← Ch.05 | Ch.07 → |
Bạch Linh cô nương đứng bên cạnh, sau khi gả vào nhà họ Lục, nàng trông tiều tụy hơn trước nhiều. Hẳn là những lần bị mẹ chồng phạt đứng và phải phục vụ thuốc thang mỗi ngày, những việc mà ta từng chịu, giờ cũng đã chuyển sang nàng.
Nhìn những thùng y phục và trang sức, trong mắt nàng thoáng hiện lên sự ghen tị, nhưng sợ Lục Tướng không vui, nên nàng cúi đầu xuống.
"Nhị công tử nhà ta biết cô nương hiền lành, nên đã gửi đến bốn nha hoàn và nhũ mẫu để chăm sóc cô nương."
Nghiêm thẩm nói năng mềm mỏng nhưng đầy ẩn ý:
"Người hầu trong phủ ta không như nhà khác, đôi khi lời nói có phần không giữ ý. Nếu có ai nảy sinh suy nghĩ xấu, đừng trách họ nói những lời không hay."
Nha hoàn đã sắp xếp xong lễ vật, chỉ còn lại một chiếc hộp cuối cùng, Tạ Vô Dạng dặn ta phải tự tay mở ra.
Chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo, còn đẹp hơn cả những hộp đựng trân châu bảo ngọc.
Khi mở ra, không phải là đồ trang sức, mà là bộ văn phòng tứ bảo: giấy Tuyên Châu, mực Huy Châu, bút Hồ Châu, nghiên Đoan Châu.
Ta bỗng nhớ đến lời Tạ Vô Dạng từng nói về lần gặp ta trên núi Hạc, tim ta chợt rung động.
... Chẳng lẽ hôm đó những gì ta làm trên núi Hạc, hắn đều đã thấy?
Ngày ta xuất giá, Tiểu Nha vừa tiếc nuối, vừa vui mừng:
"Tẩu tẩu, tuy rằng ta chưa gặp qua Tạ ca ca, nhưng ta nghĩ huynh ấy là người tốt."
"Tiểu Nha ngốc, chỉ vài chén chè ngọt là đã bị mua chuộc rồi sao?"
Mấy ngày nay, nha hoàn hầm tổ yến a giao, Tiểu Nha cũng theo đó mà ăn suốt nửa tháng, gương mặt đã có thêm chút thịt.
Tiểu Nha hất tay ta khi ta véo má nàng, nghiêm túc nhìn ta nói:
"A Chúc tỷ, ta không muốn gọi tỷ là tẩu tẩu nữa, dù rằng ta thật sự rất muốn tỷ làm tẩu tẩu của ta cả đời."
"Nhưng ta biết, tỷ gả cho ca ca của ta, chưa từng có một ngày hạnh phúc. Mẫu thân ta và ca ca ta đều chẳng phải người tốt."
"Mọi người đều khen ngợi tỷ tỷ là hiền thê, nhưng ta thấy tỷ sống chẳng vui vẻ gì."
"Ta đã từng thấy tỷ dùng nước để viết chữ và thơ trên tảng đá dưới chân núi Hạc, đã từng thấy tỷ đứng ngoài lớp học lắng nghe rất lâu, cũng đã thấy tỷ lén lấy sách vở của ca ca ra xem."
"Lúc đó, ta đã nghĩ rằng, A Chúc tỷ tỷ thật sự vẫn luôn bị cái danh phận tẩu tẩu đó giấu kín."
"Tuy rằng mọi người đều nói Tạ ca ca không tốt, tuy rằng ta chưa quen Tạ ca ca, nhưng ngày đó khi ta nhìn thấy những thứ trong chiếc hộp đỏ, ta liền nghĩ rằng Tạ ca ca chắc cũng đã nhìn thấy một A Chúc tỷ tỷ thật sự."
Ta sững sờ nghe những lời của Tiểu Nha, mắt bỗng cay cay, vừa cười vừa mắng:
"Muội lại nghe lỏm đạo lý ở đâu vậy?"
Tiểu Nha lắc đầu, cười đắc ý:
"A Chúc tỷ tỷ của ta thông minh, đã lừa được tất cả mọi người rồi."
Nhưng thì sao chứ? Họ lấy ta vì cái danh "hiền thê", đưa ta vào cửa.
Về sau, ta cũng chỉ mang chiếc mặt nạ hiền thê đó mà sống tạm qua ngày thôi.
Nhà họ Thẩm ở huyện Lâm luôn có tiếng về những người vợ hiền thục, không ít người được dựng cổng vinh danh, ghi tên vào huyện chí, được người người tán thưởng.
Nhưng trước khi xuất giá, ta vốn chẳng phải người đoan trang gì.
Những quy tắc, lễ giáo của nhà họ Thẩm nghe thật vô lý, hồi nhỏ ta còn tưởng rằng các cô cô, các thẩm nương của ta không thông minh bằng ta nên mới bị lừa.
Tại sao sau khi xuất giá, ta lại trở thành kẻ nhu nhược, nhẫn nhịn mọi đau khổ mà vẫn phải giả vờ tươi cười?
Sau này, mẫu thân nói với ta.
Miệng lưỡi thế gian là con d. a. o giec người không thấy m. á. u, là thứ tồi tệ nhất trên đời.
Danh tiếng mà các thế hệ nữ nhân nhà họ Thẩm dày công gây dựng, vừa là gông cùm, vừa là chiếc phao cứu sinh.
Trước đây, ta không hiểu, chỉ biết rằng nếu ta phá hỏng danh tiếng, thì những người con gái nhà họ Thẩm sau này sẽ khổ.
Cũng giống như bây giờ, ta và Lục Tướng hòa ly, nếu không có một cái danh tốt, làm sao có ai dang tay cứu giúp ta?
Ta vuốt đầu Tiểu Nha:
"Tiểu Nha thông minh, nhưng nhớ đừng để mình bị lừa trong chính lời dối trá của mình."
Nếu thế gian này khắc nghiệt với phụ nữ, cúi đầu để sống cũng không sao.
Nhưng tuyệt đối không được tìm thấy niềm vui trong những ngày tháng làm kẻ tôi tớ.
Lễ nghi kết thúc.
Ta ngồi thẳng trong phòng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trên đầu gối.
Ánh đèn sáng rực khắp phòng, phủ lên không gian một màu đỏ rực.
Dưới tấm khăn voan che đầu, khi gương mặt Tạ Vô Dạng tiến gần lại, bỗng chốc cả căn phòng như mất đi hết ánh sáng.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |