← Ch.03 | Ch.05 → |
Như mọi khi, Bộ Mỹ Mỹ thường có thói quen đọc sách ở Đồ Thư Quán. Ngày qua ngày lặp lại, Mỹ Mỹ cũng không cảm thấy chán nản, ngược lại còn thấy phong phú thoả mãn, cảm giác rất thành tựu! Nàng là người như thế, đơn giản cũng cảm thấy thoả mãn, nhất là đụng tới sách liền quên mất thời gian, "Mất ăn mất ngủ" chính là câu vì người như nàng mà có.
Trong bụng truyền đến tiếng kêu kháng nghị "thầm thì" làm Mỹ Mỹ có chút ngượng ngùng đứng lên, Đồ Thư Quán yên lặng như vậy lại truyền đến thanh âm có phần bất nhã. Nàng giương mắt nhìn đồng hồ, năm giờ rồi? Khó trách! Vội vàng thu thập sách vở, Mỹ Mỹ yên lặng đi ra khỏi Đồ Thư Quán.
Vừa mới đi ra khỏi cửa, Mỹ Mỹ liền cảm giác được âm thanh điện thoại di động truyền đến. Nhìn thấy điện thoại yên lặng mấy ngày lại đột nhiên reo lên không ngừng làm cho Mỹ Mỹ còn tưởng có chuyện lớn gì, nhìn dãy số xa lạ, Mỹ Mỹ có chút nghi hoặc nghe máy.
"Uy, xin chào, tôi là Bộ Mỹ Mỹ!"Mỹ Mỹ mỉm cười, theo thói quen nói lên tên của chính mình, thanh âm ôn hoà như gió làm cho người khác nghe cũng thập phần thoải mái
"Bộ Mỹ Mỹ, cô chết ở đâu vậy, vì sao không nhận điện thoại?"Tề Lãng vừa nghe thấy thanh âm đáp lại, nhịn không được rống to. Nữ nhân chết tiệt, không biết làm gì gọi cho nàng hơn mười cuộc cũng không nghe, đến bây giờ mới chịu nhận! Cho tới bây giờ cũng chưa ai dám bỏ qua Tề Lãng mà Tề Lãng căn bản đã quên, hắn cùng tiểu nha đầu này mà nói chỉ là người xa lạ, căn bản chưa từng quen biết, thậm chí cũng chưa từng chạm mặt.
"Vô duyên" Mỹ Mỹ đang đói nên tâm tình không tốt, vừa nghe điện thoại truyền đến thanh âm mất hứng của một người đàn ông xa lạ, Mỹ Mỹ cũng tức giận trả về một câu, không chút suy nghĩ cúp điện thoại. Trong ấn tượng của nàng, nàng không hề có một bạn bè khác phái, cho rằng mình không may nên gặp phải kẻ điên.
Nghe điện thoại truyền đến thanh âm "đô đô", Tề Lãng cả người choáng váng! Xú nữ nhân chết tiệt, nửa ngày không chịu nhận điện thoại của hắn, vừa nhận liền tắt máy? Nghĩ đến nữ nhân kia hỏi cũng không hỏi đã gác máy, Tề Lãng liền phát hoả. Vốn hôm nay làm gì cũng không thuận, không nghĩ tới Bộ Mỹ Mỹ này cư nhiên còn kiêu căng!
Căm tức nhìn chằm chằm điện thoại, ngẩn người hồi lâu, muốn gọi lại nhưng có chút do dự, Tề Lãng phát hiện chính mình thật đúng là một chút triệt để cũng không có, ai làm mục tiêu kế tiếp cho hắn cũng được, sao lại là nàng có chết hay không? Haiz, hắn dường như cũng chỉ cho là mình gặp phải xui xẻo.
Không biết làm cách nào, Tề Lãng lại gọi lại số điện thoại của Bộ Mỹ Mỹ. Mỹ Mỹ yên tĩnh đươc chốc lát thì điện thoại lại vang lên, không khỏi có chút tức giận! Như thế nào lại là dãy số xa lạ kia? Hắn không thể buông tha cho nàng, cho nàng yên ổn để lấp đầy cái bụng trước hay sao?
Nhìn điện thoại tựa hồ không có ý tứ dừng lại, tức giận buông chiếc đũa trong tay, Mỹ Mỹ phát hỏa nhận điện thoại.
"Uy, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Bộ Mỹ Mỹ, tôi là Tề Lãng, tôi muốn theo đuổi cô, mong làm bạn gái của tôi" Tề Lãng không để ý điện thoại truyền đến âm thanh phát hỏa, thẳng thắn nói lên ý đồ của mình. Trong ấn tượng của hắn, bình thường nữ nhân đều tự nguyện dâng mình lên, đây là đầu tiên hắn mở miệng theo đuổi một nữ nhân. Hắn tin tưởng sau khi biết hắn là ai, không nữ nhân nào có khả năng cự tuyệt, ít nhất là ở Nhã Tư Á này.
"Thần kinh! Tôi không biết anh là Tề Lãng hay Lí Lãng! Tôi không biết anh, không có việc gì thì đừng tìm tôi, đối với việc làm bạn gái của một tên thần kinh, tôi - không - hứng - thú "Nghe thấy khẩu khí cường ngạnh giống như ra lệnh, Mỹ Mỹ liền cảm thấy khó chịu, hắn nghĩ hắn là ai thế? Mỹ Mỹ lớn tiếng phát tiết rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Không biết tên đàn ông thối nào lại nghĩ tới trò đùa này? Hăn ăn no không có việc làm thì nàng cũng không muốn phí thời gian bồi hắn điên!
Mỹ Mỹ tự mình hiểu lấy, nàng cũng không tin bộ dạng này đàn ông bình thường nào thích! Nếu không phải không có cách nào, nàng cũng nhất định sẽ không lựa chọn cách giả dạng như một bà già trên đất Đài Loan này. Nói thật, ngay cả nàng cũng không thích bộ dáng hiện tại của chính mình, trừ khi mắt tên đàn ông kia bị mù, nếu không làm sao có thể đối với một người xa lạ như nàng có hứng thú?
Buông di động, Mỹ Mỹ định tiếp tục cầm lấy đũa ăn cơm thì cảm thấy quanh nàng yên lặng khác thường, tất cả mọi người mở to hai mắt tò mò nhìn nàng, giống như đang nhìn thấy yêu quái vậy.
"Mỹ Mỹ... Bạn... Không biết Tề Lãng?" Liễu Mộng ngồi bên cạnh thật sự không thể tin được lỗ tai của mình, Mỹ Mỹ vừa mới nói tới "Tề Lãng" sao? Nghe lời Mỹ Mỹ, hình như là ... Tề Lãng muốn theo đuổi nàng? Có khả năng sao? Ngay cả hoa hậu giảng đường cũng không thể làm động tâm Tề Lãng, Mỹ Mỹ trước mắt ... Căn bản không phải phong cách Tề Lãng thích!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Liễu Mộng, Mỹ Mỹ mới nhớ tới lúc nãy chỉ lo tức giận, căn bản quên mất trong nhà ăn phải yên lặng, ngữ khí của nàng là không lễ phép cỡ nào! Phỏng chừng mọi người ở đây chắc hẳn đã nghe hết lời nàng nói.
"Mình làm sao có thể biết tên thần kinh đó?" Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Liễu Mộng, Mỹ Mỹ cảm giác chính mình có chút thất thố. Thật ra tính tình của nàng rất tốt, chẳng qua là hôm nay thật sự đói bụng, lại bị cái tên điên vô duyên vô cớ gây sự, quấy rầy gần nửa ngày mới không khống chế được tâm tình.
Nghĩ đến cú điện thoại quái lạ kia, Mỹ Mỹ liền cảm thấy tâm tình thiếu thiếu, muốn ăn nhiều hơn một chút.
"Mỹ Mỹ! Ý bạn là ... Vừa mới gọi điện thoại cho bạn thật là ... Tề Lãng?" Vừa nghe Mỹ Mỹ đáp lời, Liễu Mộng kích động đứng lên. Mặt trời thật sự mọc lên từ phía tây? Điều này sao có thể? Bạch mã vương tử các nàng theo không kịp cư nhiên lại nhượng bộ trước Bộ Mỹ Mỹ? Tề Lãng cùng Mỹ Mỹ ... Này ... Cặp đôi kỳ quái nha! Căng bản chính là "Mỹ nữ cùng dã thú"! Không, phải là soái ca cùng nữ hầu.
Vừa nghe Liễu Mộng hô to gọi nhỏ, ánh mắt cả nhà ăn đồng thời nhìn về phía Bộ Mỹ Mỹ. Tất cả mọi người đều dừng lại động tác trên tay, há to miệng đợi chờ đáp án của nàng, thời gian cũng giống như ngừng lại vậy.
"Sao... Sao... ? Liễu Mộng? Hắn... hắn là Tề Lãng... Có cái gì không đúng sao?" Bộ Mỹ Mỹ cảm giác có chút kỳ quái, khó hiểu hỏi Liễu Mộng. Nàng không quan tâm sự tích trong trường lắm, cho dù nghe qua đại danh của Tề Lãng cũng giống như chưa nghe.
Kỳ thật, trong cảm nhận của Mỹ Mỹ, nàng chú ý đến nữ sinh nhiều hơn nam sinh; đối với sách vở lại có hứng thú hơn chuyện của người; bởi vì nàng biết, vô luận bên người có phát sinh chuyện gì cũng rất ít liên quan đến nàng, nàng biết sẽ chẳng có người nào nhắc đến nàng nên chỉ cần quan tâm đến sách vở là đủ.
Vừa nghe Mỹ Mỹ trả lời, Liễu Mộng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Mỹ Mỹ này giống như con mọt sách vậy đó, làm sao có thể Tề Lãng là ai cũng không biết? Ngày nào các nàng cũng đề cập bên tai mà!
Tề Lãng là người làm mưa làm gió trong Nhã Tư Á, là đối tượng trong mơ của nhiều người con gái. Bao nhiêu tâm tư lao lực của một người nữ sinh cũng chỉ muốn đổi lấy một cái ánh mắt chú ý của hắn, nữ sinh trước mắt này ... Là thực vĩ đại, nhưng ... Làm sao xứng đôi với bạch mã vương tử hoàn mỹ như hắn?
Không muốn tiếp tục xấu hổ ở nhà ăn vì Bộ Mỹ Mỹ, Liễu Mộng kéo nàng trở về phòng ngủ
"Cô ta có phải vọng tưởng rồi hay không? Tề Lãng làm sao có thể coi trọng cô ta chứ?" Một mỹ nữ tóc ngắn phục hồi tinh thần lại, nói chuyện với mỹ nữ tóc dài bên cạnh, ngay cả tư sắc như nàng Tề Lãng cũng không liếc mắt một cái liền cự tuyệt. Bộ Mỹ Mỹ cô ta dựa vào cái gì!
"Cô ta nghĩ mình là ai chứ! Như vậy mà còn muốn trèo cao tới vương tử của chúng ta à! Ngay cả Sa Sa mỹ nữ cũng không thể chiếm được sự yêu thích của Tề Lãng, cô ta không phải nằm mơ cũng là bệnh không nhẹ!" Mỹ nhân tóc dài cũng phụ hoạ nói theo.
"Bạn nói xem... Cô ta có nói thật không? ... Cô ta học rất giỏi... Nhưng là nếu là mình, mình thà chọn Sa Sa chứ cũng không muốn một người bị bỏ đi như cô ta đâu." Một nam sinh béo đeo kính đen cũng nhịn không được mà bình luận thêm vào.
Nhìn thân ảnh Mỹ Mỹ dần dần đi xa, trong nhà ăn nhất thời như bị nổ tung, không ngừng thảo luận về tin tức mới này.
Tề Lãng không biết có phải chính mình đúng là ra khỏi cửa quên thắp hương hay không, thật sự là bất lợi! Hắn còn chưa từng bị một người con gái nào ghét bỏ, cư nhiên lại là nữ nhân béo này! Hắn thực hoài nghi có phải Bộ Mỹ Mỹ không biết hắn là ai hay không? Không biết phân biệt, nếu không phải vì đánh đố, có đem cô ta cho hắn thì hắn cũng không muốn nghĩ tới.
Hôm nay có thể nói là buổi tối bực tức nhất từ lúc chào đời tới nay của Tề Lãng, mà hết thảy đều là đến từ một nữ sinh - Bộ Mỹ Mỹ.
"Làm sao vậy? Anh họ, đá phải tấm sắt à?" Đường Phiền và Hải Lỗi mới từ nhà ăn trở về, cũng biết được tin tức quan trọng truyền ra từ nhà ăn. Nghe người bên ngoài bàn luận náo nhiệt, lại nhìn thấy vẻ mặt của anh họ, Đường Phiền biết chắc chắn có trò hay để nhìn, từ nay về sau sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.
"Không muốn bị mắng thì ngậm cái miệng của chú lại cho tôi" Tề Lãng nhìn em họ cười hì hì, lại phát hiện bản thân thật không bình thường, làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh này "ra ngoài lại bị chính người thân thích của mình lừa gạt"? Vừa thấy vẻ mặt mang ý cười của hai người, Tề Lãng liền tức giận, nếu không phải hai tên đầu sỏ này gây hoạ, hắn còn phức tạp như thế sao?
"Anh họ, đừng tức giận như vậy, ăn quả táo trước .... Hạ hoả đi" Đường Phiền tuỳ ý cầm lấy một trái táo ném về phía Tề Lãng, vẻ mặt hưng phấn khoái ý. Trò hay vừa mới bắt đầu, hắn sẽ không để anh họ kết thúc nhanh như vậy
"Lãng, đừng nói... Ta không nhắc nhở ngươi, phương pháp trước kia của ngươi đối với Bộ Mỹ Mỹ là không dùng được, bởi vì ... haha ... Sự thông minh tài trí của ngươi nàng nhìn không tới, sự tiêu sái không kềm chế được của ngươi nàng cũng không quan tâm, ngươi anh tuấn nhiều tiền nàng lại càng không có hứng thú... Khụ khụ.. Ta không phải không nói cho ngươi, trong đám fans của ngươi không có một nữ sinh nào tên Bộ Mỹ Mỹ, có lẽ nàng ngay cả ngươi là ai căn bản là ai cũng không biết ... Nói cách khác ... Trong lòng nàng ..." Chu Hải Lỗi nhìn vẻ mặt lãnh khốc, tức giận trước mắt, nhịn không được liền ngừng lại.
Còn nói, Bộ Mỹ Mỹ này cũng thật đặc biệt! Ở Nhã Tư Á mà Tề Lãng là ai cũng không biết? Nàng xem như là trường hợp đặc biệt hiếm thấy. Nếu nàng không phải ngốc thì chính là ... Rất cá tính, nếu nàng mơ hồ thấy Diêm Vương, hắn cũng không cảm thấy có điều gì lạ.
"Mặc kệ cô ta là ai, ta Tề Lãng mà đã muốn thì chưa từng có chuyện không thể chiếm được. Ta cam đoan, chuyện đời này cô ta hối hận nhất chính là không biết Tề Lãng ..." Phẫn hận cầm quả táo trong tay, Tề Lãng lạnh lùng trả lời, xoay người trở về phòng. Hắn thề, nhất định sẽ làm cho nàng cả đời cũng không quên được cái tên "Tề Lãng"
Nhìn bộ dạng vô tình tàn nhẫn lại lạnh như băng của Tề Lãng. Chu Hải Lổi cùng Đường Phiền trao cho nhau một cái ánh mắt không xác định, đột nhiên cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng, bọn họ có phải ... đã làm sai rồi hay không?
← Ch. 03 | Ch. 05 → |