Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0765

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0765
Giày vò (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Miêu thị làm như vậy là bởi vì nàng rất lo lắng. Những thứ đồ này lúc ở trong tay Ôn Uyển đương nhiên không ai dám nói. Hiện tại Ôn Uyển đem trả lại ngũ phòng. Nếu như người Bình gia đổi ý thì sao? Dĩ nhiên, Quốc Công phủ, Chi thứ hai và Tứ phòng chắc là không tới đòi hỏi. Nhưng Tam phòng thì không thế, hôm nay Tam phòng nghèo túng đến độ đến ở tại phố Bắc (Đông Phú Tây quý, Nam bần Bắc tiện. Ngõ Bát Tỉnh là thuộc về phía tây). Người của Tam phòng nếu như biết Ôn Uyển trả đồ đạc giá trị mấy vạn lượng bạc về. Không đến đòi chia mới là kỳ quái.

Miêu thị cũng hiểu rõ tính tình của Bình Hướng Hi. Chờ người của Tam phòng đến đòi chia, một lần hai lần thì không được. Nhưng trở lại hơn ba lần thì tuyệt đối sẽ đồng ý. Những kẻ đó là thuốc cao bôi trên da chó, nếm được thứ ngon ngọt rồi thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Sau khi Diêu thị kia biết, khẳng định cũng muốn tới chia phần. Dựa theo sự hiểu biết của nàng với Bình Hướng Hi, tuyệt đối Diêu thị sẽ được chia một nửa. Nàng tuyệt đối không để con tiện nhân kia được lợi.

Miêu thị đưa đồ vật đến sàn bán đấu giá, sau khi lập nhiều khế ước thì lập tức đi nha môn sửa toàn bộ khế ước mua bán nhà thành tên của nàng. Nàng không muốn đến lúc Bình Hướng Hi bị Diêu thị xúi giục lại bán nhà cửa đi.

Diêu thị và Bình Hướng Hi không biết sự sâu xa của căn nhà này, nhưng nàng thì biết rõ. Tại sao Ngũ phòng nghèo túng, tuy người khác có xem thường, có chê cười nhưng lại không có người bỏ đá xuống giếng. Đó là vì nhà cửa. Nhà cửa là của Ôn Uyển, là Ôn Uyển để lại. Bất kể Quận chúa vì chú ý giữ thanh danh hay vì chút phần tình nghĩa cuối cùng của huyết thống, Ôn Uyển không dũng cảm đuổi bọn họ đi thì trong lòng người khác vẫn còn có cố kỵ. Nếu không người trong tộc Bình gia đã xé cha chồng làm ba rồi.

Thượng Kỳ đi xin nghỉ việc. Chưởng quỹ kia liền chê cười: "Ngươi thật sự muốn bỏ công việc này của ta, bỏ rồi thì ngươi đừng hối hận. Công việc tốt như vậy có rất nhiều người tranh giành. Ta nể tình ngươi từng làm quan, cũng vì người quen biết nhiều mới thuê ngươi. Ngươi đã muốn leo cành cây cao khác, đi thì đừng có hối hận nhé."

"Trả cho ta tiền công nửa tháng này." Thượng Kỳ chịu đựng tức giận, còn muốn lấy về năm lượng bạc tiền mồ hôi nước mắt của mình. Nhưng tiền không cầm được còn bị chưởng quỹ mắng một trận, phải chật vật mà quay về.

Sau khi trở về đã nghe nói Miêu thị đem tất cả đồ Ôn Uyển đều đưa đến ngân hàng Quảng Nguyên bán đấu giá. Thượng Kỳ giật mình hỏi Miêu thị làm cái gì vậy?

Miêu thị đương nhiên không dám nói là phòng bị Tam bá của chàng. Còn đệ đệ, đệ muội của chàng nữa. Chỉ nói, gấp gáp đem đồ bán được tiền mặt rồi, đặt mua sản nghiệp tốt để có thể sinh lợi. Những thứ này là vật chết, đặt ở trong nhà cũng chỉ có thể bày biện thôi.

Thượng Kỳ cảm thấy như vậy cũng đúng. Cho nên thuận đường Miêu thị cũng đem chuyện khế ước mua bán nhà khế đất đổi thành tên của mình luôn.

Miêu thị cũng giải thích cho chính mình: "Tướng công, tính tình cha chồng chàng cũng không phải không biết. Trước kia thiếp không nói. Hiện tại khế ước mua bán nhà và khế đất vào tay rồi, vạn nhất Diêu thị quấn lấy mãi bảo cha chồng bán nhà cửa thì làm sao bây giờ? Tướng công, chung quanh nơi này toàn là nhà của người thanh quý, là địa phương tốt nhất. Một người không có thân phận địa vị và nhân mạch, thì có tiền cũng mua không được phòng ốc nơi này. Nếu thật là Diêu thị lừa được cha chồng bán nhà cửa. Sau này dù chúng ta có tiền có mua được phòng ốc tốt, cũng mua không được phòng ốc ở nơi này."

Thượng Kỳ có chút lo lắng: "Ta biết nàng là vì tốt cho cái nhà này. Nhưng tính tình của cha nàng cũng biết đó. Lúc đầu có thể không có gì, nhưng thời gian sau mà bị nói nhiều, có thể sẽ sinh hiểu lầm với nàng. Khi xưa vẫn hiểu lầm nàng. Hôm nay cuối cùng cũng khá hơn chút rồi, nên ta không muốn bởi vì chuyện này mà để bị ủy khuất nữa."

Miêu thị nghe vậy trong lòng thấy ấm áp liền lôi kéo tay của Thượng Kỳ nói: "Tướng công, chỉ cần chàng và hài tử đều tốt. Thiếp bị chút ít ủy khuất cũng không sao cả. Không phải thiếp nóng vội, mà thật sự là thiếp không yên lòng. Tướng công, chàng cũng biết bọn họ làm chuyện hoang đường thế nào mà."

Thượng Kỳ gật đầu. Nhớ lại những chuyện hoang đường họ làm lúc trước, trong lòng Thượng Kỳ cũng có chút sợ hãi: "Nàng nghỉ ngơi trước đi. Hiện tại ta đi nói với cha. Đợi lát nữa ta sẽ nói là chủ ý của ta, nàng cứ dựa theo ta nói mà xử lý. Chờ cha hỏi tới, nàng cũng cứ nói như vậy. Cha biết thì cùng lắm chỉ mắng ta hai câu, sẽ không giận lây sang nàng." Con trai và con dâu không giống nhau. Như vậy Bình Hướng Hi cũng không quá tức giận.

Miêu thị nghe thản nhiên cười: "Được."

Bình Hướng Hi biết Miêu thị bán tất cả khế ước mua bán nhà cùng với khế đất, còn thay thành tên của nàng. Trong lòng hắn rất không vui.

Thượng Kỳ trực tiếp nói cha mềm lòng, nói đến Bình Hướng Hi á khẩu không trả lời được. Cuối cùng Thượng Kỳ nói: "Cha, khế ước mua bán nhà, khế đất lấy danh nghĩa của Nhược Anh, con rất yên tâm. Cha, con tính toán tương lai đặt mua sản nghiệp, cũng sẽ ghi tên của nàng."

Đến cùng thì trong lòng của Bình Hướng Hi cũng không thoải mái. Vì bị chuyện lần trước dọa.

Xuân Nương ở bên cạnh cười nói: "Lão gia. Nhị phu nhân đối với chàng như vậy, ta nhìn ở trong mắt cả. Mấy ngày nay, mặc dù trong nhà không giàu có, nhưng vẫn có ăn có mặc, Nhị phu nhân lúc nào cũng lo nghĩ cho chàng trước, là một người cực kỳ hiếu thuận. Lão gia, những thứ đồ này hiện tại mặc dù để ở danh nghĩa của Nhị phu nhân, nhưng có cái gì mà vội vàng, sau này những thứ sản nghiệp này còn không phải là của Tôn thiếu gia sao? Hơn nữa, Nhị phu nhân cũng có năng lực, những thứ công việc vặt này chỉ có giao cho Nhị phu nhân xử lý, thì cuộc sống của chúng ta mới có thể càng tốt hơn. Còn để cho Diêu thị xử lý. đến lúc đó chúng ta ngay cả rau cỏ bờ ruộng cũng không có mà ăn."

Bình Hướng Hi không lên tiếng. Vì vậy chuyện này cũng trôi qua.

Thượng Kỳ bắt đầu đi ra ngoài tìm điền sản, điền sản bên ngoài kinh thành có tiền cũng không mua được. Bởi vì không có quan hệ nhân mạch thì rất khó mua ruộng đất.

Thượng Kỳ ở bên ngoài tìm một thời gian dài cũng không tìm được. Cuối cùng là đệ đệ của Miêu thị, Miêu Đại thiếu gia sau khi biết đã sai người thăm dò. Đúng lúc có một người bởi vì trong nhà gặp chuyện không may cần một số tiền đáng kể, cho nên muốn bán sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn. Có một tòa nhà đang ở, hai gian cửa hàng, mười lăm mẫu đất. Nếu có thể một lần mua toàn bộ sẽ bán cho với giá ưu đãi, đại khái thì cần ba vạn lượng bạc.

Miêu thị để cho Thượng Kỳ tự mình đi xem. Thượng Kỳ trở lại nói với Miêu thị, điền trang thì hơi xa, nhưng cũng không tệ lắm. Hơn nữa còn nối liền vài mảnh núi rừng.

Miêu thị suy nghĩ một chút, rồi hỏi ý kiến đệ đệ của nàng, hai người thương lượng cùng nhau. Cảm thấy rất thích hợp, Miêu thị liền quyết đoán, biết qua thôn này sẽ không còn phòng trọ nữa, cho nên đi Ngân hàng Quảng Nguyên trước, dùng phòng ở thế chấp tại nơi bán đấu giá vay ba vạn lượng bạc. Cầm tiền theo, Miêu thị mua lại những thứ sản nghiệp này.

Sau khi toàn bộ đồ đạc tới tay, Miêu thị thở phào nhẹ nhõm. Có những thứ sản nghiệp này thì sẽ không phải rầu rĩ vì cuộc sống khổ sở rồi. Cố gắng quản lý nó thì cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.

Đồ không có đưa đến Bình phủ, cho nên khi Diêu thị nhận được tin tức đã là ba ngày sau. Nàng ta ngay lập tức phái người dò thăm tin tức, hỏi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Sau khi biết Ôn Uyển đã đưa tới một đống lớn đồ tốt có giá trị liên thành thì lập tức lôi kéo Thượng Lân đến đây.

Diêu thị đau khổ cầu khẩn. Thượng Lân lại ở bên cạnh cầu xin, hy vọng có thể nhận được tha thứ của lão gia tử:"Cha, lúc trước chúng con sai lầm rồi, người muốn đánh muốn phạt đều tùy người, chúng con biết sai rồi. Thượng Lân cũng là nhi tử ruột thịt của người, người đại nhân đại lượng, tha thứ cho chúng con."

Bình Hướng Hi nổi giận mắng: "Ta không thèm so đo với các ngươi. Trước kia làm sao qua thì sau này cứ thế mà sống." Lần trước bị Diêu thị chỉ cây dâu mắng cây hòe một trận, nhi tử ở bên cạnh khuyên cũng không khuyên, khiến hắn đã lạnh lòng. Lúc này nhìn nhi tử thật lòng nhận sai coi như là trong lòng có an ủi. Chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.

Bản tính của một người rất khó sửa. Mặc dù có Xuân Nương ở một bên quạt gió thổi lửa. Nhưng sau nửa tháng, Bình Hướng Hi vẫn rộng lượng tha thứ cho Thượng Lân.

Nửa tháng này đồ mang qua cũng đấu giá xong toàn bộ. Tiền nhận được sau khi đấu giá so với Miêu thị tưởng tượng còn nhiều hơn một chút. Tổng cộng bán năm vạn tám ngàn lượng. Khấu trừ ba thành phí thủ tục, còn hơn bốn vạn hai. Trả vốn mượn và lợi tức, trong tay Miêu thị còn một vạn lượng bạc.

Miêu thị cũng thấy trên người còn có tiền. Nên muốn buôn bán chút ít. Điền trang là căn bản thôi, chỉ có làm ăn thì mới có thể có càng nhiều tiền mặt.

Bình Hướng Hi biết Miêu thị là một người có năng lực quản lý nhà cửa, mặc dù trong lòng có chút vướng mắc, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc. Khi biết điền sản cùng cửa hàng mua được sinh lợi, trong đó đều nhờ thân gia hỗ trợ, thì lại càng không lên tiếng hỏi nữa.

Thượng Lân ở nhà còn không dò thăm ra thứ gì thì phía ngoài đã truyền tin đồn. Ôn Uyển tặng đồ có giá trị gần mười vạn lượng bạc cho Bình Hướng Hi dùng để dưỡng lão. Diêu thị nghe được tin đồn phía bên ngoài, hai mắt đều sáng lên.

Diêu thị chỉ cần vừa nghĩ tới nhiều tiền như vậy, tất cả đều nắm ở trong tay Miêu thị. Nàng ta chỉ có thể ngày ngày nghe tin đồn bên ngoài, thứ gì cũng nhìn không thấy. Thì trong lòng vô cùng đau đớn. Cho nên bảo Thượng Lân ngày ngày ở trước mặt Bình Hướng Hi khóc than.

Bình Hướng Hi cũng có chút dao động, nhưng Miêu thị không đáp ứng! Lúc ngươi có tiền thì tự mình toàn ăn sung mặc sướng, còn tát nha hoàn của ta. Bây giờ lại muốn đến chiếm sản nghiệp. Chỉ hai chữ thôi: nằm mơ.

Diêu thị biết đã mua điền sản. Liền nói để Thượng Lân đi quản lý điền trang. Nhưng Miêu thị sớm có đối sách rồi, quản sự trong điền trang là Miêu đại thiếu gia tìm, là người của Miêu thị. Những người đó căn bản không thèm ngó đến Thượng Lân.

Ở một thời gian Thượng Lân cũng không hăng hái nữa. Diêu thị cứ la hét muốn ở riêng, Miêu thị nghe liền cười không dứt. Ở riêng, lúc trước đã chia nhà rồi. Hiện tại muốn chia nhà, cũng không thể cầm sản nghiệp trên danh nghĩa con dâu tới chia. Thượng Kỳ đã nói qua phương pháp dự phòng cho Bình Hướng Hi, sau khi đặt mua sản nghiệp toàn bộ đều đặt trên danh nghĩa Miêu thị.

"Nương tử, nếu không chúng ta đem cho bọn họ khế ước mua bán nhà của cái viện kia đi. Nói như thế nào hắn cũng là con ruột của phụ thân, đệ đệ ruột của ta." mấy ngày nay mỗi ngày Thượng Kỳ bị phiền đến muốn có thể thanh tịnh một lúc thì thanh tịnh một lúc. Thật sự không nhịn được nên mới nói với thê tử.

Miêu thị cũng có chủ ý của mình: "Tướng công, không phải là thiếp không phóng khoáng. Diêu thị là một người có đức hạnh thế nào chàng còn không biết sao? Ngày hôm nay chàng đáp ứng cho hắn khế ước mua bán nhà, sáng mai nàng ta sẽ muốn cửa hàng, ngày kia nàng sẽ muốn phân chia điền sản. Lại nói, nếu thật cho bọn họ khế ước mua bán nhà đất, không quá hai ngày bảo đảm hắn sẽ bán đi. Đến lúc đó sẽ chen đến viện của cha chồng. Rồi lại đánh chủ ý bán viện của cha chồng mà không để yên. Tướng công, thiếp cũng không phải là người hẹp hòi. Chờ cha chồng trăm năm sau, thiếp liền đem khế ước mua bán nhà và một ít viện cho bọn hắn. Nhưng hiện tại thì không được." Chờ sau khi Bình Hướng Hi chết, ầm ĩ nữa cũng ầm ĩ không được gì. Bình Hướng Hi còn sống, thì một chữ hiếu vẫn ép tới người ta không thở nổi.

Thượng Kỳ nhức đầu: "Nhưng ầm ĩ như vậy, trong nhà không có chút thanh tịnh." Nam nhân đối với mấy chuyện này thật ra thì có thể trốn thì trốn liền. Thật sự là đáng ghét a!

Miêu thị cười nói một tin tức tốt: "Tướng công, thiếp đã đi cầu cha rồi. Cha nói vừa lúc Thông Chính Tư có một tri huyện, mẫu thân vừa mất, muốn giữ đạo hiếu, chỗ của hắn đang để trống. Cha nói ông đang tìm kiếm quan hệ, triển khai hoạt động một phen, chuẩn bị thêm chút tiền bạc, đoán chừng là không có vấn đề." Tri huyện Thông Chính Tư là quan thất phẩm. Công danh trên người Thượng Kỳ không có bị từ bỏ. Chỉ cần vận hành thích đáng, tùy thời có thể khôi phục chức vụ.

"Thật, nhưng có thể giống lần trước hay không?" Lần trước chuyện vừa xảy ra, chức vị của hắn đã bị quan trên tìm một lý do mà bãi bỏ. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, tất nhiên là họ không muốn đắc tội Ôn Uyển, sợ hoàng đế tức giận. Lúc này, nếu tìm công việc lần nữa, vạn nhất.... chẳng phải lại là người trắng tay ư.

"Chàng yên tâm, nếu Quận chúa chịu đưa đồ tới đây cũng chứng tỏ nàng không căm giận nữa rồi. Những người đó cũng sẽ không làm quá mức, nếu không cha thiếp sẽ không cho người đi tìm chàng. Còn có, cha nói cho thiếp biết mấy tháng nữa đại ca sẽ trở lại. Đến lúc đó, có hắn ở đây, những người đó cũng không dám làm khó dễ chàng, mỗi ngày chàng đi làm công vụ sẽ không phải nghe những thứ chuyện phiền lòng kia. Những thứ khác, có thiếp đây." Miêu thị mới không sợ Diêu thị ầm ĩ với nàng.

"Vậy cần bao nhiêu bạc? Hiện thời chúng ta ở đâu có thể lấy ra nhiều bạc như vậy?" Thượng Kỳ có chút bận tâm mà nói. Tìm việc thì nhất định phải có tiền bạc khơi thông. Hôm nay tiền đều đặt mua sản nghiệp rồi. Nơi nào còn có tiền khơi thông quan hệ.

Miêu thị cười nói: "Chàng không cần lo lắng."

Ngày thứ hai Miêu thị cố ý đi ngân hàng Quảng Nguyên một chuyến. Thật ra thì nàng đi lấy bạc. Hơn một vạn lạng bạc trước kia nàng cất giữ ở trong Ngân hàng. Sau khi trở về, Miêu thị cố ý cho người thả ra tin tức, nói mình cầm khế ước mua bán nhà mà Diêu thị ở đi ngân hàng thế chấp lấy bạc, sắp trả không nổi. Đến lúc đó người của Ngân hàng sẽ đến thu phòng ốc.

Diêu thị được tin tức thì đại náo một trận, khóc la thì thầm nói mấy ngày nữa người ngân hàng sẽ tới đuổi bọn hắn đi ra ngoài. Cả nhà bọn họ chịu không được sẽ chết mất.

Bình Hướng Hi được tin tức, lập tức cũng có chút tức giận. Dù sao cũng là con mình, chẳng lẽ phải đuổi nhi tử đi ra ngủ đường cái. Miêu thị làm như vậy thật là quá đáng.

Chờ sau khi Diêu thị khóc lóc kể lể xong, Miêu thị mới từ từ khoan thai mà đem chuyện này nói rõ ràng. Lúc đầu Thượng Kỳ cũng không tin Diêu thị nói. Vợ hắn đã đáp ứng chờ cha sau trăm năm đem khế ước mua bán nhà cho bọn hắn, làm sao mà giấu hắn làm chuyện này.

Bình Hướng Hi vừa nghe là mưu cầu chức quan cho nhi tử, lấy khế ước mua bán nhà Thanh Nhã Cư mà hắn đang ở mượn tiền. Thì lập tức có chút xấu hổ, nhìn về phía Miêu thị đầy áy náy, còn Diêu thị thì càng nhìn càng thêm chán ghét. Lập tức đuổi người ra.

An thị biết cuộc sống hôm nay khá giả cũng đến cầu xin Miêu thị: "Con dâu, ta van cầu con. Phái người đi hỏi thăm Thanh San một chút đi. Nếu như cuộc sống của nàng trôi qua không tốt, thì bảo nàng về là được. Hiện tại cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn rồi, con xem có thể chuộc nàng trở lại hay không? Khụ, khụ, khụ."

Miêu thị tức giận vạn phần: "Mẹ chồng, người nói lời này là có ý gì? Cái gì gọi là chuộc, chúng con đưa muội muội đi lập gia đình, không phải bán muội muội. Việc này là cha con thật vất vả tìm người, tiêu khá lớn tiền bạc để tìm đó. Lời này nếu truyền đi, tướng công không làm quan được là chuyện nhỏ. Sau này cũng không làm người được nữa rồi."

An thị cầu khẩn: "Khụ, khụ, khụ. Là ta nói sai rồi. Con phái người đi xem Thanh San một chút. Nếu như qua không tốt, thì tìm cách cho nàng trở lại, coi như ta van con có được hay không?"

"Được, ngày mai con sẽ cho người đi thăm dò tin tức. Nhưng người ta không thả người, con dâu cũng không làm gì được. Mẹ chồng, người hãy cố gắng dưỡng bệnh đi." Miêu thị nếu không phải e ngại Thượng Kỳ, sợ người khác nói ra nói vào, thì mới bất kể sống chết của bà. Ban đầu bà ta đã cho nàng bị bao nhiêu ủy khuất.

Sau khi Tiểu Hoàn đi ra ngoài, liền không nhịn được thở dài nói: "Nô tì nhìn lão phu nhân triền miên trên giường như vậy, hàng đêm phải uống thuốc, còn phải vì nữ nhi mà lo lắng mỗi ngày. Nhớ lại trước kia đối xử với tiểu thư, khi đó bao nhiêu uy phong, bao nhiêu nghiêm nghị. Nơi nào mà biết có chuyện hôm nay."

"Mẹ chồng lúc ở trong nhà giam đã tự sát, nhưng bị ngục tốt cứu sống. Tính ra, bà cũng đã chịu nhiều khổ sở." Miêu thị lắc đầu. Đây chính là báo ứng sao? Nếu trực tiếp chết ở trong ngục giam cũng coi như chết già rồi.

"Cũng thật là đúng dịp bị ngục tốt cứu sống. Nếu không thì không cần bị khổ nhiều như vậy. Thật không biết là ông trời từ bi, hay nhẫn tâm." Tiểu Hoàn vô ý cảm thán.

Miêu thị nghe lời này rùng mình một cái, qua một hồi lâu, mới cẩn thận hỏi: "Tiểu Hoàn, nếu như một người ba lần bốn lượt mưu hại ngươi, còn hại chết người ngươi kính yêu nhất mà ngươi chỉ cần nói một câu, thì có thể làm cho nàng ta chết không có chỗ chôn, ngươi có bỏ qua cho nàng mà không đi báo thù, để nàng tiêu dao tự tại không?"

Tiểu Hoàn thuận miệng trả lời: "Nô tỳ ngốc à, hại chết người thân nhất của nô tì. Đối đãi với cừu nhân như vậy, không bằm thây vạn đoạn nàng ta thì khó tiêu mối hận trong lòng của nô tì."

"Đúng vậy a, đổi lại là ai thì cũng muốn giết cho thống khoái." Miêu thị nhẹ nhàng lạnh nhạt mà tiếp lời. Thế nhưng trong lòng đang sóng to gió lớn. Lúc trước nàng vẫn nghi ngờ, tại sao Ôn Uyển biết rất rõ ràng mẹ chồng năm lần bảy lượt hại nàng. Mà nàng chỉ cần nói một câu đã có thể làm cho mẹ chồng chết không toàn thây. Nhưng nàng lại không làm, còn làm như chuyện gì cũng không có xảy ra.

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, kể từ sau khi Ôn Uyển được thế. Đầu tiên là Bách Linh di nương, tiếp theo là Phạm di nương, sau đó là mình, sau lại là Xuân Nương. Từ đó, cuộc sống của An thị không có một ngày thư thái. Sau đó thì càng trôi qua vô cùng thê thảm.

Ôn Uyển thật sự cố ý. Cố ý muốn cho An thị sống không bằng chết. Nếu như tất cả đều là Ôn Uyển an bài, vậy thì thật đáng sợ.

Sắc mặt Miêu thị có chút trắng bệch. Quận chúa ckhông phải là như người đời đã thấy, thuần lương chí hiếu, mà bên trong có hàng vạn, hàng nghìn Càn Khôn.

"Tiểu thư, người làm sao vậy, không thoải mái sao?" Tiểu Hoàn thấy sắc mặc Miêu thị nhìn không tốt, vội hỏi.

"Không có, nghĩ lại Quận chúa là một người không đơn giản." Miêu thị cười khổ.

Tiểu Hoàn có chút kỳ quái: "Tiểu thư không phải nói trong hoàng cung phức tạp nhất à. Hơn nữa còn thường nghe lão gia nhà chúng ta nói, quân tâm khó dò. Quận chúa nếu là một người đơn giản thì có thể được tiên đế cùng với đương kim thánh thượng thương yêu sao? Nhất định phải là người có tâm tư linh lung."

"Đúng vậy a, hoàng cung không đơn giản, Quận chúa cũng không dễ dàng." Nghe tiểu Hoàng nói như vậy, Miêu thị lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tình thế này, Quận chúa không để bọn họ ở trong lòng, nếu không tất cả bọn họ cũng chết sớm rồi.

Không ngoài Miêu thị dự liệu. Tam phòng nghe được Ôn Uyển đưa đồ đạc ban đầu cho trả về liền ầm ĩ muốn phân chia một lần nữa.

Tam lão gia Bình Hướng Sung đã chết ở trong nhà giam. Toàn bộ Tam phòng bị giáng chức thành thứ dân. Cho nên, hiện tại cuộc sống của Tam phòng là gian nan nhất. Hiện tại ăn bữa nay không có bữa sau. Cuộc sống trôi qua so với ngũ phòng lúc trước cũng không bằng. Bọn họ chỉ cần nghĩ tới lấy được tiền, nơi nào còn quản cái gì mất mặt hay không mất mặt. Đông thị mang theo nhi tử ngày ngày tới khóc, khóc để cho Bình Hướng Hi thương hại bọn họ.

Bình Hướng Hi nghe được tiếng khóc của Đông thị thì đầu cũng muốn to ra. Gặp lần thứ nhất cũng không dám gặp lần thứ hai. Nghĩ tới kết quả của ca ca mình, nếu không có Ôn Uyển thì đây cũng là kết quả của hắn. Liền bị sợ đến một thân mồ hôi lạnh. Trong lòng thấy rất may mắn, sau khi may mắn chính là đau lòng, đau lòng không gì sánh kịp.

Miêu thị biết, vua cũng thua thằng liều. Một phần cũng không ra, đừng nghĩ đuổi đám người Đông thị. Nhưng muốn bắt nàng đưa nhiều, thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Cho nên hai bên cùng nhau đánh Thái Cực.

Thượng Kỳ nhờ Miêu đại nhân lót đường đã đi Thông Chính Tư đảm nhiệm công vụ. Bởi vì việc làm này của Ôn Uyển, khiến mọi người cũng sáng tỏ. Mặc dù Quận chúa đoạn tuyệt quan hệ với Bình gia, nhưng kỳ thật vẫn không hy vọng Ngũ phòng trôi qua vất vả. Hận làm sao thì cũng là cha ruột của mình. Đối với lần này tất cả mọi người đều rối rít khen ngợi.

Thượng Kỳ đi làm công vụ, là người đàng hoàng, có khả năng lại cẩn trọng. Người khác đã không còn làm khó hắn nữa. Điều này thật khiến cho Thượng Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Đáng thương nhất là Bình Hướng Hi, hiện nay ngày ngày đều co đầu rút cổ ở trong phủ đệ, nơi nào cũng không đi. Bởi vì hôm nay hắn không còn mặt mũi ra cửa. Mà để cho hắn đau đầu không dứt là Diêu thị ngày ngày mang theo Thượng Lân tới đây cầu tình. Nói không thể để cho Thượng Lân ngày ngày chơi bời lêu lổng như vậy. Dù sao cũng phải tìm một chuyện để làm. Bình Hướng Hi bị hành hạ đến một cái đầu cũng to thành hai cái.

Miêu thị tuyệt đối sẽ không để cho Thượng Lân liên quan đến cửa hàng cùng điền sản của nàng. Cho nên hai chị em dâu ngoài sáng trong tối cấu xé nhau. Diêu thị thái độ làm người không tốt, từng làm xuống những thứ chuyện để cho người ta coi thường. Nên khẳng định đấu không lại Miêu thị.

Xuân Nương ở bên cạnh luôn hữu ý vô ý nhắc nhở hắn, hôm nay ngươi ở nơi này một viên gạch một miếng ngói, ăn mặc tất cả đều là Quận chúa cho. Cuộc sống của Bình Hướng Hi tuy giàu có rồi, nhưng trong lòng lúc nào cũng thấy đau.

Cho nên, hắn nằm mơ thấy Công chúa Phúc Huy. Sau đó ngày thứ hai thì chạy đi đến tảo mộ cho Công chúa Phúc Huy. Tiếp đó, cách mỗi mấy ngày Bình Hướng Hi sẽ đi tảo mộ cho Công chúa Phúc Huy. Dĩ nhiên, đây là nói sau.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1359)