Vay nóng Tinvay

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 042

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 042
Toàn bộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Shopee


Ăn xong điểm tâm, Tiết Đồng nở nụ cười nhạt, kéo kéo ống tay áo của Long Trạch: "Trạch, chúng ta hôm nay đi mua thức ăn, tự mình nấu cơm, thế nào?."

Long Trạch dựa lưng vào sofa nhìn cô: "Không phải em nói nấu cơm phiền phức sao? Tay nghề đầu bếp ở đây cũng không tệ, anh cũng không kén chọn."

"Đồ ăn ở khách sạn tuy ngon nhưng ăn nhiều thấy rất ngấy, em muốn tự tay nấu cơm cho anh ăn." Tiết Đồng nhìn hắn vờ tức giận: "Hay anh thấy em nấu ăn không ngon?."

"Làm sao có thể! Anh chỉ sợ em sẽ mệt."

Tiết Đồng mỉm cười: "Em biết, anh quan tâm đến em, chúng ta ra ngoài dạo phố, tiện mua thêm vài bộ quần áo, mua cả cho anh nữa, em thay anh chọn được không?."

Nghe vậy, Long Trạch liền mỉm cười: "Tiết Đồng, em qua đây."

Tiết Đồng đến cạnh Long Trạch ngồi xuống, hắn ôm cổ cô, đặt nụ hôn sâu lên cánh môi của Tiết Đồng, cái lưỡi tham lam tiến vào khoang miệng cô mà càn quét, Tiết Đồng ôm cổ hắn nhiệt tình đáp lại.

Một nụ hôn sâu nóng bỏng kết thúc Tiết Đồng thay một chiếc váy xinh đẹp, đây là váy Long Trạch thay cô chọn, đeo chiếc vòng cổ đắt tiền, xinh đẹp đến động lòng người, Tiết Đồng muốn lấy lòng Long Trạch, chạy đến trước hắn, hỏi: "Đẹp không?."

"Rất đẹp." Long Trạch đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, sau đó véo má Tiết Đồng một cái.

Tiết Đồng vôi vàng lên tiếng: "Mỗi lần đều như vậy, đáng ghét."

Giọng nói hờn dỗi ngọt ngào như rót mật vào tai, lồng ngực Long Trạch trở nên nhộn nhạo, kéo tay cô: "Đi thôi, ra ngoài đi dạo, không nên ở trong phòng. Không cần mua quần áo cho anh, hai ngày trước anh có đặt may bộ vest, dù sao anh cũng không thường xuyên mặc."

Đúng là thường ngày hắn không hay mặc quần áo, Tiết Đồng hoài nghi Long Trạch thích lõa thể, cô cũng không miễn cưỡng, hôm nay cô có việc cần làm, chỉ cần làm hắn vui vẻ là được rồi.

Hai người cùng nhau tiến ra sảnh chính của khách sạn, Tiết Đồng ngồi trên xe nép vào người Long Trạch, dựa đầu vào vai hắn, Long Trạch vòng tay ôm gọn cô vào trong lòng mình. Long Trạch đưa tay vuốt ve làn da trơn nhẵn trên cánh tay của Tiết Đồng, da cô thật mịn màng, cảm giác chỉ muốn sờ mãi không muốn buông tay.

Tiết Đồng im lặng không nói lời nào, cô đưa tay xoa nhẹ trên lưng hắn, giống như đang tận hưởng không gian yên tĩnh, Tiết Đồng cảm nhận được hơi thở của Long Trạch có phần gấp gáp, lại nghe được giọng mũi của hắn nói: "Nếu còn nghịch ngợm như vậy, chúng ta sẽ quay trở lại khách sạn."

Tiết Đồng đem đầu chôn trong ngực của hắn: "Nếu không thích, em sẽ không hôn."

Long Trạch luồn tay vào suối tóc mềm mại của cô, cúi đầu chậm rãi nói: "Không thích em, thì có thể thích ai?."

Ngoài cửa xe, những tòa nhà cao ốc hiện lên trước mắt, nơi này hầu hết là những sòng bạc nổi tiếng, Tiết Đồng biết Long Trạch sẽ cảm thấy rất hứng thú khi tới nơi này, cô nói: "Buổi tối chúng ta tới sòng bạc được không?."

"Em muốn thắng hay muốn thua?." Long Trạch cười nhẹ.

"Anh mới muốn thua."

Tiết Đồng đẩy tay hắn ra, rầu rĩ ngồi dịch ra mép ghế, lát sau lại lay nhẹ tay Long Trạch: "Thắng được tiền cảm thấy rất vui, anh nhất định phải giúp em. Trạch là Đổ Thần, Trạch là tuyệt nhất, chúng ta thắng bạc sau đó ra nước ngoài chơi được không? Nhìn dáng vẻ bọn họ thua cuộc, cảm thấy rất vui."

Long Trạch trời sinh tính kiêu căng, hắn không quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng lại thấy Tiết Đồng dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, khóe miệng cong lên: "Được, anh giúp em. Anh sẽ khiến họ thắng một ván cũng không được."

Tiết Đồng cưởi mỉm: "Trước đây, em cũng rất sùng bái Đổ Thần, khi đó xem phim, cảm thấy động tác đánh bài rất đẹp, tối nay anh cho em mở mang kiến thức được không?."

Long Trạch hai mắt sáng bừng: "Anh đánh bài cũng rất tuấn tú."

"Ngạo mạn." Tiết Đồng cười nhạo, sau đó lại nói: "Trạch, anh làm gì cũng đều tuấn tú."

Long Trạch cười đến như hoa nở trên mặt, lại đem cô ôm vào ngực.

Hai người không dạo ở bên ngoài mà đi vào siêu thị, mua cà tím, đậu cô ve, Tiết Đồng chọn vài món ăn sau đó quay lại hỏi Long Trạch xem hắn có thích hay không, dạo quanh siêu thị hơn một tiếng, cả hai mua không nhiều đồ, sau đó lại trở về khách sạn.

Long Trạch thích thời gian hai người ở trong bếp, cùng nhau nấu thức ăn rất giống với những ngày trên đảo, lúc này Tiết Đồng luôn ở bên cạnh hắn, lo lắng đến khẩu vị của hắn, không ngừng hỏi hắn có thích món này hay không, niềm vui của hắn dường như đặt hết lên người của Tiết Đồng.

Hôm nay, Tiết Đồng nấu hai món mặn, mộc nhĩ xào thịt và gà rang tiêu, khách sạn tặng rượu và vài món ăn khác. Bàn ăn được trải chiếc khăn thêu hoa màu nhạt, mặt bàn đặt hai bình hoa sứ thanh nhã, những cánh hoa trắng còn vương lại những bọt nước, mềm mại ướt át rất thuần khiết.

Trên bàn đồ ăn được bưng lên, vô cùng đặc sắc, Tiết Đồng mở một chiếc CD, âm nhạc êm ái, làm cho không khí trong phòng trở nên ấm áp.

Long Trạch ở bên cạnh cô ngồi xuống, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, khóe miệng mỉm cười: "Sao hôm nay tâm trạng em tốt vậy."

"Cuộc sống đôi khi cũng cần phải thay đổi."

Tiết Đồng thản nhiên đáp: "Anh là người không thú vị, đến những việc như này cũng do em sắp xếp, không lãng mạn gì cả, không biết có đúng là anh rất thích em không."

Long Trạch giữ chặt tay cô: "Có một số việc anh không biết, nếu em muốn thì trực tiếp nói với anh, anh có rất nhiều tiền, em muốn cái gì anh đều có thể mua cho em. Hơn nữa, anh cam đoan, về sau sẽ không để người khác coi thường em."

"Ăn cơm thôi." Tiết Đồng múc cho Long Trạch một chén cơm, lại gắp cho hắn một miếng thị gà, đặt ở trong chén của hắn: "Đây là em nấu, anh ăn nhiều một chút."

Long Trạch thích cái cách cô quan tâm đến hắn, vui vẻ ăn cơm: "Em nấu rất ngon, khách sạn so với em còn kém xa."

"Bọn họ đều là đầu bếp, em sao có thể so sánh được." Tiết Đồng nhỏ nhẹ nói thêm: "Chỉ khác là đồ ăn do em nấu bằng cả tấm lòng của mình. Chỉ muốn nấu cho anh ăn."

Long Trạch nghe vậy rất vui sướng, thay cô gắp nhiều đồ ăn vào bát, Tiết Đồng ngồi bên cạnh hắn, thi thoảng lặp gắp thêm rau xanh cho hắn, nở nụ cười dịu dàng.

Phàm là đồ ăn của Tiết Đồng gặp cho Long Trạch, hắn đều ăn hết, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói, có thể thấy hắn đang đắm chìm trong hạnh phúc, Tiết Đồng biết hắn đang vui vẻ, đợi đến giữa bữa cơm, cô khẽ lên tiếng: "Trạch, em muốn xin anh một chuyện."

"Chuyện gì, em nói đi." Long Trạch dừng lại liếc nhìn cô, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tiết Đồng gắp cho hắn một miếng thịt, cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Em muốn gọi điện báo tin về cho người nhà, để cha mẹ em cảm thấy yên tâm rằng em vẫn còn sống, không cần chạy khắp nơi tìm em, để họ không còn phải sống trong bất an vì phải lo lắng cho em."

Cô không muốn cha mẹ đã lớn tuổi rồi còn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm mình, Tiết Đồng biết họ sẽ chỉ uổng công bởi cha mẹ sẽ không thể tìm ra cô, sự thật là không thể thay đổi, nay cô chỉ hy vọng cha mẹ có thể bình an hưởng thụ tuổi già.

Tiết Đồng suy nghĩ rất lâu, cô muốn viết thư cho người nhà, tìm bưu điện gần đây, báo bình an.

Long Trạch dừng động tác lại, Tiết Đồng vẫn quan sát phản ứng của hắn, nhưng hắn vẫn như cũ, giống như chưa nghe thấy cô nói gì, chỉ chuyên tâm ăn cơm.

Long Trạch rõ ràng nghe được, nhưng hắn lại không trả lời, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không đồng ý với cô. Tiết Đồng cảm thấy dòng máu nóng như chững lại, giống như rơi vào hố băng nghìn năm, toàn thân trở nên bất lực, cô muốn gắp thức ăn để dỗ dành hắn nhưng đôi tay như đang bị đá đè không thể cầm nổi đôi đũa, thấp giọng nói: "Cái gì em cũng có thể cho anh, chỉ việc nhỏ như vậy anh cũng không thể đồng ý với em sao?."

"Hôm nay, em làm nhiều việc như vậy, chỉ vì em có việc muốn anh giúp sao?." Giọng nói của Long Trạch lạnh như băng.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, Tiết Đồng cúi đầu, ánh mắt dần dần mơ hồ.

Long Trạch không nói thêm, chỉ chuyên tâm ăn cơm, đến khi buông bát xuống, hắn mới lên tiếng: "Không phải nói cái gì cũng không nghĩ. Chỉ muốn đi theo anh thôi sao?."

Tiết Đồng đột nhiên ngẩng đầu: "Nhưng bọn họ là cha mẹ của em, sinh ra em, nuôi em khôn lớn, anh muốn em quên họ ư?."

Long Trạch không trả lời, đứng dậy gọi phục vụ phòng lên dọn dẹp, đứng sát cửa sổ lớn, ánh mắt nhìn về phía xa, thâm thúy đầy vẻ u ám.

Tiết Đồng muốn thử lại lần nữa, đi đến gần Long Trạch, ôm sau lưng hắn: "Chính là vì muốn ở cùng anh, cho nên em muốn chấm dứt sớm việc này. Em biết cha mẹ em đang tìm em, trong lòng em cảm thấy khó chịu, em muốn gởi một bức thư cho họ, có được không? Có thể không cần ghi địa chỉ, để cha mẹ không tìm được em, chỉ cần họ không đi tìm em nữa. Về sau chúng ta sẽ ở trên đảo, không bao giờ ra ngoài. Sau này, anh muốn thế nào thì sẽ như vậy."

"Đi tắm rửa trước đi." Long Trạch vỗ nhẹ tay cô, cũng không nói là đồng ý mà cũng không phản đối, nhưng giọng nói hắn có phần trầm ấm.

Tiết Đồng vẫn không yên lòng, cô không nghĩ đến Long Trạch sẽ lãnh đạm với đề nghị của cô, Tiết Đồng cũng biết bản tính của hắn rất kiêu ngạo, nếu ép buộc hắn sẽ không có hiệu quả, cô cũng không dám mở miệng yêu cầu thêm.

Tiết Đồng vào phòng tắm rửa qua mặt sau đó chui vào ổ chăn, nghĩ lại cuộc sống vui vẻ trước đây. Cùng mẹ đi dạo phố, cùng bạn bè nói chuyện phiếm, đứng trước cửa hàng cao cấp than vãn, nhưng lúc này, cảm giác ấy như bị dòng nước lũ cuốn đi xa, càng nhớ lại càng thêm buồn tủi.

Tiết Đồng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Long Trạch đi đến bên cạnh giường cô, hắn không có thói quen ngủ trưa, bình thường hay giải quyết công việc hoặc xem tivi, chơi game trên máy tính. Đến chiều tối thì vào phòng đánh thức cô, hoặc trêu đùa cô.

Long Trạch tắm qua, mặc chiếc áo ngủ rộng, ở bên cạnh cô dựa vào đầu giường, nhìn thấy mi mắt cô khẽ nhúc nhích, hắn biết cô chưa ngủ, Long Trạch nâng tay chạm nhẹ vào cái trán trơn bóng của Tiết Đồng, mang theo hơi ấm từ đầu ngón tay lướt qua da thịt của cô, mang theo cảm giác ngưa ngứa.

Long Trạch khẽ thở dài, hơi lạnh toát ra từ làn da của hắn, giọng nói có chút phiền muộn: "Anh biết, em không thích anh."

Đối với hai chữ "tình yêu ", Tiết Đồng luôn cảm thấy buồn cười, cô và Long Trạch vốn dĩ không ngang hàng với nhau, cảm giác an toàn chỉ dừng lại ở con số 0, quyền lợi lựa chọn cũng không có, sinh mệnh của cô bị người khác coi như món đồ chơi đùa bỡn trong tay, tình yêu ư, chỉ là thứ phù phiếm, xa vời như bầu trời.

Tiết Đồng cũng không có sức để nài nỉ Long Trạch, chậm rãi mở mắt ra, cô nói: "Không nên nghĩ nhiều."

Long Trạch ngồi ở đầu giường: "Tiết Đồng, em là của anh. Anh chỉ muốn cùng em ở bên nhau."

Tiết Đồng xoay người ngồi dậy, tiếp tục cầu xin hắn: "Chúng ta không phải luôn ở cùng nhau sao? Em chỉ muốn giải quyết sớm việc này, chỉ gởi một bức thư, đối với anh mà nói rất đơn giản, có phải anh không hài lòng về em?."

"Tiết Đồng, anh muốn em yêu anh."

Long Trạch nhìn cô, đôi mắt như sáng ánh trăng lại bị lớp sương làm mờ đi, lộ ra nét bi thương: "Tuy rằng em ở bên cạnh anh, nhưng khi anh ôm em, cảm thấy em như người xa lạ."

"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Tiết Đồng thấp giọng nói.

"Có lẽ là như vậy." Long Trạch thở dài: "Cho tới bây giờ em cũng chưa từng có biểu hiện là thích anh. Anh thực sự không biết, rốt cuộc em có yêu anh hay không."

Tiết Đồng suy tư, nhìn vào mắt của Long Trạch, cúi đầu đáp: "Trạch, em yêu anh."

Đáy mắt Long Trạch trong suốt như nước: "Tiết Đồng, em có thể yêu anh sao?."

Ánh sáng lóe lên, cái đuôi trắng dài từ áo tắm trượt ra, hai mắt Long Trạch trở nên trong trẻo, đem theo vẻ chờ đợi.

Tiết Đồng dừng lại, chậm rãi vươn tay vuốt ve cái đuôi bóng loáng của Long Trạch, nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Cái đuôi của anh đẹp lắm, em thích nó, thích tất cả những gì thuộc về anh."

Môi Long Trạch nhếch lên, giọng nói có chút mơ hồ: "Có thể chứng minh không? Nếu anh cảm nhận được em yêu anh, anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em."

Long Trạch cởi áo ngủ ném sang một bên, tiếp tục dựa vào thành giường, không có bất kì động tác nào, đôi mắt trong suốt nhìn cô.

Tiết Đồng sửng sốt một lúc, sau đó liền hiểu được ý của Long Trạch, tuy cảm thấy rối răm nhưng cô vẫn đưa tay ôm lấy cổ của hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi của Long Trạch.

Môi của Long Trạch vừa lạnh lại mềm mại, lần đầu tiên Tiết Đồng chủ động, ở môi hắn mà trằn trọc, vươn đầu lưỡi tiến vào trong, cùng lưỡi hắn xoắn sít, thưởng thức hương vị nam tính của Long Trạch.

Long Trạch không cuồng dã nóng bỏng như mọi khi mà chỉ hời hợt đáp lại cô, thậm chí hắn cũng không ôm Tiết Đồng, mặc cho cô ở trong miệng hắn khai phá, Long Trạch cũng không nhiệt tình đáp lại.

Tiết Đồng ngồi trên giường, hai tay vụng về đặt ở bên hông Long Trạch, rồi lại vuốt ve ngực hắn, ngón tay chu du từng tấc da thịt trên người hắn, hô hấp của hắn trở nên dồn dấp nhưng vẫn cố gắng khắc chế sự khao khát của bản thân.

Trong phòng tuy rèm cửa được kéo kín nhưng Tiết Đồng vẫn nhìn thấy rõ từng chi tiết nhỏ trên cơ thể của Long Trạch, hắn vẫn không chủ động đáp lại cô, chỉ ngồi bất động ở đó dáng vẻ hưởng thụ. Tiết Đồng híp mắt lại, rời khỏi môi hắn, khẽ hôn xuống cằm, ghé vào tai hắn, nỉ non: "Trạch, em yêu anh ..."

Tiết Đồng dùng nhiệt độ cơ thể của mình để chứng minh cô yêu hắn, ở trên giường không ngừng phát ra tiếng kêu rên rỉ mê hồn, rồi gọi tên hắn trong điên dại, Long Trạch vô cùng thỏa mãn, đem chiếc đuôi ôm chặt lấy cô, gắt gao cùng cô dây dưa, cả hai cùng đẩy tới đỉnh của dục vọng.

Trên đời này, chuyện vui sướng nhất của hắn chính là đem cô khóa lại trong cơ thể hắn, chỉ khi hắn mạnh mẽ đi vào nơi ấm áp của cô, khi hai người giao hoà hợp nhất, cảm giác nóng bỏng ẩm ướt ấy mới đủ sức khơi dậy những vui sướng cực hạn trong hắn.

Cái đuôi dài quấn quanh người Tiết Đồng, cảm giác vô cùng chân thành cũng giống như tình yêu của hắn đối với cô. Long Trạch thầm nghĩ, hắn muốn tình yêu của cô, vĩnh viễn ở bên cạnh cô, quấn chặt lại, không bao giờ tách ra nữa, chỉ cần như vậy, hắn nguyện đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-107)