Tiểu kiều hoa nghèo khó
← Ch.09 | Ch.11 → |
Lý Chuẩn rũ mắt, nhìn bàn tay của hai người nắm lấy nhau.
Khi vào thang máy là anh kéo cổ tay Bạch Linh.
Mà lúc ra khỏi thang máy lại là ngược lại.
Bạch Linh bấm mật mã mở cửa, tách một tiếng, cửa lớn mở ra, một con mèo màu cam nhảy từ trên ghế trong phòng ăn xuống.
"Cô về rồi..."
Giây tiếp theo, mèo béo giật bắn người.
"Ối! Sao cô dẫn anh ta về đây?!"
Nó như nhìn thấy ma, mở to con mắt màu đen trong bóng tối, nghiêng đầu nhìn Lý Chuẩn bị Bạch Linh kéo ngồi xuống ghế sô pha.
"Trời ơi, đẹp trai quá! Nếu không phải tận mắt được thấy người thật thì tôi không thể tưởng tượng ra nổi, vẻ đẹp này thật sự là chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn..."
"Hai ngày trước nhà cậu còn chưa có con mèo này." Lý Chuẩn liếc nhìn nó.
"À, hôm qua nhặt được đó." Bạch Linh thản nhiên nói: "Tôi thấy nó đáng thương, cứ theo sau tôi không chịu rời đi nên nhận nuôi nó."
"Vậy tại sao nó cứ kêu meo meo với tôi vậy?"
"Ai biết được, có lẽ là nói nhiều thôi." Bạch Linh trả lời qua loa.
Con mèo ngước mắt nhìn.
Bạch Linh lấy từ hòm thuốc ra một bình Hoàng đạo ích, đổ dầu thuốc lên mu bàn tay Lý Chuẩn.
Vừa rồi anh đấm Trình Hành không hề nhẹ nên các đốt ngón tay hơi đỏ lên.
"Thương địch một vạn, hại mình tám trăm." Bạch Linh thở dài, dùng đầu ngón tay cẩn thận xoa dầu thuốc.
Lý Chuẩn chợt nhớ tới cốc nước mật ong Bạch Linh pha cho mình buổi tối hai hôm trước.
Rõ ràng là nước nóng và nước lạnh hòa lẫn với nhau để có nhiệt độ vừa phải, thể hiện rõ sự chu đáo của cô gái trước mặt.
Bạch Linh vừa bôi dầu thuốc cho anh vừa nói: "Xin lỗi, là tôi làm liên lụy cậu. Tên khốn Trình Hành quả thực tiêu chuẩn kép, rõ ràng anh ta mập mờ với Chu Miên Miên trước, hôm nay thấy tôi dẫn người khác lên tầng lại ra tay đánh người, kết quả lại liên lụy cậu, buộc cậu phải đánh trả..."
"Tôi không bị buộc phải đánh trả." Lý Chuẩn bỗng nhiên nói.
"Hả?" Bạch Linh ngẩng đầu.
Sau đó, cô đối mặt với một đôi mắt đen như mực. Đôi mắt ấy tối tăm thâm sâu như bầu trời đêm, làm cho người ta không thể thấy rõ có gì bên trong, cũng không thể nhìn thấu được con người anh.
"Tôi đánh anh ta vì cậu đấy." Giọng điệu của Lý Chuẩn bình tĩnh như thể anh đang nói một chuyện hiển nhiên: "Uất ức mà cậu từng chịu không chỉ có những chuyện cậu vừa nói với anh ta phải không? Anh ta chỉ nhận một đòn này của tôi thôi, quá ít."
Bạch Linh sững sờ nhìn anh.
Đúng vậy, cô thật sự không chỉ chịu chút bất công ấy.
Nhưng làm sao Lý Chuẩn thấy được chứ?
Ánh mắt con người không biết nói dối.
Một người có đôi mắt trầm tĩnh và sâu sắc như vậy chắc chắn không nói ra những lời này để lấy lòng cô.
Bạch Linh lại cúi đầu, cẩn thận xoa dầu thuốc lên đốt ngón tay đang đỏ lên của Lý Chuẩn.
"Được rồi." Cô buông ra.
Cô cố ý kiểm tra màn hình giám sát ở cửa, xác nhận rằng trong phạm vi của camera không còn bóng dáng Trình Hành rồi mới đi tìm ô, sau đó đưa cả ô và bình Hoàng đạo ích cho Lý Chuẩn.
"Chắc anh ta đi rồi, cậu về đi, cẩn thận mưa đường trơn đấy, ngày mai tôi sẽ tìm cậu bàn chi tiết chuyện hợp tác."
Lý Chuẩn "Ừ" một tiếng, cầm ô đứng dậy rời đi.
Bạch Linh vẫy vẫy tay với anh.
"Chúc ngủ ngon, cộng sự." Cô mỉm cười: "Từ giờ trở đi chúng ta sẽ là chiến hữu."
Lý Chuẩn quay lưng lại với cô, anh mở chiếc ô trong tay lên.
Cánh cửa đóng lại.
Bạch Linh quay đầu liếc nhìn con mèo béo đang đi theo phía sau mình.
"Nói thật, tại sao cô viết hoàn cảnh của cậu ấy thê thảm vậy hả?"
"Meo meo cái gì thế! Các người vừa mới quen mà cậu ta nói hoàn cảnh của mình cho cô ư?"
"Đúng vậy. Cả chuyện cậu ta sinh ra ở Thâm Thủy Bộ, kiếm tiền bằng việc cặp với phú bà, tôi cũng biết rồi."
"..." Mèo béo trợn to mắt: "Cậu ta nói vậy ư???"
Rõ là con mèo không tin nổi.
"Chú Mạnh nói muốn giới thiệu Văn Duệ cho tôi." Bạch Linh chuyển sang chủ đề tiếp theo: "Tuy rằng ngày hôm qua tôi và anh ta đã biết nhau trên lớp học."
"Vòng đầu tiên, anh ta là đối thủ cạnh tranh trực tiếp của nhà cô mà? Cô không sợ anh ta à?" Mèo béo hỏi.
"Sợ anh ta có ích gì?" Bạch Linh ngước mắt lên: "Con người trong ngành viễn thông là như vậy, tài nguyên rất khủng, chinh phục và giành thắng lợi nhanh chóng. Người như thế, những người kinh doanh truyền thống như chúng tôi làm sao thắng nổi?"
Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng nói: "Nhưng Văn Duệ bây giờ không phải đối thủ cạnh tranh của tôi nữa rồi."
"Cho dù là anh ta hay Lý Chuẩn cũng được, tôi muốn lợi dụng tất cả những trợ lực lớn nhất của Chu Miên Miên và người cô ta khao khát."
Ngoài căn nhà truyền tới tiếng mưa rơi liên miên không ngớt.
Mèo béo nhìn theo bóng lưng của Bạch Linh.
Cô cao hơn một mét bảy, vai vuông góc, mặc một chiếc váy lụa taffeta[*] màu trắng bó sát khoe vòng eo và hông đầy đặn, hai chân thon dài thẳng tắp, mắt cá chân rất nhỏ nằm gọn trong một đôi giày cao gót màu đen.
Nữ nhân vật phản diện vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.
[*] Vải taffeta là vải dệt láng bóng từ sợi tơ tằm hoặc các sợi nhân tạo. Chữ này có xuất xứ từ Ba tư và có nghĩa là "twisted woven"- dệt xoắn. Vải taffeta có độ bóng, độ cứng, tạo cảm giác chững, đứng phom, lại không rủ mềm bám dính vào cơ thể giúp định hình dáng trang phục dễ dàng. Loại vải này vốn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, không co giãn khi trời nóng như một số loại vải khác.
undefined
***
Đếm ngược 27 ngày trước khi phá sản.
Lý Chuẩn đeo găng tay, sắp xếp lại khay để đồ của nhà kho. Hà Đường bị một cuộc gọi của anh gọi tới, lúc này đang gian nan xếp những thùng bưu kiện mà Lý Chuẩn vừa mới làm mẫu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Hà Đường cảm thấy mình đang nằm mơ.
Anh ta và Lý Chuẩn lớn lên cùng nhau, anh ta chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi, hơn nữa hai nhà Hà Lý có bỏ vốn đầu tư để hợp tác làm ăn nên có ràng buộc lợi ích.
Lão gia của Viễn thông Hòa Ký ở Hồng Kông có ba người con trai, cha của Hà Đường là lão tam. Lão gia nhà họ Hà rất thông minh, kể từ khi trở lại Hồng Kông đã nhanh chóng nhìn ra sự xuống dốc của Hồng Kông và sự phát triển trở lại của đại lục, vậy nên ông ấy đã để lão tam tới Bình Thành phát triển kinh doanh, cũng bởi vậy mà Hà Đường tới Bình Thành học đại học.
Là cháu trai của lão gia, Lục thiếu gia của nhà họ Hà không có áp lực kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, cũng không có ham muốn tranh tài sản hay tình cảm.
Nhưng anh ta chưa từng nghĩ rằng, một phú nhị đại như mình có một ngày phải xếp thùng bưu kiện.
Anh ta bị Chuẩn ca của mình gọi tới.
"Đại thiếu gia" như Lý Chuẩn khác hoàn toàn người cháu út như anh ta, chỉ cần không sa ngã thì chắc chắn là sẽ kế thừa gia nghiệp. Huống hồ Lý Chuẩn không những không sa ngã, còn phát triển toàn diện về trí tuệ, đạo đức, ngoại hình và sức khỏe.
Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông là học viện kinh doanh tốt nhất Châu Á, thế mà Lý Chuẩn nói vào là vào, thậm chí còn có điểm số cao nhất, đỗ thẳng thủ khoa, không hề cần Lý Ký bác bỏ tin đồn đút lót.
Cuộc thi cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật cấp quốc tế năm sao CSI duy nhất ở Châu Á - giải đua ngựa Hồng Kông, Lý Chuẩn ba năm liên tiếp giành 2 huy chương vàng và lọt vào top 5 tay đua U25 trên phạm vi toàn cầu.
Hai mươi tuổi bắt đầu quản lý một số công việc kinh doanh của Lý Ký, chỉ một năm, hiệu suất của tất cả công việc mà anh đảm nhiệm tăng lên gấp bội.
Lúc ấy Lý Chuẩn nói với Hà Đường rằng "Lý Lương Thục Nghi nhất quyết giao tất cả những bộ phận có thành tích tệ nhất trong công ty cho tôi. Nhưng tệ nhất là tôi muốn làm kém hơn nữa cũng rất khó, hơn nữa tiềm lực kinh doanh còn rất cao, không cần tốn công đã có thể làm tốt rồi. Nếu bà ta cho tôi công việc thích hợp, chưa chắc tôi có thể duy trì tốc độ tăng trưởng được."
Khi đó, Hà Đường cảm thấy Chuẩn ca của anh ta là một tên biến thái.
Bây giờ, Hà Đường thà rằng Lý Chuẩn vẫn là tên biến thái trong mắt anh ta.
Anh ta làm tay sai cho Lý Chuẩn từ nhỏ giống như nhà quý tộc cổ đại gửi gắm con trai nhỏ nhất vào làm thư đồng cho hoàng tử, ở nhà Nguyên gọi là người hầu, ở nhà Thanh gọi là Cáp cáp châu tử. Hà Đường vừa nghĩ những chuyện linh tinh này, vừa xếp thùng bưu kiện, anh ta cảm thấy mình phàn nàn hay thật đấy.
Tóm lại, anh ta ôm đùi Chuẩn ca nhiều năm, vậy mà chỉ trong một đêm, anh thản nhiên phá tan tất cả.
Không chỉ phá tan mà còn còn bỏ trốn nữa, chạy thẳng một đường tới Bình Thành.
Lý Chuẩn năm đó nghiêm túc giải thích công việc cho anh ta nghe, hôm nay lại tích chữ như vàng, thờ ơ với hầu hết mọi thứ, thậm chí còn vui mừng khi thấy kết quả giá cổ phiếu của nhà mình giảm mạnh, như thể việc Lý Ký phá sản không liên quan tới anh.
Dường như anh không quan tâm tới bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì.
Ngoại trừ Bạch Linh từ Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành.
Hiện tại chỉ mới ba ngày trôi qua, đại thiếu gia của Lý Ký bắt đầu giúp đỡ người phụ nữ kia sắp xếp nhà kho rồi! Vì sao? Dựa vào đâu chứ?
Lý Chuẩn trả lời ba chữ: "Bán thân mà."
Hà Đường điên cuồng cào tóc: "Cái quái gì vậy? Đại thiếu gia của chúng ta bây giờ không chỉ đi tàu điện ngầm, xếp thùng bưu kiện, còn phải sửa sang lại kệ kho hàng ư?!"
"Sau khi xếp một trăm hộp, bác sĩ nói rằng tình trạng của tôi khá hơn rất nhiều." Lý Chuẩn cẩn thận dán mã QR lên từng kệ trong kho: "Sau đó, ông ấy yêu cầu tôi tiếp tục cố gắng, nói không chừng xếp mười nghìn cái là có thể khỏi hẳn đấy."
"... Vậy anh thực sự muốn xếp mười nghìn thùng à?"
"Đó là lý do tôi định giúp cô ấy bán 10. 000 đơn hàng trước." Lý Chuẩn nhẹ nhàng nói.
Dựa theo lời Lý Chuẩn, anh mới ký xong hợp đồng với Bạch Linh vào buổi sáng sau đó cố gắng xếp một trăm bưu kiện, giữa trưa đi khám bác sĩ tâm lý, buổi chiều thì phải sắp xếp các kệ, sắp tới bọn họ sẽ mở cửa hàng trực tuyến đầu tiên.
"Rốt cuộc các người muốn bán cái gì?" Hà Đường hỏi câu tiếp theo.
"Hũ tro cốt." Lý Chuẩn chỉ vào kệ: "Này, tất cả những thứ này là hộp tro cốt."
"Hả hả hả—?!" Hà Đường sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Tất cả đều được đóng gói trong những chiếc hộp giấy màu trắng, không có logo cũng không có dòng chữ mô tả nên anh ta hoàn toàn không để ý trong hộp chứa cái gì.
Hà Đường sợ đến mức da đầu tê dại.
Lý Chuẩn đã phân loại xong, anh cởi găng tay, phủi bụi trên hai tay rồi cầm chìa khóa xe màu đen của chiếc Mercedes-Benz S trên bàn và nói: "Tôi phải tới Văn Viễn một chuyến, cậu về đi."
"Văn Viễn? Anh muốn can thiệp tới cùng à?" Hà Đường hỏi.
"Không phải." Lý Chuẩn bình tĩnh nói: "Chỉ đi làm một tài xế mà thôi."
Hoặc có thể nói anh chuẩn bị đi đón cộng sự của anh.
***
Tòa nhà Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn.
Vào lúc ba giờ chiều, khu vực công cộng ở tầng một tấp nập người, tất cả đều là những người trẻ tuổi tầm hai mươi. Hôm nay là ngày Văn Viễn phỏng vấn thực tập sinh, người của bộ phận hành chính hướng dẫn các thực tập sinh trật tự ngồi chờ ở khu vực chỉ định.
Chu Miên Miên ngồi trên ghế, kéo tay áo của Cố Tử Minh bên cạnh.
"Không ngờ thông báo tuyển dụng thường ngày có nhiều người tới như vậy, lần này cũng không khác thông báo tuyển dụng thực tập trong kỳ nghỉ hè đúng không?"
"Quy mô của kỳ nghỉ hè lớn hơn nhiều, nơi này chứa không nổi đâu, bình thường phải tổ chức một buổi riêng ở khách sạn bên ngoài." Cố Tử Minh rất có kinh nghiệm."Không sao đâu, lần trước cô giáo giới thiệu cậu rồi, chắc chắn không sao đâu."
"Lần trước tớ cảm thấy kỳ lạ." Chu Miên Miên mím môi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Cô ta ngước nhìn Cố Tử Minh bằng đôi mắt ngây thơ, trông như thể đã chịu rất nhiều oan ức.
Cô ta hạ giọng xuống: "Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Bạch Linh bảo cô giáo gửi lý lịch của tớ qua rồi kết quả người ta nói không tuyển nữa, giờ lại phải tự nộp hồ sơ."
"Có lẽ là không may thôi?" Cố Tử Minh vuốt vuốt tóc cô ta: "Đừng nghĩ quá nhiều, có tớ ở đây."
Chu Miên Miên gật đầu nhẹ.
Đúng lúc này, cô ta bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của Bạch Linh ở cổng chính.
Cô mặc một chiếc váy âu phục màu trắng, là mẫu mới nhất của Ralph Lauren vào mùa thu này, túi được in với logo dệt nổi mang tính biểu tượng Jelly Jelly Pelvic, lưng áo tôn vòng eo thon gọn, váy ôm mông dài không quá gối nhưng vẫn không thể che lấp đôi chân thon dài xinh đẹp.
Ngay khi cô bước vào cửa thì đã có người ân cần chạy ra tiếp đón.
"Có phải cô Bạch không ạ? Tôi dẫn cô tới văn phòng Văn tổng."
Hơi thở của Chu Miên Miên không khỏi chậm lãi, thậm chí ngón tay vô thức túm chặt váy.
Bạch Linh được người ta mời lên.
Còn bản thân cô ta lại ngồi ở trong đám đông, chờ người ta gọi từng nhóm vào phỏng vấn xin việc.
"Tử Minh, cậu có nghĩ rằng tớ có thể làm được không?" Cô ta nhìn Cố Tử Minh.
Cố Tử Minh vẫn cười với cô ta: "Cậu yên tâm, tớ phỏng vấn xin việc mãi rồi, lát nữa chúng ta phối hợp, tớ làm leader dẫn dắt thảo luận nhưng rồi để cậu lên tổng kết, tiếp đó chẳng phải hai ta sẽ cùng được tuyển sao?"
Chu Miên Miên gật đầu lia lịa.
"Cậu tốt nhất." Cô ta thì thầm.
Bạch Linh vào thang máy lên tầng cao nhất.
Thư ký gõ cửa.
"Mời vào." Trong phòng truyền ra tiếng của một người đàn ông.
Thư ký mở cửa mời Bạch Linh vào, sau khi rót trà liền lịch sự kéo cửa đi ra ngoài.
Văn phòng của Văn Duệ nằm ở tầng cao nhất Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn, bên cạnh bàn làm việc là một tấm kính lớn, đối diện là Bình Giang, khu vực hạ lưu sông Trường Giang, mặt nước yên ả bao la, nhìn ra xa toàn là trời đất mênh mông.
Ai cũng biết, Văn Duệ là nhân vật mới nổi ở Bình Thành.
Một người trẻ như vậy nhưng có thể mở một con đường máu cạnh tranh oanh liệt trong lĩnh vực thương mại điện tử, trở thành một người khổng lồ mới trỗi dậy.
Nhưng lúc Bạch Linh thực sự mặt đối mặt gặp Văn Duệ, ngược lại không tưởng tượng ra nổi bộ dạng chém giết kịch liệt trên thương trường của anh ta.
Người đàn ông này quá ôn hòa.
Anh ta mặc bộ âu phục màu đen và quần tây giản dị, đeo một gọng kính màu bạc, thần thái ôn hòa, tự tin và bình tĩnh.
"Bạn học Tiểu Bạch phải không?" Anh ta ngồi xuống ghế sô pha: "Đến đây, ngồi đi."
"Xin chào, Văn tổng."
Có Mạnh Nguyên giới thiệu trước, hơn nữa hai ngày trước từng gặp ở Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành, hai người chỉ trò chuyện hai câu rồi vào chủ đề chính.
"Là như vậy, gần đây chúng tôi chuẩn bị tiến hành cuộc chiến giá cả chuỗi cung ứng với đối thủ, nhằm vào những người cực kỳ nhạy cảm với giá cả."
Văn Duệ đan hai tay vào nhau, giọng điệu nói chuyện cực kỳ bình tĩnh.
"Cô cũng biết Văn Viễn lập nghiệp ở những thị trường ngoài tam tuyến [*] rất rộng lớn, đối thủ của chúng tôi xem những khu vực này là thị trường chìm, như thể phục vụ người ở tuyến thành phố cao quý vậy. Nhưng mà chúng tôi lại không nghĩ vậy."
[*] Thị trường ở những khu vực thành phố, thị trấn và nông thôn có phạm vi phân bố rộng, chi phí dịch vụ cao.
"Người ở bất kỳ khu vực nào, có thu nhập hàng năm như thế nào đều phải được hưởng hàng đẹp giá rẻ. Có lẽ bọn họ không cần những dịch vụ quá cao cấp, nhưng bọn họ muốn sản phẩm chất lượng và có giá cả hợp lý. Đó là lý do chúng tôi đang tìm xưởng sản xuất để hợp tác. Tôi đã nói chuyện với Mạnh tổng, chắc hẳn ông ấy cũng có nói cho cô biết."
"Tôi biết." Bạch Linh gật đầu: "Đây cũng là lý do tại sao tôi đến tìm anh. Bên chúng tôi quả thật là chuỗi cung ứng mà anh muốn tìm."
Cô đã chuẩn bị tài liệu kỹ từ trước, bao gồm phần giới thiệu khu vực nhà xưởng, năng suất cơ bản và các mặt hàng cốt lõi.
Văn Duệ xem qua từng trang một rồi chậm rãi nói: "Tôi nghĩ, chúng ta có cơ hội hợp tác đấy. Về lượng truy cập thì cô không cần phải lo lắng, nhưng những gì chúng tôi muốn là chất lượng sản phẩm tốt và giá thành thấp nhất trong ngành."
Bạch Linh mỉm cười.
"Giá cả không thành vấn đề."
"Cô tự tin vậy ư?" Văn Duệ ngước mắt lên.
"Khu vực nhà xưởng của chúng tôi nằm ở ngoại ô Bình Thành, chi phí hậu cần cũng thấp hơn các nhà xưởng ở trung tâm."
"Cũng phải."
"Nhưng về lượt truy cập, tôi có một yêu cầu bổ sung. Những gì tôi cần không phải là lượng truy cập nhiều, chúng tôi muốn được giới thiệu bằng thuật toán chính xác nhất. Hễ là người từng tìm kiếm sản phẩm liên quan tới việc tang lễ, tất cả phải được truy cập chính xác."
Văn Duệ bỏ tài liệu trong tay xuống, nhìn vào mắt Bạch Linh.
Cảm xúc trong đôi mắt đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó chuyển sang thưởng thức.
Anh ta nở nụ cười, đẩy gọng kính.
"Tất nhiên có thể. Cách làm này có lợi cho cả hai bên, hiệu suất cũng cao hơn."
Bạch Linh cũng mỉm cười nhẹ.
"Bạn học Tiểu Bạch, cô thực sự rất thông minh. Tôi rất tò mò, tại sao ngày hôm đó giáo viên của cô không gửi sơ yếu lý lịch của cô cho tôi?" Văn Duệ hỏi.
"Có lẽ vì biết tôi sẽ không tới thực tập." Bạch Linh nhún vai.
Cô giáo Lục và Văn Duệ là bạn. Cô không cần phải nói dối về giáo viên của mình.
Nghe xong lý do này, Văn Duệ gật gật đầu: "Cũng phải, dù sao cô cũng bận công việc kinh doanh của nhà mình mà."
Đúng lúc này, thư ký lại gõ cửa phòng làm việc.
"Văn tổng, người của Lý Ký tới rồi ạ, họ đang chờ ở phòng tiếp khách ở tầng một."
"Tôi tới ngay đây." Văn Duệ nói.
Bạch Linh bình tĩnh uống một ngụm trà.
Quả nhiên như mèo béo nói, Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn hợp tác với Lý Ký.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |