị công tử đây, tha cho hắn một lần, nếu lần sau lại để ta tóm được, ta đây không khách khí"
Dù sao túi tiền của mình đã lấy lại được, còn kiếm thêm mười hai bạc, việc này làm ăn được nha.
"Vậy cám ơn đại tỷ"
Thấy nhân vật chính đi rồi, người chung quanh xem náo nhiệt cũng chậm chậm giải tán. Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh nam tử té trên mặt đất ngồi xổm xuống, lấy tay rút ngân châm cắm ở cẳng chân, lại lấy bình thuốc từ trên người ra để trước mũi nam tử kia.
Nam tử kia thấy tay chân của mình có thể động đậy, lập tức đứng lên. Hàn Nguyệt Nguyệt lui về sau vài bước "Cám ơn hai vị công tử cứu giúp"
Khom lưng với Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Trương Hiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt khiêm tốn xua tay "Không cần, không cần, chỉ thấy bất bình nên ra tay thôi"
Nếu không phải mình động tay động chân, làm sao hắn có thể bị đứa con gái kia đuổi tới chứ.
"Tại hạ Tô Tống, ở ngoại ô, hành động hôm nay thực là không phải, không biết hai vị ân công xưng hô như thế nào?"
Thấy người này không giống như vô lại, mà cách nói chuyện cũng cực kỳ khách khí, quan điểm của Hàn Nguyệt Nguyệt với hắn không khỏi có chút thay đổi
"Tại hạ họ Hàn, Tô công tử là người địa phương, chắc là cực kì hiểu biết về Triệu thành?" Hàn Nguyệt Nguyệt nói.
Tô Tống ngẩng đầu "Đúng vậy, ân công từ nơi khác đến?"
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười "Đúng vậy, vốn định đi dạo chung quanh nhưng lại không có hiểu biết về Triệu thành, hơi khó"
Có người hiểu chuyện đỡ mất công nàng phải hỏi đường. Tô Tống nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, lập tức hiểu được.
"Như thế, ân công nếu tin tưởng tại hạ, tại hạ có thể mang ân công đi dạo chung quanh"
Vì cảm tạ ân cứu mạng của người ta với mình, Tô Tống đang lo không biết làm sao để hồi báo, vừa vặn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cần người dẫn đường, cái khác hắn không rõ, nhưng với địa hình của Triệu thành, hắn lại rất rõ ràng.
"Thật sự? Vậy thật tốt quá, nhưng như vậy có thể chậm trễ thời gian của Tô công tử hay không?"
Trong lòng thật cao hứng, nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn lộ ra biểu tình xấu hổ.
"Đâu nào, vì ân công làm chút chuyện, là phúc tại hạ"
Hiểu Tinh tiến lên kéo kéo ống tay áo của Hàn Nguyệt Nguyệt: "Tiểu thư sao lại thế này, người này sao có thể tin được."
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu với Tiểu Tinh, nếu Tô Tống này muốn làm cái quỷ gì, cũng phải nhìn xem hắn có năng lực hay không.
"Ta gọi ngươi là Tô Tống, ngươi cứ gọi ta là Hàn công tử là được"
Luôn ân công, kêu ân công, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Tô Tống xấu hổ cười cười "Hàn công tử, không biết mọi người muốn đi dạo nơi nào?"
"Tùy tiện đi một chút đi, thuận tiện kể một chút về Triệu thành"
Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Trương Hiểu Tinh đi lên phía trước, ý bảo Tô Tống dẫn đường.
Đi tới hơn một canh giờ, cũng hiểu biết hơn về nơi ở của người giàu có, bình dân hoặc làm ăn buôn bán trên đường, dưới chân có chút đau, đã lâu rồi cũng chưa đi nhiều như vậy.
"Tô Tống, nhà ngươi ở ngoại ô, nếu chúng ta đã đến đây, có thể tới nhà uống chút nước không?"
Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu về phía Tô Tống, hỏi thử. Nàng phát hiện ngôn ngữ cử chỉ của hắn đều như là gia đình gia giáo, chỉ tò mò vì sao hắn bỏ mặt mũi xuống để trộm vặt trên đường, xấu hổ mở miệng hỏi thẳng, Hàn Nguyệt Nguyệt định đến nhà hắn xem, có thể sẽ biết rõ.
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Tô Tống lập tức trả lời: "Là ta sơ sót, công tử đi lâu như vậy chắc là mệt mỏi, nhà ta ở phía trước, cách đó không xa, công tử không ngại liền đến nhà ta nghỉ chân một chút"
Chỉ là nhà hắn nghèo, gia cụ lại càng cũ nát, trong lòng có chút xấu hổ. Hai người đi theo Tô Tống đến phía trước, rời khỏi phồn hoa phố xá càng ngày càng xa, nhà cửa bên cạnh cũng càng ngày càng rách nát, đây là nơi người nghèo cư trú.
Tô Tống dẫn họ đến một chỗ cũ kỹ thì dừng lại "Hai vị công tử, đến rồi, đây là nhà ta, có phần cũ nát"
Tô Tống xấu hổ nói với Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu "Không liên quan"
Đi theo sau Tô Tống vào, bên trong là một tiểu tiền viện, trung gian có ba gian, phòng ốc có phần nghiêng lệch, bất quá trong viện rất sạch sẽ, hẳn là thường xuyên dọn dẹp.
"Hai vị công tử xin chờ một chút, ta sẽ tới ngay"
Tô Tống chuẩn bị nước cho Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Trương Hiểu Tinh, nhưng ấm nước đã cạn, xấu hổ nói. Hàn Nguyệt Nguyệt vốn định ngăn cản, lời còn chưa kịp nói ra, Tô Tống đã cầm ấm nước trên tay chạy ra ngoài.
"Tiểu thư, nhà Tô Tống thật sự rất nghèo "
Trương Hiểu Tinh đánh giá căn phòng bài trí, không có một cái gì đáng giá, mà gia cụ đều rất cũ kỹ, từ trên người lấy tấm khăn mặt ra, lau cái ghế một lần, không phải Tiểu Tinh ghét bỏ người ta, nàng thì không sao cả, người tập võ không chú ý những thứ này, nhưng tiểu thư bất đồng.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy hành động của Hiểu Tinh, không biết mở miệng như thế nào, đi đến ghế tựa ngồi xuống, đi lâu như vậy, chân đau chết. Hiểu Tinh thấy thế, lập tức đi đến ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư, ta giúp người xoa bóp"
Tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ là có phần hơi lười, bình thường không có việc gì cũng không vận động, y thuật tuy cao, nhưng thể lực thật sự không tốt, mới đi như vậy đã chịu không nổi.
"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được, cô cũng ngồi xuống đi"
Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ tay Tiểu Tinh ra, giờ đang ở bên ngoài, nếu là người ta nhìn thấy hai đại nam nhân như vậy còn ra thể thống gì.
"Cứ tán gẫu đi, ta cảm thấy nhân phẩm Tô Tống này rất được, nói chuyện cũng quy củ, tứ chi hắn kiện toàn vì cái gì không đi tìm công việc, mà lại đi trộm"
Hiểu Tinh khó hiểu nói, từ lúc vào đại môn Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn một mực chú ý tình huống chung quanh. Vào đến trong nhà, lại có một cỗ mùi nồng đậm của vị thuốc đông y, chắc là trong nhà có người bị bệnh.
"Nhà nào mà không có chút việc khó, nếu không có gì bất đắc dĩ người nào sẽ đi làm loại chuyện này"
Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay đấm đấm đùi, không biết lòng bàn chân thế nào, xem ra trở về phải dùng nước thuốc ngâm chân mới được.
"Khụ, khụ, khụ khụ"
Nghe thấy tiếng ho khan của nữ nhân. Hai người nhìn nhau một phen. Đứng dậy đi đến nơi thanh âm phát ra, thì ra là ngay cách vách. Hiểu Tinh đẩy cửa ra, vị thuốc đông y nồng đậm xông vào mũi. Hàn Nguyệt Nguyệt che miệng, ánh sáng trong phòng có chút tối, chỉ thấy một cô gái nằm trên giường. Nghe được tiếng mở cửa quay đầu lại, nhìn về phía cửa, vốn có phần mỉm cười nhưng lập tức mặt lại hiện lên vẻ cảnh giác.
"Các ngươi là ai?"
Chỉ thấy ở cửa có hai nam tử xa lạ đang đứng.
"Cô nương không cần kinh hoảng, chúng ta là bằng hữu của Tô Tống"
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy nữ tử trên giường có dáng vẻ khẩn trương, lập tức giải thích, nàng ấy nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, khuôn mặt buộc chặt lập tức trầm tĩnh lại.
"Nguyên lai là bằng hữu của ca ca, Tiểu An đau ốm không thể chiêu đãi, mong công tử thông cảm"
Thì ra là muội muội Tô Tống.
"Tô cô nương đa lễ, sinh bệnh vốn nên nghỉ ngơi, là chúng ta quấy rầy"
Nữ tử này bệnh không phải là một hai ngày, trong nhà Tô gia lại không giàu có, thêm tiền thuốc men cho cô gái này, trách không được Tô Tống chấp nhận bỏ mặt mũi làm trộm vặt trên đường.
"Tiểu An quanh năm ốm đau tại giường, vị thuốc đông y trong phòng rất nặng, công tử vẫn nên đến phòng khách ngồi đi"
Tô An thấy người ở cửa không có ý rời đi, mở miệng nhắc nhở đến, vị thuốc đông y trong nhà này đến nàng cũng chịu không nổi, huống chi là người khác.
"Tô cô nương bị bệnh sợ không phải là một hai ngày. Tại hạ hiểu sơ một chút về nghi nan tạp chứng, nếu như cô nương không ngại, có thể để cho tại hạ xem mạch được không?"
Hiểu Tinh đứng ở phía sau, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói có phần bị dọa. Y thuật của tiểu thư nếu chỉ hiểu sơ một chút nghi nan tạp chứng mà nói, thì những đại phu trên đường chắc đến bác sĩ thú y cũng không bằng?
"Không sợ công tử chê cười, Tiểu An bị bệnh đã hơn hai năm. Đại phu trong thành cũng mời mấy lần, tiêu hết tất cả những gì tích cóp trong nhà, nhưng không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng tệ. Tiểu An thấy mình như thế, thật không có hy vọng gì xa vời, ý tốt của công tử. Tiểu An tâm lĩnh"
Anh trai vì bệnh của nàng, đem tất cả những gì có thể đổi tiền trong nhà đi cầm đồ, lại đi nơi nơi vay tiền bốc thuốc cho nàng. Nhìn anh trai càng ngày càng gầy, nhiều lần nàng cũng muốn chấm dứt sinh mệnh của mình, không cần ở lại liên lụy anh, nhưng là nàng lại không có dũng khí này.
"Tô cô nương không cần nhụt chí như vậy, dù sao tại hạ cũng không nhất định có thể trị tốt, chỉ muốn thử xem, mặc kệ kết quả như thế nào, cô nương không phải nên cho mình một cơ hội sống sao?"
Bệnh không đáng sợ, đáng sợ là những người không có ý thức muốn sống, cam chịu, có những bệnh vô cùng đơn giản lại có thể biến thành bệnh sắp chết.
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, trên mặt Tô An hiện lên vẻ thoải mái khó có được. Đúng vậy a, dù sao mình cũng đã như thế này rồi, để cho người ta xem mạch thì ngại gì. Sao nàng lại không muốn khỏe mạnh cường tráng, chỉ là bị bệnh hành hạ đã lâu, thêm nữa với tình huống trong nhà, ý chí của nàng đã sớm bị phai mờ hết, có thể tham sống sợ chết như vậy, đã là vinh hạnh lớn nhất của nàng.
Thấy Tô An gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt nhấc chân đi vào. Hiểu Tinh theo sau, đi đến bên giường. Hàn Nguyệt Nguyệt bảo Hiểu Tinh mở cửa sổ, để cho không khí lưu thông, phòng ốc như vậy, nếu không bệnh cũng bị kìm nén ra bệnh thôi. Cô gái trên giường chắc chỉ mới mười một mười hai tuổi, sắc mặt trắng xanh, rất gầy, khuôn mặt nho nhỏ, miễn cưỡng cười với Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Vươn tay phải của cô ra"
Tô An dựa theo Hàn Nguyệt Nguyệt nói, từ từ đưa cánh tay ra, Hàn Nguyệt Nguyệt để ngón tay trên mạch đập, khuôn mặt nhìn không ra biểu tình gì, qua một lát, mới thu hồi tay, an tâm cười với người trên giường.
"Bệnh của cô cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là thân thể thái hư, điều tiết không đúng, tâm tư quá nặng, mới nằm không dậy nổi"
Tuy không phải bệnh nặng, nhưng sầu lo quá nhiều, trong lòng đóng lại không mở ra, cũng sẽ giống như bệnh nan y, làm cho người ta ốm đau không dậy nổi, thân thể càng suy yếu, sau cùng thì mất mạng.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |