Rực Cháy (3)
← Ch.085 | Ch.087 → |
Phía bên này của nó và hắn hiện giờ thật sự không có 1 chút tiến triển gì gọi là tốt đẹp.
"" bà ta đang làm gì vậy? "" "" anh không biết nhưng có lẽ là đốt nhà """" TRỜI ƠI.. "LÀM... """" bình tĩnh đi, trong lúc căn nhà này chưa cháy tốt nhất chugns ta nên tìm cách thoát khỏi đây trước """" nhưng bằng cách nào mới được chứ, anh nhìn đi, tất cả các cửa đã được bịt kín, làm gì còn chỗ nào để... ""
Đang nói dở đột nhiên nó nhìn theo ánh mắt của hắn đang hướng tới chiếc cửa ở tít tận trong bóng tối.
"" mình.. sẽ thoát ra bằng đường đó sao? "" "" uk, nhưng bây giờ anh sẽ tìm cách cởi chiếc dây thừng này... ơ, XUÂN. "" Đang nói dở bỗng nhiên hắn kêu lên. "" chuyện gì vậy? "" nó thắc mắc hỏi hắn. "" trên cái cột e bị trói có 1 chiếc đinh, sờ thấy chứ? ""
Hắn hỏi nó và nhìn nó với ánh mắt có vẻ khá vui mừng. Nó dần dần đưa ngón tay chạm vào chiếc đinh và cười rạng rỡ với hắn. Chắc chắn ý của hắn là bảo nó cọ chiếc dây thừng vào chiếc đinh đó.
"" em hiểu rồi, em sẽ làm ngay ""
Cọ thật mạnh chiếc dây thừng lên chiếc đinh mà tim nó cứ lo lắng mà và đạp mạnh.
Nó sợ... nó không thể thoát khỏi nơi này.
nó sợ.. chưa kịp trao toàn bộ yêu thương cho hắn nó đã phải đi.
nó sợ... những người yêu thương nó sẽ đau khổ vì nó.
Và điều nó hận... chính là ba nó... người đàn ông gây ra tất ca những tội lỗi.
Người đã mang đến đau khổ cho 2 người phụ nữ yêu mình.
Vừa lo cho chiếc dây thừng mãi chưa đứt, vừa suy nghĩ cho việc nếu mình không thể sống nước mắt lại rơi... tại sao.. tại sao nó lại không mạnh mẽ được.
Nhiều lúc nó không hiểu... điều gì đã khiến nó trở nên yếu ớt?
Nó đã có thể tự lập.. nó đã có thể tự do... nó đã có thể tự mình chống đỡ và nó đã không thể rơi nước mắt từ khi mất mẹ.
Nhưng... những điều đó đã mất đi ngay trong lúc này.
"" bình tĩnh ""
Câu nói ấm áp đầy sự bình tĩnh hắn nhìn nó.
Cắn môi cầm lấy nước mắt nó tiếp tục cởi dây.
RẦM
1 tiếng đập cửa lớn vang lên.
"" xăng đã dải đầy căn nhà này rôi, bọn mày sắp sửa phải chết, có điều gì muốn trăn trối với 2 ông già ở nhà thì nói ra để tao viết mảnh giấy đặt lên xác bọn mày rồi gửi về cho 2 ổng ""
"" bà im đi, đồ bì ổi "" nó tức giận hét lớn
"" BÌ ỔI? huh, mày mới đáng là loại bì ổi vì mày đã được sinh ra từ loại súc sinh mày hiểu không? ""
"" còn con trai, con muốn gì? ""
"" không gì cả. ""
3 chữ ngắn gọn hắn nhìn Lâm tuyết Phi = ánh mắt căm hận.
"" vậy được, mẹ sẽ cho 2 đứa lên thiên đàng. HAHAHAHA ""
Trong tiếng cười man rợ bà ta bước ra ngoài tay cầm bật lửa nhếch mép cười nhìn 2 người phái trong và vứt chiếc bật lửa vào ngôi nhà.
BÙNG!!!
ánh lửa rực rỡ đang lan tỏa ra khắp ngôi nhà.
Tiếng cười vẫn còn đó mang đầy sự đắc ý của 1 người đàn bà hiểm ác.
Lửa đỏ... giống như sự thiêu đốt
Lửa đỏ... giống như sự chết chóc
Lửa đỏ... tượng trưng cho sự phá hủy
← Ch. 085 | Ch. 087 → |