Cái gọi là quyền thế
← Ch.23 | Ch.25 → |
Mắt lạnh lại đảo qua một vòng, không ai dám nói, ngay cả thôn trưởng và chủ Diệp gia đều ngậm miệng lại. Tiêu Dực nới tay đem tam tiểu thư đẩy ra, giọng lạnh lùng nói: "Cút!"
Các nữ nhân trước đó bị Tiêu Dực đánh quỳ rạp trên mặt đất đều cong vẹo đứng lên, xem ra mặc dù chân không có gãy, nhưng cũng vẫn là ăn đau rất lớn. Một bộ dạng của chủ Diệp gia sáu phần là giống nữ tử ác lên giọng nói: "Tiêu Dực, ngươi đừng đắc ý, ngươi nghĩ rằng ta và Diệp gia là dễ dàng bị khi dễ? Hôm nay ngươi không cho ý kiến, sớm muộn gì cũng cho ngươi xem thật tốt!"
"Không cần!" Diệp Khê sợ hãi lại bắt đầu rơi nước mắt: "Thê chủ không phải cố ý, van cầu các ngài......"
"Khê Nhi đừng sợ!" Tiêu Dực an ủi làm cắt đứt van cầu của Diệp Khê, dùng nụ cười trấn an hắn một chút. Tiêu Dực đi đến nói chuyện với nữ tử phía trước, đem nàng lôi ra: "Muốn nói luật pháp là như vậy? Tốt lắm, ta cũng đang nghĩ đòi lời giải thích!" Tiêu Dực quay đầu, vẻ mặt lại biến thành ôn hòa: "Khê Nhi, nói cho thê chủ, hắn vì sao muốn đánh ngươi?"
Bị thật nhiều người nhìn, Diệp Khê có chút kinh hoảng lắc đầu: "Ta... ta không biết......" Trên thực tế, phần lớn lúc hắn bị đánh đều không hề có lý do.
Tiêu Dực dịu dàng dẫn đường: "Trước khi đánh Khê Nhi, hắn có nói gì không?"
"Hắn nói... nói ta mỗi ngày đều ăn thịt... còn nói... muốn sách thê chủ mua cho ta."
"Thì ra là như vậy." Tiêu Dực nhìn trái nhìn phải, đi về phía chủ phu Diệp gia.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Chủ phu Diệp gia bảo vệ Diệp Lan phía sau lui lại mấy bước, thôn trưởng và chủ Diệp gia cùng hai ba nữ tử trẻ tuổi đi lên cản: "Tiêu Dực, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?" Tiêu Dực đẩy những kẻ ngáng đường ra rồi kéo Diệp Lan đang thét chói tai lại: "Nói ta khi dễ Diệp gia các ngươi? Ta muốn hỏi một chút, nhà ta ăn thịt là chuyện của nhà ta, liên quan gì tới các người? Tới nhà ta khóc lóc om sòm còn muốn cướp sách, ở trong sân nhà ta mà đánh Diệp Khê nhà ta, đây rốt cuộc là ai khi dễ ai?"
"Ngươi... ngươi......" Chủ Diệp gia chỉ vào nàng, nói 'ngươi' một hồi không nói ra được gì khác, thôn trưởng tiếp lời nói: "Tiêu Dực, ngươi đừng quá phận! Ta tốt xấu gì còn là thôn trưởng, ngươi thật không đem ta để vào mắt sao?"
Tiêu Dực bỏ qua Diệp Lan, chỉ chỉ một ngón tay vào thôn trưởng: "Ngươi còn biết ngươi là thôn trưởng? Quản một thôn lớn, vốn nên trân trọng thôn dân, giải quyết mâu thuẫn, nhưng ngươi cùng Diệp gia cấu kết với nhau làm việc xấu, chẳng phân biệt được thị phi trắng đen, ỷ vào chính mình có chút quyền thế liền ức hiếp thôn dân, thôn trưởng như ngươi vậy, xứng đáng để cho người ta để vào mắt sao?"
"Ngươi...... !" Thôn trưởng tức đến độ ôm kín ngực, ước chừng là từ trước đến nay không có người nói với nàng như thế, tức đến độ bệnh tim đều chạy nhanh đến giúp vui. Tiêu Dực im miệng, nếu như bị tức đến chết thì thật là có một chút phiền toái, chuyển biến tốt nên thu lại.
Tiêu Dực nhìn trái nhìn phải, giọng lạnh lùng nói: "Ta là nói cho các ngươi biết, nghĩ khi dễ Tiêu gia ta cũng phải suy nghĩ thật kỹ, Tiêu Dực ta là chết qua một lần rồi, Diêm Vương không muốn thu ta, về phần các ngươi, có thể không nhất định không thu!"
Lời vừa mới nói ra, tiếng chung quanh vang lên một mảnh hút không khí, nông dân tối kị nói đến quỷ thần, cũng đều biết tối hôm Tiêu Dực thành thân đụng đầu đã quên chút chuyện, cũng đều thấy Tiêu Dực so với trước kia thay đổi thật nhiều, thì ra, thì ra là nhìn thấy Diêm Vương, nói vậy, nói vậy, bao nhiêu điểm đều bị Diêm Vương lấy đi, nếu không như thế nào lại thay đổi nhiều như vậy?
Tiêu Dực thấy sắc mặt mọi người đều thay đổi, liền biết lời mình nói có hiệu quả, giọng lại lạnh lùng nói: "Còn chưa cút?"
Lần này không có người lại kiêu ngạo, kẻ gây chuyện chỉ dám đứng dò xét sắc mặt, cuối cùng dây dưa kéo dài đều đi, toàn bộ người vây xem cũng đi. Tiêu Dực thấy thế mới dịu dàng đến ôm Diệp Khê vừa được phụ tử An Vụ giúp đỡ: "Khê Nhi, đau chỗ nào?"
"Không... không đau... thê chủ...." Diệp Khê dựa đầu vào trong lòng Tiêu Dực, vừa rồi, hắn rất sợ, sợ người Diệp gia, sợ thê chủ bị đánh.
Tiêu Dực muốn mang Diệp Khê vào trong phòng kiểm tra, Đàm Chương Nguyệt chết giẫm đã chạy đến: "Tiêu Dực, Tiêu Dực, ngươi vừa rồi, ngươi vừa mới, ngươi vừa rồi, ngươi thế nào......"
"Ngươi muốn nói gì?" Tiêu Dực phiền chán nhíu nhíu mày, cô còn muốn đi vào xem xét vết thương của Tiểu Khê Nhi, Đàm Chương Nguyệt này ấp a ấp úng là muốn làm gì?
"Ngươi, ngươi, ngươi làm sao có thể đánh nhau? Nhiều người như vậy đều không đánh lại ngươi, ngươi, ngươi......" Đàm Chương Nguyệt một hồi nói không rõ ràng mà còn nói chồng lên nhau, ở giữ càng thêm nói nhỏ.
"Tiêu tú tài, mới vừa rồi ngươi thật là lợi hại, đem bọn người hung ác này đánh cho nằm sấp, đáng đánh lắm!"
"Đúng vậy! Hơn nữa vừa rồi những lời ngươi nói thực sự quá đúng, quả nhiên là chỉ có người đọc sách mới có thể nói được!"
"Tiêu tú tài thật sự là đã giúp chúng ta ra một chút nha!"
"Đúng vậy nha......"
Tiêu Dực căn bản không muốn nói chuyện, nhưng bị nhiều người vây quanh như vậy cũng đi không được, đành phải nói: "Hôm nay đa tạ vài vị tỷ muội kịp thời cho ta biết, Tiêu Dực khắc sâu trong tim, ngày sau có chuyện cần Tiêu Dực cứ việc nói. Hiện tại đã khuya, mọi người đều đi về trước đi, ta cũng mang Khê Nhi vào nhà nhìn xem có bị thương hay không."
"Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi mau vào nhà đi thôi, bọn tỷ muội, mọi người đều trở về đi." Có người thét to một tiếng, thôn dân đều rời khỏi Tiêu gia. Đàm Chương Nguyệt và phụ tử An Vụ cũng đi về, Tiêu Dực mang Diệp Khê vào nhà, thắp ngọn nến lên bắt đầu xem xét thương thế cho hắn.
"Khê Nhi, đem quần áo cởi ra."
"Thê chủ." Diệp Khê ngoan ngoãn đem áo khoác cởi ta, một bên còn hít cái mũi: "Còn chưa có rửa mặt, rửa chân."
"Ta xem vết thương của ngươi trước." Tiêu Dực giải thích, đưa tay cởi áo sơ mi dây lưng cho hắn. Diệp Khê thấy nàng cởi quần áo của mình ra liền hoảng quên luôn khóc, hai tay vội vàng cùng nhau gắt gao níu lại: "Thê... thê chủ.... ." Hắn mặc dù không có học quá nam đức, nhưng là biết thân thể mình không thể tùy tiện cho người khác xem, đặc biệt nữ nhân.
Tất cả tâm tư của Diệp Khê đều viết ở trên mặt, Tiêu Dực chỉ liếc mắt một cái liền biết hắn đang nghĩ cái gì, thấy hắn đề phòng mình giống như phòng sói không khỏi có chút tức giận, nhưng cũng đành phải dịu dàng dỗ nói: "Khê Nhi không cần sợ, ta là thê chủ, thân thể của Khê Nhi là có thể cho ta xem."
Hả? Cho thê chủ nhìn thân thể của hắn.... Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê đỏ ửng, đó, đó làm sao có thể, hắn là nam, nàng là nữ mà......
Thấy gương mặt rối rắm của hắn, Tiêu Dực ngược lại không nhịn được nở nụ cười: "Thân thể của ta cũng có thể cho Khê Nhi xem."
Hở...... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê càng hồng, thê chủ đang nói cái gì chứ, hắn chưa từng nghĩ tới muốn xem thân thể của nàng......
"Khê Nhi đau không? Đều là ta không tốt, không có bảo vệ Khê Nhi tốt." Đầu ngón tay chạm nhẹ vết nhéo trên người Diệp Khê, vết thương tuy rằng không nặng, nhưng là đủ làm Tiểu Khê Nhi đau.
"A?" Diệp Khê thấy rồi mới phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện quần áo đã bị thê chủ cởi: "A!" Diệp Khê cúi đầu mà kêu lên một tiếng sợ hãi, tay chân luống cuống vội vàng cầm quần áo mặc vào. Tiêu Dực nhìn vừa buồn cười, vừa ôm bé đang đưa tay chân loạn vào trong lòng.
"Khê Nhi."
"Thê... thê chủ... ta không đau... thực sự......"
"Khê Nhi dưỡng thân thể cho tốt nhanh chút, ta nghĩ muốn Khê Nhi."
"A? Thê chủ......" Diệp Khê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng: "Thê chủ trước kia cũng không muốn Khê Nhi sao? Đừng không cần ta... ta sẽ ngoan......"
"Hư!" Tiêu Dực làm động tác im lặng, sau đó nhanh chóng hôn hôn lên cái miệng nhỏ của hắn một hồi. Diệp Khê ngẩn người, Tiêu Dực liếm liếm môi, ngăn chận xúc động muốn hôn hắn cười nói: "Ta là nói, ta nghĩ đến chuyện làm cho Khê Nhi sinh cục cưng."
"A, thật vậy sao?" Diệp Khê thoáng chốc hưng phấn, ngay cả chuyện thê chủ vì sao muốn chạm vào miệng của hắn và bởi vì vậy mà làm cho hắn cảm thấy ngượng ngùng đều đã quên: "Sinh cục cưng là muốn làm chuyện gì? Thê chủ, thân thể của ta tốt lên rất nhiều, hiện tại là được rồi."
Tiêu Dực nhẹ nhàng kéo tay Diệp Khê đang ôm trên lưng cô ra làm cho hai người ngăn cách chút khoảng cách, trên mặt vẫn là cười đến ôn hòa: "Bây giờ còn không thể."
"Còn muốn chờ bao lâu nữa?"
"Ừm, Khê Nhi lại ăn nhiều chút, nhiều thêm chút thịt là được rồi."
Diệp Khê hơi hơi bĩu môi kiểm tra chính mình: "Ta đã có thật nhiều thịt."
Tiêu Dực mỉm cười xoa xoa đầu của hắn, đang muốn nói cái gì liền nghe thấy Đàm Chương Nguyệt ở bên ngoài kêu mình: "Tiêu Dực."
"Đến đây." Tiêu Dực trả lời rồi đi ra ngoài, Đàm Chương Nguyệt ở ngoài tường vây đưa đồ đến: "Hạt giống, đưa cho ngươi."
Tiêu Dực đưa tay nhận lấy: "Đàm Chương Nguyệt, nhà thôn trưởng này rất có quyền thế sao?"
"Nhà thôn trưởng là người có quyền thế nhất trong thôn chúng ta, Đại nữ nhi nhà bà ở trong nha môn, là ăn cơm nhà quan đấy."
"Ở trong nha môn? Chức vị gì?" Tiêu Dực nhíu mày, từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, huống chi cô còn không quyền không thế, cô có phải rất xúc động hay không?
"Là cai quản cổng nha môn."
"Khụ khụ!" Tiêu Dực bị sặc nước miếng của mình, có chút cảm giác bị sét đánh: "Gác cổng mà được xem là có quyền thế?"
"Vậy mà không tính?" Đàm Chương Nguyệt trừng lớn mắt: "Là ăn cơm nhà quan nha!"
"Vậy nếu trực tiếp làm quan, thì làm sao?!"
"Đó là thật, trong thôn chúng ta cho tới bây giờ chưa có ai làm quan. Tiêu Dực, ngươi trước kia còn nói phải làm vị quan đầu tiên của thôn chúng ta đó!"
"Mẹ.... Mẹ ơi, ta còn muốn làm quan?"
Không phát hiện Tiêu Dực nói có chút thiếu sót, Đàm Chương Nguyệt thực khẳng định chút ít: "Cũng không phải thế sao! Đáng tiếc ngươi luôn luôn không thi được cử nhân, bây giờ còn rõ ràng không đọc sách." Đàm Chương Nguyệt nói xong còn có chút tiếc hận, nếu Tiêu Dực làm quan, vậy không ai dám khi dễ các nàng.
Tiêu Dực cười nói: "Làm quan tốt như vậy?"
"Làm quan không tốt? Ngươi ngẫm lại xem, ngươi trước kia nghèo như vậy, người trong thôn này còn không phải không dám đắc tội ngươi. Ngươi đi vay tiền thành thân, các nàng còn không phải đều cho ngươi mượn, hương thân quê nhà đương nhiên có tình nể mặt, còn có một tầng chính là vạn nhất có một ngày ngươi làm quan, các nàng nếu không cho ngươi mượn tiền, chỉ sợ ngươi sẽ mang thù đây."
Tiêu Dực chớp mắt mấy cái, thì ra là như vậy, cô lúc ấy còn kỳ quái thôn dân này thế nào không sợ lấy bánh bao thịt đánh chó đây. Thì ra là vì suy nghĩ đường lui cho mình nha. Sau khi được giải thích quyền thế của nhà thôn trưởng này từ đâu ra, Tiêu Dực đối với quyền thế của Diệp gia có bao lớn cũng đều mất đi hưng trí - tưởng có gì ghê gớm mà tác quai tác quái, lười đi để ý tới.
* * *
Hai ngày sau, trên đường đi Tiêu Dực bị một nữ nhân xấu xí nữ ngăn lại: "Tiêu Dực, ta nghe nói ngươi hôm kia ở trong thôn gây chuyện thị phi, ngươi tin hay không ta bắt ngươi đi ăn cơm lao ngục?"
Tiêu Dực hoàn toàn không muốn để ý người này: "Nếu ngươi có năng lực kia, ngươi sẽ không làm kẻ gác cổng." Tiêu Dực để sát vào nàng: "Nói cho ngươi biết, ta không sợ nháo đến trên công đường, người người đều biết đến Huyện đại nhân là một quan tốt, nàng cũng sẽ phân biệt được thị phi trắng đen, ngươi ở nha môn hẳn là biết được rõ ràng hơn ta. Ta đã chuẩn bị tốt sẽ chờ nháo lên, ta có biện pháp cho ngươi đánh mất chén cơm này, ngươi cứ việc thử xem xem!"
"Ngươi......"
Tiêu Dực vẫy vẫy tóc đi mất.
Đại nữ nhi của thôn trưởng uy hiếp không có tác dụng, việc này cuối cùng không giải quyết được gì.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |