Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Y Độc Ma , Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 02

Thiên Y Độc Ma , Tung Hoành Thiên Hạ
Hiện có 17 chương (chưa hoàn)
Chương 02
Độc vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-17 )

Siêu sale Shopee


4h: 30" - Tại tầng hầm.

- Bạch Bạch, khỏe?

- Xè... xè... - Âm thanh phát ra từ một con rắn nhỏ tầm ngón tay út của người trưởng thành, chiều dài khoảng chừng 1m, toàn thân màu trắng trên chiếc đầu nhỏ có ấn kí hoa văn hình vương niệm đỏ như máu hơi lệch sang phải. Đôi mắt hồng ngọc long lanh tựa như hiểu lời Hàn Lệ Băng liền gật đầu, sau đó lại tiến lên bò quanh cổ tay cô. Người khác nhìn vào chẳng khác nào một thứ vòng trang sức độc đáo.

Đây là phòng thí nghiệm kiêm căn cứ của Độc Vương cô, ngoài ba sủng vật canh cửa chính và Bạch Bạch - "người canh gác phòng thí nghiệm" ra thì số lượng thú sủng của nàng là vô số kể.

Trong các ngăn tủ kính nhỏ đều có đủ: Eastern Brown, Death Adder, ếch phi tiêu (Dendrobatidae), nhện lang thang Brazil, bò cạp stalker, ... còn vua độc trong nước như rắn biển Belcher, bạch tuột nhẫn xanh hay sứa hộp thì "vinh dự " được cô coi như " cá cảnh". Trong phòng thí nghiệm này không dưới trăm loại độc, do một tay nàng đặc chế tạo thành.

Mỗi người đều có một sở thích khác nhau, người thì thích cầm, người thích họa hay xe đua hoặc cưỡi ngựa... riêng cô thì ngoài y học ra thì cô đam mê nhất là " độc ". Đối với Lệ Băng, độc dược vô cùng thần kì, đa dạng. Cùng một loại độc nếu kết hợp với độc dược này thì phóng đại độc tính lên nhiều lần nhưng cũng có thể đi với loại độc kia thì áp chế độc tính của độc dược ban đầu.

Không ngừng tìm tòi nghiên cứu, thì cô càng hứng thú vì nó ngày càng biến ảo không ngừng. Nạn nhân của chúng cũng có biểu hiện rất đa dạng, phong phú. Có loại thì phân chia lục phủ nội tạng thành từng phần, có loại thì người trúng bị chảy huyết đến chết xương cốt từng đoạn vỡ vụn, có có trường hợp nạn nhân tự giết chính mình.

Có thể nói Hàn Lệ Băng là độc si cũng không sai biệt lắm!Sở dĩ trong Hắc Đạo gọi cô là Độc Vương nguyên nhân bắt nguồn từ cách thức giết người cổ quái của cô. Vì không có sở trường về võ thuật nên biện pháp là sử dụng thứ cô am hiểu nhất để giết người" dùng độc ". Không võ nghệ cũng không đồng nghĩa là vũ khí hay ám khí cũng không biết sử dụng.

Khi luyện tập, cô nhận thấy bản thân không có tố chất cơ thể để luyện võ nên đành vô duyên với công phu quyền cước. Nhưng về phương diện vũ khí có thể nói là thiên tài, am hiểu nhất là súng, bất kể súng gì vào tay nàng đều như nhau. Độ chuẩn xác khi bắn, lên đến chín mươi chín phần trăm, kể cả khi bịt mắt che khuất tầm nhắm thì cũng không giảm đáng kể còn khoảng chín mươi phần trăm.

Việc sử dụng ám khí cũng tựa như súng vậy, đòi hỏi giác quan nhạy bén, tầm ngắm chuẩn xác chỉ khác là ở phương diện ám khí cần tốc độ và điều chỉnh lực đạo. Lợi dung lợi thế của bản thân để thủ tiêu kẻ thù, một sát thủ giết người luôn có rất nhiều cách thức. Nhưng Lệ Băng chỉ tuân thủ duy nhất là dùng ám khí - tú hoa châm tẩm độc để loại trừ mục tiêu.

Chỉ có điều là hiện trạng của nạn nhân thì không bao giờ đồng nhất, luôn vô vàn phong phú. Nhưng nếu ngươi nhìn thấy được tử thi thì chắc chắn đều đưa ra một kết luận xác chết luôn có cùng trạng thái đau đớn tột cùng, không còn nguyên vẹn. Vì thế mà miễn nhắc đến cái tên " độc vương" thì ngay cả tên xác thủ máu lạnh cũng phải sợ hãi huống hồ là kẻ khác.

Khoác lên người chiếc áo trắng thuần thường ngày, đôi tay thon dài được bọc lại trong lớp bao tay mỏng. Khuôn mặt tinh xảo bị che khuất bằng khẩu trang chỉ chừa lại đôi mắt động lòng người, tuy thời gian cô ở nhà không nhiều. Chỉ tầm bốn đến năm tiếng, lẽ ra trong vài tiếng đồng hồ đó thay vì nghỉ ngơi thì cô lại chui rúc trong "khu căn cứ"này.

Hàn Lệ Băng đang nghiên cứu một loại độc dược mới, lấy thuốc dẫn là nọc độc của Bạch Bạch. Bạch Bạch là một loài biến dị, không hề có trong bất kì một tài liệu khoa học nào!Nó được nàng tìm thấy trong một lần ám sát, có lộ trình cần phải đi băng khu rừng nguyên sinh "Tử Thần".

Nọc độc của nó còn lợi hại hơn cả Saw Scaled Viper, Taipain và Black Mamba rất nhiều lần. Chỉ cần một giọt nọc độc có thể phá hoại hoàn toàn hệ thần kinh trung ương trong vòng 3s, máu đông lại trong 5s. Gây tử vong ba trăm mạng người trưởng thành sau tám giây, quan trọng hơn nàng phát hiện loại độc này có nguy cơ gây biến đổi gen.

Phối hợp hơn ba mươi loại độc dược và vô số các chất hóa học, chỉ cần một chút thời gian nữa là cô đã có thể thu hoạch được thành quả trong suốt một năm qua. Hiệu quả chất hẳn sẽ gây không ít thú vị đi, ngay lúc này cô đang thực hiện công đoạn quan trọng cũng vừa là nguy hiểm nhất. Nếu trong quá trình này có sai sót thì hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng, nhưng nếu thành công thì sẽ là một bước đột phá mới cho kinh nghiệm của cô.

Nhưng không biết là ông trời vô tình hay cố ý mà để điều xui xẻo xảy nhất xảy ra với tâm huyết của cô, trong khi cô đang tập trung điều chỉnh máy móc tay còn lại vẫn đang cầm một lọ thuốc độc. Thì đột nhiên xung quanh tối om, mặt đất rung chuyển kịch liệt. Tất nhiên cô cũng không có siêu năng lực mà ngoại lệ không bị ảnh hưởng.

5h: 5" - " Oành.. oành..." Tiếng nổ lớn cực kì vang dội, khi Lệ Băng tỉnh lại thì phát hiện cơ thể cô bỗng nhiên nhẹ nhàng hẳn giống như không có trọng lượng vậy " Quái, sao mình cứ thấy hơi khác thường vậy nhỉ? ".

Cô vội nhìn xung quanh, thì thấy căn biệt thự to lớn của mình bị phá hủy hơn một nửa. Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ kinh hoàng "Nếu như vậy thì làm sao mình thoát được, chẳng lẽ... ?".

Bình tỉnh lại từ trong hỗn loạn, nghĩ liền làm. Cô chạy nhanh đến bức tường bị hỏng, nhưng cũng đủ độ cao cô cần, khoảng ngang vai. Vốn đã chuẩn bị tinh thần sẵn nhưng cô vẫn không thể nào tin được rằng.... mình đi xuyên qua bức tường.

Đến giờ phút này thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật mình đã chết, không thể ngờ được, thử nghĩ xem đường đường là "độc vương" lẫy lừng trong giới Hắc Đạo người nghe tên đã sợ xanh mặt lại bị chính "độc" mình chế tạo hại chết. Nổ tan xác đến xương cũng chẳng còn.

Nếu người ta biết phỏng chừng sẽ cười đến rụng răng, giờ nghĩ lại thật may là mỗi lúc nàng giết người luôn che mặt nên nào có ai biết được bộ mặt thật của "Độc Vương". Đang luyến tiếc đóng sủng vật bảo bối cùng số độc dược quý báo của chính mình thì bỗng nhiên trước mặt hiện ra hai bộ dáng, một trắng một đen nhìn nàng cười cười.

" Hắc Bạch Vô Thường?"- Tiếp theo là bản tin thời sự đặc biệt nhất của ngày hôm nay, vào hôm qua ngày 19 tháng 5. Tiến sĩ y học " Angel " ngành giải phẫu thuật kiêm viện trưởng bệnh viện Z hàng đầu nước ta - Hàn Lệ Băng đã qua đời. Nguyên nhân được cho là vì trận động đất nhẹ tối qua, thông tin chi tiết sẽ được công bố sau...

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

- Cái gì? Angel chết sao?Đừng đùa vậy chứ!

- Viện trưởng ơi!Hu... hu... thần tượng của tôi.

- Coi chừng là tin vịt đó!Không phải thật thì sao?

- Đúng đó, đúng đó!

-...

Cả nước A vừa nhận được tin Hàn Lệ Băng mất thì đều có những biểu hiện khác nhau, có ngạc nhiên, luyến tiếc, cũng có vui mừng. Nhưng đa số đều có biểu hiện đau buồn.

Đau buồn là những bệnh nhân từng được cô cứu chữa, đa số họ đều mắc phải các căn bệnh nan y vô phương cứu chữa. Nhưng chỉ vì người được gọi là "Angel" đã cho họ hi vọng sống, được nhìn thấy thế giới này lần nữa. Trong lòng những con người đó, Lệ Băng là thần trong thế giới của nhân loại. Còn đối với các bác sĩ y tá thì cô luôn luôn là tấm gương mẫu mực, thần tượng để họ noi theo.

Luyến tiếc là vì cô là kì tài trăm năm khó gặp, tiếc nuối cho một tài năng cứ như vậy mất đi. Vui mừng đương nhiên là vì ghen ghét, đố kị với cô. Một người muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài năng có tài năng, tiền tài thì càng không thể nói nhưng những phần tử ích kỉ đó chỉ là con số nhỏ.

Cùng thời gian đó, ở một nơi khác.

- Các ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Có mỗi một việc cũng làm không xong. Giờ thì hay rồi, nếu thiên giới biết chuyện thì các ngươi có gánh nổi không?Hả... hả? - Giọng Diêm Vương Đại Đế rống to đến mức truyền đi khắp cả cung điện.

- Dạ.. dạ... tiểu nhân biết tội. - Hắc Vô Thường một thân đen từ đầu đến chân, run lẩy bẩy cuối đầu nói.

- Biết tội, ha biết tội. Hai người các ngươi có cái tên không cũng không biết phân biệt, ta kêu ngươi đi bắt là Trần Lệ Băng hiểu chưa?Có hiểu chưa? Chứ không có biểu ngươi đi bắt Hàn Lệ Băng, có mỗi chữ "Trần" và "Hàn" cũng không phân biệt được.

- Thêm nữa là ta sai ngươi bắt là bệnh nhân, là bệnh nhân của cô ta chứ không phải là cô ta. Có mỗi bệnh nhân và bác sĩ cũng không biết phân biệt.

- Dạ, thần có ý kiến!

- Nói.

- Nhưng mà cả hai đều mặc y phục màu trắng...

Bạch Vô Thường còn chưa dứt lời, đã bị Diêm Vương đại nhân cho " ăn " một cứu đấm vô mặt, cái đầu xoay một góc 90 độ.

Diêm Vương đã không còn lời nào để nói với hai tên " bình thường " này nữa, ông ngồi phục xuống ghế gác một tay lên trán. Bất lực trước căn bệnh của Hắc Bạch Vô Thường. Phất tay bảo Hắc Vô Thường lôi " cái xác" của người anh em của hắn Bạch Vô Thường đi.

Sau đó lại quay về phía cô gái với vẻ mặt nịnh hót lấy lòng:

- Tiểu thư a, ta thành thật rất xin lỗi cô nên...

Chưa đợi ông nói hết câu thì một giọng nói vang lên lạnh lẽo đến nổi khiến người nghe có cảm giác như mình đang đứng ở tận Bắc Cực mà chỉ mặc bikini vậy!

- Đưa ta trở về.

Chỉ với một câu ngắn ngủi mà khiến Diêm Vương cùng vài tên quỷ sai nha cảm thấy da đầu phát run, đây là nữ quỷ dạng gì vậy? Áp lực tỏ ra còn hơn cả Diêm Vương - Chủ nhân cai quản địa ngục.

- Nhưng mà thân thể cô bây giờ đã không còn nữa!Kêu ta làm sao mà đưa cô trở về a.

- Đó là chuyện của ngươi.

- Ai... thôi được rồi, ta sẽ bồi thường cho cô xứng đáng. Tuy thân xác khi cô còn tại thế không còn nhưng ta có thể cho cô một thân xác khác.

- Còn có chuyện như vậy? - Thấy giọng nói Lệ Băng tỏ ra nghi ngờ, không biết từ lúc nào Hắc Vô Thường lại xuất hiện sau lưng Diêm vương, ngạc nhiên lên tiếng:

- Tiểu thư cô không biết sao, trên mạng tiểu thuyết xuyên không gì ấy đầy ra cả nga!Tuy không giống như thật cũng không chi tiết bằng nhưng việc này cũng hơi tương tựa như vậy. - Thật ra Lệ Băng không biết cũng là chuyện thường tình a, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít chớ đừng nói chi là có thời gian để đọc tiểu thuyết. Hắc Vô Thường hăng hái nói mà không thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt phát lửa của Diêm Vương.

- Ta kêu ngươi đi bắt người, thì ngươi lại có trốn đi lướt web gì ấy! Trong khi ta xử lý tấu Chương chồng chất thì ngươi còn có thời gian đọc tiểu thuyết nữa chứ. Ngươi cùng đệ đệ ngu ngốc của ngươi đi chà rửa cửa ngục tầng thứ 18 ngay lập tức cho ta.

- Vâng! - Thôi xong đời hắn rồi! Vì một phút lầm lỡ, tầng thứ mười tám kinh khủng như vậy thì biết khi nào mới làm xong a.

- Nói tóm lại, ta sẽ cho cô một thân thể mới ở thế giới khác. Để đền bù cho những thiếu xót mà ta gây ra, thật ra thì sự việc này cũng từng xuất hiện vài trường hợp ở các đời Diêm Vương trước. Hằng như đời nào cũng có một vài trường hợp, ta cũng từng muốn phá bỏ cái " vòng tuần hoàn " này. Mà cuối cùng lại để nó xảy ra... H a i r!

- Tôi không cần biết ông làm như thế nào, nhưng ông " bắt buộc" phải đáp ứng cho tôi 4 điều kiện! - Cô giơ bốn ngón tay nét mặt lạnh nhạt nhưng ẩn ẩn sát khí, còn cố tình nhấn mạnh chữ bắt buộc. Đây rõ ràng là uy hiếp, hoàn toàn là uy hiếp trắng trợn nha.

- Nói đi - Tuy giọng điệu bình thường nhưng thực chất sau lưng đã ướt một mãng mồ hôi, lòng thầm hi vọng cô không ra yêu cầu quá đáng.

- Thứ nhất: thân xác đó hoàn toàn giống tôi, vì tôi không có thối quen sử dụng hình dáng kẻ khác.

- Thứ hai: Đem " tiểu bạch " đến thời đại đó cho tôi, tôi không thể đến đó mà thiếu nó(về cái "tiểu bạch " này thì ta sẽ giải thích ở Chương sau).

- Thứ ba: Hồi sinh lại Bạch Bạch, trả nó lại bên cạnh ta.

- Thứ tư: thân thế thân thể đó không được quá phiền phức, càng tự do càng tốt. Ta ghét nhất là bị quản chế.

- Được rồi, được rồi bốn điều kiện ta sẽ đáp ứng. - Diêm Vương yếu thế gật đầu. Sau Khi dò la trong sổ sinh tử một hồi, cuối cùng ông cũng phát hiện được thân thể tương đồng với Hàn Lệ Băng. Cũng vừa đáp ứng điều kiện... có điều, nhưng ông nào dám nói ra vấn đề. Nếu chẳng mai khi khai thật thì cái chức diêm vương này có còn hay không mà bị vị đại nhân này thay thế cũng nên.

Khi ông sắp làm phép dịch chuyển thời gian cùng hồn phách của Lệ Băng thì nghe cô nói một câu làm cho ông không khỏi nuốt một ngụm nước bọt:

- Nếu ta phát hiện ra ông lừa ta thì.... - cô bóp mấy khớp ngón tay"răng rắc".

"Bong... boong.."Bị cô nói trúng tim đen, dù trong lòng chột dạ nhưng ông vẫn làm ra vẻ mặt bình thường. Thậm chí còn cố nặng ra nụ cười tự tin để đánh lạc hướng cô, vì ông muôn vàn hi vọng mau chóng tránh xa " của nợ " này đi càng sớm càng tốt.

Nếu cứ để cô ở mãi nơi này, phỏng chừng là sẽ "gà bay, chó sủa". Những ngày tháng yên bình của ông sẽ chính thức chấm dứt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-17 )