Vay nóng Tima

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 032

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 032
Tra tấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Quản lí Vương hiểu được ý của Liễu Lị, lại thấy mấy tên vệ sĩ đang khống chế một cô gái, tóc tai lộn xộn che gần hết khuôn mặt nhưng hắn nhận ra đây là một người con gái xinh đẹp. Hắn lo lắng xem nên xử lí thế nào, hỏi: "Không biết cô ta đắc tội với ai? Muốn xử lí như nào?."

Tiết Đồng nhìn xung quanh, tên vệ sĩ vẫn lấy tay bịt chặt miệng cô lại để tránh cô gào thét, Tiết Đồng vừa cảnh giác vừa khiếp sợ quan sát khắp căn phòng.

"Cơ thể không đủ mềm mại, hầu hạ đàn ông không tốt, các anh dạy dỗ lại đi."

Liễu Lị thầm nghĩ, cô ta chưa trực tiếp đưa Tiết Đồng ném cho lên giường cho đàn ông đùa bỡn đã là quá nhân nhượng, nên trừng phạt một chút nếu không cô ta sao có thể xả được mối giận này. Dạy dỗ tại Cung Đêm cũng không chết người có thể bảo đảm tính mạng cho Tiết Đồng giao cho Long Trạch.

Vương quản lí hiểu ý, tùy tiện sắp xếp vài người rồi đưa Tiết Đồng đến căn phòng lớn, phụ trách là một gã đàn ông tuổi còn rất trẻ, dáng người gầy gò, Liễu Lị cũng đi theo vào phòng.

Gã đàn ông trẻ tuổi vén tóc Tiết Đồng lên, hắn liếc nhìn Liễu Lị cũng hiểu được ý cô ta muốn gì, không cần nói cũng biết là chuyện phụ nữ ghen tuông lẫn nhau. Hiện tại, ai cũng biết Liễu Lị đang được lòng của Trình Thiên, Vương quản lí cũng không dám đắc tội. Hắn nhìn Liễu Lị: "Liễu tiểu thư, vẫn muốn đứng ở nơi này sao?."

Liễu Lị trả lời: "Tôi đương nhiên muốn xem các anh xử lí người như thế nào."

Gã ông trẻ tuổi nhìn vào Tiết Đồng, nhã nhặn nói: "Đã đến đây rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời, như thế mới không bị đau." Hắn chỉ đứng một bên, ra lệnh: "Cơi giày ra, chạy trên máy nửa tiếng, nếu không chạy đủ, hậu quả cô tự chịu."

Tiết Đồng không thể phản kháng, cô cũng không biết họ sẽ bày trò gì để tra tấn mình, bất đắc dĩ cởi giày đi về phía máy chạy bộ.

Liễu Lị ngồi trên sofa, nâng cốc nước uống một ngụm, cô ta cảm thấy kì lạ: "Anh bắt cô ta chạy bộ? Thứ tôi muốn không phải như vậy."

Gã ông trẻ tuổi giải thích: "Ở đây, tôi là người huấn luyện, người ở trong tay tôi, tuyệt đối không lộ ra cơ thể bị thương tích, bằng không, chính là sự thất bại của tôi."

Liễu Lị nhẫn nại uống hết cốc nước, thúc giục người trong phòng nhanh tay làm việc.

Gã ông trẻ tuổi úp mặt Tiết Đồng xuống dưới đất, sau đó gọi hai trợ lí kéo mạnh chân Tiết Đồng sang hai bên vừa đủ 180 độ, hai chân bị kéo khiến Tiết Đồng đau nhức hét chói tai, cô mãnh liệt giãy dụa nhưng lại bị mấy tên vệ sĩ đè lại không thể nhúc nhích, Tiết Đồng chỉ có thể hết sức nâng mông lên để giảm bớt cơn đau nhức.

Hai chân Tiết Đồng bị chúng liên tục kéo mạnh sang hai bên, hai bên đùi đau nhức như bị bánh xe tải chèn qua.

Nhưng đó cũng chỉ là mới bắt đầu, chừng mười phút sau, người đàn ông trẻ tuổi lại ra lệnh gia thêm sức, vài người khác lại tiếp tục kéo mạnh hai chân Tiết Đồng rộng đủ 180 độ. Tiết Đồng gào thét trong tuyệt vọng, đau đến mắt nhòa đi vì nước mắt không ngừng tuôn ra, hai tay chống xuống đất muốn đứng lên nhưng cũng chỉ là phí công.

Sau đó chúng lấy sợi dây da buộc chặt mắt cá chân của Tiết Đồng, kéo mạnh hai chân của cô thẳng thành một đường thẳng tắp, chúng dựng người cô dậy sau đó duy trì tư thế xoạc rộng hai chân.

Tiết Đồng thấy không có người đè mình nữa định đứng dậy nhưng ngay lập tức tên vệ sĩ đã túm chặt tay cô đặt lên đỉnh đầu rồi nhấn mạnh bả vai cô xuống. Cứ như thế, đứng lên rồi xoạc xuống khiến cô cảm nhận được xương cốt của mình đang vỡ vụn.

Sau đó có hai người đàn ông đặt một vật nặng tương đương một chiếc bàn sau lưng của Tiết Đồng, cô cũng không biết đó là cái gì, chỉ nghe thấy tiếng nói nhắc nhở: "Cứ như vậy nằm ngồi xuống, nếu không muốn mình trở thành con nhím thì chớ động đậy."

Nói xong hắn buông tay, sau lưng và trước ngực của Tiết Đồng đều là bàn có đầy kim châm, chỉ cần cô cử động thì hàng nhìn mũi kim nhỏ sẽ đâm vào da thịt. Tiết Đồng vẫn giữ nguyên tư thế dạng rộng chân sang hai bên, cô đau đến mức không khóc thành tiếng, khuôn mắt biến sắc trắng bệch. Trên trái lấm tấm mồ hôi, cô không chạy trốn vậy tại sao lại bị người khác tra tấn dã man đến thế?.

Liễu Lị ghé sát vào khuôn mặt của Tiết Đồng, cảm thấy màn tra tấn kéo mạnh hai chân cũng khá đau khổ, không ngờ chúng lại mạnh tay đến như vậy, cô ta còn nghe được cổ họng của Tiết Đồng phát ra âm thanh rên rỉ vì đau đớn, Gã ông trẻ tuổi lên tiếng: "Liễu tiểu thư cảm thấy như vậy đã thích hợp hay chưa?."

"Cũng tạm được. Đưa cô ta huấn luyện mềm mại một chút, tôi cũng cần phải báo cáo lại." Liệu Lị không muốn lãng phí thời gian: "Để cho cô ta như vậy nửa ngày đi."

Cũng không còn gì để xem, Liễu Lị dẫn theo người của mình tiến ra ngoài.

Cách dạy dỗ tại Cung Đêm vô cùng dã man nhưng lại không để lại dấu vết trên cơ thể nhưng thực chất chúng lại tra tấn vô cùng tàn bạo khiến ai bị đưa tới đây đều cảm thấy sống không bằng chết.

Tiết Đồng khóc lóc cầu xin đám người trong phòng: "Xin các anh ... thả ... thả ra... "

Tiếng gào khóc đứt quãng của Tiết Đồng khiến người nghe cảm thấy có phần run sợ, nhưng người trong phòng vẫn không chút biểu cảm, hắn cầm chiếc khăn nhét vào miệng Tiết Đồng, nhắc nhở: "Không có khả năng thì đừng làm những chuyện không nên làm, bằng không người chịu khổ là chính mình. Đây chính là đau đớn để cho cô nhớ rõ, thời gian còn rất dài!."

Nói xong chúng không để ý đến Tiết Đồng, tiếp tục làm công việc của mình.

Tiết Đồng quỳ rạp trên mặt đấy, hai chân bị dạng rộng đau đến khó thở, nhưng nếu cô cử động nhẹ sẽ có hàng trăm mũi kim đâm thủng da cô, Tiết Đồng cắn chặt chiếc khăn trong miệng, thời gian cứ thể nặng nề trôi qua, Tiết Đồng hoàn toàn tuyệt vọng, cơn đau nhức đã lan đến eo, cô không biết chúng sẽ còn dày vò cô trong bao lâu nữa, cứ duy trì trong tình trạng này, cái chết cũng rất nhanh sẽ đến với cô.

Trước mắt Tiết Đồng như được phủ lớp sương mù dày đặc, hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô thầm cầu nguyện sẽ đến chấm dứt nỗi đau đớn mà cô đang phải hứng chịu.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là một thế kỉ, cô nghe thấy tiếng cửa bị đạp vỡ, âm thanh được mở ra nhưng cô lại không thấy rõ người đến là ai.

Cửa bị đạp mạnh đập vào tường phát ra tiếng gầm dữ dội, khuôn mặt tuấn tú của Long Trạch trở nên xanh mét, ánh mắt đầy lửa hận quét khắp căn phòng, hắn chạy nhanh tới chỗ Tiết Đồng, đem bàn kim sau lưng cô ném mạnh vào tường, Long Trạch đưa tay vỗ nhẹ mặt Tiết Đồng, sốt ruột gọi tên cô: "Tiết Đồng ... Tiết Đồng ..."

Tiết Đồng khóc đến sưng cả mắt, cô nhận ra tiếng của Long Trạch, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: "Trạch, cứu tôi ..."

Trong cơn giận dữ, hướng tới cửa hét lớn: "Ai làm? Nói cho tôi cái tên!."

Tiếng quát tháo của Long Trạch khiến người khác phải run sợ, hắn bước tới cửa liền ném mạnh hai tên đang đứng gần mình nhất, chứng kiến cảnh bạo lực ấy không còn tên nào dám bén bảng ở cửa phòng, tất cả đều chạy mất dạng. Hắn nhìn tay Tiết Đồng bị còng lại, hai chân cô đều bị dạng rộng ra, nhẹ nhàng cởi trói cho cô.

Tiết Đồng toàn thân bất động trên sàn nhà, Long Trạch vừa chạm vào cô, Tiết Đồng liền hét lên một tiếng. Hắn cũng không dám cử động thêm chỉ ngồi bên cạnh cô, lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt Tiết Đồng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không có việc gì, Tiết Đồng, tôi ở đây, không có việc gì..".

Long Trạch thử chạm vào chân Tiết Đồng, vừa động vào cô liền phát ra tiếng rên khàn khàn, cảm giác đau đớn đến đứt ruột của Tiết Đồng như từng mũi dao đâm sâu vào trái tim hắn. Long Trạch cũng không dám động tay sợ làm cô bị thương, hắn vô cùng rối rắm liền chạy ra cửa, túm một tên phục vụ tức giận nói: "Gọi người đến cởi trói. Nếu làm cô ấy bị thương, các ngươi, một tên cũng đừng nghĩ được sống!."

Tên phục vụ nơm nớp lo sợ: "Tôi ... tôi ... lập tức đi tìm."

Người phụ trách của Cung Đêm cũng đến, nhắc đến chuyện này khiến hắn vô cùng đau đầu, kêu một người huấn luyện khác đến hỗ trợ.

Các huấn luyện vừa nghe thấy vậy đều sợ đến tái cả mặt, nhìn khuôn mặt của Long Trạch khiến bọn họ sợ hãi như gặp phải quỷ, trên lưng đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ dám đứng xa xa nói: "Từ từ khép chân lại, sẽ hơi đau nhưng cũng không gây ra thương tích gì nghiêm trọng, mát xa nhiều sẽ nhanh khỏi, qua hai ngày sẽ đi lại bình thường."

Tiết Đồng giống như con thú nhỏ bị thương, quỳ rạp trên mặt đất, váy của cô sớm bị chúng vén đến nửa người, Long Trạch cũng không muốn người khác chạm vào cô, một mặt nhẹ nhàng khép chân cô lại, mặt khác lên tiếng an ủi: "Chịu khó một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa."

Mặc dù cơn đau vẫn đang tra tấn Tiết Đồng nhưng lúc này Long Trạch ở bên Tiết Đồng cũng không la hét ầm ĩ nữa. Long Trạch ở bên cạnh nhẹ nhàng mát xa đùi Tiết Đồng, hắn cũng không biết mát xa thế nào để giúp cô xua tan cơn đau chỉ thấy Tiết Đồng vẫn kêu rên vì đau.

Long Trạch quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng từng chút vuốt ve mát xa chân Tiết Đồng, rồi từ từ khép chăn cô lại, ở bên cạnh cô dỗ dành: "Rất nhanh sẽ không đau nữa, nhịn một chút, nếu không ngày mai sẽ còn đau."

Long Trạch quỳ dưới đất mát xa cho Tiết Đồng hơn 40 phút, sau đó hắn ôm Tiết Đồng, vén những sợi tóc dính bết trên khuôn mặt cô rồi cúi đầu hôn khóe mắt Tiết Đồng: "Không có việc gì, đều qua cả rồi, có tôi ở đây không có ai dám coi thường em."

Hắn đem Tiết Đồng ôm vào trong ngực, ánh mắt lạnh lẽo quét khắp căn phòng, âm thanh cứng rắn vang lên: "Chuyện này, tôi sẽ không dễ gì bỏ qua."

Long Trạch ôm Tiết Đồng lên xe rồi trở về khách sạn, dọc đường đi Tiết Đồng vẫn rên rỉ vì đau nhức, cô kiệt quệ đến mức nói không ra tiếng chỉ phát ra âm thành khàn đặc, khiến người khác vô cùng đau lòng.

Trở lại phòng, Long Trạch đặt cô trên giường nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiết Đồng, sau đó vào phòng tắm xả nước ấm trong bồn, gọi điện thoại bảo người mang rượu thuốc lên phòng.

Long Trạch ngồi bên cạnh Tiết Đồng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng an ủi cô: "Tôi sẽ không để em chịu đau đớn, qua hai ngày sẽ không sao nữa, tôi sẽ lại đưa em đi chơi. Chúng ta sẽ đi đường Nam Phúc ăn vật, nơi đó có gà nướng rất ngon ..."

Long Trạch ở bên cạnh Tiết Đồng nói năng lộn xộn sau đó ôm cô vào phòng tắm, đưa tay kiểm tra độ ấm của nước rồi nhỏ vài giọt tinh dầu vào trong, cởi quần áo trên người Tiết Đồng rồi đặt cô vào trong bồn, thay cô tắm rửa rồi nhẹ nhàng mát xa hai chân của Tiết Đồng, bên tai khẽ nói: "Nước ấm sẽ giúp em giảm đau."

Tiết Đồng rơi vào trạng thái kiệt quệ, để mặc cho Long Trạch thay mình tắm rửa, mát xa.

Đến khi nước trong bồn gần nguội đi, Long Trạch mới dùng khăn tắm thay Tiết Đồng lau khô người, mặc quần lót và váy ngủ vào cho cô. Long Trạch ôm cô trở về phòng của hắn, thay cô lau tóc rồi đặt cô nằm sấp xuống giường, bôi thuốc trên lưng cho Tiết Đồng, vết kim châm vào da thịt có màu hồng, một vài nơi còn rỉ máu.

Long Trạch im lặng đến đáng sợ, trên mặt đầy vẻ u ám, thuốc mỡ chạm vào vết thương Tiết Đồng phát ra tiếng hừ nhẹ, Long Trạch lại dịu giọng an ủi cô.

Cầm lấy rượu thuốc bôi trên đùi của Tiết Đồng, Long Trạch có vẻ dùng hơi nhiều sức, Tiết Đồng khóc rên: "Nhẹ chút, đau, đau quá, tôi không cần bôi thuốc."

Tiết Đồng vừa khóc vừa giãy dụa, muốn trốn tránh bàn tay của Long Trạch, thậm chí cô còn lấy chân đạp vào người hắn, Long Trạch mặc kệ cho cô vùng vẫy thế nào, hắn cũng không buông ra, vẫn như cũ ngoan cố quyết tâm thay cô mát xa.

Bị hắn ép buộc phải bôi thuốc, Tiết Đồng nằm gọn trên giường vì kiệt sức, Long Trạch thay cô lau mặt, đắp chăn cho cô.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)