Đến lượt ta
← Ch.02 | Ch.04 → |
"Nha đầu, muội đã sảng khoái xong, giờ đến phiên ta." Hạ Hầu Lẫm nháy mắt đã thoát hết quần áo trên người, toàn thân trần trụi, ⓣ.𝐡â.n 𝖙.𝖍.ể cường tráng, mạnh mẽ, đẹp như tạc. Nói xong, chàng nhanh chóng gác hai chân vô lực của nàng lên vai mình.
"Hạ Hầu Lẫm, ta mệt quá. Huynh còn muốn làm gì.." Tô Vân Oản vừa 𝐥_ê_𝓃 đ_ỉ𝐧_ⓗ, toàn thân vô lực, không cách nào phản kháng động tác của nam nhân trước mặt.
Hạ Hầu Lẫm bật cười một tiếng, nói: "Ta làm gì? Hiện tại ta muốn khi dễ muội!"
Hạ Hầu Lẫm vừa nói xong, lập tức tiến quân thần tốc, đem côn th*t nóng rực xuyên phá màng trinh mỏng manh, 𝖝-â-m 𝓃𝖍ậ-🅿️ vào trong cơ thể nàng. Ⓜ️.á.𝐮 tươi theo cửa huy*t chảy ra, rơi xuống khăn trải giường, cực kỳ bắt mắt nhìn như một đóa hàn mai trên tuyết, đẹp đến yêu mị. Hạ Hầu Lẫm vừa mới đi vào, đã bị hành lang chật chội, mẫn cảm của nàng hút lấy, cực kì khó khăn bước tiếp.
Tô Vân Oản cảm nhận được dị vật 𝐱*â*ⓜ ⓝ*ⓗậ*𝓅, mạnh mẽ phá bỏ lớp phòng ngự dưới thân nàng, đau đớn vô cùng.
"A, đau quá! Hạ Hầu Lẫm tên súc sinh này! Ra ngoài! Đau quá! Huhuhu. Ngươi dám bắt nạt ta!" Thiếu nữ bị phá thân đau đớn hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Thần trí nháy mắt cũng trở lại mấy phần.
"Đáng 🌜♓.ế.t! Oản Oản, muội thực sự quá chặt, muốn bẻ gãy người anh em của ta sao..." Hạ Hầu Lẫm vừa mắng, vừa thuần thục 𝐡.ô.𝖓 lên đôi môi anh đào của nàng, chàng biết Tô Vân Oản rất đau, chỉ có thể dùng nụ 𝒽ô_п đến làm dịu đau đớn của nàng, đồng thời phong bế miệng lưỡi chua ngoa của nha đầu này.
Miệng hoa huy*t của Tô Vân Oản bị côn th*t to nóng làm căng cứng đến khó chịu.
Qua một hồi lâu, phát hiện nàng đã thích nghi được với sự ⓧâ·𝐦 n♓·ậ·𝓅 của mình, rốt cuộc Hạ Hầu Lẫm cũng than khẽ một tiếng, bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Côn th*t vừa to, vừa dài của chàng từng chút, từng chút kích hoa tâm non mềm. Sự đau đớn của việc bị phá thân trôi qua, từng đợt kích tình truyền đến từng tế bào trên cơ thể Tô Vân Oản. Nàng dần dần cảm nhận được sự hưng phấn của â-𝓃 á-𝒾.
"A, quá nhanh, chậm một chút... Có được không... Sâu quá...." Âm thanh thống khổ được thay thế bởi tiếng ⓡê_n г_ỉ kiều mị.
Hạ Hầu Lẫm nghe thấy tiếng гê.𝐧 r.ỉ 〽️ề.〽️ 𝖒.ạ.1, dính dính của nàng, lại nhìn khuôn mặt thanh lệ bởi vì phá kén mà ửng hồng, ⓠ_ц_🍸_ế_ռ 𝖗_ũ, động lòng người. Động tác của chàng càng nhanh, trong không trung vang vọng những âm thanh ám muội của hai cơ thể va chạm vào nhau kịch liệt: "Phốc phốc...bạch bạch bạch...."
Ái dịch và ɱá·⛎ huyết trinh nữ hòa vào nhau thấm ướt ga trải giường, mà mật dịch vì h_𝐨_a_ⓝ á_ℹ️ điên cuồng ồ ạt chảy ra càng ngày càng nhiều không có dấu hiệu dừng lại.
"Oản Oản, muội thực sự quá chặt. Sảng khoái. Thật muốn làm ch_ế_🌴 muội...Oản Oản, dễ chịu không?" Hạ Hầu Lẫm nhìn giai nhân dưới thân, bỗng nảy ra ác ý muốn trêu đùa nàng.
"A, Hạ Hầu Lẫm, ngươi... ngươi... Cái đồ hỗn đản này. Aaaaaaaaaa Sâu quá!" Hạ Hầu Lẫm nghe thấy cô nương này vẫn cứng miệng mắng chàng, đột nhiên động tác dưới thân dừng lại, côn th*t đang điên cuồng ra vào bỗng nằm im bất động trong ⓣ_h_â_𝖓 ✝️_𝐡_ể Tô Vân Oản.
"Vậy là dễ chịu hay không thoải mái? Không thoải mái ta lập tức dừng lại..." Hạ Hầu Lẫm được một bước lại muốn tiến một thước, khóe miệng cong lên, không biết xấu hổ nhìn khuôn mặt nhỏ vì tình dục mà ửng đỏ của nàng, quá câu hồn, chỉ cần nhìn vào liền không kìm nổi 𝒽●𝒶●Ⓜ️ 〽️𝖚●ố●𝖓 𝖍_υ𝓃_🌀 h_ăп_ⓖ yêu thương nàng một phen. Nhưng hiện tại chàng nhất định phải kiềm chế, nhất định phải bắt nha đầu ngang ngược này cầu xin tha thứ.
Tô Vân Oản bởi vì động tác dừng lại đột ngột của ai đó làm cho 𝖉ụ-𝒸 ✔️ọ-n-𝐠 bên dưới không được phát tiết, vô cùng tủi thân, nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ đành đáng thương cầu xin chàng: "Dễ chịu. Dễ chịu c·♓ế·𝐭 được. Nhanh. Nhanh động đi mà..."
Hạ Hầu Lẫm phá lên cười: "Oản Oản thật ngoan, vậy bây giờ muốn ai chơi muội?" Hạ Hầu Lẫm đạt được mục đích, nhưng vẫn muốn đùa dai, lại bắt nàng trả lời câu hỏi thứ hai.
Tô Vân Oản thút thít khóc nấc lên, sao nam nhân này lại đáng ghét như thế, nhưng không hiểu sao như thể 🍳𝖚.ỷ thần xui khiến, nàng theo bản năng nâng người tinh tế 𝖍_ô_ⓝ lên khuôn mặt tuấn mỹ của chàng, yếu ớt nói: "Là Hạ Hầu Lẫm, muốn Hạ Hầu Lẫm chơi ta..."
Hạ Hầu Lẫm nhận được câu trả lời như ý, bắt đầu nhanh chóng chọc vào rú-ⓣ ⓡ-🅰️, khiến dịch mật chảy ra không ngừng. Côn th*t chăm chỉ ở bên dưới lao động, tay cũng không nhàn rỗi đùa bỡn bầu ⓝ🌀-ự-𝒸 đẫy đà của nàng. Chàng say mê 𝐡●ô●п lên đồi tuyết cong v*t, lại mê mẩn ɱ.ú.t hai trái mân côi đỏ hồng, không những thế còn dùng đầu lưỡi trêu đùa, nghịch ngợm...
Bị song song kí·𝖈·𝖍 †·♓·í𝖈·𝖍, Tô Vân Oản không chịu được, khó khăn 𝐫ê·𝓃 𝐫·ỉ: "Không muốn, đừng mà... Nhanh quá... Lẫm ca ca, nhanh quá... Muội không chịu nổi... Hạ Hầu Lẫm... nhột quá... Hu hu đừng mà... muội muốn đi tiểu...."
"Ngoan, không sao, đi tiểu thì cứ đi..." Hạ Hầu Lẫm nghe Tô Vân Oản khóc lóc, nhưng vẫn không dừng động tác, ngược lại còn làm nhanh hơn, côn th*t thô to ở trong hoa huy*t không ngừng ra vào, di chuyển nhanh đến độ không thể nhìn rõ động tác.
Hạ Hầu Lẫm cảm thấy hoa huy*t của nàng như tầng tầng lớp lớp cánh hoa 〽️ề*𝐦 〽️*ạ*ı chen nhau ôm lấy chàng, khiến chàng như lạc vào mê cung không lối thoát, 𝖐ẹ*p 🌜*♓*ặ*т chàng, giam giữ chàng, mê hoặc chàng. Đây là lần đầu của chàng, vậy mà vừa bước vào đã bị nàng tước sạch ⓥ_ũ ⓚ_𝐡_í, đầu hàng vô điều kiện, nguyện rơi vào đầm lầy 𝒹-ụ-𝖈 νọռ-𝐠 không lối ra này. Hạ Hầu Lẫm hít một hơi, cố đè nén cảm xúc điên cuồng trong lòng.
Một phút xuất thần ấy, chàng đình chỉ động tác. Tô Vân Oản dưới thân vì không được thỏa mãn, toàn thân như bốc cháy, lửa ԁụ.🌜 𝖛.ọ.ⓝ.ℊ khiến nàng không chịu nổi, chỉ đành giãy dụa cái Ⓜ️.ô.ⓝ.𝐠 nhỏ, đong đưa 𝖙·h·â·𝐧 𝖙♓·ể mình.
Bởi vì ai đó không yên phận vặn vẹo lung tung lại khơi lên lửa 𝒹ụ*𝖈 ѵ*ọ*п*ɢ của chàng. Chàng 𝒽цn●🌀 h●ăռ●🌀 vỗ vỗ Ⓜ️.ô𝐧.ⓖ nàng trừng phạt sau đó lại gia tăng tốc độ.
"A... Đến... A... Sâu một chút... Đừng..." Tô Vân Oản đã 🦵ê·𝓃 đ·ỉⓝ·𝐡, không khống chế nổi tiểu huy*t của chính mình, không ngừng hút vào.
"Oản Oản... Chúng ta cùng nhau tới.... Tiểu yêu tinh, tiểu huy*t của muội thật là chặt.... Bắn cho muội, đều cho muôi." Trong khoảnh khắc Tô Vân Oản lần nữa tới cao trào, Hạ Hầu Lẫm cũng gia tăng tốc độ, đem tinh túy cất giữ hai mươi năm bắn vào hoa huy*t tham lam kia.
Khi luồng tinh d*ch nóng ấm bắn vào trong, Tô vân Oản không chịu nổi kí_𝒸_ⓗ t♓_í𝖈_𝒽 m-ê 𝖒@-𝖓 ngất đi.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |