Vay nóng Homecredit

Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 094

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 094
Đời này kiếp này, vĩnh viễn không phân li
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Editor: Mẹ Bầu

An Hồng chán ghét bệnh viện.

Một năm rưỡi gần đây, ở trong bệnh viện cô đã bị mất đi ba người thân thiết nhất. Nhìn vào trong bệnh viện toàn là những người nhà của bệnh nhân cực kỳ xa lạ. Cả một đám người khuôn mặt tiêu điều lạnh lẽo, vô cùng lo lắng bất đắc dĩ. Ngửi đến cái mùi của nước sát trùng, cảm nhận thấy cái loại không khí đè nén, trầm trọng, An Hồng đã cảm thấy khó chịu.

Cáo biệt Hàn Hiểu Quân, An Hồng và Lộ Vân Phàm cùng nhau rời đi. Cô hỏi Lộ Vân Phàm có phải thật sự là có phương pháp để có thể trước giúp cho Tần Nguyệt tìm được thận để thay hay không. Lộ Vân Phàm nói cho cô biết, dưới tình huống bình thường, điều kiện để được thay thận cho người bệnh bị nhiễm trùng đường tiểu, đều cần phải chờ đợi ít nhất là một năm trở lên. Thậm chí có thể là phải mấy năm mới đợi được quả thận có tương xứng với cơ thể của mình. Thời gian trước đây, tuyệt đại đa số bệnh nhân đều phải liên tục tiến hành điều trị chạy thận nhân tạo để lọc máu, chịu đủ mọi sự tra tấn ốm đau. Có một số người không đợi được đến lúc có thận phù hợp để thay, cũng bởi vì sức lực suy kiệt nên đã chết. Cho nên đây là một chuyện không phải là việc dễ dàng, nhưng mà Lộ Vân Phàm hứa hẹn, trở về nhà anh sẽ nói với cha của mình, có thể ra sức giúp được.

An Hồng cảm thấy kỳ quái: "Làm sao anh biết được rõ ràng như vậy?"

Sắc mặt của Lộ Vân Phàm có chút trầm xuống, anh nhìn An Hồng liếc mắt một cái, nói: "Mẹ anh qua đời chính là do bị bệnh thận này, bất quá khi ấy không có thận để cho mẹ anh làm giải phẫu thay thận, khi đó chuyện giải phẫu này là một phiêu lưu rất lớn, số lượng thận lưu trữ để thay cũng không cao. Mẹ anh cũng đã mạo hiểm, chịu nguy hiểm tánh mạng mới sinh được ra anh, Đến khi anh được nửa tuổi thì bệnh tình của mẹ anh chuyển biến xấu, cho nên bà đã qua đời. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Ba của anh có mấy người bạn là bác sĩ chuyên môn về bệnh thận, đã giao hảo với nhau hơn hai mươi năm qua. Hiện tại, có mấy cái người đã trở thành chuyên gia về bệnh thận rồi, ba của anh hẳn là có thể tìm được biện pháp."

Nghe xong lời nói này của Lộ Vân Phàm, An Hồng không biết nên tiếp lời thế nào, một lát sau mới nói: "Thực xin lỗi."

"Có cái gì mà phải xin lỗi ở đây chứ, anh bây giờ cũng không thể nhớ rõ một chút gì về mẹ của mình nữa rồi." Lộ Vân Phàm đột nhiên liền nở nụ cười, "An An, vài ngày nay em có rảnh không?"

"Làm gì vậy?"

"Thừa dịp kỳ nghỉ mừng năm mới vẫn còn, anh đưa em đi ra ngoài chơi một chút."

"Không đi." An Hồng cảm giác mình vẫn nên giữ một khoảng cách thoả đáng với Lộ Vân Phàm thì tốt hơn.

Lộ Vân Phàm bĩu môi: "Tại sao không đi chứ? Tiêu Lâm cũng đã đi Tam Á chơi rồi, một mình em ở nhà như vậy cũng không ngại nhàm chán hay sao? Chúng ta phải đi dạo chung quanh một chút chứ, đi hai ngày một đêm nhé, như thế nào?"

"Còn phải qua đêm nữa kia à?" An Hồng càng kinh ngạc, "Không đi có được hay không?"

"Năm nay sang năm mới anh cũng chưa đi chơi đâu cả, cũng buồn sắp chết rồi. Trong nhà anh, họ hàng từ nước Mỹ về chơi cũng chẳng có người nào chịu theo giúp anh ra ngoài đi dạo cả."

"Không đi!"

"Hừ, anh sẽ không nói gì với ba của anh hết." Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên đến nhìn trời, đầu còn lắc lắc.

"..." Uy hiếp trần trụi trắng trợn như vậy sao! An Hồng cắn răng trừng mắt nhìn Lộ Vân Phàm, tức giận đến mức nắm chặt nắm tay.

Lộ Vân Phàm liếc nhìn An Hồng một cái, thấy bộ dạng thở phì phì của cô, vội vàng nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Không phải là em đang muốn đánh anh đó chứ? Anh vẫn còn là người bị thương đó nhé!"

Lộ Vân Phàm chỉ vào chiếc băng keo cá nhân đang dán trên khóe mắt của mình, trong nháy mắt lại cười rộ lên đùa cợt: "Quyết định như vậy nhé, trưa mai anh sẽ đi đến nhà em để đón em, hai chúng ta cùng đi ra ngoài để giải sầu một chút."

"Buổi tối ở lại đặt hai căn phòng." An Hồng lạnh lùng nói.

"Sẽ đặt một phòng chuẩn theo đúng yêu cầu, mỗi người một cái giường. Đặt hai căn phòng thật lãng phí, đang thời kì tết âm lịch giá phòng thật đắt tiền."

"Đặt hai phòng, bằng không không đi!"

"..." Lộ Vân Phàm đảo tròn mắt, lập tức lại cười rộ lên, "Được rồi, nghe lời em."

Ngày hôm sau, Lộ Vân Phàm lái xe đưa An Hồng đi đến một nơi ở huyện J cách thành phố J hai giờ đường xe chạy. Nơi đó có một ngọn núi có phong cảnh xinh đẹp, chân núi còn có một ngôi chùa được xây dựng với quy mô khá lớn.

An Hồng cũng nghĩ đi ra ngoải để hít thở không khí một chút. Nhưng cô thật sự không nghĩ tới là sẽ đi cùng với Lộ Vân Phàm. Hai người cùng nhau leo núi, dọc theo đường đi An Hồng cũng không nói chuyện quá nhiều. Còn Lộ Vân Phàm mồm miệng cứ liến thoắng oa oa nói chuyện không ngừng. An Hồng không sao nhịn được liền đấu võ mồm cùng anh. Lộ Vân Phàm cũng không thèm để ý một chút nào, ngược lại, ở bên người An Hồng lại hứng trí cao đến bật nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng còn đi kéo bím tóc đuôi ngựa của cô một chút. An Hồng tức giận đến mức liền đi nhanh dọc theo thềm đá để chạy lên núi. Lộ Vân Phàm cười hắc hắc, bước chân dài ra không nhanh không chậm đi theo ở bên người cô. An Hồng biết mình chạy không lại được với Lộ Vân Phàm, liền dứt khoát đi chậm lại, một bên ngắm phong cảnh, một bên từ từ đi.

Mùa đông vùng núi, tuy rằng nhiệt độ rất thấp, nhưng mà không khí tươi mát dị thường. An Hồng cùng Lộ Vân Phàm tốn mất ba giờ sau mới đi xuống núi. Trên thân thể của hai người cũng đã đầy mồ hôi, mệt đến thở hổn hển.

"Về khách sạn trước để ăn cơm đi." Lộ Vân Phàm ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã có đen một chút. Anh quay đầu nói với An Hồng, "Sáng mai chúng ta hãy đi thắp hương..."

Anh duỗi tay về phía cô. An Hồng không chút suy nghĩ liền kéo lại tay của anh, thẳng đến lúc Lộ Vân Phàm cười rộ lên rất lớn, cũng nắm giữ tay cô gắt gao, thì An Hồng mới phản ứng kịp.

Cô nghĩ muốn rút tay ra, nhưng lại không lay chuyển được khí lực của Lộ Vân Phàm, đành chỉ có thể mặc cho anh kéo đi về hướng khách sạn.

Khách sạn nằm ở dưới chân núi, Lộ Vân Phàm lấy từ trong xe túi hành lý, cùng An Hồng tiến vào đại sảnh khách sạn.

An Hồng lấy từ trong túi ra giấy tờ tùy thân cùng bóp tiền, khóe miệng Lộ Vân Phàm lộ ra một chút cười giảo hoạt, anh nói với tiểu thư lễ tân: "Cho tôi đặt hai phòng có giường lớn."

"Thật xin lỗi tiên sinh, chỉ có phòng có một giường lớn thôi ạ." Tiểu thư lễ tân cười híp mắt nói.

"A, vậy thì một phòng có giường lớn đi, lấy thêm một phòng tiêu chuẩn." Anh lớn tiếng nói, lại quay đầu sang An Hồng cười, "Phòng có giường lớn thì dành cho em ngủ."

Không nghĩ tới, tiểu thư lễ tân vẫn cười trả lời như trước: "Thật xin lỗi tiên sinh, hiện tại phòng tiêu chuẩn không có. Ngày hôm nay chúng tôi vừa nhận hai đoàn khách đến nghỉ, chỉ còn lại có một phòng có giường lớn thôi ạ."

Mặt An Hồng đã đen lại, Lộ Vân Phàm nhỏ giọng hỏi cô: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"..."

Anh ghé sát đến cạnh tai cô nói: "Hay ta đặt một phòng đi, anh cam đoan không chạm vào em."

"..."

An Hồng đồng ý.

Phòng có giường lớn, toilet lại dùng tấm thủy tinh để ngăn cách, làm cho An Hồng cảm thấy hỏng mất. Cái kiểu toilet cửa thủy tinh này dĩ nhiên là không có khóa.

Lộ Vân Phàm vừa vào phòng liền bắt đầu cởi mũ cởi áo, ầm ĩ kêu nóng đến chết rồi muốn tắm rửa. An Hồng đoan chính ngồi ở bên cạnh bàn làm việc. Nhìn thấy Lộ Vân Phàm cỡi bỏ chỉ còn quần lót, cô liền nhanh xoay đầu đi.

Lộ Vân Phàm vụng trộm liếc nhìn cô một cái, cười không để lộ dấu vết, miệng ngâm nga bài hát liền đi vào toilet.

Nghe được trong toilet có tiếng nước ào ào, An Hồng ngẩng đầu có thể nhìn thấy được qua lớp kính mờ phản chiếu ra bóng người thon dài. Cô bắt đầu phiền chán, không dám tưởng tượng nghĩ đến một lát nữa có thể sẽ có chuyện phát sinh.

Lộ Vân Phàm tắm rửa xong đi ra ngoài nhìn thấy bộ dạng An Hồng ngồi nghiêm chỉnh liền nở nụ cười: "Em đi tắm đi, giặt giũ quần áo xong chúng ta ra ngoài đi ăn cơm."

"Em không tắm đâu."

"Vừa rồi leo núi, không người em ra đầy mồ hôi hay sao?" Lộ Vân Phàm trừng mắt to, "Sao em bẩn thế?"

An Hồng đành phải thu thập quần áo để thay, rồi đi vào toilet. Cô lo lắng đề phòng khi mình tắm rửa, chỉ sợ Lộ Vân Phàm kia sẽ xông tới. Tuy rằng hai người không phải là không từng tắm cùng nhau bao giờ. Nhưng bây giờ duới tình huống như thế này, cô vẫn cảm thấy phi thường khẩn trương, cũng phi thường xấu hổ.

*****

Editor: Mẹ Bầu

May mắn, không có chuyện gì phát sinh cả. An Hồng mặc xong quần áo đi ra khỏi toilet, phát hiện ra Lộ Vân Phàm đã thay xong quần áo rồi. Tóc của anh cạo thật sự ngắn, nhìn cái đầu cũng thật không khác gì với hòa thượng ở trong chùa lắm. Nhưng hình dáng cái đầu của anh cũng không tệ, để kiểu tóc như vậy làm anh có vẻ thật có hương vị của đàn ông. Nhất là trên mặt còn mang theo một chút vết thương bị tím bầm, nơi khóe mắt của anh vẫn dán một cái băng keo cá nhân như trước.

"Em tắm xong rồi hả? Ra đi ăn cơm đi, anh thật là đói!" Nhìn đến cô, chàng thanh niên trẻ tuổi trẻ cười toe toét, liền lại kéo tay An Hồng một phen.

Ở nhà ăn gọi xong đồ ăn, Lộ Vân Phàm muốn uống rượu, An Hồng có chút bận tâm. Cô bảo anh uống ít một chút. Lộ Vân Phàm quơ quơ chai rượu cười: "Hiếm khi có được như thế này! Đi ra ngoài chơi lại không phải chạy xe, thời tiết lạnh như vậy, uống chút rượu còn có thể làm cho thân mình được ấm áp."

An Hồng ủ rũ. Mấy ngày trước, cô còn thong dong tự đắc trải qua cuộc sống độc thân của mình. Hiện tại, mới vài ngày sau, cô vậy mà lại cùng với Lộ Vân Phàm, ở trong phòng ăn nhỏ nhắn của một huyện ngồi đối diện uống rượu rồi. Kinh khủng hơn nữa chính là, buổi tối bọn họ còn phải chung sống ở trong cùng một căn phòng. Đây là một sự kiện cỡ nào quỷ dị.

Cơm no rượu say trở lại phòng, Lộ Vân Phàm quả nhiên có chút uống nhiều quá. Bước chân của anh lảo đảo, ôm lấy bả vai của An Hồng, cúi đầu nói chuyện không ngừng ở bên tai cô. Vừa nói anh còn vừa cười hì hì thật ngốc nghếch. An Hồng dìu đỡ Lộ Vân Phàm đến bên giường, anh vừa đá rơi giày xuống liền đi đến trên giường, lao vào một cái gối ôm vào trong lòng.

An Hồng có chút hơi mệt, vừa định tránh ra, thì tay cô đã bị Lộ Vân Phàm kéo lại.

"An An, đừng đi..."

Bàn tay của chang trai trẻ hơi dùng sức, An Hồng bỗng chốc liền ngã vào trên giường. Lộ Vân Phàm thuận thế ôm cô vòng vào trong lòng mình.

Miệng Lộ Vân Phàm đầy mùi rượu, ánh mắt đã mê ly từ lâu, tìm được môi của An Hồng liền phủ lên trên, bàn tay cũng bắt đầu làm trò xấu.

An Hồng tức giận nói: "Lộ Vân Phàm! Dừng tay!"

"Không..." Anh lẩm bẩm, rồi bắt đầu cởi quần áo của cô.

An Hồng dùng sức giãy dụa, chỉ kém muốn hét to lên nữa mà thôi. Phải thật vất vả cô mới nhịn được cơn tức giận của mình xuống, bắt đầu dùng lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào để khuyên nhủ anh: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Lộ Vân Phàm anh buông em ra, buông em ra! Anh đã uống nhiều quá rồi, anh trước buông em ra được không?"

Nhưng mà Lộ Vân Phàm có nơi nào nghe lọt. Dù sao sức lực của anh cũng là của một nam sinh, khỏe hơn sức lực của An Hồng rất nhiều. Không cần một lát sau, áo khoác, quần dài của hai người đều bị lấy xuống...

An Hồng cực kỳ tức giận, không sao nhẫn nhịn được nữa, liền hung hăng táp tới một cái trên cánh tay anh. Lộ Vân Phàm chính là cắn răng không lên tiếng, vẫn gắt gao đè cô ở dưới thân mình như trước, để cho An Hồng tùy ý quyền đấm cước đá, chặt chẽ nắm quyền chủ độn trong tay g. Tròng mắt của anh đều đỏ hết, trên khóe miệng còn mang theo ý cười, thỉnh thoảng anh lại hôn một chút lên môi của An Hồng. Tay của anh đến một khắc đều không ngừng...

Sự thực chứng minh, Lộ Vân Phàm đúng là một tên lường gạt!

An Hồng rốt cục tuyệt vọng.

An Hồng tỉnh lại ở trong vòng tay ôm của Lộ Vân Phàm. Nhìn thấy chàng trai nằm bên cạnh mình, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn cô áo não lại nhắm hai mắt lại.

Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa tỉnh lại hẳn, nhưng hàng lông mày của anh đã giãn ra, khóe miệng hơi hơi cong lên. Hiển nhiên anh ngủ rất ngon, nói không chừng còn đang ở trong mộng đẹp gì đó. An Hồng vặn bung cánh tay của anh ra, chuẩn bị rời giường. Hàng lông mi của Lộ Vân Phàm hơi lay động, ánh mắt còn chưa mở ra, giọng nói mang theo ý cười bên trong cũng đã trôi giạt, từ từ xuất hiện ở bên tai An Hồng: "An An, buổi sáng tốt lành."

An Hồng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lộ Vân Phàm, hung hăng vò nắn cái đầu thô ráp của anh: "Tốt lành cái đầu của anh ấy!"

"Oa - -" Lộ Vân Phàm bỗng chốc xoay người ngồi dậy. Anh chớp chớp mắt, gãi gãi trên đầu, nhìn sang An Hồng lập tức liền nở nụ cười, "An An."

An Hồng tức giận muốn xuống giường. Vừa vén chăn lên cô mới phát hiện mình không mặc quần áo. An Hồng hét lên một tiếng, dứt khoát kéo chăn lên che lại đầu.

Lộ Vân Phàm chỉ nhìn thấy một đống chăn co rút thành một cục ngồi ở trước mặt mình. Anh cười ra thành tiếng, cách chăn ôm lấy An Hồng, nói: "An An, rời giường, chúng ta đi ăn điểm tâm, rồi sau đô đi đến chùa để thắp hương."

Lộ Vân Phàm trả phòng ở quầy lễ tân tại đại sảnh của khách sạn. An Hồng phát hiện tiểu thư lễ tân nói nói cười cười cùng anh, cô nhất thời khả nghi. Trên đường đi đến chùa, cô hỏi Lộ Vân Phàm: "Khách sạn thật ra là vẫn có phòng đúng không?"

"Hả? Cái gì?" Lộ Vân Phàm giả ngu.

"Có phải là anh đã thông đồng cùng với các cô ấy để cùng nhau nói gạt em hay không?"

"Ha ha, khà khà, ha ha ha ha ha..." Lộ Vân Phàm cười ha hả, "Bị em phát hiện ra rồi sao? An An, em thật sự là rất thông minh."

"Lộ Vân Phàm, anh đúng là có tật xấu mà!" An Hồng thật sự đã bị chọc tức, liền đánh xuống "bốp" một cái ở phía sau lưng anh.

"Ái chà đau quá! Gì chứ, Sao em lại tức giận như vậy, không phải đêm qua em cũng rất vui vẻ hay sao!" Lộ Vân Phàm một bên cong lưng một bên chu miệng lên, cắn vào lỗ tai An Hồng nhỏ giọng nói, "Em ngang ngược như vậy, anh không ngẫm lại biện pháp thì làm sao có thể ăn em được đây! An An, anh đã nói với em rồi đó, trở lại bên cạnh anh đi."

"Lộ Vân Phàm!"

"Anh biết, cũng có lẽ bây giờ em vẫn chưa đủ yêu thích anh, nhưng mà anh sẽ làm cho em yêu thích anh. Cũng không phải là em không có một chút cảm tình nào đối với anh, đúng không?"

"Lộ Vân Phàm, giữa chúng ta đã có quá nhiều vấn đề rồi, rốt cuộc anh có hiểu hay không hả?"

"Anh hiểu, anh đều biết hết." Lộ Vân Phàm vẻ mặt đột nhiên trở nên rất chân thành, "An An, bất kể là đụng phải điều gì, có bao nhiêu khó khăn, anh đều sẽ nghĩ biện pháp vượt qua, chỉ cần hai chúng ta ở cùng bên nhau, không có khó khăn nào mà không vượt qua được. Em phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng vào anh."

"Em..."

"Được rồi, trước không nói đến chuyện này nữa, chúng ta đã đến nơi rồi." Anh toét miệng cười đến rất vui vẻ, chỉ chỉ về cửa chính của chùa ở phía trước cách đó không xa.

Lộ Vân Phàm thắp hương thỉnh nguyện ở trước tượng Phật, vẻ mặt của anh thật thành kính, quỳ ở trên bồ đoàn (*), dập đầu ba cái thật sâu.

(*) Bồ đoàn: Vật giống như một cái đệm hình tròn nhỏ, mỏng, dùng để quỳ khi tụng kinh niệm phật ở Trung Quốc.

An Hồng bái lạy Bồ Tát xong, cầm hương tới cắm vào trong lư hương. Lộ Vân Phàm lôi kéo tay cô lại đi đến trước mặt tượng Phật, anh ổn định lại định tâm thần, hướng mặt nhìn vào An Hồng, nói: "An An, ở Bồ Tát trước mặt anh lại nói với em một lần nữa, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, không có bất kỳ chuyện gì có thể chia cắt hai chúng ta ra. Thật sự là anh sẽ phải ra nước ngoài du học, nhưng mà anh sẽ cố gắng để cho em cùng đi với anh. Nếu như em không muốn đi, thì vào mỗi đợt nghỉ lễ, anh sẽ đều trở về trong nước để gặp em. Tốt nghiệp thạc sĩ xong, anh sẽ lập tức về nước, kết hôn với em. Anh sẽ không để cho em phải đợi quá lâu, anh lại càng sẽ không thay lòng! An An, anh đã nói rồi, anh chỉ thích một mình em, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, cho hai chúng ta một cơ hội nữa đi, có được hay không?"

An Hồng trầm mặc, trước mặt là ánh mắt sáng ngời đen thẫm của Lộ Vân Phàm, bên tai cô, trừ bỏ lời nói của anh, chỉ còn lại có tiếng tim đập cuồng loạn của mình.

Cô biết mình bức tường trong trái tim của mình đang ở bị công hãm. Thậm chí, cô còn có thể nghe được tiếng sụp đổ của những viên gạch, trên bức tường trái tim của cô.

Cô không biết mình có nên lại dũng cảm thêm một lần nữa hay không. Tuy rằng cô biết rõ, chàng trai trẻ đang ở trước mặt mình đây, đã sớm khắc sâu vào trong lòng cô. Thế nhưng lúc này những vấn đề sớm tồn tại vẫn chưa được giải quyết như trước, cho dù Lộ Vân Phàm có sự hứa hẹn đối với cô, nhưng mà trong lòng cô vẫn còn có một chút hoài nghi.

Thấy cô cúi đầu không nói chuyện, Lộ Vân Phàm quyết định nhân dịp này thừa thắng truy kích. Anh nói: "An An, trở lại bên người anh đi, có được không?"

"Lộ Vân Phàm..." An Hồng ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt đã ướt át, "Chúng ta thật sự có thể vẫn một mực ở cùng một chỗ hay sao?"

"Đương nhiên!" Trong mắt của Lộ Vân Phàm nhấp nhoáng ánh sáng, "Đời này kiếp này, vĩnh viễn không phân li."

An Hồng cắn môi, phút chốc trong đầu cô thoáng qua một cái ý niệm. Cô nghĩ, mình hãy đánh cuộc một lần đi.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Cô kiễng chân lên, nhắm mắt lại, ngửa mặt lên, hôn lên môi Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác không biết phải làm sao bây giờ, mọi suy nghĩ trong đầu thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Niềm hạnh phúc to lớn bất thình lình xảy ra, cảm giác giống như sóng biển ập tới, đánh anh lật nhào. Vào giờ này khắc này trong lòng Lộ Vân Phàm mừng rỡ như điên, nhưng lại không biết làm sao. Thật lâu về sau, suy nghĩ của anh rốt cục trở về trái đất. Anh ôm cổ An Hồng, dùng hết khí lực giam cầm cô ở trong ngực mình. Giọng nói của anh do bị kích động mà trở nên có chút run rẩy: "An An... An An... Em đã đáp ứng anh rồi, em đã nhận lời với anh rồi, có phải hay không? Có phải hay không?"

"Ừ, em nhận lời với anh." Nước mắt An Hồng chảy xuống, đầu cô dán sát vào vòm ngực ấm áp rộng lớn của anh, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn"Lộ Vân Phàm, anh không thể nói chuyện không tính toán gì hết, đời này kiếp này..."

"Vĩnh viễn không bao giờ phân li." Lộ Vân Phàm một bên cười, một bên khóc, "Anh nói nhất định sẽ giữ lời nói của mình."

Trước khi rời khỏi chùa, Lộ Vân Phàm kéo An Hồng đi dạo qua một vòng quanh các tiệm bán vật kỷ niệm trong chùa. An Hồng nhìn thấy trong góc có một vị hòa thượng bộ dạng có vẻ đã già đang ngồi, tựa như là đang giải các quẻ thẻ. Lão hòa thượng nhìn thấy cô liền cười rộ lên: "Nữ thí chủ, hãy xin một cái thẻ đi, không thu tiền đâu."

An Hồng đột nhiên nổi lên hứng thú, nói với Lộ Vân Phàm: "Ấy dà, mấy năm gần đây em đều rất cố gắng nhưng vẫn không thuận lắm. Em muốn rút một quẻ thẻ để xem nhé, như thế nào?"

Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn thoáng qua, mi tâm lập tức nhăn nhíu lại: "Gạt người, người nhà Phật không bao giờ đi đoán mệnh, không đoán các quẻ thẻ bao giờ. Người này đoán chừng là người ngoài đến chùa nhận thầu làm ăn gì đó thôi, em đừng có tin."

"Thử xem xem thế nào thôi mà, ông ấy cũng đã nói không thu tiền." An Hồng không để ý Lộ Vân Phàm, bước đi đến trước mặt lão hòa thượng ngồi xuống.

"Nữ thí chủ, cô muốn yêu cầu cái gì?" Lão hòa thượng cười híp mắt nói.

"Tôi muốn hỏi xem, liệu nửa đời sau của tôi có được thuận hay không?"

Lão hòa thượng dời giấy bút qua, bảo An Hồng viết tên của bản thân mình lên trên giấy. Sau khi An Hồng viết xong, lão hòa thượng cầm tờ giấy lên, đeo chiếc kính lão lên xem xét rât cẩn thận, rồi sau đó thở dài một hơi thật sâu.

"Nữ thí chủ, số mạng của cô không tốt đâu."

An Hồng liền phát hoảng, . lúc này Lộ Vân Phàm đã ngồi vào bên cạnh cô, cô liếc mắt nhìn sang anh một cái, vội vàng hỏi: "Thế nào mà là không tốt vậy?"

"Cô xem, tên của cô là có hai cái bảo khăn voan ở trên, (An Hồng = 安宏) chiếc bảo khăn voan ý nghĩa là tượng hình, đại biểu cho phòng ở, là gia đình. Tên của cô nếu chỉ có một chiếc bảo khăn voan, thì sẽ một đời an ổn, cả nhà an khang. Thế nhưng tên của cô lại có đến hai cái, lại là tương xung. Chữ "An" thuộc mệnh Thổ, chữ "Hồng" thuộc mệnh Thủy. Thổ lại khắc Thủy. Cho nên cả đời này cô không nơi nương tựa, tên lại đội hai cái bảo khăn voan như vậy, cả đời sống đầu đường xó chợ, cả đời sống không nhà không cửa."

An Hồng trợn tròn mắt. Lộ Vân Phàm cũng đã vỗ bàn kêu to lên: "Ông này, ông đúng là kẻ lừa đảo, chỉ nói hươu nói vượn cái gì đâu đâu! Ai cho phép ông ở đây để giả danh lừa bịp vậy? Cẩn thận tôi đập chết ông đó!"

Vẻ mặt của anh đầy sự giận dữ, trên mặt còn có vết thương lại phối hợp với cái đầu tóc ngắn như vậy, thật sự giống như một người trong giới giang hồ.

Lão hòa thượng có chút sợ, vội vàng nói: "Thí chủ bớt giận, thí chủ bớt giận, tôi... Tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi."

"Thúi lắm! Ông đúng là một tên lường gạt!"

An Hồng giữ chặt Lộ Vân Phàm, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nói với lão hòa thượng: "Việc này... việc này có cách gì để hóa giải hay phương pháp để xử lí hay không?"

Lão hòa thượng nhìn nhìn Lộ Vân Phàm, ngập ngừng nói: "Có thì cũng có đấy, chính là..."

"Sư phụ xin mời ngài nói."

"Tôi đây có Phật châu đã được khai quang, thật linh nghiệm. Từ giờ trở đi cô cứ mang nó theo trên tay, từ từ có thể gặp dữ hóa lành được."

Lộ Vân Phàm "Hừ" một tiếng, cao giọng lên, nói: "Muốn bao nhiêu tiền, ông cứ việc nói thẳng đi!"

"Ai nha thí chủ à, cậu nói như vậy là đã làm nhục đến Phật hiệu rồi đó. Đây không phải là chuyện tiền bạc, đây là có quan hệ đến chuyện cậu tâm thật không thành. Phật châu là vô giá, nữ thí chủ, cô xem rồi lấy đi."

"An An, đi thôi, em thật đúng là hay tin tưởng!" Lộ Vân Phàm bị chọc tức, nghĩ muốn kéo An Hồng đi, lại phát hiện cô cúi đầu không lên tiếng.

"An An, em làm sao vậy?"

An Hồng thở dài, cô nhẹ giọng nói: "Kỳ thực em cảm thấy, ông ấy nói được nghe rất có đạo lý."

"Ông ta nổi điên, em cũng nổi điên theo ông ta mà ngẩn người ra sao? Hừ!" Lộ Vân Phàm đột nhiên cười rộ lên đối với lão hòa thượng, "Sư phụ, không bằng tôi cũng xin rút một quẻ thẻ xem thế nào, ông xem giúp tôi một chút đi."

Lão hòa thượng đẩy đẩy mắt kính lão, cầm một cái ống thẻ qua, nói: "Thí chủ xin mời thí chủ xóc ống thẻ."

Lộ Vân Phàm nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, một tay cầm lấy ống thẻ rung rung vài cái, sau đó có một chiếc thẻ bị rớt ra.

Lão hòa thượng cầm lấy, vừa nhìn thấy, liền giao đến trên tay Lộ Vân Phàm, nói: "Thẻ số bốn mươi mốt."

Ông ta cầm qua một quyển sách in các lời trên quẻ thẻ, lật đến quẻ thẻ số 41, liền đưa cho Lộ Vân Phàm xem. Quẻ thẻ 41 viết: Thơ nói rằng:

Uyên ương kinh tán các tây đông,

Vô hạn thê lương mấy lạc hồng,

Hai mươi bốn phen mùa hoa rụng,

Tướng đem trọng diễn Bích Ba trung.

Phía sau: Hảo sự đa ma nan,

Nhi kim ngộ quá thì,

Ly Cúc phương hữu tín,

Tiếu ngữ hoa đường trung.

(Dịch nghĩa: Những điều tốt đẹp thật khó để thực hiện,

Lúc gặp lại thì đã lỗi thời,

Có một lá thư từ hoa Cúc,

Tiếng cười ở trong nhà. )

Kết luận: Công danh quý hiển, người đi rồi sẽ trở về, lục giáp sinh con, xuất hành gặp nhiều may mắn, nên bái lễ Phật tổ nhiều, gia đình bình an, cầu tài sẽ có bảo vệ, tìm kiếm sẽ có hy vọng, bệnh tật sẽ trở lại tốt, mọi thứ đều sẽ hưng thịnh.

Lão hòa thượng nói: "Thí chủ, quẻ thẻ này mặc dù không xem như là quẻ tốt nhất ký, nhưng cũng là một thẻ khá tốt. Tôi nghĩ rằng, cậu và vị nữ thí chủ này hẳn là phải trải qua rất nhiều đau khổ mới đi đến được cùng nhau một lần nữa. Tựa như trên thẻ tre đã nói, đây giống như đối với đôi uyên ương, cho dù phải phân chia ra hai phía tây đông, nhưng là chỉ cần không buông tay, luôn luôn nỗ lực, trải qua gian khổ, sớm hay muộn cũng sẽ vẫn được gặp lại nhau ở trong đầm. Cái gọi là làm việc tốt thường gian nan, chính là đạo lý này, chính là, cần phải có sự chịu đựng cùng nghị lực tương đối lớn."

Lộ Vân Phàm lẳng lặng xem nội dung quẻ thẻ này n, An Hồng cũng ngây dại, trong lòng tự nhủ, quẻ thẻ này thật sự rất chuẩn.

Lộ Vân Phàm đột nhiên lôi kéo An Hồng đứng lên đi ra ngoài. Lão hòa thượng cũng không gọi bọn họ lại. Thế nhưng mà An Hồng lại không nén nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy lão hòa thượng nét mặt tràn đầy nếp nhăn đang mỉm cười nhìn lại cô.

"Em cảm thấy ông ấy nói thật sự là rất chuẩn đó." An Hồng lôi kéo tay Lộ Vân Phàm nói, "Anh thế nào lại không hỏi ông ấy thêm vài câu vậy."

"Đều là gạt người!" Lộ Vân Phàm cười nhạt, "Lão hòa thượng kia đoán mạng giải thẻ cho người như vậy, đã làm tiết lộ thiên cơ, còn không sợ bị nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục trọn đời không được siêu sinh hay sao! An An, âm mưu vụng về như vậy mà em cũng tin được."

An Hồng không nói chuyện tiếp nữa, Lộ Vân Phàm nhìn xung quanh mọi phía, nói đi toilet. Sau khi anh chạy đi, An Hồng nghĩ nghĩ, đột nhiên chạy trở về chỗ tiệm bán vật kỷ niệm kia.

Cô tìm tờ tiền 200 đồng đi đến chỗ lão hòa thượng ngồi để xin hai chuỗi Phật châu bằng gỗ, một vòng có hạt châu lớn hơn một chút, một vòng có hạt châu nhỏ hơn một chút.

Đợi đến sau khi Lộ Vân Phàm trở về, An Hồng cầm lấy này chiếc vòng có hạt Phật châu lớn đeo lên trên cổ tay tay phải của anh: "Đeo vào đi, nói là đã được khai quang rồi đó, linh nghiệm lắm, có thể phù hộ được cho anh."

"Trời ạ! Em thật sự mua sao?" Lộ Vân Phàm cảm thấy đau đầu.

"Không phải là mua, là cầu được đó." An Hồng nói với một bộ dáng nghiêm trang, cô lấy một chuỗi hạt khác đeo lên trên cổ tay tay trái của mình, "Nhìn cũng rất đẹp mắt nhỉ!"

Lộ Vân Phàm dở khóc dở cười, nghĩ rằng chỉ cần cô thích sẽ theo cô đi thôi, nhưng không ngờ An Hồng sẽ tin vào chuyện này. Anh đúng là có chút hơi giật mình.

"An An, em đừng suy nghĩ đến những chuyện ma quỷ của lão hòa thượng kia. Cái gì mà cả đời không có nhà cửa, cả đời đầu đường xó chợ, đều là đánh rắm!" Anh ôm chầm lấy bả vai An Hồng, "Từ giờ trở đi, anh sẽ bắt đầu nỗ lực, anh sẽ vì gia đình của anh và em mà phấn đấu. Đến lúc đó, anh sẽ tặng cho em một tòa nhà lớn cực tốt, đó chính là ngôi nhà của chúng ta."

"..."

"Haiz, em có phản ứng một chút đi, có được hay không?"

"Em không cần căn phòng lớn làm gì." An Hồng nhẹ nhàng cười, "Lộ Vân Phàm, em chỉ muốn được cùng với anh đến trọn đời."

Nghe được lời này của cô, cả người Lộ Vân Phàm đều ngây ngẩn cả ra, cảm thấy máu trong người đều như sôi trào lên, trái tim anh ấm áp tựa như muốn hòa tan.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-116)