← Ch.15 | Ch.17 → |
Buổi tối, Ông Bà Uyên đang mời các khách quí chào hỏi, bao gồm có cả các nhân vật có tiếng trên thế giới cũng được mời đến để chúc phúc hoặc mừng ngày con gái ông bà Uyên về nước chăng, điều này sẽ được khẳng định sau khi họ tuyên bố.
Uyên Tuyết trong phòng đang loay hoay thay đồ và trang điểm nhẹ không quá tục, cô mặc váy hở lưng, hở trễ vai không quá hở ngực như ẩn như hiện rất huyền bí làm dục vọng người khác muốn lại gần, váy màu tím nhẹ dài đến cổ chân dưới đuôi váy có hoa văn mạn đà la hoa, thắt lưng cô được quấn bằng dây lụa màu trắng đơn giản có đính kim cương màu tím cố định dây lụa bên hông cô, càng tôn thêm dáng người quyến rũ tà mị nhưng không mất nét đáng yêu của cô, cả 2 vẻ đẹp đều dung hợp lại trên người cô không hỏng mà ngược lại rất phù hợp và hài hòa như vậy.
Đôi giày thủy tinh màu tím trong suốt, gót giày thủy tinh có đính kim cương nhỏ li ti mỗi lần cô đi nó phát ra ánh sáng lung linh nhu hòa, mái tóc cô được vấn lên thành búi tóc, cô lấy cây kẹp lông vũ màu trắng gắn xéo lên búi tóc trước trán thả vài cọng tóc uốn nhẹ 2 bên nhìn như lười biếng mà mê người,
Khuôn mặt cô không thoa phấn, chỉ tô son nhẹ mọng, đôi mắt được kẻ xếch thành mắt phượng càng tăng thêm tà mị, sắc bén, đôi con người màu tím than lung linh mờ ảo sáng lên như viên bảo thạch, trên trán vết bớt hoa mạn đà la tím tôn lên khuôn mặt cô thêm kiều mị, yêu diễm toàn thân trên dưới của cô tỏa ra phong tình quyến rũ nhưng không mất đi nét non nớt đáng yêu của cô.
Người hầu gõ cửa gọi
"Cốc ...cốc"
Cô không xoay người mở cửa chỉ nói
"Vào đi"
Người hầu vào nhìn vẻ đẹp đó của cô mắt người hầu tỏa sáng thầm than đẹp quá, đẹp không giống người thường chút nào, nhìn tiểu thư thật giống thiên tiên trên trời được phái xuống vậy, miệng người hầu suýt chảy nước miếng, người hầu thấy thế hồi hồn cúi đầu cung kính
"tiểu thư, phu nhân thông báo nói đã đến giờ rồi ạ"
"ừm.. biết rồi lui xuống trước đi"
"Vâng"
Cô nhìn trong gương hài lòng ngẫm nghĩ có lẽ hôm nay là ngày mà các nam nữ chủ đều tụ họp lại cũng là lúc bắt đầu từ đây rồi nhỉ, cô cười khẽ cô sẽ không ngu ngốc mà để cô nữ chủ đó lừa đâu, cũng nên tránh xa mấy người đó là cách tốt nhất nhỉ, tốt hơn là nữ chủ đừng chọc giận cô là được, bỗng mắt cô lóe lên sát ý rồi nhanh chóng tắt đi như chưa từng xuất hiện vậy.
Cô ra khỏi phòng đi đến cạnh lan can lầu nhìn xuống mọi người đều tụ họp đông đủ duy chỉ có các nam nữ chủ chưa đến thôi.
Cô tiếp tục theo dõi bên dưới quan sát 1 lúc.
"Chị, chi không xuống sao "
"À.. lát chị xuống em muốn ở đây với chị hay là xuống trước "
Cô xoay đầu nhìn Uyên Hàn nhà cô ăn mặc bảnh trai, tuấn tú, nhìn nghiêm túc như ông cụ non nhưng không che dấu được nét non nớt đáng yêu đúng tuổi của cậu, Cô nhìn mà không nhịn được trêu ghẹo
"Ai nha.. em không ngờ đẹp trai vậy chắc không phải em đi cua gái về tay làm con dâu sao.. chậc chậc.. nếu vậy, mẹ em sẽ mừng phát khóc nhỉ.."
Uyên Hàn nghe vậy, khuôn mặt cậu đỏ bừng, trừng mắt chị phản bác
"không phải, em như vậy để không mất mặt nhà mình thôi, chị đừng nói bậy bạ có được không hả, nhìn chị đi chắc cũng lấy trai làm con rể cho mẹ đấy chứ "
"Ai nha em đoán đúng rồi hắc hắc..."
Cô không giận, cười hùa theo cậu, trong lòng thì khinh bỉ nhóc con chờ đi rồi sẽ biết tay chị hắc hắc, cậu nhìn cô cười theo không hiểu sao có cảm giác bị tính kế vậy, cậu nghĩ vậy mà rùng mình, chắc không phải đâu nhỉ.
"Thôi em đi trước nha, bye chị"
Cậu nên chuồn thôi nếu cứ tiếp tục nữa chắc bị tức chết mất.
"Aizz.... Thằng nhóc này "
Cô lắc đầu ngao ngáo xong cô lại nhìn xuống mọi người cười vui khách sáo chúc mừng, cô nhìn xung quanh tìm kiếm nam nữ chủ xem họ đến chưa, mới biết họ vẫn chưa đến.
Cô vừa dứt suy nghĩ thì nam nữ chủ bắt đầu vào làm cho mọi người dừng lại nhìn ra cửa người vào, bao gồm 1 nam 1 nữ, nam thì anh tuấn, quần áo phẳng phiu như đồ công sở mặc màu trắng đen đan xen cùng khí chất lạnh lùng, đôi mắt phượng không cảm xúc, tròng mắt màu đen hắc diệu sâu không thấy đáy, đôi môi hơi đỏ không cười mím lại, mái tóc màu nâu đồng xuề xoài hơi không gọn gàng nhưng không mất đi nét đẹp của người đó, dáng người cao ngất như cây tùng, bước chân vững vàng đi vào đại sảnh.
Người bên cạnh là 1 cô gái ăn mặc khá cầu kì, váy màu trắng hở vai, dưới đuôi váy là hoa mẫu đơn trắng, khuôn mặt non nớt được trang điểm lên càng tăng thêm kiều mị, quyến rũ, mái tóc dài ngang thắt lưng màu nâu hạt dẻ đôi mắt giả vờ ngây thơ, e thẹn, tay cô nắm lấy khụy tay nam nhân anh tuấn bên cạnh, khẽ cười duyên.
Người nam nhân này dường như không thèm quan tâm nữ nhân bên cạnh, mặc cho cô nắm lấy, chỉ thản nhiên đi vào đại sảnh, làm cho mọi người ngạc nhiên
"Ồ"
vài người bàn tán về 2 người này, 1 vài người nam nhân trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào nữ nhân bên cạnh vừa bước vào đại sảnh thầm nghĩ
"thật xinh đẹp, nếu đặt cô ta dưới thân hẳn là mê người đi".
← Ch. 15 | Ch. 17 → |