Dám đánh An An của tao à!
← Ch.051 | Ch.053 → |
Lộ Vân Phàm đánh một quyền trúng mặt học sinh nam kia, hắn ta lảo đảo ngã xuống bên cạnh, đồng bọn của hắn vội vàng đỡ lấy.
Nhân lúc đó, Lộ Vân Phàm nhanh chóng cầm cặp sách lên, xoay người kéo tay An Hồng hô lớn: "An An! Chạy!"
An Hồng lập tức sải chân chạy theo cậu ta về phía cuối con đường nhỏ.
Phía sau truyền theo tiếng hét của Sử Tiểu Trân: "Đuổi theo cho tôi!"
Vài tên côn đồ vọt lên.
Dù sao An Hồng cũng chỉ là nữ sinh, hai người lại mang theo cặp sách rất nặng, chạy không được bao lâu cô liền bị một tên lưu manh kéo lại, cô xoay người dãy dụa, Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn, thấy có vẻ không ổn, cậu ta ném cặp sách, chạy qua vật lộn cùng tên côn đồ.
Tiếp đó lại có một tên vóc người nhỏ bé gia nhập chiến đoàn, An Hồng đứng trợn tròn mắt, lúc nãy vì chạy hết sức nên còn đang thở hổn hển chưa kịp hồi, rốt cuộc cô nhận ra rằng tình trạng trước mắt không phải là đóng phim, mà là đánh lộn thật đấy!
Trong nháy mắt cô không biết phải làm sao, ngay sau đó lập tức tỉnh táo lại.
Hai trong bốn tên côn đồ đứng bên cạnh nhìn xem hai người khác đang vật lộn cùng Lộ Vân Phàm. Dù sao Lộ Vân Phàm cũng chỉ có một người, cho dù cao to khỏe mạnh đến mấy cũng không chịu nổi sự tấn công từ hai phía, dần dần bị ăn mấy quyền, trên mặt chảy máu.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn An Hồng, hô to: "An An, chạy mau!"
An Hồng cắn răng, nhìn xung quanh, thấy ven đường có chỗ thợ xây cất đồ, ở đống gạch trong góc tường có một chiếc xẻng, cô vứt cặp sách chạy tới, tay trái cầm một viên gạch, tay phải cầm xẻng quay trở lại.
Mấy tên côn đồ cùng Sử Tiểu Trân đang đứng xem không kịp phản ứng, An Hồng thả viên gạch xuống, hai tay vung xẻng đập vào lưng tên côn đồ đang đánh Lộ Vân Phàm.
"Bộp" một tiếng, "A a ————" côn đồ A kêu lên, quay đầu nhìn thấy An Hồng đang đỏ mắt.
Hắn có chút ngây ngẩn, An Hồng kêu to, cầm xẻng đấp lên đầu hắn.
Côn đồ A bị dọa sợ vội vàng né tránh, Lộ Vân Phàm có khe hở, rốt cuộc nện một đấm lên mặt tên côn đồ B.
Sử Tiểu Trân bị chọc tức, hô to: "Cùng tiến lên!"
Côn đồ C cùng côn đồ D lập tức vọt lên, An Hồng la to, quơ quơ chiếc xẻng trong tay, hướng vào đầu bọn chúng mà đập tới, cũng không cần biết có trúng hay không. Nhiệt huyết trong cô sôi trào, khi còn bé đánh nhau với bạn chính là tư thái liều mạng, lúc này nhìn Lộ Vân Phàm bị rơi vào thế hạ phong, cô chỉ nghĩ tới việc phải bảo vệ cậu ta. Cậu ta còn là một đứa bé vẫn chưa trổ mã hoàn toàn, lại còn một chọi bốn.
Lộ Vân Phàm và tên côn đồ B dính vào nhau, cuối cùng cậu ta cũng chiếm thượng phong, lớn tiếng hò hét, vung quả đấm, bọn côn đồ nhìn thì có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra cũng rất sợ chết, nhìn thấy cậu ta như vậy, nghĩ đến việc mình cũng không cần thiết phải đánh đấm đến nỗi chịu thương tổn cơ thể, bọn chúng cũng dần dần nghỉ ngơi.
Chỉ là lúc này, côn đồ D xông tới giúp tên côn đồ B, Lộ Vân Phàm lại bị giáp công, một bên cậu ta vừa tránh né vừa chống đỡ, một bên còn nhìn An Hồng đang vung xẻng truy đuổi tên côn đồ A, trong lòng gấp gáp liền kêu to: "An An, đừng đánh! Cậu chạy mau! Mình cũng chạy ngay đây!"
An Hồng mắt điếc tai ngơ, cố đuổi theo tên côn đồ A còn thấp bé hơn cô mà đánh, trên lưng bị phang mấy cái đau muốn khóc, hắn nhìn thấy Sử Tiểu Trân đang đứng đột nhiên nhanh chân chạy tới.
An Hồng thở hổn hển, tóc cột đuôi ngựa có chút tán loạn, sợi tóc xõa hai bên má, cô cũng bị đánh mấy cái, trên người rất đau nhưng không để ý đến, cô nghiêng đầu nhìn tên côn đồ C, hắn bị cô dọa sợ, lùi lại mấy bước liền chạy xa.
Sử Tiểu Trân giận đến mức dậm tay dậm chân: "Đồ vô dụng! Đồ vô dụng! Ngay cả một mụ già cũng đánh không lại!"
An Hồng lườm cô ta một cái, cô ta lập tức ngậm miệng. Bộ dáng An Hồng rất đáng sợ, cầm xẻng trong tay giống như Chiến thần, Sử Tiểu Trân lùi lại mấy bước trốn trong góc.
An Hồng muốn đuổi theo cô ta, vậy mà vừa quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện ra Lộ Vân Phàm đã bị đánh ngã trên mặt đất, hai tay ôm đầu, vừa giãy giụa vừa tránh né những quả đấm hung ác của hai tên côn đồ. An Hồng hô to một tiếng, xông tới vung xẻng trúng lưng tên côn đồ D, hắn ta quay đầu nhìn cô, bỏ lại Lộ Vân Phàm đang la hét, chộp lấy xẻng trong tay An Hồng, dáng người hắn cao lớn, An Hồng không thể địch nổi, xẻng bị đoạt mất.
Côn đồ D giận điên lên, cũng không quan tâm cô chỉ là một nữ sinh, vung xẻng đập vào An Hồng.
An Hồng theo bản năng lấy tay ngăn lại, lực đập lớn trúng vào cánh tay cô, dù xẻng không sắc bén nhưng do sức lớn, không những làm rách tay áo của cô mà còn làm làm tổn thương tới da thịt, An Hồng mất thăng bằng té ngã trên đất, chỗ cánh tay vô cùng đau đớn.
Lúc này, Lộ Vân Phàm là một chọi một, côn đồn B mất đi sự trợ giúp của côn đồ D, vốn là có chút e sợ, lập tức lại bị đè ngã xuống đất, bị Lộ Vân Phàm đấm đá giống như đang phát điên, cho đến khi hắn ta hô cứu mạng mới dừng tay.
Lộ Vân Phàm ngẩng đầu, liền phát hiện An Hồng đã ngã trên đất, côn đồ D đang vung xẻng lên.
Cậu ta lập tức tao tới từ phía sau, ôm lấy côn đồ D, toàn thân dùng sức kéo hắn ta cách xa mấy bước, côn đồ D mới không đánh trúng An Hồng.
Lộ Vân Phàm hô to: "Con mẹ nó, mày dám đánh cả phụ nữ à, bố đập chết mày!" Cậu ta cắn chặt hàm răng vào tên côn đồ D, hắn ta đau đến gào khóc kêu to, hắn cúi đầu đạp lên chân phải Lộ Vân Phàm, hung hăng nghiền một cái. Lộ Vân Phàm cảm thấy chân phải đau đớn kịch liệt, nhưng cậu ta cũng không buông.
Hai tay côn đồ D dùng sức, vừa giãy giụa vừa mạnh mẽ đạp cậut a mấy cái, rốt cuộc Lộ Vân Phàm không chịu nổi đau, buông tay ra lui lại mấy bước.
Lúc này, côn đồ B đã vô cùng sợ hãi, ngồi bất động dưới đất.
Côn đồ D mù quáng đánh trả, quay người đạp một cước lên bụng Lộ Vân Phàm.
Chân phải Lộ Vân Phàm đau nhức, đứng không vững, liền bị ngã xuống.
Côn đồ D xông tới, cưỡi trên người cậu ta đánh liên tiếp.
Lộ Vân Phàm trúng một đấm vào trán, đau đến hôn mê, cậu ta muốn dãy dụa lại bất đắc dĩ bị người khác cưỡi lên trên, đánh nhau một hồi lâu đã tiêu hao hết thể lực, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Cậu ta đang chờ đón quyền thứ hai thì côn đồ D đột nhiên bị ngã xuống.
Lộ Vân Phàm có chút mờ mịt, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, tay trái An Hồng cầm gạch, đang đứng trước mặt cậu ta.
Đầu tóc cô xộc xệch, quần áo cũng lấm bẩn, đôi mắt nhìn chằm chằm người bị ngã xuống đất, sau gáy côn đồ D đang chảy máu, cô lập tức vung gạch đập xuống tiếp.
Côn đồ D trên đầu lại bị đánh một phát, hắn hoàn toàn loạng choạng, đứng lên không nổi.
Lộ Vân Phàm sợ hết hồn, vội vàng ngồi dậy, cậu ta ngẩng đầu nhìn cánh tay phải của An Hồng bị máu thấm ướt, đỏ mắt vội vàng hô: "An An! Cậu bị thương rồi!"
Nghiêng đầu nhìn tên côn đồ D ở bên, cậu ta giận dữ hung hăng đạp chân trái, cưỡi lên người tên côn đồ D, quả đấm giống như mưa liên tiếp rơi xuống.
Vừa đập vừa kêu: "Mày dám đánh An An của tao à! Mày dám đánh An An của tao à! Tao đánh chết mày! Đánh chết mày!!"
Côn đồ D đã mất hơi sức chống cự, hắn mềm nhũn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
An Hồng đột nhiên liền tỉnh táo lại, cô nghe được tiếng còi xe cảnh sát từ xa đi tới, còn có âm thanh đám người đang la lối chạy trốn, liền ngăn Lộ Vân Phàm lại: "Cảnh sát đến rồi! Chạy mau!"
"Mình muốn đánh chết nó! Mình muốn đánh chết nó!" Thiếu niên có chút nổi điên, An Hồng cũng không để ý tới cánh tay phải đang đau nhức, lấy hết sức lực ôm lấy cậu ta: "Lộ Vân Phàm! Tỉnh táo! Tỉnh táo! Hắn sắp bị cậu đánh chết rồi! Đi mau! Cảnh sát sắp tới!"
Ở trong lồng ngực ấm áp của cô, rốt cuộc Lộ Vân Phàm dần dần tỉnh táo lại, cậu ta ngẩng đầu lên, phát hiển ra Sử Tiểu Trân và côn đồ B sớm đã chạy trốn, cậu ta lớn tiếng thở hổn hển, rời khỏi người tên côn đồ D, không nhịn được lại đá thêm một cái.
Chỉ là, chân phải vừa giẫm xuống, cậu ta đau đớn kêu lên.
"Chân cậu bị thương!" An Hồng nóng nảy, ôm hông cậu ta nói, "Đau chân cũng phải chạy, bị bắt là chết đó"
"Ừ......" Lộ Vân Phàm cắn răng, nửa sức nặng cơ thể đều dựa vào người An Hồng, An Hồng cầm cặp sách của cả hai người khoác lên vai, đỡ Lộ Vân Phàm khập khễnh rời khỏi hẻm nhỏ vắng vẻ.
Bọn họ chân trước vừa đi, cảnh sát cùng với dân chúng xung quanh chân sau chạy tới, trên đường nhỏ trống trải chỉ có một thanh niên trẻ tuổi nửa sống nửa chết đang nằm đấy, tất cả mọi người đều không thể hiểu được.
An Hồng và Lộ Vân Phàm cũng không đi xa, chân phải Lộ Vân Phàm đã đau đến mức đi không nổi, bọn họ nấp ở một hẻm nhỏ khác, dựa lưng vào vách tường, sóng vai ngồi dưới đất mà thở.
"Chân cậu không sao chứ?"
"Tay cậu không sao chứ?"
Trăm miệng một lời, hai người hướng đối phương hỏi, tiếp đó ngẩn người, sau đó lại nhìn nhau nở nụ cười.
An Hồng nói: "Lộ Vân Phàm, thật không có nhìn ra, cậu đánh nhau cũng không tệ lắm nha, chỉ là...... Từ lúc nào thì tôi là của cậu hả?"
Khuôn mặt sưng vù của người nào đó hơi ửng đỏ, cậu ta cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đầu bị đánh, chỉ thuận miệng nói thôi."
"Trời ơi, chân cậu phải làm sao bây giờ? Có muốn mình đi gọi điện cho người nhà cậu không hả, để họ tới đưa cậu đi bệnh viện."
"Đừng!" Lộ Vân Phàm nóng nảy, "Ngàn vạn đừng! Bây giờ mình đã như sắp chết, cậu gọi cho bọn họ thì mình chắc chắn sẽ chết đấy!"
"Vậy chân cậu phải làm thế nào đây, nói không chừng là bị gãy xương rồi!"
Lộ Vân Phàm suy nghĩ một chút, đọc một số điện thoại cho cô: "Cậu tìm một buồng điện thoại công cộng rồi gọi cho số điện thoại này, gặp Hứa Lạc Phong, sau đó kêu cậu ta gọi xe taxi đến đón chúng ta."
"À......" An Hồng cũng không hỏi nhiều, ghi lại số điện thoại rồi rời đi.
Lộ Vân Phàm kéo tay cô lại: "Đợi đã nào... !" Cậu ta cởi xuống chiếc áo khoác đã dính bẩn, bọc vào tay phải An Hồng, "Tay cậu bị chảy máu rồi, đừng bỏ ra, cũng đừng để người khác nhìn thấy."
"Ừ." An Hồng xoay người chạy ra ngoài.
Cuộc điện thoại gọi rất thuận lợi, Hứa Lạc Phong vừa nghe cô kể lại tình huống, lập tức hỏi địa chỉ, nói sẽ đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại, An Hồng suy nghĩ một chút rồi gọi về nhà, nói với bà ngoại là có một bạn học đột nhiên bị bệnh nên phải đưa tới bệnh viện, cô muốn đi cùng với giáo viên tới đó, chờ xử lý xong chuyện sẽ về nhà, báo để bà ngoại yên tâm.
An Hồng vội vã chạy về bên cạnh Lộ Vân Phàm, phát hiện thấy cậu ta đang vô lực dựa vào vách tường, khuôn mặt trắng bệch vì đau, trên trán đổ mồ hôi lạnh, tóc đen ướt dính bết vào tai.
Cô đứng bên cạnh cậu ta, lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy?"
"An An, chân mình đau quá." Lộ Vân Phàm rên hừ hừ, nắm lấy tay An Hồng, mày rậm nhíu lại, đùi phải đặt dưới đất dường như không có hản ứng gì.
"Không sao, không sao, Hứa Lạc Phong sẽ tới ngay bây giờ." An Hồng cũng không biết nên làm gì, cô cũng không rõ Hứa Lạc Phong là ai, nghe giọng nói thì có vẻ là một người trẻ tuổi, An Hồng nghĩ, có lẽ đó là anh em họ của Lộ Vân Phàm..
Lúc Hứa Lạc Phong chạy tới, thật khiến An Hồng kinh ngạc.
Lúc này đã là mười giờ tối, bóng đêm lắc lư, hình ảnh mờ mờ, đi từ xa tới là một thiếu niên tuổi tác so với cô không sai biệt lắm, cậu ta mặc áo trắng, quần dài màu đen, gò má hơi cao, một đôi mắt phượng hẹp dài, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, lại có vẻ lãnh nhược băng sương.
An Hồng mở trừng hai mắt, phát hiện ra dung mạo cậu ta rất —— yêu dị, trên người cậu ta có hơi thở không dính bụi trần, nếu cậu ta để tóc dài thì mười phần mười là hình ảnh Mỹ Thiếu Niên cổ đại trong shoujo manga!
An Hồng nuốt một ngụm nước bọt, nói nhỏ bên tai Lộ Vân Phàm: "Này, cậu có biết là người như vậy nhìn thật giống Lưu Xuyên Phong hay không?"
Một câu nói khiến cho một người đang đau đến chết đi sống lại giận đến suýt chút nữa thì hộc máu.
Hứa Lạc Phong đi tới trước mặt hai con người nhếch nhác, không nói gì, cúi xuống cõng Lộ Vân Phàm.
Dáng vẻ cậu ta không cao như Lộ Vân Phàm, cơ thể lại gầy gò, phải mất sức lực mới cõng được, áo khoác trắng tinh khiết liền bị vết máu trên người Lộ Vân Phàm dính vào, cậu ta không nói tiếng nào, điều chỉnh tốt tư thế rồi cất bước rời đi, An Hồng vội vàng nhặt cặp sách theo cậu ta đi ra ngoài.
Xe taxi xuyên qua thành thị, từ nam hướng Bắc, đi tới ngoại ô phía Bắc thành phố, cuối cùng dừng ở trước một ngôi nhà nhỏ.
An Hồng cùng Hứa Lạc Phong xuống xe, Hứa Lạc Phong kéo tay Lộ Vân Phàm vòng qua vai mình, nâng cậu ta ra cửa xe, sau đó xoay người vác cậu ta lên lưng. Lộ Vân Phàm không còn sức, hai chân buông thõng, đầu rủ xuống, dựa lên vai Hứa Lạc Phong.
Hứa Lạc Phong quay đầu lại liếc nhìn An Hồng, nói: "Cùng vào đi."
An Hồng vội vàng đi theo.
Trong sân yên tĩnh không có ánh đèn, An Hồng cũng không thấy rõ đây là đâu. Hứa Lạc Phong cõng Lộ Vân Phàm gõ cửa mấy lần, không có người trả lởi, cậu ta đột nhiên la lớn: "Lão Trình! Mau ra đây! Có ngừoi sắp chết!"
Không gian im lặng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng hô lớn làm An Hồng sợ hết hồn, phòng tầng hai trong sân sáng đèn, sau đó có âm thanh bước chân từ trên lầu chạy vội xuống.
Đợi đến lúc bọn họ chạy đến trước mặt, An Hồng mới nhìn rõ, người tới không phải là một ông già mà là một người đàn ông cao lớn tầm bốn mươi tuổi, cười hì hì, đi theo phía sau là một cậu thanh niên tóc ngắn mười sáu mười bảy tuổi.
Người đàn ông vừa thấy Hứa Lạc Phong cõng Lộ Vân Phàm, lập tức ngưng cười, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Lạc Phong trả lời: "Chân phải của cậu ta có thể bị gãy xương."
"Trước tiên đưa cậu ta đi chụp X-quang rồi tôi sẽ kiểm tra, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, tại sao không đi bệnh viện?"
"Chỗ này không phải là bệnh viện à?" Hứa Lạc Phong lạnh lùng nói.
"......" Người đàn ông lặng im, đi phía trước dẫn đường đưa bọn họ vào phòng.
Cho đến khi ánh đèn sáng lên, An Hồng mới biết đây là một chỗ khám bệnh, giống như trạm y tế xã, huyện.
Hứa Lạc Phong cẩn thận đặt người lên giường bệnh, An Hồng thấy Lộ Vân Phàm đã có chút hôn mê, không còn hơi sức mà rên hừ hừ.
Lộ Vân Phàm đi giày thể thao, người đàn ông xắn cao ống quần của cậu ta, cẩn thận dùng kéo cắt bỏ mũi giày và tất, chân phải liền lộ ra, mọi người vây quanh đều kinh hô một tiếng. Trên chân Lộ Vân Phàm có một mảng lớn máu đọng đỏ sẫm, sưng vù, có chỗ còn bị chảy máu, nhìn rất nghiêm trọng.
Trong lúc đó, Lộ Vân Phàm tỉnh lại, đau đớn gào lên, An Hồng ở bên cạnh nghe thấy đều nổi da gà, Lộ Vân Phàm nghiêng đầu sang chỗ khác thấy An Hồng, vươn tay kêu lên: "An An......"
An Hồng liền vội vàng tiến lên cầm tay cậu ta, khóe miệng cậu ta méo xệch, nước mắt từng giọt rơi xuống, há miệng gào khóc.
An Hồng trợn tròn mắt, cô nghĩ khi còn bé đánh nhau với Lộ Vân Phàm, khi ở trong bệnh viện khâu vết thương thì cậu ta cũng gào khóc như vậy. Không nghĩ đến, nhiều năm trôi qua rồi mà cậu ta vẫn thế......
" Đi chuẩn bị chụp X quang." Người đàn ông quay đầu lại nói với con trai.
"Vâng." Thiếu niên thanh tú lập tức chạy ra ngoài, người đàn ông cúi đầu nhìn kỹ chân Lộ Vân Phàm, hỏi, "Tại sao lại bị thương?"
"Bị người ta đạp, đau quá! A a a ——— đạp...... vài cái, ô ô ô......"
"Thằng nhóc này, sao lại đánh nhau với người ta hả?"
"Lão Trình, chân của cháu có bị tàn phế không?" Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã hỏi.
"Phải bó thạch cao, chân của cháu ít nhất hai tháng không thể đi lại."
Tinh thần người nào đó sa sút hẳn, 2 tháng...... quả thật là muốn lấy đi tính mạng của cậu ta rồi.
Sau khi chụp ảnh thấy Lộ Vân Phàm bị gãy xương nhưng may mắn là không quá nghiêm trọng, bác sĩ đưa cậu ta quay lại chỗ cũ, đắp thạch cao: "Cháu tin chú đi, như này là được rồi, nếu không thì đến bệnh viện lớn kiểm tra một chút, dù sao bị thương cũng không nhẹ, sợ sẽ để lại di chứng."
"Ô......" Lộ Vân Phàm từ đầu tới cuối đều nhất chết nắm chặt tay An Hồng, sắc mặt trắng bệch nhịn đau, tay trái An Hồng bị móng tay cậu ta bấm vài cái, nhưng cũng không lên tiếng.
Sau khi xử lý hoàn tất, bác sĩ Trình hỏi: "Tối nay cháu muốn ngủ ở đây hay về nhà?"
"Ngủ một đêm rồi mai trở về, đúng rồi! Mọi người cũng phải giữ bí mật cho cháu, cháu sẽ nói là mình bị ngã."
Tất cả mọi người đều im lặng, trên người cậu ta có nhiều vết máu ứ đọng, mặt cũng sưng vù, khóe miệng còn rỉ máu, có lăn từ trên núi xuống cũng không thành ra như vậy được.
Bác sĩ Trình vỗ vỗ vai cậu ta, xoay người muốn đi, Lộ Vân Phàm đột nhiên gọi lại: "Lão Trình! Ai da! Cháu bị đau mà quên luôn, chú kiểm tra tay cho bạn ấy, bạn ấy bị thương!"
Nói xong, cậu ta nắm tay An Hồng đẩy về phía trước một chút.
Bác sĩ Trình quay đầu lại, nhìn thấy tay phải An Hồng bị áo bọc lại, ông suy nghĩ một chút rồi từ từ cởi ra, cắt bỏ ống tay áo đậm vết máu, phát hiện ra tay của cô...
"Cái này là bị làm sao?"
"Bị xẻng đánh thôi." An Hồng trả lời.
"......" Bác sĩ Trình kinh ngạc, nhìn cô gái trước mặt đến lông mày cũng không nhíu một cái, "Cháu không thấy đau à?"
"Cháu không sợ đau, đã không còn cảm giác gì rồi."
Lộ Vân Phàm cũng thò đầu nhìn, thấy vết thương trên tay An Hồng thì sợ hãi kêu lên: "An An! An An! Sao cậu lại bị thương nặng như vậy!"
Bác sĩ Trình nói: "Ra ngoài với chú, trước hết phải khử trùng đã, nếu bị nhiễm trùng sẽ rất nghiêm trọng."
"Cám ơn." An Hồng cúi thấp đầu theo bác sĩ Trình đi ra ngoài, vừa quay đầu nhìn Lộ Vân Phàm"Tốt nhất là cậu ở chỗ này đợi mình, mình không sao."
Lộ Vân Phàm tội nghiệp nhìn cô, trong lòng vừa nóng vừa giận, trên chân vẫn còn đau, nhịn không nổi lại rơi nước mắt.
Hứa Lạc Phong vẫn ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu có chút tiền đồ được không, khóc lóc cái gì!"
Lộ Vân Phàm bị cậu ta nói đến sững sờ, lau nước mắt, cắn răng: "Là Sử Tiểu Trân làm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cô ta!"
"Cậu nghĩ cậu đang đóng phim à? Cho rằng mình là Batman hay là siêu nhân? Cậu tự làm tự chịu, ban đầu nói cậu không nên dính vào cô ta, cậu lại không nghe."
"Mình không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy......" Bé trai cuốn chăn nhìn chân mình đang bị treo ngược lên cao, hừ hừ nói "Lạc Phong, làm thế nào bây giờ? Nếu ba mình biết được không phải là sẽ cắt luôn cái chân còn lại của mình hay sao."
"......" Hứa Lạc Phong cũng nghĩ không ra biện pháp, đứng dậy tìm túi chườm đá giúp cậu ta, chỉ hy vọng ngày hôm sau khi Lộ thiếu gia tỉnh dậy, vết thương có thể tiêu sưng, giống như bị vấp ngã.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |