← Ch.02 | Ch.04 → |
Tà áo xanh bay nhẹ trong gió.
Vóc dáng nhỏ nhắn của Lam Thanh đứng trong hàng ngũ đệ tử thì không có gì nổi bật. Nàng không có vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành nhưng ngũ quan thanh tú, nụ cười rạng rỡ đã khiến đại đệ tử Thanh Thành vừa gặp đã yêu. Cuộc hôn nhân này khiến Tịnh Vân sư thái rất vui lòng. Lần này tham gia trận chiến lớn của võ lâm, bà đưa nàng theo, cũng thấy có chút âu lo. Biết làm sao, chỉ một lần tham chiến này để các đại môn phái toàn sức diệt kẻ thù, bà không thể vì tình yêu thương dành cho một tiểu đệ tử mà tạo nên nghi kỵ không hay trong lòng chúng đồ đệ Nga My- cho là bà quá ưu ái cho nàng.
-Sư phụ dùng nước ạ!
-Ừ. Cám ơn con!
- Sư phụ có đói không ạ?
Nhận chiếc bánh bao từ tay Lam Thanh, Tịnh Vân sư thái âu yếm:
-Các con cũng ăn đi. Đường còn xa lắm.
-Dạ!
Trong hành lý chỉ còn lại một ít lương khô khiến Tịnh Huyền không khỏi lo lắng:
-Đường còn xa mà lương thực của chúng ta có hạn. Để con đi xem có hàng quán gì không?
-Chốn hoang sơ này không có hàng quán dọc đường đâu. Đi thêm khoảng 5 dặm đường chúng ta sẽ đến một thị trấn nhỏ. Ở đó chúng ta sẽ mua thêm lương thực.
-Dạ!
Ngồi yên một chỗ, Lam Thanh thích thú nhìn ngắm xung quanh. Đây là lần đầu nàng được theo sư phụ ra ngoài. Mọi thứ đều thật mới mẻ khiến Lam Thanh nhìn hoài không biết chán. Ở Nga My thanh tĩnh, tâm hồn nàng cũng tĩnh tại như mặt hồ. Ra đến đây, cảm giác rạo rực, mê say làm bước chân Lam Thanh cứ muốn đi mãi không ngừng lại:
- Các vị tỷ tỷ...Làm ơn! Làm ơn làm phước...
Một gã đầu tóc rối bù, chân run, mặt mũi dị hợm bỗng chốc xuất hiện. Gã chìa bàn tay bẩn thỉu sát vào người các nàng. Lam Thanh cũng hoảng hốt né người khi gã đến gần bên cạnh:
- Tôi đói quá...Làm ơn!
- Sư phụ...
-Cho hắn một cái bánh bao rồi đi thôi. Nơi này không ở lâu được.
- Dạ!
Tịnh Huyền nhanh chóng ném cho hắn một cái bánh. Có lẽ vì quá đói, tay hắn run run làm cái bánh bao rơi xuống đất. Không ngần ngại, gã ăn mày hấp tấp bốc lấy bánh, ngốn vào miệng, như sợ ai giành mất...Thấy hắn như sắp bị ngh, Lam Thanh không kềm được, trao cho hắn bầu nước của mình:
-Ông uống đi!
Hơi khựng lại rồi gã vồ vập chộp lấy bầu nước của nàng, tu lầt tu để:
-Ông còn đói không? Tôi còn một cái bánh bao đây. Ông cầm đi!
-Thanh nhi!
-Dạ!
Vội vã quay đi, nàng mỉm cười:
- Chào ông. Tôi phải đi rồi. Đi thêm một đoạn ông sẽ gặp một thị trấn. Chúc ông may mắn.
- Cô nương thật tốt bụng. Cảm ơn cô...Cảm ơn cô!
Một làn mây...
Thanh thanh...khiết khiết!
Những phụ nữ danh môn rồi sẽ cau có, sẽ thận trọng đề phòng như lão ni cô vừa rồi. Đám đệ tử của bà ta cũng chỉ dành có hắn những cái nhìn e dè, thậm chí có cả ghê tởm. Nàng có hoảng sợ, nhưng sau đó đôi mắt trong veo ấy lại nhìn thẳng vào hắn, vừa ngại ngần vừa thương xót. Một cô gái trong sáng như vậy, liệu có trở nên xấu đi sau khi hiểu rõ tình đời? Hắn thật sự muốn bắt đầu trò thử nghiệm với một cô gái danh môn, loại người mà hắn chưa bao giờ đùa vui trong trò chơi tình ái.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |