Nàng có lo lắng cho ta không?
← Ch.034 | Ch.036 → |
Bởi vì mệt mỏi, Bạch Thiên Hoan ngủ rất say sưa, làn da trắng như sứ vô cùng mịn màng khiến người ta không nỡ chạm vào, nhìn từ góc độ của hắn, lông mi dài của nàng hơi nhướng lên, hắn nhớ khi nàng nói chuyện, lông mi nàng nhấp nháy như lông vũ làm cho đôi mắt đen nhánh càng thêm sinh động.
Nhìn xuống chút nữa, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi anh đào khẽ nhấp, cánh môi dày quyến rũ, không biết khi hôn lên sẽ có cảm giác gì.
Khi tỉnh, nàng giống như một con nhím cả người đầy gai nhọn, bất cứ lúc nào cũng giơ gai lên công kích người khác.
Nhưng lúc ngủ, nàng lại giống như một đứa trẻ khiến người ta yêu mến, không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của nàng, cho dù thở mạnh một chút cũng sợ đó là tội lỗi.
Trong giấc mộng, Bạch Thiên Hoan cảm giác được có ánh mắt chăm chú nhìn mình, cảm giác này rất mãnh liệt khiến nàng không thể phớt lờ, giấc ngủ càng lúc càng không yên ổn.
Khi thấy lông mi trên mí mắt Bạch Thiên Hoan run rẩy, chân mày Hạng Nguyên Hoán khẽ nhướng, thích thú nhìn nàng từ từ mở mắt.
Đập vào mắt Bạch Thiên Hoan là đôi mắt đầy hứng thú của Hạng Nguyên Hoán, hắn còn không quên chớp chớp mắt với nàng.
Bạch Thiên Hoan cau mày, ngón tay theo bản năng siết chặt ngân châm trong tay áo, khi thấy rõ người trước mặt là Hạng Nguyên Hoán thì ngón tay mới lỏng đi vài phần.
- Ngủ ngon không?
Hạng Nguyên Hoán nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy hỏi nàng.
- Nếu không có ai đó cản trở thì sẽ rất ngon!
Bạch Thiên Hoan liếc hắn rồi lạnh lùng trả lời.
Hạng Nguyên Hoán vẫn muốn hỏi nữa nhưng lại nghe được một tràng âm thanh ầm ĩ kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Vương Toàn và Ngưu Quang bị những âm thanh kia đánh thức, ai nấy đều ngồi dậy, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Những âm thanh kia kéo dài một lát thì khôi phục như thường, ở vách ngăn lối vào tầng hầm truyền đến tiếng gõ cửa, Bạch Thiên Hoan đứng dậy đi đến đó, nói chuyện với người ta rồi quay trở lại.
- Thế tử gia Hạng thân vương phủ mất tích, thái tử điện hạ phái người tìm kiếm ngài khắp nơi. Có người thấy ngài ở cùng ta, còn có người thấy ta hạ độc ngài, hiện tại.........cả thành đều đang truy lùng ta và tìm kiếm thi thể của ngài!
Khi nói chuyện, ngữ điệu của Bạch Thiên Hoan vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.
Ngưu Quang tức đến dậm chân.
- Là ai nói bậy bạ linh tinh? Nếu để ta biết, nhất định ta sẽ xoắn đầu lưỡi của hắn.
Hạng Nguyên Hoán bởi vì vừa giải độc xong không lâu nên thần sắc còn hơi tái nhợt, nhưng điều đó cũng không ngăn được hắn bày ra tư thế ta đây xuất chúng, nở một nụ cười tà tứ, tuấn mỹ.
- Hay cho kế mượn đao giết người, nhất tiễn hạ song điêu.
- Lần này vì tìm ngươi mà quan binh đã phá hủy không ít tiệm thuốc của ta.
Bạch Thiên Hoan lấy trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một cái bàn tính với những viên tính bằng mã não gảy gảy:
- Đợi ta tính xong thiệt hại lần này sẽ đem hóa đơn đưa đến Hạng thân vương phủ, sau khi thế tử gia thanh toán toàn bộ ngân lượng thì hai chúng ta không nên gặp nhau nữa mới tốt, tránh cho ta khỏi bị liên lụy.
Hạng Nguyên Hoán nắm lấy ngón tay gảy bàn tính của nàng, Bạch Thiên Hoan muốn rút tay về, hắn liền hơi dùng sức khiến nàng không thể nào rút được.
- Hoan muội muội, ta muốn hỏi nàng một vấn đề.
Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn nàng chăm chú, Bạch Thiên Hoan lại không dám đối mặt với hắn.
- Vấn đề gì, hỏi mau.
Gương mặt nàng lộ vẻ không kiên nhẫn liếc xéo hắn.
- Lần này ta trúng độc, khi mạng treo trên sợi chỉ, nàng có lo lắng cho ta không?
← Ch. 034 | Ch. 036 → |