← Ch.05 | Ch.07 → |
Vũ Dã Thuần Nhất biết mình không khống chế được, từ trước đến nay hắn vẫn ngạo nghễ nghĩ rằng sự tự chủ của mình giống như dòng máu đang không ngừng chảy trong người, thế nhưng giờ đây nó đã bắt đầu có ý đồ thoát ly khỏi trói buộc của thân thể.
Hết thảy từ lúc cô có ý đồ chạy trốn, hắn nổi điên triệu tập tất cả binh lực vây bắt cô, cuối cùng bọn họ lại để lọt mất một tên trọng phạm, một kế hoạch vốn dĩ thuận lợi tự dưng bị hoãn lại, do vậy hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp và tạo ra vô số chuyện phiền toái, sau đó lại vì một lời hứa hẹn của cô, thả Khương Trần Dục, đánh mất một cơ hội để hắn lấy công chuộc tội, và rồi đến lúc hắn vui sướng biết được trong bụng cô có cốt nhục của mình.
Mà tất cả những chuyện này, rốt cục cũng kinh động đến người cha đang ở Nhật Bản xa xôi.
Ông suốt đêm chạy đến đây, thậm chí không hề thông báo trước. Ông nói, tôi thật muốn nhìn thấy người đàn bào nào lại có thể khiến anh thần hồn điên đảo đến vậy!
Cha không phải là người giới sắc[1], ngược lại, ông rất thích nữ sắc, nhưng cho đến tận bây giờ đều là có cân nhắc kỹ lưỡng, cho dù là bị mê đảo tâm hồn, cũng sẽ không tùy ý làm bậy, không để mình lún sâu trong bùn lầy, ông vẫn nhớ đến thân phận của mình, có như vậy mới tạo nên ông của ngày hôm nay.
Nhưng mà, bây giờ, hắn đang làm cái gì? Ở thời điểm hắn không thể tự hiểu được, hắn đã nói cho Sơn Bản, đưa Phồn Cẩm đến xuất hiện ở bữa tiệc, để cho Phồn Cẩm, cô gái Trung Quốc này, cô gái Trung Quốc m cốt nhục của hắn này, đường đường chính chính ngồi bên cạnh hắn, một khắc kia, trong đầu hắn lại ma xui quỷ khiến toát lên bốn chữ 'quang minh chính đại', lặng lẽ cười, hắn không thể không phủ nhận, Trung Quốc đất rộng của nhiều, văn hóa tinh túy, vô luận bọn họ đổi trắng thay đen như thế nào, cũng không thể nào làm mờ hết được. Bốn chữ 'quang minh chính đại', đã bao quát hết được sự điên cuồng của hắn đối với cô.
Cuối cùng, tiệc lại tan rã trong không vui, hắn người đầy mùi rượu trở về, thời điểm khi ôm cô, xúc động mà nói 'theo anh quay về Nhật Bản', hắn rốt cục hiểu được, nếu hai năm trước là chinh phục, như vậy thời khắc đó, là vạn kiếp bất phục[2]!
Nghĩ vậy, Vũ Dã Thuần Nhất có chút phiền não, lấy điếu thuốc lá ngậm vào miệng. Hắn chán chường bước ra ban công, nhìn về phía không trung, thỉnh thoảng có mấy đám mây đen bay qua, bên ngoài cửa sổ, một cành cây vươn lại đây, trên đó có một mầm xanh non, đảo mắt lại là một mùa xuân nữa.
Hắn chợt giật mình, lại là một năm nữa, mà một năm này, giữa bọn họ lại tăng thêm một..... một vướng mắc mà cả đời bọn họ cũng không thể tháo gỡ được.
Vướng mắc này, lại vượt qua cả sự vui sướng khi hắn có được một đứa con.
Chua sót lắc đầu, trong lòng lại một chút nhớ nhung, hắn gảy rớt đầu mẩu thuốc, gọi to một tiếng, "Sơn Bản!"
Một lát sau, Sơn Bản luôn đứng bên ngoài thế nhưng lại không đáp lại, hắn vừa định phát hỏa, cửa đã bị đẩy ra, Sơn Bản sắc mặt không tốt, lo âu nhìn về phía hắn, gọi một tiếng, "Thiếu gia!"
Lòng Vũ Dã Thuần Nhất trầm xuống, sâu không thấy đáy.
Phồn Cẩm ngủ cả nửa ngày, đột nhiên một cơn đau quặn truyền ra từ bụng khiến cô bừng tỉnh, đau đến tay chân cũng run rẩy, mồ hôi lạnh trên lưng toát ra, nháy mắt thấm lạnh cả tấm lưng, thậm chí cô không thể kêu thành tiếng, dùng hết sức quát to, "Má Hà..... Má...... Hà!"
Cửa phòng đòng chặt cả nửa ngày cũng không hề có động tĩnh, thời điểm khi đau đớn tập kích đến, một sự sợ hãi từ bụng dưới truyền vào lòng cô, bác sĩ từng nói qua, thân thể cô yếu ớt, so với phụ nữ bình thường thì rất dễ sảy thai, tuy đứa bé này không phải là mong đợi của cô, tuy rằng nhiều lần cô cũng bị rối rắm thúc đẩy mà nảy sinh ý niệm này trong đầu, nhưng giờ khắc này, đương khi nó chân chính tập kích đến, đầu óc của cô chỉ có sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi nó.
Vì thế, cô lại khàn giọng mà gọi, "Má Hà...... Má Hà......" Cơ hồ là dùng hết sức, ngay tại lúc cô sắp tuyệt vọng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng người mà mình chờ đợi, cô kiệt sức nhẹ giọng hô, "Má Hà......" Rồi từ từ chấp nhận bóng tối vây quanh chính mình......
Lúc tỉnh lại, trong phòng tràn ngập mùi thuốc.
Mở mắt ra, má Hà đã ngồi ở bên cạnh cô, "Má Hà...... đứa bé......"
"Đứa bé không có việc gì...... Tiểu thư, thân thể cô rất hư nhược, bây giờ nên nằm yên đừng nhúc nhích, rơi vào tình huống này không nên nôn nóng, hãy tĩnh dưỡng, cũng không được uống thuốc bậy bạ, tôi không dám nói cho bọn tiểu Ngọc, sợ thiếu tướng đại nhân biết giận chó đánh mèo vô tội."
Phồn Cẩm cảm thấy đúng, suy yếu gật đầu, nhưng sự đau đớn tận tim lúc nãy vẫn không thể tiêu tan, "Thật sự không có việc gì sao? Có đôi khi tôi cảm thấy bụng dưới rất đau!"
"Tiểu thư...... Cô còn không tin bà già này sao, giống như lời tôi nói đó, tiểu thư nên cười nhiều hơn, đứa bé trong bụng cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn, cô không vui, sẽ ảnh hưởng đến thai khí." Nói xong, má Hà bưng thuốc còn bốc hơi nóng lại đây, "Nhân lúc còn nóng uống vào, mồ hôi ra nhiều, má Hà cam đoan ngày mai cô đứng dậy tinh thần liền lại trở nên nhanh nhẹn!"
Phồn Cẩm do dự suy nghĩ một chút, vừa mới cử động thân người nhận lấy bát thuốc từ trong tay má Hà định uống vào, cửa bị một cú đá văng, má Hà cả kinh, nước thuốc bị bắn ra ngoài, uốn lượn xuống theo mép giường, mấy giọt màu đỏ rơi trên ra giường, tựa như máu.
"Vũ Dã Thuần Nhất!" Phồn Cẩm nhìn thấy người đến thế rào rạt, mới vừa gọi tên, người kia đã không nói một lời liền đạp má Hà từ trên giường xuống. Sau lưng hắn, một người mặc đồ như thầy thuốc bước ra, bốc một ít cặn thuốc trên sàn vào tay ngửi ngửi rồi nói, "Bẩm báo thiếu tướng đại nhân, có lẫn hoa hồng!"
Hơi thở trong không khí nháy mắt ngưng đọng lại.
Phồn Cẩm đầu tiên là hoang mang, sau đó nhìn thấy ánh nhìn Vũ Dã Thuần nhất bén nhọn mà đỏ ké, bên cạnh, má Hà quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Nháy mắt, trong đầu cô hiện lên cái gì đó, mày nhíu chặt lại.
"Chết tiệt!" Vũ Dã Thuần Nhất rút súng lục từ bên hông ra, nhằm vào má Hà. Đôi mắt đã là một màu máu.
"Vũ Dã Thuần Nhất!" Phồn Cẩm sợ hãi kêu lên, cử động người, bụng dưới lại truyền đến một cơn đau.
"Thầy thuốc!" Vũ Dã Thuần Nhất vội bước đến đỡ lấy cô, người kia cũng run rảy bước tới, bận rộn làm việc, "Thiếu tướng, cũng may tình huống của phu nhân phát hiện đúng lúc, lượng thuốc không phải quá nhiều, tôi sẽ kê mấy thang thuốc, điều dưỡng một thời gian sẽ trở nên tốt hơn!"
"Sơn Bản, cậu cùng ông ta đi bốc thuốc đi!"
Sơn Bản cung kính hành lễ, mang thầy thuốc đi ra ngoài. Phồn Cẩm nửa nằm nửa ngồi trong lòng Vũ Dã Thuần Nhất, hơi thở mong manh, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào má Hà ở trên sàn nhà.
Vì cái gì......
"Nói. Bà bị ai sai sử?!" Vũ Dã Thuần Nhất cảm giác được thanh âm các đốt xương bàn tay mình, một khắc khi hắn nghe thấy thông báo của Sơn Bản, trận tuyến trong đầu óc hắn hoàn toàn rối loạn, nhưng thời điểm ngồi trong xe, hắn nghĩ lại, không thể nào là cha mình được, khi hắn vừa đến nơi, nhận được phong thư mật báo của người kia, bên trong chứng thật người đàn bà này đã kê đơn trong thuốc bổ của Phồn Cẩm đã được một đoạn thời gian. Như vậy, là ai làm?
Đối mặt với ánh mắt âm ngoan của Vũ Dã, má Hà trên sàn nhà chỉ cười, cười đến thống khổ, phảng phất như đùa cợt bình thường, quật cường nhìn hai người, nhưng không có mở miệng, khi Phồn Cẩm bắt gặp ánh mắt bà, trong lòng quặn đau, vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là khuôn mặt tươi cười đến nhẹ nhàng kia, vì sao, một giây trước vẫn là người quan tâm đến mình, giây sau đó, lại dùng ánh mắt tràn đầy hận thù như vậy nhìn mình.
"Bà không nói, tôi bắn chết bà bây giờ!" Vũ Dã Thuần Nhất thật sự phát hỏa, từ từ đứng dậy, lên đạn cho khẩu sung trong tay.
"Ha ha ha ha, tao đã sớm biết được sẽ có ngày như vậy, muốn giết thì giết đi, muốn làm gì cũng được, chó Nhật Bản!" Cười cợt trên mặt má Hà tan dần, phun một bãi nước bọt. Giận dữ đối mặt với Vũ Dã Thuần Nhất.
Vũ Dã Thuần Nhất cả người cũng run lên, nghiến răng nghiến lơi chỉa sung vào trán bà, "Muốn chết, tôi sẽ cho bà sống không bằng chết!" Nói xong, dùng thân súng đập một cú lên đầu má Hà, bà thét lên một tiếng, ngã trên mặt đất, máu chảy ồ ạt.
Hô hấp của Phồn Cẩm cứng lại, không dám mở mắt.
Vũ Dã Thuần Nhất giận tím người, đôi mắt đỏ quạch, bàn chân không ngừng dùng sức nghiến, má Hà đầu tiên la to, sau đó, quật cường chịu đựng, trong không khí yên tĩnh chỉ còn duy độc tiếng nức nở, thê lương đến cực điểm.
Phồn Cẩm không thể nhịn được nữa. Kêu lên một tiếng vang trời, "Là tôi!"
Cái gì? Vũ Dã Thuần Nhất nghĩ đến là mình nghe nhầm, dừng hành động trên chân lại, quay đầu nhìn Phồn Cẩm, trong mắt dâng lên mê hoặc.
Hắn chậm rãi nheo mắt lại, "Em nói cái gì?"
Vẻ mặt Phồn Cẩm kiên quyết, nhìn thấy máu me ghê người trên sàn, cô nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở ta, "Là tôi...... Người bảo bà ấy làm vậy chính là tôi!"
"Triệu Phồn Cẩm, em có biết em đang nói cái gì sao?" Vũ Dã Thuần Nhất đầu tiên là sửng sốt, sau đó đập khẩu súng về phía khung kính bên cạnh, loảng xoảng mấy tiếng, trên mặt đất đã đầy mảnh vụn.
"Là tôi...... là tôi......" Phồn Cẩm không ngừng lặp lại, không ngừng lặp lại. Nhìn thấy ánh mắt Vũ Dã Thuần Nhất càng thêm đỏ tươi, "Tôi chịu không nổi, tôi chịu không nổi, không ai mong đợi đứa bé này cả, không ai hy vọng nó được sinh ra đời cả!"
"Ai nói vậy, tôi hy vọng, có tôi hy vọng!" Vũ Dã Thuần Nhất rống lên giận dữ, sự tình chuyển biến đột ngột làm cho hắn trở tay không kịp, cả người cũng trở nên chật vật. Nhìn cô gái hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trước mắt.
"Triệu Phồn Cẩm, tôi cho... em một cơ hội nữa, rốt cục có phải là em hay không?!"
"Phải!" Cô chém đinh chặt sắt đáp, tiêu diệt một tia hy vọng cuối cùng của Vũ Dã Thuần Nhất.
"Anh chờ đợi thì lại như thế nào, nếu nó được sinh ra, cũng chỉ biết đến hai chữ mà thôi!" Phồn Cẩm hạ quyết tâm. Không nhìn bàn tay đang nắm chặt của hắn, không nhìn đến một mảnh đỏ sậm trước mặt, nhẫn tâm đề cao giọng nói, gằn từng tiếng, "Nghiệt – chủng!!!"
*****
"Được, nói hay lắm!" Khi cơn tức giận không thể át được, ngược lại nó sẽ không hề phát ra lệ khí, Vũ Dã Thuần Nhất nhẹ cười, nhìn người phụ nữ tuyệt tình trước mắt, "Nhìn không ra, em giỏi lắm!" Mặc kệ cô nói thật hay không, chỉ bằng việc cô hờ hững phun ra hai chữ này, cũng đã đủ rồi.
Nghiệt chủng, nghiệt chủng, được, được, được lắm!!!!!!!!
Ngay khi hai người trừng mắt nhìn nhau, Vũ Dã châm biếm siết chặt nắm đấm, nhưng phía bên kia không có ai nhận ra.
"Không cần mày giả mù sa mưa! Bọn mày đều là la sát ăn tươi nuốt sống người ta, bọn ma quỷ!" Sau lưng, là tiếng quát to khàn giọng, má Hà chống người dậy, đỡ lấy cái trán bị thương, ánh mắt đầy hận ý như dao nhọn nhìn hai người trước mắt, "Con tao có gì sai, nó đã làm gì sai, bởi vì bọn mày mà nó phải bỏ mạng, nó làm gì sai chứ? Mày tên súc sinh này, một phát súng liền giết nó, giết nó!" Khi bà ta gào lên, ngũ quan trở nên vặn vẹo, chứa đầy phẫn hận, điều này khiến trái tim Phồn Cẩm như bị đục khoét từng chút một.
"Còn mày con đàn bà này sẽ không chết tử tế được, bọn mày xứng đáng đoạn tử tuyệt tôn!" Một câu nói ác độc từ cái miệng kia truyền ra, Phồn Cẩm cũng không hề nghe thấy được, trong đầu cô không ngừng hiện lên một màn máu tươi đỏ rực trời đó.
Cả cậu thanh niên vô tội ngã vào vũng máu kia nữa.
Đúng vậy, cô đáng chết, chỉ vì cô, người đáng ra một giây trước vẫn còn sống nháy mắt đã chết dưới họng súng, chỉ vì sự tùy hứng của cô, chỉ vì cô đã bỏ trốn.....
"Má Hà......"
"Đừng gọi tao, mày làm cho tao phải ghê tởm, loại đàn bà tham hư vinh như mày, nhất định sẽ không có kết cục gì tốt, mày nhất định sẽ nhận lấy báo ứng!"
Phồn Cẩm đứng dại ra ở đó, vẻ mặt đau đớn, bên cạnh, Vũ Dã Thuần Nhất bởi vì phẫn nộ mà tấm lưng banh cứng, trong mắt, màu đỏ tươi một lần nữa lại dâng lên, hắn giơ súng lên định bóp cò, lúc này Phồn Cẩm mới như người vừa tỉnh dậy từ cơn mộng, lao đến, ôm lấy cánh tay Vũ Dã Thuần Nhất, "Đừng mà...... Vũ Dã Thuần Nhất...... Không được!"
Vũ Dã Thuần Nhất giống như mất đi sự khống chế, phẫn nộ như lửa cháy lan tràn trên đồng cỏ, vặn bung tay Phồn Cẩm, đem cô chắn ở sau lưng, không do dự giơ súng lên. Hắn luôn luôn lãnh huyết, để người ta chửi rủa như vậy đã là giới hạn, huống chi, những gì bà ta làm đã không phải chỉ là bấy nhiêu, con của bà ta làm sao có thể đánh đồng với con của hắn, cốt nhục của hắn, trong nó đang chảy dòng máu cao quý nhất đế quốc Nhật Bản.
Giết chết bà ta cũng không thể giải được mối hận trong lòng này!
Giây giút này, trong mắt Vũ Dã Thuần Nhất đỏ bừng tràn đầy thị huyết, bản chất khát máu đã bị châm ngòi đến mức tận cùng, ai nói gì cũng không thể nghe thấy, không thể nghe thấy...... mãi cho đến khi......
"Van anh...... van anh...... Vũ Dã Thuần Nhất...... Van...... anh!!!!!" Tiếng van tê tái mang theo khóc nức nở vang lên sau lưng, hắn cảm giác được bàn tay Phồn Cẩm đang ôm eo hắn run rẩy, thậm chí, thân người cô dựa vào cũng phát run, tựa như thanh âm lúc này của cô, bất đắc dĩ, có cả bi thương nữa.
"Van anh....... Van anh!!!!!!"
Hai năm, mặc dù là ở thởi điểm gian nan nhất, thời điểm thống khổ nhất, cô cũng không hề 'van xin' dù chỉ là một lần, mà lúc này, cô lại vì một người thiếu chút nữa hại chết mình, đi cầu xin hắn?
Hắn hơi kinh ngạc, lại càng thêm khó hiểu.
"Em có biết là bà ta căn bản sẽ không lĩnh tình em!" Quan trọng nhất là, người mà cô cầu tình giúp lại còn hận cô thấu xương.
"Van anh...... Thả bà ấy...... thả bà ấy đi!" Phồn Cẩm không trả lời, chỉ không ngừng lặp lại. Cánh tay ôm lấy hắn ngày càng chặt, thân mình không ngừng run rẩy.
Trong lòng hắn dâng lên chút rung động, Vũ Dã Thuần Nhất chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng vẫn chưa chịu buông khẩu súng trong tay ra, trước mặt, má Hà bỗng nhiên đứng dậy, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, quát to một tiếng "Chó Nhật Bản", sau đó lao vào, Vũ Dã Thuần Nhất vì bảo vệ Phồn Cẩm, lại bị đối Phương chiếm tiên cơ, cướp lấy khẩu súng trong tay, ở thời khắc nguy hiểm nhất, hắn dùng tay bóp mạnh khuỷu tay đối phương, đoạt lại súng từ tay má Hà. Không kịp phòng bị, bị bà ta phun một ngụm nước bọt, trên đó còn dính cả máu.
Thời điểm hai người đang giằng co, Phồn Cẩm bị đẩy ra, chưa kịp đứng vững, đã nghe thấy một tiếng kêu thê lương vang lên từ đằng sau lưng.
"Chó Nhật Bản, Triệu Phồn Cẩm!"
"Bọn mày sẽ không được chết già!!!!!!" Khi cô ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt bà ta, âm ngoan, lạnh lùng, một câu kia theo miệng bà ta ra, chói tai mà thê lương, như là bóng đè, lập tức quấn quanh người cô.
Chỉ một cái liếc mắt, suốt đời Phồn Cẩm cũng sẽ không quên, gương mặt tràn đầy hận thù như một con dao nhọn đâm vào tim cô, nháy mắt, vị trí trái tim trên ngực thủng thật sâu, cứa xẻ da thịt thật đau đớn.
Cô đứng sững tại chỗ, thậm chí không kịp kêu một tiếng, đã nhìn thấy má Hà thả mình nhảy xuống, nháy mắt biến mất trước mặt cô. Sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, một trận tiếng thét chói tai......
Vũ Dã Thuần Nhất phản ứng nhanh hơn, lau nước miếng trên mặt, tiến ra, nhìn xuống phía dưới, hắn nhíu mày, thân mình cứng ngắc. Một lát sau, truyền đến tiếng hét của Phồn Cẩm từ phía sau lưng, cô lảo đảo vội chạy đến, lại bị Vũ Dã tóm vào lòng, cô giãy dụa, Vũ Dã Thuần Nhất dùng sức cánh tay bao chặt thân thể cô, ấn đầu Phồn Cẩm vào hõm vai mình, khàn khàn mở miệng, "Đừng... nhìn!!!!!"
Người trong lòng hắn bất động, tựa như thể xác đã mất đi linh hồn, ngay cả hơi thở cũng không thể nghe thấy được.
Vũ Dã Thuần Nhất nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên lưng cô lại càng nắm chặt......
← Ch. 05 | Ch. 07 → |