Kẻ điên và tên lừa đảo
← Ch.011 | Ch.013 → |
Trung tuần tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng bức.
Mẹ mang cho An Hồng một cái áo đầm tơ lụa màu trắng viền ren, bà nói đây là quà sinh nhật của An Hồng. An Hồng trong lòng thật vui vì đó là món quà sinh nhật đầu tiên mà mẹ tặng cho cô.
Cho đến một ngày, An Hồng cùng các bạn trong lớp nhận được thiệp mời của Giang Nghiên Nhi, mời mọi người tham dự bữa tiệc sinh nhật tròn 10 tuổi vào ngày 22 tháng 5.
Nếu như là trước kia, đối với những hoạt động như vậy An Hồng tuyệt đối sẽ không tham gia, nhưng bây giờ, cô không còn suy nghĩ như thế, có được người bạn tốt là Tống Lý Đình, cô quyết định tới dự, hơn nữa còn phải mặc áo đầm thật xinh đẹp mới đươc.
Hôm đó chính là thứ bảy, sau hai chuyến xe buýt cùng mấy lần hỏi đường, rốt cuộc An Hồng và Tống Lý Đình tìm được nhà Giang Nghiên Nhi ở khu Thành Đông. Tống Lý Đình mang theo một chậu hoa nhỏ nhà trồng làm quà tặng, An Hồng thì mang theo một tấm thiệp mừng.
Bố của Giang Nghiên Nhi là quản lý của một xưởng may tư nhân, khi đó là thời kỳ đầu của cải cách kinh tế mở cửa, điều kiện của gia đình Giang Nghiên Nhi được coi là rất tốt. Nhà bọn họ ở tại biệt tự 4 tầng có sân vườn. Lầu 1 là phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh cho khách. Lầu hai là phòng ăn, phòng làm việc của ba Nghiên Nhi kiêm phòng tiếp khách riêng, phòng vệ sinh. Lầu ba là phòng ngủ của cha mẹ Giang Nghiên Nhi, phòng khách gia đình, phòng vệ sinh chính, Lầu bốn là phòng ngủ của Giang Nghiên Nhi. Toàn bộ mỗi tầng đều là 100m2, từ lầu 2 đến lầu 4 đều có một cái sân phơi thật to.
Giang Nghiên Nhi mặc một bộ trang phục diêm dúa lòe loẹt nhiệt tình chào hỏi bạn bè, mời các bạn vào nhà uống nước, ăn mứt hoa quả, sau đó âm thầm di chuyển tới bên cạnh Lý Tung.
Lý Tung là một trong 5 nam sinh được ban nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ. Vừa đẹp trai lại vừa học giỏi. An Hồng đối với hành động này thực khinh thường, ở trong mắt cô, chẳng có bạn trai nào có thể ưu tú hơn Hàn Hiểu Quân.
An Hồng cùng Tống Lý Đình co quắp ngồi trên ghế sa lon, nhìn ngôi nhà nguy nga lộng lẫy mà chỉ có trên TV, tay chân cũng không biết phải để vào đâu.
Bạn học cùng lớp đã tới hơn phân nửa, An Hồng phát hiện còn có mấy bạn học mà cô không biết, có lẽ là ở các lớp khác. Giang Nghiên Nhi là MC của chương trình phát thanh, cũng là cán bộ lớp, cùng ban cán bộ các lớp khác có mối quan hệ không tệ. An Hồng nhìn xung quanh một chút, có mấy bạn học đang xem "Thần Điêu Đại Hiệp" do Lưu Đức Hoa thủ vai. An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân đã xem qua bộ phim này ở nhà Đinh Ngôn, một số bạn đang chơi cờ còn các bạn nữ thì nhảy dây ở trong sân.
Ở một bên, Giang Nghiên Nhi đứng bên cạnh Lý Tung, đang cho mấy bạn học xem album ảnh của mình. An Hồng chỉ nghe âm thanh của cô như ẩn như hiện truyền đến: "Nơi này là Thái Lan...... Ba đưa mình đi cưỡi con voi...... Nơi này là Malaysia......" Theo ngón tay của cô, bạn học bên cạnh phát ra một cái lại một cái than thở.
Tống Lý Đình kéo kéo tay áo An Hồng, hỏi cô có muốn qua xem hay không, An Hồng lắc đầu một cái, Tống Lý Đình liền một mình đi tới. An Hồng đưa mắt nhìn Giang Nghiên Nhi đang dần dần rời khỏi Lý Tung, tiếp tục giới thiệu khu vực khác trong nhà.
An Hồng cầm một cái kẹo bơ hình thỏ trắng từ bàn trà lên ăn, cô có chút hối hận, từ giờ đến lúc ăn trưa còn khá lâu, trong khoảng thời gian này nên làm gì đây.
An Hồng đứng lên, bắt đầu xem xét xung quanh. Cô đi lên lầu hai, phát hiện thấy phòng ăn rộng lớn đã được bày biện 3 cái bàn tròn thật to, phía trên để thật nhiều đồ ăn ngon. Bất chợt cô nhìn thấy trên tường phòng ăn treo mấy bức tranh. Là một bức hoa hướng dương, một bức hoa sen, cộng thêm mấy khung ảnh Giang Nghiên Nhi cùng gia đình. An Hồng ngước đầu, thấy không rõ lắm, vì vậy liền kéo một cái ghế qua, quỳ gối trên ghế để xem, đang nhìn, chợt một tiếng quát to từ sau lưng truyền đến:
"Ngươi đang làm gì đấy!! Muốn ăn trộm hả!!"
An Hồng bị quát, sợ đến thiếu chút nữa rơi khỏi ghế, giữ vững thân thể vội vàng quay đầu lại, lại chỉ thấy một thằng nhóc đang chống nạnh trợn mắt nhìn cô.
Bé trai rõ ràng tuổi còn nhỏ, dáng dấp lại tương đối xinh xắn, khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú, đôi mắt trong sáng, giờ phút này đang mang theo tức giận, cái miệng nhỏ hồng hồng đang vênh lên, bộ dáng khả ái, lông mi cong vút, nếu không vì bộ dáng hung thần ác sát, An Hồng sẽ cho rằng đó là một bé gái.
Không ngờ chỉ là một cái quay đầu lại, thằng nhóc kia trừng mắt ngày càng lớn, nghiến răng nghiến lợi như gặp phải kẻ thù. Cậu chỉ vào An Hồng kêu to: "Ngươi cút xuống, thật là đồ xấu xa."
An Hồng không giải thích được, bò xuống cái ghế nói một câu: "Mình chỉ là muốn nhìn mấy tấm ảnh một chút thôi." Sau đó liền muốn đi xuống lầu.
Bước qua bên cạnh thì bé trai lại một phát bắt được vạt áo đầm của cô rồi kéo mạnh: "Không cho đi! Ngươi là tên trộm! Tên lường gạt!"
An Hồng chỉ nghe"Roẹt ——" một tiếng, cúi đầu xuống nhìn, áo đầm đã bị xé ra một đoạn, giống như lá khô đung đưa trên cành. Cô vừa nóng vừa giận, dùng sức đẩy bé trai một cái, kêu lên: "Ngươi làm gì đấy! Ngươi thật xấu xa."
Bé trai vốn ít tuổi hơn, vóc dáng lùn hơn, lại không có sự đề phòng, bị đẩy thì ngồi phịch trên đất, kêu ai ui.
An Hồng cầm đoạn váy bị rách, vừa đau lòng vừa đau đầu suy nghĩ không biết có vá lại được không, cũng chẳng thèm nhìn bé trai một cái, nhấc chân muốn đi.
*****
Bé trai đang ngồi dưới đất giương đôi mắt sợ sệt mà nhìn cô, đột nhiên quát to một tiếng sau đó nhào lên, tay ôm lấy hông của An Hồng, đầu húc vào bụng cô, chân phải còn tiện đà đạp tới đạp lui lên chân An Hồng.
An Hồng sợ ngây người, thằng nhóc trắng trẻo xinh đẹp này giống như đang bị phát điên xông vào đánh cô, mà nó xuống tay cũng thật nặng, nắm đấm tuy nhỏ nhưng đánh lên người vẫn rất đau.
An Hồng chặn hai tay của cậu bé rồi rống lên:"Cậu nổi điên làm gì! Tôi đã nói tôi không phải ăn trộm."
"Ngươi đúng là kẻ trộm. Không phải trộm tranh thì chính là trộm đồ ăn. Chính là kẻ trộm, kẻ lường gạt." Cậu bé nói câu được câu không, người không ngừng vặn vẹo, tay bị bắt thì sao, vẫn còn miệng, nghĩ vậy liền hướng đến cổ tay An Hồng mà cắn.
Nữ ma vương An Hồng từ lúc còn học tại nhà trẻ Hoa Hồng đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần, dù đã quy ẩn giang hồ nhiều năm nhưng lúc này lại thấy nhiệt huyết sôi trào, trong người bực bội, hai mắt phun lửa hừng hực.
Cô vung tay lên, lập tức đem bé trai hất tung ở trên mặt đất, thuận thế ngồi lên người rồi hướng mặt nó tát cho 1 cái.
"Pằng!" Âm thanh vang dội làm bé trai hoàn toàn ngây dại, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm An Hồng, giãy dụa điên cuồng, trên khuôn mặt trắng noãn in hằn dấu tay, cái miệng nhỏ mím lại, nước mắt thi nhau rớt xuống hạt lớn hạt nhỏ. Cậu bé cảm thấy thật vô cùng uất ức, trên cõi đời này chưa có ai dám đánh nó, kể cả ba cũng vậy. Lần đầu tiên trong đời nó bị người khác tát, lại còn là một con bé gầy tong teo yếu ớt.
An Hồng đánh xong một cái liền bò dậy chuẩn bị đi, nếu các bạn cùng lớp biết là cô ỷ lớn hiếp nhỏ sẽ rất mất mặt, huống hồ lúc này còn đang ở trong nhà Giang Nghiên Nhi.
Nhưng là bé trai lại quyết không bỏ qua, ngay sau khi An Hồng đứng lên, nó cũng trở mình một cái bò dậy, tiếp tục quấn lấy An Hồng đánh lẫn nhau, lại đá lại cắn. An Hồng bị đau đẩy nó ra, nó liền xông lên. Nhưng dù sao tuổi nó cũng còn nhỏ, sức yếu, vô luận như thế nào cũng được không chiếm được ưu thế, không biết làm sao, rút ra một cái chai trong két nước đặt trên mặt đất cạnh bàn ăn, huơ huơ về phía đầu An Hồng mà đập.
Tuy là đánh nhau cùng một đứa nhóc sức lực không nhiều, nhưng An Hồng dù sao đã 10 tuổi, cũng biết rằng nếu đập trúng sẽ rất đau, thấy không thể tránh kịp liền đưa tay lên đỡ. Bé trai đoán chừng cũng sợ, nhắm mắt lại đập, thế nhưng không có đập chính xác, lọ thủy tinh va vào ghế dựa, trong nháy mắt bị vỡ vụn bắn ra bốn phía, nước bên trong văng ra tứ tung khắp nơi.
Nó lại vẫn không ngừng huơ nửa bình còn lại đánh tới An Hồng, An Hồng tránh sang một bên, chỉ thấy bên mắt đau đớn, cảm giác có một dòng chất lỏng ấm ấm theo gò má chảy xuống liền lấy tay che mắt, trong lòng bàn tay đỏ tươi một mảnh.
Cô tức giận vô cùng, tay phải giật miếng thủy tinh trên tay bé trai, cũng không quan tâm bàn tay liệu có bị cắt hay không. Bé trai nhìn An Hồng máu me đầy mặt bị dọa đến không dám động đậy. Sau khi bị An Hồng đọat đi miếng thủy tinh, nó mới kịp phản ứng, rốt cuộc lại lấn người tiến lên cướp đoạt, An Hồng né tránh không kịp, vung tay lên, miếng thủy tinh cắt lên khuỷu tay phải một đường. Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của đứa bé lập tức rỉ máu, nó chu miệng nhỏ một cái, gào khóc thảm thiết.
Mọi người nghe thấy tiếng động chạy lên lầu hai, nhìn thấy hai đứa bé máu me đầm đìa, khuôn mặt An Hồng bê bết máu, quần trắng ướt đẫm loang lổ máu và nước, trong tay cầm miếng thủy tinh, bé trai thì khóc lóc thảm thiết, cùi chỏ phải máu chảy ròng ròng nhưng tay trái vẫn nắm lấy eo váy An Hồng nhất chết không buông.
Giang Bội hít một hơi lạnh. Chỉ trong chốc lát không có trông chừng cái Tiểu Ma Tinh này, nó đã bỏ chạy lên lầu hai gây ra trận đại chiến đẫm máu, trong lòng là vừa nóng vừa giận, bước nhanh về phía cậu bé kêu lên:
"Lộ Vân Phàm! Làm sao con lại gây chuyện nữa rồi!" Xoay người hướng về người đàn ông phía sau nói "Anh, anh mau gọi xe cấp cứu, bị thương như thế này phải nhanh chóng đưa bọn nhỏ đến bệnh viện!"
An Hồng mới vừa phục hồi tinh thần sau một cuộc chém giết, mắt thấy bé trai đột nhiên bị một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ôm đi hơi có chút ngây ngốc. Lúc này, một người nhanh chóng vọt tới bên cạnh cô, móc ra khăn tay trùm lên vết thương trên mắt.
An Hồng quay đầu nhìn lại, là một bạn gái có khuôn mặt thanh tú, mặt tròn mắt to, dù không cùng lớp nhưng An Hồng vẫn biết là ai.
Cô bé là lớp trưởng lớp 4/1, ở khối lớp 4 cũng được coi là một học sinh suất sắc cả về đức trí thể. Là một học sinh ưu tú, hơn nữa dáng dấp thanh thuần đáng yêu, có không ít bạn trai âm thầm mến mộ.
Cô bạn tên là Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt hiển nhiên là khách quý do Giang Nghiên Nhi mời tới, mà lúc này, một cái tay cô vững vàng ấn vết thương trên đầu An Hồng, một tay nhẹ nhàng lấy đi miếng thủy tinh An Hồng đang cầm.
Cô nói: "Vết thương của bạn phải nhanh rửa sạch, bằng không rất dễ dàng nhiễm trùng."
Lúc này Tống Lý Đình cũng đến bên cạnh An Hồng, gấp gáp hỏi: "An Hồng, Cậu không có sao chứ?"
An Hồng lắc đầu một cái, cô đã không còn hơi sức để nói chuyện.
An Hồng đi xuống dưới lầu, lúc các bạn học nhìn thấy đầu cô đầy máu đều tỏ ra kinh sợ. Tần Nguyệt, Tống Lý Đình cùng người nhà Giang Nghiên Nhi ba chân bốn cẳng chạy tìm nước sạch rửa vết thương. Trong lúc đang đợi xe cứu thương, cô giáo Trầm hung hăng mắng An Hồng:
"Chuyện là thế nào? Tại sao em lại suốt ngày gây sự đánh nhau như thế? Hả? Lần trước thì hỗn láo với thầy giáo. Lần này lại còn đi bắt nạt em nhỏ ít tuổi hơn mình. Bao nhiêu năm ăn học mất đi đâu rồi? Thật không nên thân, rốt cuộc em có nghe lời người khác dạy bảo không hả." Cô vừa mắng vừa dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu An Hồng.
Giang Bội ôm Lộ Vân Phàm, vội vàng ngăn cản cô giáo Trầm: "Cô giáo đừng vội. Cô bé cũng đang bị thương, thật vất vả mới cầm máu, cẩn thận không vết thương lại hở miệng... !"
Đúng lúc thân hình nhỏ bé của Lộ Vân Phàm nằm trong lòng cô hừ hừ hai tiếng, đôi mắt long lanh chớp nhẹ, kêu lên:"Đau quá", cô giáo Trầm vừa giận vừa không dám động tay liên tục nói không ngừng.
An Hồng chỉ là trầm mặc.
Tần Nguyệt vẫn ngồi ở bên cạnh An Hồng, tay vẫn ấn vào bết thương bên trên, nghe cô giáo Trầm liến thoắng không thôi, nói nhỏ với An Hồng:"Cậu cứ coi như cô ấy đang thả rắm là được rồi."
An Hồng không ngờ, người ưu tú như Tần Nguyệt có thể nói ra những lời hào phóng như thế, không nhịn được ngẩng đầu nhìn, Tần Nguyệt liền le lưỡi, hướng An Hồng làm mặt quỷ.
Xe cứu thương rốt cuộc đã tới.
Giang Bội gọi cho anh trai mình - chính là cha của Giang Nghiên Nhi kêu bọn nhỏ tiếp tục bữa tiệc sinh nhật, còn mình và cô giáo Trầm thì mang theo hai đứa bé đi bệnh viện. An Hồng trước lúc rời đinh nhẹ giọng nói cám ơn đối với Tần Nguyệt, Tần Nguyệt cầm tay của cô, khẽ mỉm cười, nói: "Cố lên nha."
← Ch. 011 | Ch. 013 → |