Vay nóng Tinvay

Truyện:Tổng Tài Nghiện Hôn Vợ Nhỏ Xinh - Chương 17

Tổng Tài Nghiện Hôn Vợ Nhỏ Xinh
Hiện có 47 chương (chưa hoàn)
Chương 17
Kỳ ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-47 )

Siêu sale Shopee


Chuyển Dịch: Tử Doanh

Eidit: Lam Đình

Vi Vi nghĩ vẫn là không nên đem chuyện hôm nay cô đã gặp được Anh Ly nói cho Sở Tiểu Kiều biết, nếu cô ấy hiện tại đang có hạnh phúc của riêng mình thì hà cớ gì phải nói ra để sinh chuyện rắc rối sau này.

Vả lại, tuy là cô không biết Phí Nặc Nam sẽ đối tốt với Tiểu Kiều cho đến khi nào nhưng cô cũng hiểu được mỗi khi nhắc đến 2 từ" Anh Ly" thì vết thương trong tim Tiểu Kiều như lại bị xé rách một lần nữa.

Cô còn là chị cả của nhóm, là bạn tốt của Tiểu Kiều, không phải là kẻ thù cho nên cô không muốn đụng đến vết thương của Tiểu Kiều, làm cho cô ấy phải đau lòng.

"Vi Vi, cậu quả là chị em tốt của tớ!"

Sở Tiểu Kiềunhìn thấy tất cả vật dụng thân thuộc của mình đều được Vi Vi càn quét từ ký túc xá đem đến phòng bệnh thì lập tức trở nên vô cùng cao hứng, hận không thể nhào đến mạnh mẽ hôn mặt Vi Vi mấy cái, nhưng chính là —— hiện tại cô ngay cả cử động cũng khó khăn!

Vi Vi đảo mắt nhìn quanh phòng, thấp giọng hỏi:" Phí Nặc Nam đâu?"

Sở Tiểu Kiều" nga" một tiếng:" Lúc cậu vừa rời đi được một lúc thì đại thúc cũng đi luôn rồi."

Vi Vi mi mắt có chút run lên, đại thúc....

Nhanh như chớp, Vi Vi tiến đến trước mặt Sở Tiểu Kiều:'Tiểu Kiều không nghĩ cậu ra tay nhanh như vậy nha. Thật giống như trong truyền thuyết từng nói Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì liền câu được rùa vàng. Ngay cả Phí Nặc Nam cũng bị câu bắt được. Hôm nào phải truyền ình ít kinh nghiêm nha "

Sở Tiểu Kiều trợn tròn mắt:"Vi Vi, đại thúc kia.... Không phải là cậu quên rồi chứ? Chính là người ở buổi xem mắt mà ngày đó tớ thay cậu chuyển lời từ chối ấy..."

" Đến rồi, đặt vào bên trong đặt vào bên trong.... nói anh đấy, ừ đúng rồi, cẩn thận chút!! Coi chừng vỡ đấy....."

Tiếng nói chuyện ồn ào cắt ngang lời nói của Sở Tiểu Kiều, ngoài cửa, vài người khiêng đồ vật nặng nề gì đó tiến vào trong phòng, chỉ huy bọn họ chính là Vilian, nhìn thấy Sở Tiểu Kiều cùng Vi Vi liền bày ra bộ dáng chuyên nghiệp:" Tổng tài nói Sở tiểu thư thân thể không được tốt cho nên anh ta tạm thời sẽ dọn đến đây ở để tiện bề chăm sóc cô, cho nên tất cả văn kiện cùng bàn làm việc đều được chuyển đến đây."

Vi Vi chọt chọt Sở Tiểu Kiều:" Tiểu Kiều, hình như Phí Nặc Nam thực sự đã thích cậu rồi."

Sở Tiểu Kiều xoa xoa thái dương, hỏi Vi Vi:" Cậu thấy tớ có đẹp không?"

Im lặng, trên trán Vi Vi từng giọt mồ hôi bắt đầu tuôn rơi.

Sở Tiểu Kiều gật gù, lại hỏi tiếp:" Vậy phải chăng tớ có sức hút mê người?"

Đáp lại cô là một mảng im lặng đến rợn người.

Sở Tiểu Kiều buông tay:" Cho nên, cậu cảm thấy lời nói vừa rồi là có thể hay sao?"

" Vậy cậu nói xem, anh ta vì cái gì mà đem một đống đồ đến đây?" Có phải hay không anh ta có bệnh.

Vì nghĩ đến thư ký của anh ta còn đứng đây cho nên Vi Vi đem những lời cuối cùng nuốt lại vào bụng.

Sở Tiểu Kiều sờ sờ cằm, sau đó nói chắc nịch:" Tớ nghĩ chắc chắn anh ta sợ sau khi tớ khỏi bệnh liền chạy trốn không chịu trả tiền thuốc men cho anh ta!"

Vi Vi thất kinh, Vilian ngay cả tứ chi cũng cứng ngắc, lệ rơi đầy mặt.

Tổng tài của bọn họ lần đầu tiên thích một cô gái, không nghĩ đến cô gái này còn khẳng định anh ta là một người nhỏ mọn.

Tiền thuốc men ..... Đường đường là tổng tài một tập đoàn lớn đến vậy mà ngay cả số tiền cỏn con như vậy cũng tính toán?!

Vi Vi thật bị Tiểu Kiều làm cho cứng họng:"Tiểu Kiều ... Cậu đúng là thật kỳ ba"

Kỳ ba[1].......

Sở Tiểu Kiều dùng tay chộp lên mặt Vi Vi: "Cô Lương, cô đừng tưởng tôi không có lăn lộn thiên nhai nên không chơi Miêu Phác nhé"

Cháo trông thực kinh tởm!

Chuyển Dịch: Dạ Huyên

Edit: Lam Đình

Trời vừa chập choạng tối, sau khi Sở Viễn Thanh vừa rời khỏi bệnh viện thì Phí Nặc Nam cũng vừa đẩy cửa bước vào, trên bàn là một ít đồ ăn vặt cùng vài tấm tranh ảnh vui, anh tiện tay đặt một chút hoa quả ban nãy anh mua đem đến, chất đống cùng một chỗ, lúc này, trên giường, Tiểu Kiều cùng Vi Vi đang ngồi xếp bằng, mỗi người ôm trên tay một quyển tiểu thuyết, hào hứng xem.

Sở Tiểu Kiều đang xem đến đoạn cao trào, hốc mắt phiếm hồng suýt nữa bật khóc, Phí Nặc Nam bước đến giựt lại quyển tiểu thuyết, Sở Tiểu Kiều tức giận nhìn lên, trong phút chốc liền nhìn thấy đại thúc đang đứng trước mặt cô, nếu không phải hiện tại cô không thể động đậy được thì cô nhất định sẽ giựt lại cuốn tiểu thuyết đang trong tay của đại thúc kia!

"Đại thúc à

" Sở Tiểu Kiều có chút đau lòng nhìn Phí Nặc Nam lấy đi cuốn tiểu thuyết, mặt cô lúc này so với quả mướp đắng còn muốn khó coi hơn, " Chú nếu đã thích đọc tiểu thuyết như vậy thì xuống thư viện dưới lầu mua đi, nơi đó có rất nhiều sách hay đó, chỉ cần mười đồng là có thể mua được một quyển mới toanh"

Vi Vi đang đắm chìm trong chuyện tình ướt át nên hoàn toàn không nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của Sở Tiểu Kiều.

Sở Tiểu Kiều nghiến răng, cái con nhỏ chết bầm này!

Phí Nặc Nam mặt không đổi sắc nói:" Nhưng tôi muốn xem quyển này."

Mặt Sở Tiểu Kiều bắt đầu méo mó:" Đại thúc, một quyển chỉ có 10 đồng thôi mà!"

Hơn nữa, không phải chú là tổng tài tập đoàn gì gì đó sao? Ngay cả mười đồng cũng keo kiệt?!

Dĩ nhiên, cuối cùng cô cũng không có nói ra những lời đó, bởi vì đại thúc đã muốn buông quyển tiểu thuyết xuống, sau đó quay lưng về phía cô miệt mài làm cái gì đó.

Sở Tiểu Kiều không có tiểu thuyết xem liền chuyển sang tích cực quấy rối Vi Vi.

Vi Vi cuối cùng cũng từ trong tiểu thuyết hoàn hồn lại, giơ tay nâng kính, tròng mắt ánh lên một chút tia bi thương cùng phẫn nộ:" Sở Tiểu Kiều, tớ nói cậu bao nhiêu lần rồi, lúc tớ xem tiểu thuyết thì đừng có phá rối tớ! Cậu có biết hay không, con lợn cái ấy đã bị mất con rồi, ô ô ..... Như vậy thực đáng thương, cậu nói xem, cậu còn dám quấy rầy tớ? Có phải cậu muốn chết rồi không!"

Vi Vi giơ nanh vuốt tiến tới Sở Tiểu Kiều, đột nhiên cảm thấy từ phía sau truyền đến một luồng khí lạnh, Vi Vi dừng lại động tác:" Tiểu Kiều, cậu có mở máy điều hòa à?"

Sở Tiểu Kiều lắc lắc đầu, vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm Vi Vi cười.

Vi Vi trong lòng cảm thấy hồi hộp, uốn éo quay lại ... liền thấy Phí Nặc Nam đại boss chính là đang đứng phía sau cô, ánh mắt hẹp dài hơi hơi nhíu lại, Vi Vi cảm thấy một luồng khí lạnh truyền từ phía chân lên đến đỉnh đầu cô, run run!

" Cái kia ...." Vi Vi vắt óc suy nghĩ, " Ban nãy khi vừa mới đến ... hình như có nhìn thấy một soái ca ... Các người cứ chậm rãi tán gẫu a! ... Tôi đi trước, bye bye ... "

Vi Vi mặc kệ lòng bàn chân đang chảy mồ hôi đầm đìa, chạy như điên rời khỏi phòng bệnh.

Có trời mới biết ánh mắt Phí Nặc Nam u ám như vậy hại nàng cảm giác có bao nhiêu là khủng bố!

Khi vừa nhìn thấy ánh sáng, Vi Vi thở phào nhẹ nhõm sau đó vuốt vuốt lại tóc, thấp giọng lẩm bầm:" Đáng chết! Chẳng phải là tôi chỉ khi dễ Tiểu Kiều một chút thôi, có cần làm dữ như vậy không!"

Bên trong phòng bệnh, Phí Nặc Nam bưng tô cháo thịt bầm, lúc này cô mới nhớ đến thì ra ban nãy anh quay lưng lại chăm chú làm cái gì đó thì nguyên lai là đang nấu cháo!"

" Ăn cháo đi "

Phí Nặc Nam mím môi, lại mím môi lần nữa, cuối cùng có chút không tự nhiên nói ra những lời này.

Sở Tiểu Kiều đương nhiên không biết, Phí Nặc Nam trước giờ chỉ có được người ta chiếu cố chứ chưa từng phải quan tâm đến ai, cho nên những lời này tất nhiên là nói ra có chút gượng gạo!

Sở Tiểu Kiều nhìn thoáng qua mớ hỗn độn giống như bột nhão trong tô, liền bày ra bộ mặt chán gét:" Nhìn buồn nôn, tôi ăn không vô."

Buồn nôn....

Tay bưng cháo của Phí Nặc Nam có hơi căng thẳng.

Sở Tiểu Kiều chớp chớp mắt, cô chỉ là nói sự thật mà thôi, có cần phải dùng bộ mặt như thế không chứ?

Ngoài cửa, Vilian cười đến đau cả quai hàm, tổng tài của bọn họ là lần đầu tiên nấu cháo a.... đôi bàn tay kia trước giờ chỉ có biết gõ bàn phím và cầm súng, ai có thể trông mong anh ta nấu cháo tốt?

Nếu tôi nói tôi thích em thì sao?!

Chuyển Dịch: Tử Doanh

Edit: Lam Đình

Phí Nặc Nam là ai chứ? Có thể chỉ vì một câu không thích mà dễ dàng bỏ qua cho Sở Tiểu Kiều vậy sao?

Vì thế, ngay sau đó, Phí Nặc Nam sải bước chân hướng về phía Tiểu Kiều, trong nháy mắt thân ảnh cao lớn đã đến bên cạnh giường bệnh, Sở Tiểu Kiều không thể không thừa nhận rằng Phí Nặc Nam quả là có một chút khí thế bức người.

Anh đưa chiếc thìa đến trước mặt Tiểu Kiều:" Há miệng ra "

Chiếc mũi nhỏ nhắn của cô chun chun lại, muốn tránh nhưng cả người dường như dính chặt vào chiếc giường, muốn trốn cũng không biết trốn đâu cho thoát.

"Không ăn đâu, cháo này thoạt nhìn xấu xí như vậy chắc hẳn là ăn không ngon chút nào!"

Phí Nặc Nam bỏ ngoài tai lời chê bai của Tiểu Kiều, đưa chiếc thìa kề đến trước miệng cô:" Bây giờ em có ăn hay không?!"

Sở Tiểu Kiều kiên quyết nói: "Không ăn "

Phí Nặc Nam trầm tư một chút, không rõ anh đang nghĩ gì nhưng chỉ ngay sau đó, trên môi đột nhiên xuất hiện nụ cười gian tà. Phí Nặc Nam bưng bát cháo lên húp một ngụm thật to, Sở Tiểu Kiều không hiểu nguyên nhân gì nên có chút ngạc nhiên cùng tò mò, vừa lúc ấy, bất thình lình Phí Nặc Nam ép môi mình lên môi cô, gắt gao mà chiếm hữu, anh cong lưỡi đem cái chất lỏng trắng đục ấy truyền hết vào miệng Tiểu Kiều, chiếc lưỡi ranh ma liên tục đảo đi đảo lại trong miệng cô tìm kiếm một mùi vị đàn hương quen thuộc.

Sở Tiều Kiều bất giác cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

Trời ạ!!.. Đại thúc không chỉ là hôn cô mà còn .... còn ép cô phải nuốt sạch cháo trong miệng anh ta...

Cô cảm thấy buồn nôn, thực muốn nhổ hết ra nhưng chính là Phí Nặc Nam không cho cô thực hiện ý nghĩ ấy, cuối cùng cô nuốt hơn phân nửa cháo trong miệng Phí Nặc Nam.

"Bây giờ tôi hỏi lại, em có muốn ăn cháo này hay không?!"

Phí Nặc Nam lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng cho cô, vừa cười khúc khích hệt như chú mèo con vừa mới ăn vụng thành công.

Sở Tiểu Kiều nghiến răng nói:" Ăn "

Không ăn? Chẳng lẽ lại để anh ta tiếp tục dung biện pháp khi nãy ép cô ăn sao?[ TD:ghê chết đi được! LĐ: * gật gật * ]

Sở Tiểu Kiều tức giận, xem Phí Nặc Nam như miếng thịt trong miệng, mạnh mẽ nhai, quai hàm cũng phình to lên khiến anh cảm thấy một trận buồn cười.

Trên đôi môi đỏ kia của Phí Nặc Nam còn dính một chút cháo, nghĩ đến ban nãy anh đã dùng đầu lưỡi đùa giỡn trong miệng cô, sắc mặt phút chốc trở nên đỏ ửng, hận không thể ập hết mặt vào chén cháo kia.

Sở Tiểu Kiều chợt nhìn thấy Phí Nặc Nam dùng chiếc khăn vừa lau miệng cho cô khi nãy, động tác tao nhã tự lau lau miệng mình.

Ngay lập tức, ngụm cháo khi nãy có mùi vị gì cô cũng chẳng thể nhớ nỗi.

Cô cảm thấy rằng trên đình đầu mình hiện lên bốn chữ to đùng.

XẤU HỔ ĐẾN CHẾT!

[ LĐ: * lắc lắc đầu * ai bảo ngươi lỳ làm chi, chẳng phải lúc đầu Nam ca đã cho ngươi cơ hội cuối cùng rồi cơ mà ai bảo ngươi không nghe * thở dài * ]

Vilian nhìn vào bên trong, không thấy điều gì bất thường mới dám ló đầu ra. Chứ nếu như quấy rầy, làm hỏng chuyện tốt của tổng tài thì công việc này của cậu chắc hẳn không cần làm nữa.

Không cần phải nói thì ai cũng có thể hiểu được rằng làm thư ký cho Phí Nặc Nam là công việc mà người người mơ ước.

"Phí tổng." Vilian chậm chạp kéo đến một bao đồ "Những thứ anh cần tôi đã mang đến đây đầy đủ."

Phí Nặc Nam nhìn một chút "Tốt, cậu cứ về công ty trước đi."

Những vật dụng mà Vilian mang đến toàn bộ đều là những thứ mà Nặc Nam đã đặc biệt căn dặn, Sở Tiều Kiều không ngừng trợn tròn mắt, Phí Nặc Nam ung dung đem toàn bộ những vật ban nảy quăng hết và thay mới toàn bộ.

Tiểu thuyết mới, truyện cười mới ngay cả đồ ăn vặt của cô cũng là mới nốt.

Trán Tiểu Kiều hiên giờ đã tràn đầy hắc tuyền.

Phí Nặc Nam gật gật ra vẻ hài lòng với việc làm vừa rồi của mình, sau đó quay sang vỗ vỗ đầu Sở Tiểu Kiều: "Thích cái nào thì cứ dùng đi nhé!"

Tiểu Kiều trong phút chốc liền nhận ra được, hành động vừa rồi của Phí Nặc Nam hình như là .......... Hành động sủng nịnh nữ nhân mình yêu?

Tại sao lại giống trong tiểu thuyết đến vậy chứ?!

"Đại thúc ..."Sở Tiểu Kiều không yên lòng liền hỏi "Chú không phải là.. đã thích tôi đấy chứ?"

Phí Nặc Nam nhìn cô một cái, sau đó mỉm cười, thản nhiên hỏi:" Nếu tôi nói đúng thì sao?"

[ T. g] P/s: Đại thúc quả là tâm địa xấu xa a~~...

Nếu tớ là cậu thì đã sớm gả cho anh ta!

Chuyển Dịch: Dạ Huyên

Edit: Lam Đình

Vết thương của Sở Tiểu Kiều không xem là quá nặng nhưng miệng vết thương lại liên tục đau nhức như muốn đòi cái mạng nhỏ của cô!

Kim đồng hồ sắp điểm đến 10 giờ, ban nãy bởi vì có thuốc tê, còn có một đống tiểu thuyết hay cùng đồ ăn vặt cho nên cô cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì nhưng cho đến bây giờ thì cô cũng không thể không để ý đến vết thương này nữa rồi, Sở Tiểu Kiều chỉ có thể cuộn tròn trong chăn nước mắt chảy ròng ròng vì đau.

Miệng vết thương đau đến nỗi cô cảm tưởng như có một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào da thịt, thời điểm Tiểu Kiều không thể chịu đựng được nữa mới cúi đầu nức nở thành tiếng, nhưng lúc này Phí Nặc Nam chính là không có để tâm đến tiếng động the thé kia của cô, bởi vì anh đang đặt toàn bộ tâm trí vào đống văn kiện trên bàn, chiếc áo len xám cổ chữ V để lộ ra hai phiến xương quai xanh, tay xoay xoay bút, anh chăm chú xem văn kiện.

Sở Tiểu Kiều toát cả mồ hôi lạnh, gắng gượng dùng tay lau lau nước mắt rồi từ trong chăn ló ra cái đầu be bé.

Phí Nặc Nam đang chuẩn bị chấm bút ký tên thì nghe được bên tai vang lên thanh yếu ớt giống như con tiếng chú chó nhỏ đang nức nở:" Đại thúc....."

Khi Phí Nặc Nam giật mình nhìn sang phía bên liền nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Kiều nằm trên gối, bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt giơ về phía anh, khóe mắt ngân ngấn nước khiến tròng mắt trở nên long lanh lạ thường.

" Em ... Em làm sao vậy?"

Phí Nặc Nam chau mày, có chút khẩn trương, theo bản năng định hô lớn gọi y tá đến.

Sở Tiểu Kiều giữ chặt tay anh, lắc đầu:" Không có gì, chỉ là miệng vết thương có chút đau nhức ...."

Phí Nặc Nam xốc chăn lên, sờ lấy bàn chân nhỏ đang bị băng bó của cô:" Chỗ này?"

Sở Tiểu Kiều gật gật đầu:" Đau quá....."

Tim Phí Nặc Nam giống như vừa bị một chú mèo cắn vào vậy, có chút nhói đau, anh ngồi bên giường bệnh vỗ nhè nhẹ vào chân Tiểu Kiều sau đó bộ dạng ngốc nghếch luôn miệng an ủi:" Không đau ... không đau."

" Chú gạt người!" Sở Tiểu Kiều nhăn mặt" Đau quá!"

Phí Nặc Nam luống cuống tay chân, cho dù là nhiều năm trước đây anh đối diện với cục diện hỗn độn của công ty cũng chưa từng thấy bối rối như vậy.

Nét mặt giờ đây của anh quả thực là không phù hợp với hình tượng người đàn ông đứng tuổi đầy kinh nghiệm trên thương trường chút nào:" A, ở đây còn đau không? Vậy ... vậy phải làm như thế nào bây giờ?"

Có lẽ vì bộ dáng của anh quá buồn cười, cũng có thể vì miệng vết thương quá đau cho nên Sở Tiểu Kiều nhanh chóng quên những hành vi xấu xa trước kia của anh, cô khóc ré lên:" Ô ô..... Đau quá đau quá ...."

Tay chân anh càng lúc càng thêm luống cuống, may mắn anh vẫn chưa đem cả giường bệnh này xốc hết lên.

" Đau như thế nào?"

" Rất rất rất đau đó ......."

" Rất đau sao?"

" Đúng ....... Vừa nhức nhối vừa tê nữa."

"Giống như .... có vật gì đâm vào ........."

..........

[ LĐ: Bà nội này làm nũng chắc luôn =)) ]

Phí Nặc Nam xoa xoa trán, một chút một chút vuốt ve đầu Sở Tiểu Kiều:" Đến tột cùng là loại đau đớn gì?"

Không ai trả lời, lúc Phí Nặc Nam nhìn qua thì thấy Sở Tiểu Kiều đã mệt mỏi lim dim mắt.

Đôi môi hơi cong lên, một mạt ý cười hiện càng đậm trên mặt anh

Vật nhỏ dễ thương như vậy, anh còn có thể cự tuyệt sao?

Đôi mắt Phí Nặc Nam tối lại, hiện lên mấy phần khát khao. [ LĐ: =)) Cái mặt gian gian ]

*****

Vi Vi lúc này đang ngồi xe lửa thì nhận được điện thoại của Tiểu Kiều.

" Xe lửa? Cậu muốn đi đâu chứ?" Sở Tiểu Kiều ngạc nhiên hỏi.

" Đi Lhasa." Vi Vi diện một chiếc váy ngắn màu xanh, vẻ mặt chờ đợi.

Sở Tiểu biết, Lhasa, đó là nơi Vi Vi rất muốn đi, Vi Vi từng nói, Lhasa là một nơi rất đẹp, còn nói cô ấy nhất định phải đi.

" Vi Vi, lên đường bình an." Sở Tiểu Kiều mỉm cười nói.

" Ừm." Vi Vi không đợi Tiểu Kiều cúp máy trước liền nhanh nhảu nói, " Tiểu Kiều, Phí Nặc Nam là một nam nhân tốt, nếu tớ là cậu tớ đã sớm gả cho anh ta!"

Lại bị hôn

Chuyển Dịch: Lam Đình

Tay của cô hiện giờ không thể linh hoạt như trước cho nên Phí Nặc Nam đề phòng cô cử động mạnh vô tình động đến miệng vết thương cho nên anh xung phong làm hết tất cả việc giúp cô ... không ngoại trừ việc giúp cô nghe điên thoại ..... [ LĐ: Ý là Nam ca cầm điện thoại áp vào tai cho Tiểu Kiều nghe ấy ^^ Không phải là nghe giúp đâu nha m. n) ]

Vi Vi vừa nói dứt lời liền theo quán tính nhanh chóng cúp điện thoại.

Sở Tiểu Kiều hiện tại chỉ hận không thể lật tung thành phố tìm cho ra chiếc xe lửa ấy sau đó một tay bóp chết cô gái chết bầm kia!!

Không ngoài ý muốn, những lời kia, Phí Nặc Nam cũng đã nghe được.

Trên mặt anh hiện lên nụ cười sáng lạng, Phí Nặc Nam quay sang nhìn vật nhỏ đang cuộn mình trong chiếc chăn kia.

" Thế nào rồi?"

Anh ung dung ngắm vật nhô lên phía trên giường bệnh.

Bên trong chăn, Sở Tiểu Kiều phát ra âm thanh rầu rĩ, trong đầu bất giác lại hiện lại gương mặt cười cười của Phí Nặc Nam, khuôn mặt nhỏ chợt xuất hiện nhiều nếp nhăn, khóe môi giơ lên tạo thành vòng cung lớn.

" Cái gì mà như thế nào chứ?"

" Gả cho tôi." Phí Nặc Nam nghiêm túc nói.

Sở Tiểu Kiều suýt nữa bị hù chết, đại thúc vừa nói gì nhỉ? Hình như là gả cho anh ta? Muốn nàng gả cho anh ta!!

Sở Tiểu Kiều nơm nớp lo sợ hơi hé cái đầu ra:" Đai thúc ..... Thời buổi này đã không còn thịnh hành việc kể chuyện cười nữa rồi."

Phí Nặc Nam nâng cằm cô, thần sắc nghiêm nghị, con ngươi tối đen gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tiểu Kiều, gằn từng tiếng nói:" Tôi nói nghiêm túc."

Sở Tiểu Kiều, một vật nhỏ thú vị, cũng chính là người đầu tiên làm cho anh nhớ mãi không quên được.

Sau này sớm muộn gì anh cũng sẽ phải kết hôn, Sở Tiểu Kiều chính là mẫu người của anh cho nên bằng mọi cách anh phải cưới được cô!

Đuôi lông mày anh có chút nhướn lên:" Em không muốn à?"

Sở Tiểu Kiều mạnh mẽ gật gật đầu:" Không muốn."

Không muốn....

Hai chữ ấy thốt ra từ miệng cô thực nhẹ nhàng, lưu loát.

Phí Nặc Nam nhắm chặt mặt, sau đó dùng vẻ mặt khó xử nói:" Nhưng mà ... Tôi đã thích em rồi, làm sao bây giờ?"

Người đàn ông thành thục, vẻ mặt khó xử, sau đó dùng giọng nói bá đạo nói với cô: tôi đã thích em, làm sao bây giờ?

Trong phút chốc, đại não Sở Tiểu Kiều trở nên trống rỗng.

Thời điểm cô có phản ứng, như là để chứng minh chính mình không hề nói đùa, Phí Nặc Nam liếc nhìn đôi môi đỏ của cô, sau đó cúi thấp đầu, mang theo một chút bá đạo không thể chống lại, đôi môi nam nhân ấm áp, mềm mại nhẹ nhàng chạm vào hai cánh môi của Sở Tiểu Kiều.

Lúc này đây, những bất đồng ngày trước đều bị đem vào dĩ vãng và thay thế bằng một chút vội vàng, một chút thăm dò, không ngừng xâm nhập.....

Chiếc lưỡi nóng bỏng của anh không ngừng thăm dò hơi thở mang mùi đàn hương, bởi vì anh hơi dùng sức cho nên cô cảm thấy cánh môi mình có chút cảm giác gọi là tê dại, bàn tay to của anh dịu dàng đặt sau ót cô.

Mỗi lúc anh lại càng ép cô vào sát vách tường, chiếc lưỡi mạnh mẽ quét sạch trong miệng cô, vừa lúc này, Sở Tiểu Kiều từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại, cô giơ tay định đẩy thân hình cao lớn kia ra nhưng lại bị tay kia của anh nắm chặt lại, sau đó nụ hôn càng sâu hơn..........


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-47 )