Mất Thật Rồi
← Ch.070 | Ch.072 → |
Chạy thật nhanh xuống giường nó phóng xuống nhà mà suýt nữa thì ngã cầu thang
Vội vàng chạy theo nó phía sau, vừa đi Trường Minh vừa lo lắng em làm gì vậy, em định đi đâu, ngoài trời vẫn còn mưa rất to mà
Lao nhanh ra chỗ ngoài cổng to nó quỳ xuống đất tìm chiếc vòng cổ trong trời mưa.
Mang theo chiếc ô chạy ra Trường Minh kéo tay nó đứng dậy đi vào, nếu em cứ tiếp tục như thế này em sẽ bị cảm nặng đó, ĐI VÀO
ANH BUÔNG EM RA EM PHẢI TÌM CHIẾC VÒNG CỔ hất mạnh tay Trường Minh nó tiếp tục tìm những nơi khác
Nhìn theo nó 1 cách đau lòng Trường Minh hét lên chen ngang cả tiếng mưa rào rả rích.
CHIẾC VÒNG CỔ ĐÓ ANH ĐÃ VỨT ĐI RỒI
Như vừa nghe thấy 1 tin động trời nó bước đi 1 cách thất thần đến chỗ anh.
CHÁT
TẠI SAO ANH LẠI LÀM VẬY? ANH CÓ BIẾT...
ANH BIẾT NÓ RẤT QUAN TRỌNG VỚI EM NHƯNG GIỜ TÊN ĐÓ VÀ EM ĐÃ KHÔNG CÒN QUAN HỆ VỚI NHAU NỮA, HẮN TA ĐÃ RUỒNG BỎ...
KHÔNG, không phải là như vậy đâu, anh ấy vẫn còn yêu em mà.. hức.. huhu.. huhu.. anh ấy vẫn còn yêu em mà... huhu huhu
Ôm chầm lấy nó lòng Trường Minh như lửa đốt tại sao không phải là người này mà lại là hắn tại sao Trường Minh yêu nó nhiều như vậy mà nó không hề nhận ra hay sao?
tình yêu mà Trường Minh trao cho nó vẫn không hề thay đổi trong mười mấy năm qua.
nó không hề biết hay sao?
Sáng hôm nay nó đã trở thành từ ốm nhẹ sang ốm nặng
Trường Minh định đưa nó đi bệnh viện nhưng nó nói chỉ muốn nằm nhà nên anh lại thôi em thật là không sao chứ?
uk
Khuôn mặt tái nhợt nó nhìn Trường Minh với ánh mắt yếu ớt vậy anh ra ngoài em nghỉ đi umk
Đi ra ngoài và đóng nhẹ chiếc cửa gỗ lại Trường Minh móc ra 1 chiếc vòng cổ và đó là chiếc vòng cổ của nó tay nắm chặt vào nó lòng thầm thề rằng
NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ NÓ QUAY TRỞ LẠI BÊN HẮN.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |