Vay nóng Tima

Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 037

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 037
Có khả năng
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Nhà hàng Hương Cảng.

Vẻ mặt Lâu Tĩnh Tĩnh rất phong phú, huơ tay múa chân giải thích với An Hồng mâu thuẫn phát sinh giữa mình và Boss mới, An Hồng thấy khuôn mặt cô rạng rỡ, thần thái sáng láng, cười nói: "Tĩnh Tĩnh, cậu có phát hiện rằng lúc cậu nhắc tới anh ta, tinh thần rất hăng hái. Có phải...... Có phải cậu rất để ý đến anh ta đúng hay không?"

"Ha ha ha... ! Làm sao có thể!" Lâu Tĩnh Tĩnh sững sờ nửa ngày, ảo não kêu lên.

An Hồng lắc đầu cười, nói: "Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn như vậy, thích một người mà bản thân lại không hề biết."

Lâu Tĩnh Tĩnh nhìn cô, chu miệng nhỏ: "Cậu còn dám nói mình à! Chính cậu cũng không phải là như vậy sao!"

An Hồng cười một tiếng, nói: "Mình và cậu không giống nhau."

Lâu Tĩnh Tĩnh hỏi: "A, đúng rồi, lần trước cậu kể với mình về người bạn trai kia, Triệu gì đó, hiện tại thế nào rồi?"

An Hồng sững sờ, đã bao lâu cô không nghĩ đến Triệu Đức Sinh? cô nói: "Đoán chừng không vui, sau này trở về mình sẽ chia tay với anh ấy."

"À? Tại sao vậy?" Lâu Tĩnh Tĩnh nhớ tới lúc nói chuyện điện thoại với An Hồng hồi đầu tháng ba, An Hồng còn nói quan hệ hai người rất tốt, còn dự định sẽ kết hôn.

"Mình và anh ấy không hợp, hơn nữa gần đây trong lòng mình đang buồn bực, không có tâm tình ngồi nói mấy chuyện đó."

"Sao vậy?" Lâu Tĩnh Tĩnh nhìn An Hồng cụp mắt xuống, cô biết chắc là có việc phiền muộn gì đây.

"Ừ...... Gần đây mình có gặp một người, xảy ra chút vấn đề."

"Người nào? Chuyện gì?"

"Lộ Vân Phàm." An Hồng ngước mắt lên, nhìn Lâu Tĩnh Tĩnh, bình thản nói.

Lâu Tĩnh Tĩnh ngẩn cả người, nửa ngày mới mở miệng "Cậu ta trở về nước? Lâu rồi mình không có tin tức gì về cậu ta."

"Ừ, trở lại được hơn 2 năm rồi."

An Hồng cũng không dấu Lâu Tĩnh Tĩnh điều gì, kể với cô chuyện xảy ra trong một tháng vừa qua, tất nhiên chỉ nói qua loa, hơn nữa, nhìn phản ứng của Lâu Tĩnh Tĩnh, An Hồng nghĩ cô cũng không biết chuyện Lộ Vân Phàm bị cắt đùi phải. Người đàn ông kia che giấu rất kỹ, đoán chừng chỉ có mấy người bạn thân thiết như Hứa Lạc Phong mới biết chuyện này.

Lâu Tĩnh Tĩnh cúi đầu suy nghĩ một lúc, hỏi: "An Hồng, cậu có tính toán gì không?"

An Hồng uống một hớp trà, lắc đầu mà nói: "Không có, nghỉ phép năm kết thúc, mình sẽ trở lại thành phố T, giữa mình và anh ấy không có quan hệ gì nữa."

"Chuyện cậu chia tay với bạn trai, có liên quan tới cậu ta à?"

"Không, không có liên quan gì đến...... Ừ...... Nói như thế nào nhỉ, có lẽ là có một chút liên quan mà thôi." An Hồng suy nghĩ, nếu Lộ Vân Phàm không xuất hiện, phải chăng cô và Triệu Đức Sinh vẫn ở trong mối quan hệ yêu đương không mặn không nhạt như trước? Chính cô cũng không có đáp án.

"Aiiiii...... An Hồng, mình không biết nói thế này có đúng hay không, nhưng lúc hai người xảy ra chuyện mình không rõ lắm, dù sao bọn mình cũng không học chung trường đại học, nhưng mà mình nghĩ, hai người có thể bắt đầu lại một lần nữa không?"

"Bắt đầu lại lần nữa?" An Hồng lắc đầu, "Không thể nào."

"Tại sao lại không thể? Cậu cũng biết là hồi học cấp ba, chuyện Lộ Vân Phàm theo đuổi cậu náo động đến mức nào, khi đó rất nhiều học sinh nữ ghen tị đến chết đi.... . cậu ta thật lòng thích cậu, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được. Hơn nữa, đến bây giờ cậu ta vẫn nghĩ đến cậu.... . tại sao cậu không chịu suy nghĩ một chút?"

"Tĩnh Tĩnh, có rất nhiều việc cậu không biêt. Mình và anh ấy.... . đã không thể, hơn nữa, những chuyện xảy ra hồi cấp ba chỉ là chuyện con nít mà thôi."

"Nhưng bây giờ, cậu ta đã trưởng thành còn gì nữa." Lâu Tĩnh Tĩnh cầm lấy bàn tay An Hồng đang đặt trên bàn, nói, "An Hồng, mình có câu này, cậu đừng giận. Cuộc đời này, cậu không thể thoát khỏi lòng bàn tay Lộ Vân Phàm, nếu cậu ta không xuất hiện, có lẽ cậu sẽ tìm được người đàn ông khác, kết hôn rồi sống với nhau đến chết, nhưng chỉ cần cậu ta xuất hiện, cậu coi như xong."

An Hồng nhìn cô, há miệng không nói ra lời.

Trước khi tạm biệt, Lâu Tĩnh Tĩnh nói với An Hồng: "Đúng rồi, cậu biết không, hiện tại Thẩm Kha đang ở thành phố J đấy."

An Hồng cười: "Hả? Cậu ấy trở về nước?"

"Trở lại thăm người thân khoảng một tháng, đại khái là trước cuối tháng 4 sẽ đi."

"A —— đã nhiều năm mình không gặp cậu ấy, hình như là từ hồi nghỉ hè năm thứ ba đại học, sau khi họp lớp cấp ba mình chưa gặp lại." An Hồng cau mày suy nghĩ một chút, đã là chuyện từ rất lâu rồi.

"Mình cũng vậy, sau đó cậu ấy đi Úc. Lần này cậu ấy trở về có viết mail cho mình, còn hỏi thăm cậu nữa đấy."

"Hả?"

"Ừ, mình nói là cuộc sống của cậu không tệ, đã có bạn trai, đang tính chuyện kết hôn, ha ha ha! Chắc là cậu ta thất vọng lắm."

An Hồng không nhịn được lắc đầu mỉm cười.

Lúc nửa đêm, cô tán gẫu với Tiêu Lâm trên MSN.

Tiêu Lâm nhận được thư của An Hồng, biết được cô đã đi đến nghĩa trang, cắm hoa cho phần mộ cha mẹ, cũng thay mặt mình tâm sự ít lời với họ. Tất nhiên là cô nghĩ rằng An Hồng lại nói lảm nhảm gì đó.

Tiêu Lâm: An Hồng!! Em xin chị tỉnh táo lại cho em nhờ. Chị tin hay không em lập tức bay về tìm chị!

An Hồng: Chị không sao.

Tiêu Lâm: Cái rắm!! Em khuyên chị một câu, chị nên suy tính một chút, thử cùng Lộ Vân Phàm ở chung một chỗ lần nữa. Chuyện đã qua lâu rồi, còn có gì không thể buông.

An Hồng: Thật kỳ quái, tại sao mọi người đều khuyên chị quay lại với anh ấy?

Tiêu Lâm: Bởi vì trên cái thế giới này, không có người đàn ông nào yêu chị hơn Lộ Vân Phàm.

An Hồng: Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối, có lẽ người kia còn chưa xuất hiện.

Tiêu Lâm: Cũng bởi vì trên cái thế giới này, chị chỉ yêu một mình anh ta mà thôi.

An Hồng: Làm sao em biết? Chính bản thân chị còn không rõ.

Tiêu Lâm: Cả thế giới đều biết, duy nhất chị là không biết.

An Hồng cũng không nói gì, suy nghĩ về chuyện giữa bọn họ, việc đó có thể sao.

Cô giáo Hạ, Lâu Tĩnh Tĩnh, Tiêu Lâm, thậm chí là Trần Hàng, ý của họ là để cô buông xuống quá khứ, quay lại với anh một lần nữa.

Mà Lộ Vân Phàm, cũng nói với cô ý định này.

Mặc dù cô cự tuyệt một lần, hai lần, nhưng mà vẫn luôn nghĩ tới khả năng đó.

Cô cẩn thận nhớ lại đầu đuôi câu chuyện bọn họ chia tay, lúc anh đọc bức thư kia, tâm trạng như thế nào?

Sáu năm trôi qua, cô và anh sống ở hai thành phố khác nhau, cô cố gắng chôn sâu hình ảnh của anh, ở chỗ ai cũng không thể thấy được, tự nói với chính mình tất cả đều đã qua, nên tiếp tục bước về phía trước. Thời gian vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng lại, cuộc sống mỗi ngày đều đang tiếp diễn, người đói bụng muốn ăn cơm, mệt nhọc thì buồn ngủ, công việc vĩnh viễn đều không làm xong, còn có thể quen biết nhiều bạn mới, đồng hồ báo thức tích tắc trôi qua, có việc gì mà không thể thay đổi được?

Tựa như lời hát trong một ca khúc: thời gian sẽ khiến cho tình cảm phai nhạt dần.

An Hồng vốn cho là, theo thời gian trôi qua, cuối cùng cô sẽ quên anh, mà anh cũng vậy.

Nhưng Lộ Vân Phàm nói, anh đã bị mắc kẹt.

An Hồng tắt máy vi tính, ở trong gian phòng tối đen, cô dựa lưng vào giường lớn, ngồi dưới đất, đốt điếu thuốc.

Đốm lửa đang âm thầm chợt sáng chợt tắt, cô đột nhiên nhớ lại hành động điên rồ của mình năm 15 tuổi.

Khi đó lá gan của cô rất lớn, dám một mình ngồi trên tàu suốt đêm, đi đến thành phố xa lạ chỉ vì tìm người thiếu niên kia.

Cô nhớ đến anh, dáng vẻ ôn hòa, còn có ánh mắt luôn ngập tràn nụ cười, trong lòng lặng lẽ gọi:

Hiểu Quân, Hiểu Quân...... Bây giờ anh thế nào?

Đã một thời tuổi trẻ cuồng nhiệt, vui chơi tùy ý, không câu nệ, tại sao đến lúc này lại như bị trói buộc trong lớp kén vừa dày vừa nặng, rõ ràng đã có một khe hở nhưng lại không dám phá đi tầng trở ngại này để bước ra.

Anh nói anh bị mắc kẹt đến chết rồi, chẳng lẽ cô lại không.

An Hồng nghĩ: Hiểu Quân...... Hiểu Quân...... Rốt cuộc, em nên làm gì đây?

Trời sáng, An Hồng đi đến công viên nhỏ gần khách sạn để chạy bộ. Thời tiết đầu tháng tư rất thích hợp cho việc tập thể dục buổi sáng, chạy xong trở về phòng tắm rửa, ăn sáng rất ngon miệng.

Nhìn lịch đã đến ngày 8 tháng 4, An Hồng nghĩ đến lúc trở lại thành phố T rồi. Hai ngày nghỉ cuối cô sẽ nghỉ ngơi một chút rồi đưa tài liệu của cao ốc Sang Ý cho Tân Duy.

Cô gọi điện thoại book vé máy bay, chuyến bay lúc 1 giờ chiều ngày 9 tháng 4. Để điện thoại xuống, không hiểu sao An Hồng lại nghĩ đến Lộ Vân Phàm, kể từ một ngày trước, khi cô không tham gia bữa tiệc đó, anh liên tục gọi điện thoại tới nhưng cô không bắt máy, sau đó Lộ Vân Phàm cũng không liên lạc với cô nữa.

Từ trước đến giờ anh vốn là người kiêu ngạo, mặc dù đang ở trước mặt cô, anh đã một lần nữa cúi thấp đầu nhưng không có nghĩa là không có giới hạn.

An Hồng nhớ đến ý nghĩ buồn cười của mình đêm qua, cô đoán chắc là do hỗn hợp nicotin cùng men rượu làm phát sinh ra suy nghĩ quái quỉ đó. Giữa bọn họ đã thực sự kết thúc rồi.

Cô gọi điện thoại cho Trần Hàng, hẹn anh buổi tối cùng nhau ăn cơm, cũng nói cho anh biết chuyến bay trở về thành phố T vào ngày mai, Trần Hàng vui vẻ đồng ý, nói muốn đưa cô ra sân bay. Ở thành phố T, Trần Hàng đã trở thành người thân thiết nhất của An Hồng.

Kết thúc cuộc trò chuyện không bao lâu, chuông điện thoại di động lại vang lên.

An Hồng vừa nhìn số điện thoại gọi đến —— Lộ Vân Phàm.

Cô nhấc máy: "Alo."

"......"

"......"

An Hồng nghĩ, là muốn so kiên nhẫn sao? Được! Ở phương diện này, Lộ Vân Phàm còn chưa từng thắng nổi cô đấy.

Quả nhiên, anh lại thua thêm một lần.

"Em đang làm gì?" Lạnh lùng giọng nói.

"Không làm gì, đang ở khách sạn."

"Buổi tối có thời gian không?"

"Không có, em đi ăn cùng Trần Hàng."

"Hủy hẹn với anh ta."

"Hả?"

"Anh nói em hủy cuộc hẹn với anh ta."

"Tại sao?"

"Không phải em đã nói giữa hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi sao? Tối nay anh muốn em đi với anh đến một nơi."

"Em không rảnh, em đã có hẹn với anh ấy."

"......" Lộ Vân Phàm im lặng một lúc, giọng nói đột nhiên nhẹ nhàng hơn, "An An, buổi tối anh phải tham gia một bữa tiệc, em đi cùng anh được không, anh cần một người bạn gái."

An Hồng sững sờ, nghe giọng nói của anh mang theo nài nỉ, nghĩ đến chân anh đang bị thương, cô thực sự không đoán ra được ý đồ của anh. Có lẽ đây chỉ là lý do Lộ Vân Phàm nghĩ ra để gặp mặt, có lẽ đúng là anh không muốn đi dự tiệc một mình. Mặc dù Lộ tổng muốn tìm bạn gái là một chuyện dễ dàng, nhưng An Hồng biết, lúc này anh sẽ không làm như vậy.

Đột nhiên, An Hồng nghĩ tới khả năng đó, cô trừng mắt nhìn phía trước, lấy hết dũng khí, nói: "Được rồi."

"Hả?" Lộ Vân Phàm đột nhiên không kịp phản ứng lại, anh vô cùng kinh ngạc. Vốn dĩ anh đã chuẩn bị tinh thần giằng co một trận, giống như những lần trước, nhưng cho dù thế nào thì anh cũng không nghĩ đến, An Hồng lại vui vẻ đồng ý.

"Nói cho em biết thời gian và địa điểm, em đến chỗ anh hay anh tới đón em? Quy mô và mục đích của bữa tiệc như thế nào, em còn đi chuẩn bị lễ phục."

"......" Anh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Không có tín hiệu hả?" An Hồng cầm điện thoại di động nhìn một chút, "Tại sao không nói lời nào?"

"À...... Là tiệc mừng ký kết thành công hợp đồng giữa Vũ Hoa và một công ty Hoa Kỳ, quy mô cũng bình thường thôi. 5 giờ Tiểu Cao sẽ đón anh, sau đó anh sẽ tới chỗ em... em cho anh địa chỉ khách sạn."

An Hồng đọc địa chỉ cho anh, nói: "Em sẽ chuẩn bị, buổi chiều gặp lại."

Cúp điện thoại, cô nghĩ, cho anh một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội.

Chiếc kén mặc dù vô cùng dày nhưng vẫn có ngày phải phá kén mà ra, cô cũng muốn thử một lần.

An Hồng gọi điện thoại cho Trần Hàng, xin lỗi vì phải hủy bỏ cuộc hẹn, hơn nữa thành thật nói cho anh biết, buổi tối mình đi cùng Lộ Vân Phàm. Trần Hàng cười nói không sao, hơn nữa còn chúc cô vui vẻ.

1 giờ chiều, An Hồng đi trung tâm thương mại, chọn một chiếc váy đầm màu xanh nhạt, tay dài, cổ chữ V, ôm sát người, kiểu dáng đơn giản ưu nhã, chất liệu rất tốt, tay áo cùng cổ áo được thêu rất tinh tế, dài đến giữa đùi. Cô mặc lên người, ôm trọn vóc dáng mảnh mai uyển chuyển, An Hồng soi gương, cảm thấy rất hài lòng.

Tiếp đó, cô lại mua đôi giày cao gót đồng màu, một chiếc ví cầm tay nhỏ, sau khi mua đầy đủ, cô đi đến thẩm mỹ viện để chuyên viên trang điểm giúp cô trang điểm đơn giản và làm tóc, mái tóc dài được búi nghiêng sau gáy, không dùng đến đồ trang sức.

An Hồng trở lại khách sạn, đeo bông tai kim cương, lúc này đã gần 5 giờ chiều.

5 giờ 10 phút, Lộ Vân Phàm gọi điện thoại đến, An Hồng xuống lầu, đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy anh đang chờ ở sảnh.

Lộ Vân Phàm đứng ở cửa sổ sát đất trong sảnh khách sạn, quay lưng về phía An Hồng, anh mặc bộ âu phục màu đen, hai tay đút túi quần, cả người tự nhiên tùy ý đứng đó. An Hồng nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ diệu, chỉ cảm thấy không khí bên người đều ngừng lưu động, bên tai cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì.

Bên ngoài cửa sổ, ráng chiều vàng ấm áp chiếu lên người anh.

An Hồng nhìn cảnh tượng đó, mắt cô hơi nheo lại. Cô nghĩ đến một ngày kia, cũng là lúc trời chiều, Lộ Vân Phàm cùng cô đi trên đường nhỏ trong rừng gần trường học, gió thổi qua gương mặt hai người, cô ở phía sau, nheo mắt lại nhìn anh.

Khi đó mặc bộ quần áo đá bóng Real Madrid màu trắng, áo số 7, tay phải cầm một lon cola, tay trái cầm áo khoác thể thao vắt lên vai, chậm rãi.......

"Yes!!" Anh vui vẻ kêu lên, tinh thần phấn chấn cũng lan đến An Hồng đang ở sau lưng.

Cô mỉm cười, gọi anh:

"Lộ Vân Phàm."

Nghe được giọng nói của cô, anh quay đầu lại, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt anh, trầm mặc, bình thản, trong ánh mắt có chút cô đơn. An Hồng nhìn anh, dần dần dung hợp với khuôn mặt cười tủm tỉm ngây ngô trong quá khứ. Chỉ là, một giây kế tiếp, anh chậm rãi xoay người lại, đùi phải cứng ngắc lập tức kéo An Hồng ra khỏi ký ức.

Lộ Vân Phàm nhìn cô, An Hồng cảm nhận được sự kinh ngạc và tán thưởng trong mắt anh.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhìn anh cười nói: "Lộ tổng, hôm nay anh rất đẹp trai."

Rốt cuộc Lộ Vân Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-116)