Hoàng thượng còn có tài nghệ như vậy?
← Ch.13 | Ch.15 → |
Khi Ninh Đoan Trang cộng điểm cho Lý Nguyên Chu, lưu lại lời bình thì theo thói quen nhìn bảng nhỏ, xem có quy tắc gì mới không.
Lúc xem qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở góc trái trêи cùng của bảng nhỏ có một tiêu chí màu xanh lục, nàng nhớ rõ trước đó là hình bàn tay màu xanh lục năm ngón, không hề có trang trí, nhưng lúc này, ngón tay cái lại đeo một chiếc nhẫn màu vàng.
Chiếc nhẫn khắc hoa chạm rỗng, chỗ chạm rỗng lóe sáng rất đẹp, nhìn kỹ, chỗ chạm rỗng có khắc mấy chữ.
"Hệ thống A Tấn!" Ninh Đoan Trang nhìn kiểu chữ, bật thốt lên.
Ninh Đoan Trang giật mình, tâm can run lên, trong nháy mắt liền thấy lo lắng.
Trời ạ, mọi người đều biết, hệ thống A Tấn là một hệ thống rất không đáng tin cậy!
Cái hệ thống này có não bộ rất lớn, nhưng lỗ thủng cũng rất lớn, thỉnh thoảng sẽ như xe bị tuột xích, thỉnh thoảng nó sẽ bị kẹt tại giao diện 404, 502, để người chơi tự giải quyết khó khăn.
Bây giờ nàng chấm điểm cùng bình luận về hoàng đế cặn bã này, trôi qua coi như khá thoải mái, hoàng đế trước mắt xem ra cũng rất cố kỵ nàng, nhìn thì thấy tất cả đều thuận lợi phát triển, nhưng vạn nhất cái hệ thống này bị hỏng giữa chừng thì sao?
Quan hệ trước mắt của nàng cùng hoàng đế, hoàn toàn là do hệ thống duy trì, nếu hệ thống không thể vận hành tiếp thì hoàng đế sẽ làm gì nàng?
Cho nên, dứt bỏ hệ thống, nàng phải cùng hoàng đế sống với nhau thật tốt, thậm chí để hoàng đế cảm thấy nàng có chỗ hữu dụng, không thể giết chết.
Nàng đang suy nghĩ lung tung, liền thấy một cái đại cung nữ chạy vào nói: "Mỹ nhân, hoàng thượng tới, ngự liễn đã đến ngoài điện."
Ninh Đoan Trang: Ngươi mới mỹ nhân, cả nhà ngươi là mỹ nhân! A, không đúng, ta hiện tại là tứ phẩm mỹ nhân, cung nữ đây là tôn xưng ta...
Ninh Đoan Trang lắc đầu, vội vàng đứng lên, để cung nữ giúp nàng đổi y phục, sau đó chạy ra điện đón Lý Nguyên Chu.
"Đã trễ thế như vậy, thần thϊế͙p͙ tưởng hoàng thượng sẽ không tới!" Ninh Đoan Trang mỉm cười, thái độ cực kỳ thân thiện.
"Ái phi hi vọng trẫm đến, trẫm nhất định sẽ đến!" Lý Nguyên Chu cũng mỉm cười nói chuyện, cực kỳ thâm tình.
Hai người đều muốn lấy lòng đối phương, bầu không khí liền trở nên mập mờ.
Một lúc sau, người trong điện mang trái cây cùng điểm tâm lên, Ninh Đoan Trang mời Lý Nguyên Chu ngồi, sau đó ngồi tại chỗ viết một bài thơ, đưa tới nói: "Thần thϊế͙p͙ có chút cảm xúc viết, mong được hoàng thượng đánh giá!"
Lý Nguyên Chu đọc thơ, vỗ bàn tán thưởng nói: "Thơ hay!"
Hai người liền bắt đầu đàm thơ luận văn.
Ninh Đoan Trang đầy bụng "thơ tài, lời bàn cao kiến", lúc này bắt đầu nói ra, quả nhiên khiến Lý Nguyên Chu hứng thú nói chuyện nhiều hơn.
Nói chuyện quá hợp ý, Lý Nguyên Chu vui vẻ nắm chặt tay Ninh Đoan Trang nói: "Lời của ái phi rất hợp ý trẫm."
Ninh Đoan Trang để hắn nắm tay, cười nói: "Thần thϊế͙p͙ chỉ là múa rìu qua mắt thợ."
Dưới ánh đèn cung đình, mỹ nhân cười một tiếng, xán lạn như hoa nở mùa xuân.
Lý Nguyên Chu trong nháy mắt thất thần, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thử dò xét nói: "Ái phi, đêm nay trẫm..."
Ninh Đoan Trang không hiểu hoảng loạn lên, bật thốt lên: "Hoàng thượng, trời cũng không còn sớm, có phải nên trở về Dưỡng Tâm điện không?"
Lý Nguyên Chu có chút thất vọng, buông tay Ninh Đoan Trang ra, đứng lên nói: "Ái phi sớm nghỉ ngơi đi, khi nào rảnh rỗi trẫm lại đến thăm nàng."
Lý Nguyên Chu trở lại Dưỡng Tâm điện, có chút thất vọng, mất mát, lật bảng nhỏ ra mấy lần, muốn xem Ninh Đoan Trang có lưu lại lời bình không.
Đến khi hắn lên giường chuẩn bị đi ngủ thì bảng nhỏ thông báo Ninh Đoan Trang cộng thêm một điểm, bình luận nói: Tên hoàng đế kỳ thật cũng rất cực khổ!
Lý Nguyên Chu thấy cảm thán ngàn lần, xấu phi đúng là gặp gì biết nấy, ngược lại biết trẫm gặp nhiều khó khăn!
Trẫm tuy là cửu ngũ chí tôn, nhưng việc quản lý quốc gia rất khổ sở, không phải người thường có thể biết, xấu phi không những không ham vinh sủng mà còn biết thông cảm...
Lý Nguyên Chu xoa mặt, trong lòng dâng lên cảm giác hơi ngọt hơi đắng.
Bên trong Cẩm Tú điện, Cẩm nhi hầu hạ Ninh Đoan Trang đi ngủ, không nhịn được nói: "Mỹ nhân, hoàng thượng ở trước mặt mọi người che chở người, lại tấn vị cho người, ân sủng này ở trong cung là độc nhất vô nhị, khi hoàng thượng tới sao người chỉ lo nói chuyện thơ văn, sao không nghĩ cách giữ chân hoàng thượng lại? Nếu hoàng thượng đi chỗ của nương nương khác, đến lúc đó sẽ rất bất lợi với mỹ nhân."
Ninh Đoan Trang chặn lời Cẩm nhi nói: "Ta tự có chừng mực."
"Có chừng mực?" Cẩm nhi sốt ruột nói: "Mỹ nhân chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, đọc thoại bản, chưa hề muốn mưu tính."
Ninh Đoan Trang duỗi dài tay sờ mặt Cẩm nhi gương, cười nói: "Nhưng ngươi nhìn đi, ta đến bây giờ có bị thua thiệt sao? Hoàng thượng có bạc đãi ta sao?"
"Thế thì không có." Cẩm nhi đẩy tay Ninh Đoan Trang ra "Nhưng người như vậy là không muốn phát triển, nô tỳ thấy rất nóng vội."
Ninh Đoan Trang bật cười, "Được rồi, ta sẽ cố gắng tiến thủ."
Cẩm nhi "Hừ hừ" nói: "Nhớ kỹ nói được thì làm được."
Hai người đang nói chuyện thì có một tiểu cung nữ cầm một cái hộp gấm vội vàng tiến đến nói: "Mỹ nhân, Trần công công đưa tới một hộp gấm, nói là hoàng thượng cho mỹ nhân, muốn mỹ nhân mở ra xem!"
Cẩm nhi vội nhận lấy hộp gấm, nhảy cẫng nói: "Nhất định là vật cực kỳ quý hiếm."
Nàng cầm lấy hộp đưa tới trước mặt Ninh Đoan Trang.
Ninh Đoan Trang xem xét, trong hộp gấm có một tờ giấy, lấy ra thì lại là một mảnh giấy ghi chép, phía trêи viết một hàng chữ.
"Ái phi, trẫm không ngủ được!"
Ninh Đoan Trang không biết nên khóc hay cười, tên hoàng đế này là đang làm nũng sao?
Tiểu cung nữ thấy Ninh Đoan Trang cầm hộp gấm, nói: "Mỹ nhân, Trần công công còn đang chờ ngoài điện."
Ninh Đoan Trang đành phải đứng dậy, lấy giấy ghi chép ra, viết một câu, bỏ vào trong hộp gấm, đưa cho tiểu cung nữ nói: "Đưa cho Trần công công."
Lý Nguyên Chu trằn trọc, nghĩ thầm: Trẫm nói như vậy, xấu phi có đến thị tẩm không?
Hắn đang suy nghĩ thì nghe được tiếng bước chân, lập tức liền tươi cười ngồi dậy.
Trần Trung đi vào điện, bẩm: "Hoàng thượng, Ninh mỹ nhân không tới, chỉ đưa tin."
"Cái gì?" Lý Nguyên Chu vỗ mép giường, trầm giọng nói: "Trẫm cần hồi âm sao?"
Trần Trung đưa hộp gấm đến trước mặt Lý Nguyên Chu.
Lý Nguyên Chu cầm lấy tờ giấy ghi chép trong hộp gấm, đọc thầm: Hai tình nếu là lâu dài lúc, há tại triều sớm tối mộ?
Lý Nguyên Chu bỗng chốc bị câu nói này làm cả kinh, hắn lại so sánh với câu mà mình vừa mới viết, cảm thấy quá mức ngay thẳng, liền cố gắng vắt hết óc, muốn viết một câu có hàm ý tình tứ để đả động Ninh Đoan Trang, nhưng câu nói hay mà lại phải giống của giai nhân đều không dễ kiếm, hắn nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác không biết đã ngủ thϊế͙p͙ từ khi nào.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Nguyên Chu vừa tỉnh dậy, trước tiên lại kéo bảng nhỏ ra, thấy phía trêи không có gì mói liền thất vọng. Khi nhìn lại tổng điểm trừ, nhất thời nhớ lại âm mười một điểm lúc trước, trải qua nhiều cố gắng, xấu phi liên tiếp cộng điểm, bây giờ là âm năm điểm.
Điểm cộng ở trong tầm tay!
Mấy ngày sau đó, Lý Nguyên Chu cảm thấy rất rõ ràng, triều chính tựa hồ không có các vấn đề khó giải quyết nữa, chỉ có hai vấn đề chính nhưng đã có chút tiến triển, thần dân không còn phản đối nhiều.
Lý Nguyên Chu thở phào, nhất thời lại suy nghĩ, quốc sự quan trọng, nhưng lấy lòng Ninh Đoan Trang chiếm được điểm cộng cũng cực kỳ quan trọng.
Chạng vạng tối, hắn cùng Nghiêm Vân Tòng thảo luận triều chính xong liền giữ Nghiêm Vân Tòng ở lại trong cung dùng bữa tối.
Hắn lại lệnh cho người bày rượu ra ngoài hoa đình trong ngự hoa viên sau đó phân phó Trần Trung nói: "Ngươi đi mời Ninh mỹ nhân, nói trẫm đang ở ngự hoa viên cùng Nghiêm đại nhân đàm thơ, để nàng ấy cũng tới xem một chút."
Sau khi Trần Trung đi xuống, Lý Nguyên Chu liền đưa tờ giấy mà Ninh Đoan Trang viết cho Nghiêm Vân Tòng nhìn.
Nghiêm Vân Tòng nhìn thấy "Hai tình nếu là lâu dài lúc, há tại triều sớm tối mộ?" Câu nói này, một chút xúc động về hồi ức, nhất thời giọng khàn khàn: "Văn thơ Ninh mỹ nhân quá hay!"
Lý Nguyên Chu đắc ý nói: "Ái phi của trẫm tùy ý nói một câu đã rất hay rồi."
Một lúc sau, Ninh Đoan Trang đi tới, Lý Nguyên Chu nhìn nàng chậm rãi bước lên bậc, không khỏi có chút thất thần, gần đây có lời đồn, nói xấu phi được trẫm sủng ái nên càng ngày càng kiều diễm, bây giờ nhìn lại thấy xấu phi đúng là càng ngày càng đẹp!
Trong lòng hắn nghĩ, nhất thời không nhịn được hỏi Nghiêm Vân Tòng nói: "Ái khanh có cảm thấy, Ninh mỹ nhân đẹp hơn trước kia?"
Nghiêm Vân Tòng nghe vậy, rất chân thành nói: "Ninh mỹ nhân xác thực là người tài mạo song toàn!"
Lý Nguyên Chu rất vui mừng nói: "Ái khanh đúng là người có con mắt tinh tường!"
Ninh Đoan Trang lên trêи hoa đình, đầu tiên là thỉnh an Lý Nguyên Chu sau đó chào hỏi Nghiêm Vân Tòng, lúc này mới ngồi xuống.
Ba người thảo luận về thơ ca, Lý Nguyên Chu thỉnh thoảng mở bảng nhỏ, thấy Ninh Đoan Trang không chấm điểm, liền nghĩ ra một kế, nói với Nghiêm Vân Tòng: "Ái khanh hôm nay nhìn thấy thơ hay, sao không một khúc nhạc?"
Nghiêm Vân Tòng không thể khước từ, đành phải nhận lấy tiêu từ tay Trần Trung.
Ninh Đoan Trang chống cằm nghe, nhất thời say mê tiếng tiêu..
Lý Nguyên Chu bưng cốc đặt cạnh Ninh Đoan Trang, thấy nàng nghe đến mê mẩn, liền tự mình uống, uống xong cảm thấy không có chút tư vị, đột nhiên tiến tới khẽ nói: "Ái phi!"
Ninh Đoan Trang giật mình, hoàn hồn lại, liền hỏi: "Hoàng thượng có gì phân phó?"
Ánh mắt Lý Nguyên Chu nhu hòa, cười nhẹ nói: "Trẫm sẽ đánh đàn!"
"Oa!" Ninh Đoan Trang kinh ngạc "Hoàng thượng còn có tài nghệ như vậy?"
"Làm sao, không tin?" Lý Nguyên Chu phân phó thái giám nói: "Mang cầm đến đây!"
Nghiêm thái hậu rất nhanh liền biết được Lý Nguyên Chu cùng Nghiêm Vân Tòng uống rượu, ngắm hoa ở ngự hoa viên, đồng thời còn triệu kiến Ninh Đoan Trang.
Không lâu sau, có nội thị đến bẩm báo nói: "Thái hậu nương nương, hoàng thượng nghe Ninh mỹ nhân ngâm một bài thơ, nhất thời hưng phấn, lệnh cho người mang cầm lên, đánh đàn ở hoa đình, Nghiêm đại nhân cũng hào hứng mà thổi tiêu."
Mặt Nghiêm thái hậu trầm như nước, được lắm, một người là hoàng đế, một người là trọng thần, hai người đều muốn lấy lòng tiểu tiện nhân Ninh Đoan Trang kia?
Để nội thị đi xuống, Nghiêm thái hậu tức giận ném chén trà, buồn bực nói: "Trêи triều có bao nhiêu chuyện phiền lòng, vậy mà hoàng đế lại bỏ mặc, còn có tâm tư đánh đàn cho Ninh Đoan Trang nghe?"
Điền ma ma không dám lên tiếng, chỉ yên lặng đứng đấy.
Trong ngự hoa viên, Nghiêm Vân Tòng thấy Lý Nguyên Chu một bên đánh đàn một bên luôn nhìn Ninh Đoan Trang, thấy có chút ê răng, thổi tiêu xong liền đứng dậy cáo từ.
Lý Nguyên Chu đương nhiên sẽ không giữ lại, chỉ phất tay nói: "Ái khanh quan tâm quốc sự nên vất vả, sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Nghiêm Vân Tòng vừa đi, Lý Nguyên Chu cùng Ninh Đoan Trang hồi Cẩm Tú điện, hai người tiến vào phòng ngủ, Lý Nguyên Chu ngà ngà say, nhỏ giọng hỏi Ninh Đoan Trang nói: "Ái phi, tiếng đàn của trẫm so với tiếng tiêu của Nghiêm đại nhân, cái nào tốt hơn?"
Tất nhiên là của Nghiêm Vân Tòng tốt hơn! Ninh Đoan Trang âm thầm trả lời vấn đề này, nhưng không dám nói ra, chỉ cười: "Tiếng đàn của Hoàng thượng là êm tai nhất!"
Lý Nguyên Chu chống cằm "Nếu thế, sao lúc trẫm đánh đàn nàng không nhìn trẫm mà chỉ nhìn Nghiêm đại nhân?"
Ninh Đoan Trang:...
"Hoàng thượng, người say rồi!"
Lý Nguyên Chu muốn biện bạch nói mình không say, chỉ nghe thấy trong đầu "Đinh" một cái, Ninh Đoan Trang thêm không điểm, lời bình: Tên hoàng đế này là say hay là ăn dấm rồi? Vừa nghe tiếng đàn cùng âm thanh của tiêu, lúc đầu muốn cộng hai điểm, nhưng hoàng đế cặn bã dám mượn chuyện say để làm ta khó xử, cho nên không thể cộng.
Lý Nguyên Chu:... , trẫm bởi vì một lời nói mà mất đi hai điểm?
Sau một khắc, Lý Nguyên Chu cởi bỏ giày, nằm lên giường Ninh Đoan Trang, lăn đi lăn lại, cảm thấy vạn phần thống khổ.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |