Vay nóng Homecredit

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0764

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0764
Giày vò (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Shopee


Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển cùng với hoàng đế dùng xong ngọ thiện thì đi dạo ở trong sân.

Một màn xảy ra ở ngự thư phòng hoàng đế đã nghe nói qua. Hoàng đế cười hỏi: "Nha đầu, làm sao con lại có thành kiến lớn như vậy với Từ trọng Nhiên?"

Ôn Uyển không biết ý tứ của hoàng đế, chỉ cho là đang nói chuyện vừa rồi: "Cậu Hoàng đế, con đối với hắn không có thành kiến gì nha. Chẳng qua quả thật nên dựa theo trình tự, không thể đi cửa sau được. Con nghĩ Từ trọng Nhiên có thể tự vượt qua! Trong ấn tượng của con, người này là một người có đầu óc thông minh, giỏi về mưu tính. Làm quan cũng sẽ là nhân vật lợi hại."

Hoàng đế có lòng tác hợp, hiện tại nhìn thấy Ôn Uyển có ý, còn khen ra miệng, thì càng cao hứng: "Cậu cũng cảm thấy Từ trọng Nhiên là một nhân tài, không nghĩ tới Ôn Uyển cũng nghĩ như thế. Ôn Uyển, cậu cảm thấy Từ Trọng Nhiên này là một tiểu tử không tệ, sau này tiền đồ cũng sẽ không kém. Con thấy như thế nào? Cậu cảm thấy rất tốt đó." Muộn hai năm nữa gả cũng không sao, nhưng phải gấp rút tìm người tốt thôi. Nếu không gấp rút tìm người tốt, Ôn Uyển có thể thành gái già rồi. Hai đứa con gái của hắn còn nhỏ hơn Ôn Uyển đều đã lập gia đình và sắp làm mẹ rồi!

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Con mới không cần gả cho một nam nhân tâm cơ sâu như vậy. Sau này còn mưu tính tới mưu tính đi, sống mệt mỏi đến phát sợ. Không cần."

Hoàng đế cười nói: "Hắn có mưu tính hơn nữa, cũng mưu tính không đến được trên đầu của con."

Ôn Uyển nhếch miệng, lại nói: "Không cần. Hắn có một phụ thân không hòa hợp, hai mẹ kế và mấy người đệ đệ khác mẹ. Cậu Hoàng đế, người cũng biết tính tình của con. Không kiên nhẫn nhất là chuyện lục đục với những nữ nhân này. Con mới không đi quản cái cục diện rối rắm kia đâu, đâu phải trên đời chỉ có hắn mới là nam nhân tốt."

Hoàng đế rầu rĩ: "Con chọn tới chọn lui như vậy, khó chọn được người tốt nha!"

Ôn Uyển không thèm để ý nói: "Chọn không được người tốt vậy thì không lấy chồng! Dù sao con có nhà có xe (xe ngựa), còn có vô số sản nghiệp. Cả đời không lấy chồng cũng không cần lo."

Mặt hoàng đế lập tức trầm xuống: "Nói hưu nói vượn, một cô nương tại sao có thể không lấy chồng. Con cứ nhìn xem Từ Trọng Nhiên trước một chút, nếu không tốt mới phải tìm nữa. Biết đâu có thể tìm được người hợp ý."

Ôn Uyển có cũng được mà không có cũng không sao à một tiếng cho xong.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển có thái độ này lại càng thêm rầu rĩ. Thế này thì tìm được dạng gì nha? Khụ, trước cứ lưu ý đã. Muốn tìm người phù hợp với Ôn Uyển, điều này thật là khó khăn lớn. Thế nhưng chấp nhận qua loa thì hắn lại không nỡ.

Ôn Uyển trở về phủ đệ liền sai người ta kêu Hạ Thiêm đến. Nói với hắn các loại chuyện mua vườn trà và mua đất trồng trà. Những năm này Hạ Thiêm đều cẩn trọng làm việc cho nàng. Không hề xảy ra sai lầm và sơ suất gì. Chuyện này nhất định phải là tâm phúc của mình đi làm Ôn Uyển mới yên tâm.

Ôn Uyển xử lý chuyện của cải trong tay xong. Nhớ tới lời Mai nhi nói. Nàng quả thật đã hơn nửa năm không chú ý đến Bình gia rồi. Nói vậy thời gian qua cũng không tốt "Bình gia bên kia như thế nào?"

Ôn Uyển biết Bình Hướng Hi sinh bệnh phải uống thuốc, nhưng không có tiền mua thuốc, đi vay tiền chung quanh cũng mượn không được tiền. Những thứ thân thích kia đều coi hắn là Hồng Thủy Mãnh Thú.

Ôn Uyển thoáng nở nụ cười, thế này có tính là đáng đời hay không: "Hạ Dao, ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?"

Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: "Quận chúa nghĩ bây giờ làm sao thì cứ làm như thế..."

Sáng ngày thứ hai liền phái người đi Ngân hàng Quảng Nguyên, mời Thượng Vệ hết giờ làm việc đến phủ Quận chúa một chuyến. Thượng Vệ được tin tức kia, nơi nào còn có thể đợi đến hết giờ làm việc, lập tức xin nghỉ. Chưởng quỹ hỏi nguyên nhân. Nói là Quận chúa kêu hắn đến phủ đệ một chuyến. Chủ nhân gọi người lập tức được coi như là việc công. Nơi nào còn phải xin nghỉ.

"Quận chúa." Thượng Vệ có chút sợ hãi, hiện tại Ôn Uyển đã không phải là nữ nhi của Bình gia rồi. Ở trên luật pháp đã không có chút quan hệ nào cùng với hắn. Hắn rất lo lắng không biết vì sao Ôn Uyển lại kêu hắn qua.

"Ngươi không cần lo lắng. Nên làm cái gì thì làm cái đó. Chưởng quỹ Ngân hàng đã nói với ta, ngươi ở Ngân hàng Quảng Nguyên làm rất tốt. Ngươi yên tâm, mặc dù ta ra khỏi Bình gia nhưng ta sẽ không nuốt lời. Ngươi có thể làm được đến bước đó đều dựa vào năng lực của chính mình. Ta tìm ngươi không phải vì chuyện ngân hàng." Ôn Uyển cười nhạt nói.

"Vậy Quận chúa tới tìm thuộc hạ là vì chuyện gì?" Thượng Vệ cẩn thận từng tý nói.

Ôn Uyển ra dấu, Hạ Ảnh đưa cái hộp nhỏ trên tay cho Thượng Vệ: "Đây là đồ ban đầu ta lấy từ Bình gia. Ta cũng tương đối bận rộn, nếu không phải ngày hôm qua bị nhắc nhở, ta cũng quên mất. Dù sao đã không phải là người Bình gia nữa, chiếm đồ của Bình gia thì không thể nào nói được."

Thượng Vệ có chút sợ hãi.

Ôn Uyển vừa nhìn bộ dáng của Thượng Vệ, cũng biết hắn muốn cái gì: "Chuyện ta cùng với bọn họ không liên quan đến ngươi. Ngươi đang ở trong ngân hàng làm rất tốt. Chỉ cần ngươi có năng lực này, có thể làm được vị trí gì sẽ không có người ép ngươi. Ngươi yên tâm."

Thượng Vệ gấp gáp ứng lời.

Ôn Uyển cảm giác mình phải nói cho rõ ràng: "Chỗ này có khế ước mua bán nhà cùng với khế đất của Ngõ Bát Tỉnh, mặc dù ta với ông ta đã không còn quan hệ nữa. Nhưng vốn không đến nỗi đuổi ông ta tới ngủ trên đường cái. Ta cũng không phải loại người nhẫn tâm, khế ước mua bán nhà và khế đất này ta đều cho. Toàn bộ đều là những thứ cuối cùng của cái huyết thống kia. Về phần những vật này nọ này, ngươi giao cho Quốc Công gia xử trí."

Thượng Vệ không muốn tiếp nhận nhưng thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng, nàng sẽ không cần những thứ đồ này.

Ôn Uyển nói một tiếng vất vả. Thượng Vệ nào dám gánh vác một tiếng vất vả này. Vội nói là chuyện phải làm.

Ôn Uyển thấy đã dặn dò xong liền cho hắn đi trở về.

"Quận chúa, đã đoạn tuyệt quan hệ rồi. Hơn nữa, cho dù người thiện tâm cũng không cần cho bọn hắn một số đồ lớn như vậy. Đáng giá vài vạn lượng bạc đó! Cầm đi trợ giúp người khác cũng có thể giúp đỡ không ít người." Hạ Ngữ có chút đau lòng. Những người đó đều là một đám Bạch nhãn lang cộng thêm quỷ hút máu, có cho đi cũng không có được một câu nói tốt. Ném cho tên khất cái còn tốt hơn cho bọn hắn.

Ôn Uyển nghe lời này cười nói "Những thứ này vốn không phải là đồ đạc của ta, đây là đồ từ Bình gia có được. Chỉ trả lại cho bọn họ mà thôi, ta cũng không muốn chiếm chút tiện nghi này. Nhưng mà Hạ Ngữ ngươi có tiến bộ nhé, những thứ đó quả thật trị giá năm sáu vạn lượng bạc. Đồ của Bình gia ta cũng không lạ gì, nên thừa cơ hội này trả lại, có thể được danh tiếng tốt mà."

Lời này của Ôn Uyển không có mấy người tâm phục. Hạ Ảnh cũng mất hứng nói: "Quận chúa, cho những người này còn không bằng cầm đi trợ giúp thêm nhiều người khác, cũng tích chút âm đức cho người nọ. Làm cái gì sợ ông ta đói chết bệnh chết. Đói chết bệnh chết cũng xứng đáng."

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngươi cảm thấy, nếu như Bình Hướng Hi chết đói chết rét, người khác có nhìn như vậy nữa không? Cho dù cắt đứt liên hệ, nhưng người ở toàn bộ kinh thành cho tới Đại Tề, người nào không biết ta là con gái ruột của hắn. Ngươi cảm thấy đến tương lai, sử quan có thể nhớ ghi chép lại cho ta một vết đen hay không?"

Lời của Ôn Uyển vừa rơi xuống, mọi người không dám nói gì nữa.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: "Hắn xưa nay chán ghét ta nhất. Hôm nay lại biết là hắn đã thoát khỏi quan hệ với ta, còn phải sống dựa vào ta. Cảm giác như vậy cũng là một loại đau khổ." Thật ra thì nàng không muốn Bình Hướng Hi chết nhanh như thế. Muốn hắn chết từ từ. Khoảng thời gian còn lại phải sống trong hối hận và thống khổ. Như vậy mới có thể chuộc lại tội nghiệt mà hắn phạm phải. Dùng để an ủi vong linh của đứa bé kia và Hoàng ma ma ở trên trời.

Về phần lấy những đồ này ra, Ôn Uyển biết rất rõ ràng, bất kể người xã hội nào cũng sẽ đồng tình với người yếu. Trước kia Ôn Uyển xem một tin tức trên báo. Đặc biệt khắc sâu trong trí nhớ. Tin tức nói là một lão nhân hơn tám mươi tuổi ăn xin ở trên đường, sống tại gầm cầu. Sau đó tìm được con lão, con của lão cự tuyệt nuôi dưỡng. Lúc ấy người người đều mắng con của lão. Nhưng con lão cũng bi thương tố cáo cha hắn lúc tuổi còn trẻ rất ác độc. Kể mẹ ruột mất sớm, mẹ kế là một người ác độc. Mỗi ngày không cho hắn cơm ăn, ngày ngày đói bụng đến trước ngực dán phía sau lưng. Không chỉ có như thế, mẹ kế còn luôn ở trước mặt cha hắn khích bác ly gián nói hắn dùng lời nói độc ác mắng nàng, ước gì cả nhà chết hết sạch. Cha hắn bất chấp tất cả, mỗi lần đều phải đánh hắn cho da tróc thịt bong, còn không cho cơm ăn. Cho đến một lần bị đánh đến chỉ còn dư lại một hơi. Bất đắc hắn phải lang thang bốn phía. Người như vậy thì có chết hắn cũng không phụng dưỡng.

Tin tức này lúc ấy rất oanh động, rất nhiều người nói: Cha mẹ già cho dù ngàn lần không phải vạn lần không đúng, thì cũng không thể nhìn cha ruột chết đói chết rét. Cho nên có người ngày ngày tới cửa làm công tác tư tưởng, cuối cùng thấy nói không được người con trai. Cho nên những người đó liền ngày ngày làm công tác tư tưởng cho cháu trai cháu gái của ông lão. Cuối cùng, cháu trai cháu gái của ông lão đồng ý bỏ tiền ra nuôi dưỡng. Đưa ông lão đến viện dưỡng lão.

Bởi vì chuyện này Ôn Uyển thấy qua ở trong chương trình TV cũng là chuyện lạ. Chuyện này làm cho Ôn Uyển rung động rất lớn cho nên trí nhớ đặc biệt khắc sâu.

Hiện đại còn như thế, chớ đừng nói chi là xã hội cổ đại lấy chữ hiếu làm đầu này. Chờ Bình Hướng Hi nghèo đến không có cơm ăn, ở chung quanh vay tiền để sống. Nghèo rớt mùng tơi, đến trên đường lớn xin cơm, đến lúc đó những chuyện này rơi vào trong mắt người có tâm, thì người gặp chuyện rắc rối chắc chắn là nàng. Không ai quản ngươi có đoạn tuyệt quan hệ hay không?Cha ruột không có tiền ăn cơm không có tiền chạy chữa, bệnh chết đói chết. Người khác chỉ nói nàng quá máu lạnh, quá vô tình. Thay vì đến lúc đó rơi xuống một danh tiếng như vậy, để cho con cháu cũng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ theo, còn không bằng hiện tại giải quyết, miễn đi nỗi lo sau này.

Thượng Vệ ra đến ngoài cửa của phủ Quận chúa, thấy mấy xe ngựa chứa đồ. Trong lòng có chút khổ sở. Thượng Vệ trở lại Quốc Công phủ, vành mắt hồng hồng: "Phụ thân, người không thấy được dáng vẻ kia của Quận chúa, con thấy cũng khó chịu. Ngũ thúc như vậy thật là quá đáng."

"Đứa nhỏ này, có tấm lòng thật chí hiếu. Ôn Uyển làm thế này, quả thật làm cho lòng người khâm phục. Khụ, một đứa bé tốt đến thế, tại sao Ngũ đệ lại không biết quý trọng chứ?" Lúc này Quốc Công gia đã hoàn toàn đứng về phía Ôn Uyển. Một là việc Ôn Uyển làm đúng là khiến cho người ta cảm động, hắn còn cảm thán tại sao không có nữ nhi hiếu thuận như vậy; hai là Quốc Công gia đối với người em ruột của mình quả thật rất tức giận, nếu như không phải do hắn thì trong khoảng thời gian này Thượng Vệ cũng sẽ không gặp nhiều lời nói lạnh nhạt, Quốc Công phủ cũng không bị làm khó dễ; ba là Ôn Uyển thông qua Thượng Vệ đưa những sản nghiệp này về cho Quốc Công gia, làm gì không có ý ngầm trong đó.

Hiện tại Thượng Vệ là thủ hạ làm việc cho Ôn Uyển, việc làm tốt như vậy cũng chỉ cần Ôn Uyển nói một câu thôi. Cho nên, tổng hợp vẫn ủng hộ Ôn Uyển, dĩ nhiên cũng chứa lòng giao hảo. Hành động này của Ôn Uyển ý tứ rất rõ ràng, cho dù đoạn tuyệt quan hệ cùng cha ruột, cho dù ra khỏi Bình gia, nhưng trong thân thể Ôn Uyển cũng chảy dòng máu của Bình gia, điểm này vĩnh viễn không thay đổi được.

Quốc Công gia nhìn danh sách đồ thì rất buồn bực. Quốc công phu nhân nói: "Đi, mời Ngũ lão gia cùng với Cửu thiếu gia, Cửu thiếu phu nhân cùng nhau đến đây, nói Quốc Công gia tìm bọn hắn có việc." Vật này nói cho dễ nghe là trả lại Bình gia, nhưng nguyên nhân chính là vì thấy hôm nay Ngũ phòng nghèo túng vất vả mới trả những thứ này lại cho Ngũ phòng.

Bình Hướng Hi thấy Quốc Công gia đưa đồ cho mình, đợi đến lúc thấy rõ ràng là cái gì thì trong lòng mơ hồ có suy đoán.

"Một mình ngươi đại khái cũng đoán được, đây là Ôn Uyển đưa cho ngươi. Nàng biết bây giờ cuộc sống của ngươi trôi qua không như ý, thậm chí xem bệnh cũng không có tiền, trong lòng không đành, những thứ này coi như là bạc cho ngươi dưỡng lão. Xem như nàng tẫn hiếu đạo lần cuối cùng rồi." Quốc Công gia nặng nề thở dài một hơi.

Tim của Bình Hướng Hi như sóng ngầm mãnh liệt, phản ứng rất kịch liệt: "Đại ca, ta không cần, ta không cần." Có chết hắn cũng không cần những thứ đồ này.

Quốc Công gia nở nụ cười: "Ngươi thật không cần. Nhưng ta biết cuộc sống gần đây của các ngươi trôi qua như thế nào, ngày ngày ăn rau cỏ lá cây, đến miếng thịt cũng không có mà ăn. Ta nghe nói Thượng Lân mỗi ngày nhìn ngươi ăn rau cỏ cháo trắng, nhưng hắn thì mỗi ngày ăn thịt cá, làm cho ngươi giận đến ngã bệnh. Ngươi thật không muốn?"

Bình Hướng Hi kiên định nói: "Đệ không nhận, dù chết đói chết bệnh đệ cũng không nhận."

Quốc Công gia không biết lúc này nên nói như thế nào cho tốt. Thời điểm nên thanh tĩnh thì không chịu tỉnh táo, lúc nên hồ đồ thì không hồ đồ. Liền châm chọc nói: "Nếu ngươi không nguyện ý. Ta cũng không bắt buộc. Những đồ này cũng có thể sung công. Đúng rồi, khế ước mua bán nhà khế đất mà ngươi ở đều tại đây, ngươi không muốn vậy hãy mau chuyển ra đi. Đến lúc đó một nhà mười mấy miệng ăn của các ngươi cũng đợi ra sống ngoài đường đi. Khi đó người người nhìn các ngươi như một tên ăn mày sẽ lớn tiếng khen ngươi một tiếng có khí tiết."

Bình Hướng Hi nhìn con trai, nhìn lại con dâu cả. Nếu Ôn Uyển thật sự thu hồi nhà cửa thì một nhà lớn nhỏ sẽ nghỉ ngơi ở đâu. Bình Hướng Hi đang đấu tranh kịch liệt.

"Thượng Kỳ, cháu nói đi." Quốc Công gia nhìn Thượng Kỳ hỏi.

"Cha. Người thật nghĩ không nguyện ý nhận, chúng ta sẽ trả nó lại. Ngày mai con liền đi ra ngoài mướn mấy gian phòng. Mọi người chịu đựng một chút. Nhịn đến lúc Thượng Đường trở lại sẽ đưa cha đến chỗ của Thượng Đường, tuổi già của cha không cần lo nữa." Thượng Kỳ nói ý nghĩ của mình ra. Thật ra thì hắn cũng đang ép Bình Hướng Hi ra quyết định. Nhà ngươi ở đều là của Ôn Uyển, hiện tại mà nói khí tiết cái gì? Sớm đã làm gì rồi.

Mấy ngày này Thượng Kỳ trôi qua rất khổ. Nếu nói trong lòng không tức giận đó là tuyệt đối không thể. Chẳng qua dù thế nào thì Bình Hướng Hi cũng là cha ruột của hắn. Hắn không dám nói ra. Chỉ có thể lặng yên nhẫn nhịn chịu lấy tất cả áp lực. Nhưng nhìn vợ và con trai đi theo, trôi qua cuộc sống khổ sở, hắn cũng đau lòng.

Thế tử phu nhân đứng bên cạnh được ám hiệu của Đại phu nhân, thì thầm: "Đi đến chỗ Cửu gia với lấy đồ Ôn Uyển cho, có khác nhau sao?" Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng vẫn có thể làm cho mọi người nghe thấy. Lời này là sự thật. Ban đầu Thượng Đường không đáng giá một đồng mà vào Ngũ phòng. Bình Hướng Hi cũng không bỏ một phân tiền cho Thượng Đường đặt mua sản nghiệp.

"Lão Ngũ a, ngươi thật là có phúc không biết quý trọng mà! Một đứa bé tốt như vậy. Đến nước này, còn lo lắng cho ngươi không có áo cơm. Bán những thứ đồ này, bảo đảm ngươi nửa đời sau đầy đủ, áo cơm không lo. Lão Ngũ a, ta thật không biết nói ngươi như thế nào. Cùng là con gái của ngươi, làm sao ngươi đối đãi khác biệt lớn thế? Mặc dù trong thiên hạ cha mẹ thiên vị rất nhiều, nhưng thiên vị thành như ngươi vậy, coi như trên đời hiếm có rồi. Ngươi thật sự không muốn, cũng không cần trả lại. Ôn Uyển nói, ngươi không nhận liền trực tiếp sung công làm tài sản chung, phòng ốc cũng như vậy. Ta bán những đồ này đi mua thêm một chút đất đai trở về để tạo phúc cho con cháu đời sau cũng tốt." Quốc Công gia cảm thán.

Miêu thị nhìn bộ dạng cha chồng do dự, thật sự sợ bọn họ không nhận: "Cha chồng, tướng công, nếu mọi người không nhận, để con nhận. Cha chồng, nếu không nhận cả nhà chúng ta cũng phải ngủ ngoài đường. Con không sợ chịu khổ chịu tội, nhưng con không thể để cho hài tử đi theo chịu khổ chịu tội. Nếu như mọi người sợ lưng đeo danh tiếng không tốt, mọi người cứ nói với bên ngoài là con muốn. Con không sợ lưng đeo tiếng xấu."

Không có thì phải ráng chịu đựng còn chưa tính. Hiện tại rõ ràng có cơ hội, tại sao không nhận những thứ này? Hơn nữa, chuyện này lan truyền ra ngoài, sau này không ai nguyện ý giúp bọn họ nữa. Vì con của nàng, nàng cũng phải nắm bắt tới tay những thứ này.

Quốc Công gia nhìn Bình Hướng Hi nói: "Lão Ngũ, những vật này là cho ngươi dưỡng lão. Ngươi muốn thì cho ngươi. Ngươi không nhận sẽ nhập vào tài sản chung. Ta đi mua đất đai. Làm chuyện tốt cho người trong tộc."

Bình Hướng Hi nghĩ tới cháu trai đang ở trong phòng mình, chính vì tiết kiệm một chút tiền than. Tay đã nứt da cũng không còn tiền mua thuốc. Cuối cùng vẫn gật đầu.

Thượng Vệ giao hộp gỗ Lê sơn hồng điêu khắc hoa hải đường cho Miêu thị. Quốc Công gia nhìn Miêu thị, trong mắt có ánh sáng sắc bén: "Thê tử tiểu Cửu, những thứ sản nghiệp này cho cháu, hi vọng cháu có thể để cho lão Ngũ có những năm cuối an hưởng giàu có. Nếu như cháu không làm được, hậu quả tự mình cháu biết rồi đó." Lời nói của Quốc Công gia mặc dù rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh cũng tràn ngập uy hiếp.

Miêu thị lập tức bảo đảm. Khi cuộc sống khó khăn bọn họ cũng vì lão gia tử trước. Khi giàu có thì càng không thể nào hà khắc. Cái này không chỉ vì Miêu thị không phải là người hẹp hòi, mà còn cái gì nên làm, cái gì nhẹ cái gì nặng nàng đều biết.

Vẻ mặt Bình Hướng Hi, không ai nhìn hiểu. Tiếp theo run rẩy được Thượng Kỳ đỡ trở về.

Quốc công phu nhân nghĩ tới con gái lớn của bà, thì rất đau lòng: "Haizz, lão Ngũ đang ở trong phúc không biết phúc. Có nữ nhi tốt như vậy không biết quý trọng, sau này hắn sẽ hối hận. Đáng thương cho Thanh Hà của ta. Lão gia, có thể nói một chút với Thượng Vệ hay không? Để cho hắn an bài chuyện anh rể hắn làm ở Ngân hàng Quảng Nguyên." Kể từ sau khi bị đoạt tước vị, cuộc sống của Thanh Hà trở nên khổ sở. Mới đầu ở trong phủ tướng quân còn tốt một chút. Nhưng kể từ khi ra khỏi phủ tướng quân, cuộc sống lại bắt đầu khó khăn. Bạch Thế Hoa kia cả ngày lấy rượu rửa ruột. Gánh nặng của cả nhà để mặc cho Thanh Hà lo liệu. Nếu không phải Quốc công phu nhân trợ cấp, cũng không biết thời gian này họ làm cách nào mà qua.

Quốc Công gia lắc đầu: "Không được, Thượng Vệ đã nói. Ngân hàng Quảng Nguyên quản chế vô cùng nghiêm khắc, người vào cũng là trăm chọn vạn chọn, còn phải trải qua khảo hạch. Không hợp cách thì không thể vào. Mấy vị Vương gia muốn nhét mấy người vào, Ôn Uyển đều nói hết thảy dựa theo quy định mà làm việc. Đoạn thời gian trước đã đuổi một nhóm người đi rồi. Thế Hoa kia bà còn không biết sao, cách bình thường nhất định là không vào được. Cần phải được Thượng Vệ đi quan hệ, vạn nhất sau này hắn làm chút chuyện gì đó, sợ rằng Thượng Vệ cũng bị dính líu luôn. Một phần công việc tốt như vậy lại được Ôn Uyển ưu ái. Nàng muốn phá hủy tiền đồ của nhi tử à?" Không nói hiện tại tiền công hàng tháng của Thượng Vệ có thể được hơn ngàn hai, mà cuối năm còn có chia hoa hồng. Sau này nhi tử ra ở riêng cũng không cần lo. Mặt khác hắn nhận được tin tức nội bộ bán đấu giá để cho phủ đệ buôn bán lời không ít.

"Chàng cũng nói đó là nhi tử của thiếp. Thiếp lại hại nhi tử của mình sao? Thiếp chỉ nói như thế thôi, nếu không được thì nghĩ phương pháp khác." Quốc công phu nhân cúi đầu.

Quốc Công gia cũng nhức đầu: "May mắn Bạch gia còn có một Bạch thế Niên có thể trông cậy được. Không giống Hứa gia kia. Cái gì để trông cậy vào cũng không có. Khụ, những người Hứa gia đó còn không biết tiến thủ, sau này thì phải làm sao đây?" Dù sao cũng có quan hệ thông gia, nếu gặp nạn mà tới cửa cầu xin, Đại phu nhân nể tình nhà mẹ đẻ thế nào cũng phải san sẻ một chút.

"Hứa gia còn có một Tịnh Thu có thể trông cậy mà." Quốc công phu nhân mong đợi nói.

Quốc Công gia lắc đầu: "Nam nhân còn không được việc, bằng vào một cô gái nhốt trong thâm cung thì có ích lợi gì. Nếu như là Ôn Uyển thì còn có thể. Còn nàng ta thì không thể nào?"

Đại phu nhân lại không cho là như vậy: "Mọi chuyện nói trước sẽ không chính xác, Tịnh Thu không phải đã sinh thập tam hoàng tử sao? Hứa gia sau này thật sự có thể dựa được vào nàng."

Hiện tại Quốc Công gia cũng đau đầu nên không quanh co lòng vòng nói với Đại phu nhân: "Không thể trông cậy được. Tội gia chi nữ (con gái của nhà có tội), cho dù sinh hạ nhi tử, cao nhất cũng chỉ là một thứ phi. Đừng nghĩ đến những cái không tưởng nữa. Nàng không biết là đương kim Thánh thượng vì thế đã ăn bao nhiêu đau khổ, bị bao nhiêu tội oan uổng sao? Nếu không phải vì Ôn Uyển lớn lên giống ngài ấy như đúc mà làm cho người ta hoài nghi đến thân thế, khiến tiên đế tra ra ngài ấy là con trai ruột của hoàng hậu Thánh Nguyên, thì lúc này ai làm hoàng đế, ai là gì kia (nghịch thần tặc tử) cũng không biết được đâu. Cho nên, nàng nên khuyên đệ đệ của nàng nhiều một chút, phải thiết thực hơn, thừa dịp còn có chút thực lực hãy cố gắng dạy đệ tử trong tộc. Để cho con cháu thông qua khoa cử có tiền đồ phong phú mới là đúng đắn. Như vậy mới có thể chân chính chấn hưng gia môn." Quốc Công gia thấu hiểu sâu sắc, một gia tộc thịnh vượng cần dựa vào nhân tài trong tộc. Dựa vào nữ nhi thì có ích lợi gì, cho dù có ích đi nữa, thì nữ nhi cũng là của người ta. Nam tử mới là mấu chốt chống đỡ môn hộ.

Miêu thị nhìn đồ trên danh sách, nghĩ tới những vật này là của quốc công phủ đưa ra ngoài. Nên nàng nhờ người đưa đồ của Phủ quận chúa đừng tháo dỡ những thứ đó xuống. Mà trực tiếp đem đến Quảng Nguyên bán đấu giá.

Trong thâm tâm của người tới tặng đồ cũng thấy buồn cười. Đồ đạc vừa đưa tới đã lập tức đem bán. Mấy người này là hạng người thế nào?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1359)