← Ch.2288 | Ch.2290 → |
Chương 2857
“Cách."
Tiếng động vang lên khiến Quan Triều Viễn biến sắc.
Anh vội vọt tới, nảm chặt lấy tay cầm lay động, lúc này anh phát hiện ra, khi Tô Lam rời đi đã khóa trái cửa phòng ngủ chính rồi Nhớ đến vẻ mặt tuyệt vọng cùng lời nói hận anh lúc nãy của cô, Quan Triều Viễn cảm thấy nơi quan trọng nhất của cơ thể anh đã bị đào rỗng rồi.
Anh lui về sau vài bước, chạy lấy đà, bay.
lên tung cước đá văng cửa phòng.
“Âm” một tiếng, Lâm Mộc đang chuẩn bị bước lên lầu bị dọa cho giật mình.
Bà ấy vừa ngẩng đầu đã nghênh diện với ánh mắt hung ác nham hiểm như muốn đánh người của Quan Triều Viễn. Bà ấy kinh hoảng mở miệng: “Ông chủ, vừa nãy mợ chủ chạy ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa rất to, mợ ấy lại không lấy gì che, ngay cả giầy cũng không mang, tôi cản thế nào cũng không được…"
Chết tiệt!
Không đợi Lâm Mộc nói hết lời, Quan Triều Viễn bước dài lao xuống lầu.
Cổng lớn bên ngoài biệt thự đang mở rộng một cánh, hạt mưa lớn bãng hạt đậu đập vào mặt khiến người cảm thấy đau. Lúc này, dù Quan Triều Viễn có mặc áo khoác, nhưng khi ra cửa chưa mấy bước đã bị ướt hết.
Cộng thêm gió lạnh đánh úp lại khiến người cảm thấy lạnh đến rét run.
Sắc mặt Quan Triều Viễn trở nên xanh mét, anh nhanh chóng chạy ra ngoài sân.
Bên ngoài tối đen, không thể nhìn thấy nửa cái bóng người nào.
“Chết tiệt!"
Cô không mang giày, không mang túi, thậm chí ngay cả những món đồ hay mang bên người cũng không lấy, cô có thể đi đâu?
Quan Triều Viễn xoay người, nhanh chân chạy vào trong ga – ra: bây giờ thân thể cô đang suy yếu, chắc chẵn đi không xaI Một chiếc Rolls-Royce phóng từ trong ga-ra ra, Quan Triều Viễn đánh mở đèn xe hết công suất, tìm dọc từ đường chính ra ngoài.
Cơn mưa này hạ xuống thành phố Ninh Giang suốt một đêm, tầm nhìn rất kém, trên đường ngay cả bóng dáng ô tô cũng rất ít thấy chứ đừng nói chỉ là người.
Nhưng mà suốt một quãng đường này anh lại không hề nhìn thấy thân ảnh của Tô Lam.
Cứ nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của cô gái nhỏ đó, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy tim mình như bị lưỡi dao sắc bén cứa qua, đau đến sắp không thở được.
Chắc chắn anh phát điên rồi nên mới có thể không thèm bận tâm gì hết mà bắt nạt cô như vậy.
Quan Triều Viễn chợt nhớ ra, khi anh ôm lấy cô đặt lên bàn, cả người cô nóng cực, trên khuôn mặt trắng bệch còn phiếm lên màu đỏ.
lạ thường.
Nhưng ở thời điểm đó, anh thật sự đang rất tức giận, không quan tâm được nhiều chuyện như vậy. Bây giờ tỉnh táo lại anh mới ý thức được, có lẽ do hôm qua bị mình ép quá mạng, cô nhóc kia sợ là đã phát sốt rồi.
“Mẹ nó!"
Quan Triều Viễn nhỏ giọng chửi thề một câu, nắm đấm đập mạnh xuống tay lái.
Tức khắc xe phát ra một trận còi chói tai.
Hiện tại cô không đem theo bất cứ thứ gì trên người, có thể chạy đi đâu chứ?
Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh bóng dáng nhỏ gầy của cô chạy trốn trong màn mưa đêm, quần áo trên người thì không chỉnh tề, nếu cô bị thương dù chỉ một chút, sao anh tha thứ cho bản thân được đây!
Sắc mặt Quan Triều Viễn ngày càng âm trầm.
← Ch. 2288 | Ch. 2290 → |