Ch.02 → |
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu [1]. Tôi đã từng cho rằng đây là câu thơ đẹp nhất thế gian, thế nhưng hiện tại... Nhìn giường lớn gỗ lim chạm trổ, chăn gấm thêu uyên ương và màn trướng thêu hoa sen, liếc mắt xuống thì thấy hai núi thịt dư trước ngực, tôi lại sụp đổ một lần nữa.
[1] Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân (Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)
Ông trời! Kéo qua chăn gấm uyên ương trên người, tôi ra sức vò, hi vọng làm như vậy có thể trở lại hiện đại."Cậu lại động kinh sao?" Giọng nam êm tai từ bên cạnh truyền đến, khàn khàn mà có sức hút. Hừ! Giọng nói của thiếu gia đây trước kia nghe hay hơn hắn nhiều! Bảo đảm em gái nào nghe xong cũng đều lập tức ngã vào lòng tôi, mặc cho tôi sờ soạng... Phi phi, mọi chuyện dường như đã rất xa vời. Lại nhìn hai bao cát lồi trước ngực, tức giận trừng vòng tay linh lung huyết ngọc, tôi nói "Mi là đồ trúng gió! Cả nhà mi đều động kinh!"
Tiếng cười nhẹ từ vòng tay truyền ra, tôi cắn răng, nghiến ken két. Hừ, nếu hiện tại kẻ trong vòng tay kia xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định cắn chết hắn! "Cậu sớm tỉnh mộng đi, tôi đã nói dù cậu ném vòng tay thành mảnh vụn, cũng không đả thương được tôi." Tôi nhíu mày, tuy biết người kia nói đúng, nhưng vẫn không nhịn được muốn ném vòng tay kia xuống đất rồi giẫm đạp.
Không hiểu vì sao tháo mãi mà không được, vòng tay giống như mọc trên tay tôi. Ngừng lại một chút, nghe người kia nói "Cậu không nên uổng phí thời gian, nhân lúc này, không bằng tìm hiểu thân phận mới, suy nghĩ làm thế nào để không có sơ hở, tránh cho người khác coi cậu như yêu quái rồi mang đi thiêu sống, cậu còn không mau thích ứng thân thể mới đi." Thích ứng! Thích ứng! Hãm cha! Không phải là thân thể mi mi không yêu đúng không? Sờ soạng vật giữa hai chân, lòng tôi không khỏi dấy lên đau thương, hiện tại đừng nói là trứng, ngay cả súng cũng không có.
Sự tình có chút dài dòng. Chuyện kể rằng... Sở Ca tôi vốn ngọc thụ lâm phong [2], dáng người có thể so với người mẫu, gương mặt tuấn tú hơn cả ngôi sao. Người tôi cưa đổ ít nhất 800 nhiều nhất 1000. Ngày đó tôi hẹn bạn bè ở night club. Sở thiếu gia đây rất tùy ý bày ra một tư thế cô đơn, hơi phóng ra hơi thở u buồn, liền có vài mỹ nữ chủ động tiến đến.
[2] Ngọc thụ lâm phong: cây ngọc đón gió. Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa.
Híp đôi mắt hoa đào câu hồn, tôi lưỡng lự chọn bạn tối nay. Ừm, cô này sao, ngực nhỏ quá, có khi còn không nổi 34C, cô kia mông phẳng lì, giống như cái bàn mạt chược. Ừm, cô này dáng rất đẹp, nhưng lại trang điểm quá đậm, không nhìn ra diện mạo thật sự, tôi cũng không muốn rước con ma về nhà dọa người.
Khi tôi cảm thấy tất cả đều không hợp ý mình, một mỹ nhân đi tới, nhìn một chút, mặt mày nàng như tranh vẽ, cặp mắt ẩn tình, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người, đều khiến người ta yêu thích a, xem ra tối nay sẽ có màn ướt át. Tôi vui không kìm hãm được, vội vàng điều chỉnh lại tư thế, khôi phục hình tượng vương tử u buồn. Mỹ nhân đi về phía tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Mỹ nhân mở miệng, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy."Anh thích đàn ông không?" Nhếch môi cười tà mị một tiếng "Không thích, thế nhưng, nếu là mỹ nhân như em, anh có thể phá lệ một lần." Mặc dù hơi kinh ngạc trước vấn đề kỳ quái của mỹ nhân, lão luyện tình trường như tôi vẫn phản ứng lại rất nhanh. Vươn tay nâng cằm của cô ấy, tôi nói "Thế nào, em không thích người đàn ông như anh?" Mỹ nhân cười quỷ dị, hé môi đỏ mọng khẽ nói "Đúng là anh rồi!"
Đột nhiên tôi không khỏi kinh hãi, theo bản năng sờ lên ngực của cô ấy. Mẹ kiếp! Phẳng lì! Ý nghĩ duy nhất trước khi tôi ngất đi chính là, mỹ nhân là nam, tôi phỉ nhổ, tôi đùa giỡn một tên đực rựa!
Chờ khi tôi tỉnh lại, tôi bi thương không thôi. Tôi phát hiện mình đang nằm trên một giường lớn cổ kính. Xốc lên chăn gấm, tôi thấy người mình bé đi. Chờ chút đã! Tôi nhìn hai núi thịt thừa ra trước ngực, tiểu đệ đệ phía dưới không thấy bóng dáng, cảm giác còn đáng sợ hơn khi xem phim kinh dị. Đây là thân thể tôi sao? Hù dọa tôi suýt nữa bất tỉnh.
Tiện tay khoác áo lên, tôi bắt đầu tìm gương, tìm khắp phòng mới thấy một cái gương đồng mờ mờ. Trong gương hiện ra khuôn mặt nữ nhân, mặt mày như họa, môi đỏ như lửa. Ở mi tâm có một có một viên chu sa hồng, đích thực là một mỹ nhân xinh đẹp tới cực điểm. Đây là kiểu tôi thích nhất. Nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng để thưởng thức. Ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là, đây không phải thân thể của tôi, tôi nhất định đang nằm mơ!
"Cậu đã tỉnh?" Giọng nam vang bên tai, trầm thấp dễ nghe, lại làm tôi sợ hết hồn. Tôi tìm khắp gian phòng cũng không thấy một người đàn ông."Đừng tìm, tôi ở nơi này." Tiếng nói bật lên, tôi mới phát hiện, nó phát ra từ vòng tay! Tôi há to miệng, muốn thét chói tai để diễn tả sự kinh sợ của mình.
"Chớ kêu, vô dụng." Tiếng nói kia lại vang lên, tôi liền ngậm miệng lại."Tôi là Hành Cửu, sau này cậu có thể gọi tôi là A Cửu, là tôi đưa cậu tới nơi này."."Anh chính là mỹ nhân ở night club?" "Ừ" Tiếng nói bỡn cợt từ vòng tay phát ra, hắn nói "Sở Ca, thời điểm tôi gặp cậu cậu cũng sắp chết, hai giờ sau trong lúc night club hỗn loạn cậu sẽ bị ngộ thương đến chết, nếu không phải kiếp trước chúng ta có duyên, tôi sẽ không thèm cứu cậu, phải biết rằng đem linh hồn cậu ra ngoài tìm kiếm một thân thể thích hợp an trí, rất là phí linh lực!"
Tôi nghĩ hồi lâu mới hiểu được lời nói của hắn. Ý hắn là đã cứu tôi? Nữ thể bây giờ chính là thân thể thích hợp? Tôi sau này phải làm nữ nhân cả đời?! Thần linh a! Thà trực tiếp cho tôi một đao ngộ thương đến chết còn hơn!
Tôi đã từng có một nguyện vọng là súng vàng không đổ, cùng bạn gái hàng đêm tiêu hồn. Hôm nay nguyện vọng này coi như là tan tành, tôi ngay cả súng cũng không có, thì làm sao có thể đổ? Tôi kìm nén nước mắt trong lòng, lại nghe hắn nói "Huống chi không phải cậu nói thích đàn ông sao? Hiện tại biến thành phụ nữ, để cậu có thể quang minh chính đại thích đàn ông, chẳng phải là chuyện vui?"
Ông trời đáng chết! Sở thiếu tôi thề, cái gì Cửu bên trong vòng tay, nhất định có một ngày tôi đập chết hắn! Mi mới thích đàn ông! Cả nhà mi thích đàn ông! Tôi hiện tại coi như hiểu rõ, Sở thiếu tôi bị ông trời đùa giỡn, vì là đùa giỡn một người đàn ông, cho nên biến tôi thành nữ nhân, đáng thương a, "Ca ca thích không phải là ca ca - ca ca thích là nữ nhân thơm ngào ngạt." "Đừng tru như sói nữa, cậu nhanh nhanh đi đón khách." Người trong vòng tay kia lại nói, trong lời nói rõ ràng có sự hả hê khi thấy người gặp họa.
"Tiếp khách!" Tôi bị sét đánh đến bất ngờ! Nghe nói, gia chủ của thân thể là Xuân Tiêu, tôi hiện tại ở địa phương gọi là Phù Dung các, nghe nói... Đây là kĩ viện lớn nhất kinh thành... Nghe nói... Một hôm Xuân Tiêu cô nương ở Phù Dung các tỉnh dậy, bỗng dưng đòi chết. Nghe nói, Xuân Tiêu cô nương chết không thành từ nay về sau tính tình đại biến...
Ch. 02 → |