← Ch.04 | Ch.06 → |
Edit: Song Tử (LTTU)
Hai ngày nay người chăm sóc Hoa Thanh Vũ chính là nha Mộng Điệp bên người Mạnh Hoài Cẩn, Mộng Điệp rất xinh đẹp, nhưng cũng không đẹp bằng Hoa Trảm Nghiên tỷ tỷ và Đại tướng quân Mạnh Hoài Cẩn, cho nên Hoa Thanh Vũ rất thích nàng.
"Mộng Điệp tỷ tỷ, cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta mấy ngày hôm nay."
"Đừng khách sáo!"
Đã nhiều ngày nay trong phủ đồn rằng Hoa Thanh Vũ là người trong lòng của Đại tướng quân, vì nàng ấy tướng quân còn ầm ĩ một trận với Hình công tử, trong lòng Mộng Điệp đã coi Hoa Thanh Vũ như một nửa chủ nhân rồi, nàng làm nha hoàn, chăm sóc phu nhân đại tướng quân đó là bổn phận!
Mộng Điệp chỉ cái khay trên bàn dịu dàng nói: "Đây là mấy bộ quần áo tướng quân dặn dò đưa cho cô nương, cô nương xem có thích không."
Cho nàng quần áo?
Hoa Thanh Vũ cúi đầu nhìn bản thân, nhiều ngày nay nàng vẫn mặc một bộ quần áo, nàng cười híp mắt nói với Mộng Điệp: "Mộng Điệp tỷ tỷ, ta hôi quá..."
"Cô nương chờ một chút, ta cho người đi nấu nước tắm."
Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Hoa Thanh Vũ vô cùng thoải mái hận không thể ngủ luôn, sau khi rời nhà trốn đi, đã lâu rồi nàng chưa được tắm nước nóng thoải mái giống như bây giờ.
Bất quá ở nhà cũng không được tốt giống như ở đây, từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện đều do nàng chủ động mở miệng, mới có hạ nhân nhớ ra vội vàng tới làm cho nàng, khi còn bé nàng rất hay xấu hổ, quần áo bị chật cũng không dám nói. Lâu ngày da mặt của nàng cũng dần dần dày lên, lúc ăn cơm, nàng chủ động đến nhà ăn chờ, khi tắm rửa, sẽ đến sớm kêu hạ nhân trong hoả phòng xách nước, đến mùa mua thêm quần áo, thường xuyên nói với mẹ không được quên áo bông của mình.
Đâu có giống như ở đây, không cần mở miệng đã có người đưa cho nàng quần áo mới, người trong phủ tướng quân thật sự là rất tốt, xem ra vận khí của mình không tồi.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, vừa rồi Mộng Điệp lại bước vào đổ thêm cho nàng một sô nước, thật sự là vô cùng thư thái, thoải mái đến mức Hoa Thanh Vũ vô tình ngủ thiếp đi, ngay cả khi có người tiến vào cũng không phát hiện ra...
Mạnh Hoài Cẩn vừa mới hạ triều, nhớ lại dáng vẻ kinh ngạc của Hình Nhạn Lai hôm nay, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hắn mở cửa phòng chỉ thấy hơi nước tràn ngập, trong lòng cảm thấy nha đầu Mộng Điệp kia, thật sự là càng ngày càng hiểu hắn, đang muốn tắm rửa, nàng cũng đã chuẩn bị xong!
Hắn cởi triều phục đi tới sau bình phong, vừa mới cởi áo lót chỉ thấy trong bồn tắm có một cái đầu nhỏ đang lắc lư, dần dần trượt xuống, mắt thấy sẽ hoàn toàn chìm vào trong nước...
Nàng quả nhiên là một phiền toái lớn!
Mạnh Hoài Cẩn bước đến, không hề nghĩ ngợi nắm lấy cái mũi của Hoa Thanh Vũ kéo nàng hướng lên trên, làm Hoa Thanh Vũ hoàn toàn tỉnh ngủ, giãy dụa vỗ nước, thật vất vả mới ngồi vững được. Chưa kịp hoàn hồn thì thấy có một người đàn ông ở trần đang đứng bên cạnh bồn tắm của nàng...
"A a a a!" Tiểu Hoa muội muội vội vàng cầm lấy khăn tắm lớn để bên cạnh thùng nước khoác lên che kín mình, vừa đỏ bừng mặt, vừa kêu to: "Đồ lưu manh! Không được nhìn!"
"Ai nhìn ngươi!" Mạnh Hoài Cẩn sau khi nghe Hoa Thanh Vũ nói như vậy, lúng túng đỏ mặt, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cách tiểu Hoa rất xa, hổn hển nói: "Ta.. Bản tướng quân mới không thèm nhìn ngươi, người khác mà biết khẳng định sẽ chê cười ta mắt mù!"
Mặt Hoa Thanh Vũ càng ngày càng hồng, kéo chặt khăn tắm nói: "Ta đang tắm rửa! Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngươi có thể đi ra ngoài được không!"
Thấy Hoa Thanh Vũ mặt đỏ, trái lại Mạnh Hoài Cẩn không hề đỏ mặt, giống như người chiến thắng kéo băng ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, cười tủm tỉm nói: "Đây là phòng của ta, tại sao ta phải đi ra ngoài?"
Mạnh Hoài Cẩn đắc ý dào dạt dùng khóe mắt liếc Hoa Thanh Vũ, chỉ thấy nàng vỗ nước một cái thật mạnh cho hả giận, sau đó cắn môi cúi đầu, thở hổn hển không nói gì.
Thật biết điều, Mạnh Hoài Cẩn nghĩ.
Hoa Thanh Vũ chán nản, lại không thể làm gì, chỉ có thể ngồi thấp xuống một chút, chỉ lộ ra cái đầu, sau đó cúi đầu giả vờ chơi đùa đóa hoa trong thùng nước, thường xuyên chú ý đến hành động của Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy mình đã báo được thù chuyện bị gọi là con lừa, tâm trạng rất tốt, không nhìn tiểu Hoa nữa, đi đến bên cửa sổ nói: "Ta thấy sức khỏe của ngươi đã tốt hơn rồi, có phải nên bắt đầu trả nợ hay không?"
"Muốn như thế nào?" Hoa Thanh Vũ nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi muốn làm gì? Nha hoàn?"
"Không biết, chưa làm nha hoàn bao giờ..."
"Nếu không thì giặt quần áo?"
"Thể chất của ta không tốt, ngâm nước lạnh lâu sẽ bị ngất..."
"Vậy đến phòng bếp làm việc vặt!"
"Ta không có sức khỏe, không gánh được nước, không biết làm đồ ăn, không biết chặt củi.."
"Vậy nhóm lửa có được không?"
"Ta bị sặc khói..."
Lông mày Mạnh Hoài Cẩn co giật, lạnh lùng hỏi: "Mặc quần áo, mài mực, bưng trà, rót nước ngươi có làm được không?"
Hoa Thanh Vũ gật gật đầu."Được."
"Được rồi, vậy ngươi sẽ là nha hoàn bên người ta, hầu hạ bổn đại gia cho tốt!"
Hoa Thanh Vũ nghĩ thầm không cần phải lo lắng, với cái thân hình của nàng muốn tìm một công việc cũng không dễ dàng, ở lại tướng quân phủ ăn mặc không lo...
Ôi, thật không hiểu mình như thế nào nữa, rõ ràng là không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, lại hết lần này đến lần khác có cái bệnh đa sầu đa cảm, đây không phải là muốn gặp họa sao?
Kỳ thật cũng bất công cho Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, mười mấy năm nàng làm tiểu thư chưa bao giờ hầu hạ người khác, ăn lại nhiều, cũng không biết khi nào hắn mới có thể lấy lại số tiền nàng nợ hắn, thực sự là có chút cảm thông với hắn.
"Hắt xì!"
"Nước đã lạnh, ngươi còn không đứng lên?"
"Ngươi nói xem tại sao ta vẫn chưa đứng lên..."
Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ đẩy cửa đi ra ngoài, vừa ra ngoài lại gặp ngay Mộng Điệp đang chuẩn bị thêm nước cho Hoa Thanh Vũ.
"Ôi chao? Thiếu gia mặt của ngài sao lại đỏ như thế?"
Cứ như vậy Hoa Thanh Vũ ở lại phủ Đại tướng quân, phòng của hạ nhân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nàng ở cách vách với Mộng Điệp, có thể chăm sóc lẫn nhau, những ngày này nàng cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn so với khi còn làm tiểu thư.
Nhưng ngày đầu tiên làm nha hoàn, Hoa Thanh Vũ không thể dậy nổi
Không phải Mộng Điệp cố ý không gọi nàng, mà là nàng ta cảm thấy tướng quân rất quan tấm đến Hoa Thanh Vũ, là khách quý, vẫn nên đối đãi thật tốt, mà từ nhỏ đến lớn Hoa Thanh Vũ đều ngủ thẳng đến khi tự mình thức dậy...
Có đôi khi nàng nghĩ, người nhà không quan tâm đến mình cũng là một chuyện tốt, sáng sớm mẫu thân sẽ không bắt nàng học cầm kỳ thư họa, cho nên nàng có thể hưởng thụ một tuổi thơ vô cùng tự do thoải mái, say sưa chìm vào giấc ngủ.
Kết quả là, sáng sớm Tướng quân đại nhân của chúng ta đen mặt, phải tự mình mặc quần áo, thế nhưng chuyện khiến hắn càng thêm tức giận là hắn hạ triều rồi, mà Hoa Thanh Vũ còn chưa thức dậy!
Hắn đẩy của phòng hạ nhân ra, nhìn thấy Hoa Thanh Vũ vẫn đang ngủ ngon lành, miệng vẫn không ngừng chóp chép, thì thào nói: "Bánh ngọt phù dung..."
Thích ăn như vậy!
"Đại tướng quân là con lừa..."
Lần này Mạnh Hoài Cẩn thật sự tức giận, bước đến bên giường, hung hăng nắm lấy cái mũi Hoa Thanh Vũ.
Lại một lần nữa Hoa Thanh Vũ bị nghẹn mà tỉnh dậy, nàng thở hổn hển trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn, xoa cái mũi của mình nói: "Tại sao ngài luôn bóp cái mũi của ta!"
"Ngoại trừ ngủ thì chính là ăn." Mạnh Hoài Cẩn ghét bỏ nhìn thoáng qua Hoa Thanh Vũ, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi có phải nha hoàn là của ta không?"
"Đúng vậy"
"Vậy tại sao hôm nay ngươi không đến hầu hạ ta mặc quần áo rửa mặt?"
Hoa Thanh Vũ nhìn ánh mặt trời, chột dạ hỏi: "Hiện tại là giờ nào?"
"Giờ Tỵ!"
"Hì hì... đã đến giờ này rồi cơ à..." Hoa Thanh Vũ tự biết mình đuối lý, cúi đầu nói: "Xin lỗi, ngày mai ta nhất định sẽ dậy sớm."
Mạnh Hoài Cẩn dùng ánh mắt "Tin ngươi còn không bằng tin một con heo" nhìn thoáng qua Hoa Thanh Vũ, sau đó nói: "Quên đi quên đi, nhanh lên thay quần áo theo ta đi ra ngoài."
Hôm nay Đại tướng quân hẹn người đi săn thú, thiếu gia đi săn thú dĩ nhiên là sẽ mang theo hạ nhân, trong một đám công tử đi cùng nhau, chỉ có một mình Mạnh Hoài Cẩn là dẫn theo nha hoàn đi ra ngoài. Mọi người đều vây xung quanh Hoa Thanh Vũ, hỏi nàng có quan hệ như thế nào với Mạnh Hoài Cẩn, tại sao Mạnh Hoài Cẩn lại coi nàng như bảo bối vậy, ngay cả săn thú cũng đưa nàng theo.
Tiểu Hoa vừa định nói chuyện lại bị Mạnh Hoài Cẩn cắt đứt: "Lát nữa Hình Nhạn Lai đến, các ngươi hỏi hắn sẽ biết."
Vừa dứt lời Hình Nhạn Lai cùng gã sai vặt đã đi tới, vừa nhìn thấy Hoa Thanh Vũ, hắn hừ lạnh một tiếng, cười nhạt nói: "Ô, đây không phải là Mạnh đại tướng quân nhà Lừa Nhỏ muội muội sao?"
"Ngươi mới là con lừa!" Hoa Thanh Vũ bỉu môi nói.
"Lừa Nhỏ muội muội?" Có người dường như đã đoán ra, nghi hoặc hỏi: "Trước đó vài ngày, không phải Nhạn Lai huynh từng nói trên đường có một cô nương đang tìm con lừa ngốc Đại tướng quân sao?"
"Cũng không phải như thế?" Hình Nhạn Lai đắc ý dào dạt nói: "Đại tướng quân là con lừa vừa già lại vừa xấu, ngươi nói có phải không, Lừa Nhỏ muội muội?"
"Ha ha ha ha!"
Đám công tử cười to một trận, khiến Mạnh Hoài Cẩn tức giận đến mặt đỏ tai hồng, không sao hắn vẫn còn giữ một chiêu phía sau.
Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Hoa muội muội, ngươi phải nói thật, nói cho Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, hắn có phải là hái hoa tặc ngươi từng nói với ta không?"
Tuy rằng Hoa Thanh Vũ rất sợ Hình Nhạn Lai, nhưng lại cảm thấy mình không nên nói dối trước mặt nhiều người như vậy, chỉ gật gật đầu nói: "Dạ Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.. Hắn chính là hái hoa tặc!"
"Nói bậy!" Hình Nhạn Lai tức giận đến đỏ mặt, chỉ vào Hoa Thanh Vũ nói: "Ngươi.. Ngươi, nha đầu vong ân phụ nghĩa này!"
Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Hình Nhạn Lai tức giận, thật sự là vô cùng vui vẻ, tiếp tục truy vấn nói: "Vậy sau đó hắn hái đóa hoa nào?"
Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ, nếu đi theo đường nàng chỉ...
"Hắn hái bà vú 50 tuổi nhà ta."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |