← Ch.2004 | Ch.2006 → |
Chương 2572
Na Na ở một bên nghe xong lời này, trong nháy mắt mất hứng: "Ai, tôi nói này sao cô có thể nói như vậy chứ? Ngài Lục cùng Duyệt Tư của chúng tôi, hai người họ có quan hệ rất tốt đó."
Lê Duyệt Tư trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Cô nói nhiều rồi đấy"
Na Na mở miệng: "Duyệt Tư, tôi chỉ là nói thật mà thôi. Cả đoàn làm phim ai lại không biết bộ phim này chính là vốn dĩ được thiết kế hóa cho cô, ngay cả kịch bản cũng là hai người ngài Lục và ngài Quan tự mình làm. Lần trước gặp mặt, có một nhà sản xuất nói bên trong vở kịch sẽ tạo cặp đôi, ngài Lục tức khắc mặt mũi sa sầm lại, trực tiếp sa thải nhà sản xuất kia, ngài Quan cũng không thấy có ý kiến gì"
Trên mặt Lê Duyệt Tư không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt tất cả đều chứa đầy sự kiêu ngạo.
Cô nhìn Tô Lam, tựa hồ là muốn nắm bắt được cảm xúc ghen tuông, đỏ mắt tức tối từ trên mặt cô.
Nhưng thật đáng tiếc, không có gì cả.
"Phải không?" Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Lúc này nếu như không thể hỗ trợ giúp đỡ nhau, đến lúc đó khó tránh khỏi bị người lớn của hai nhà tức giận. Anh Lục làm như vậy, vốn dĩ chính là chuyện anh ta phải làm với tư cách là vị hôn phu, có cái gì để khoe khoang chứ.
Lê Duyệt Tư nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt khó coi thêm vài phần.
"Nữ thần Lê à, bây giờ tôi còn có chuyện khác, tôi bận rồi không thể tiếp chuyện với cô thêm nữa."
Tô Lam cười chào hỏi, rồi xoay người rời đi.
Lê Duyệt Tư cứ như vậy đứng tại chỗ, biểu tình của cô ấy vẫn tao nhã bình tĩnh như trước.
Nhưng hơi thở có chút dồn dập đã phản bội lại cảm xúc hiện giờ của cô ấy.
Xem ra, tối qua Tô Lam và Quan Triều Viễn căn bản không bị ảnh hưởng gì Ngược lại bản thân mình và Lục Mặc Thâm đã lâm vào chiến tranh lạnh.
Lê Duyệt Tư vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: "Na Na, người phụ nữ trong bức ảnh kia đã tra thế nào rồi?"
Na Na vội vàng mở miệng: "Duyệt Tư, chuyện này tôi điều tra có chút manh mối, tối hôm đó ngài Lục cùng tổng giám đốc Vương của công ty đầu tư Đa Bảo đã bàn chuyện kinh doanh vào ban đêm."
"Theo lời những người chứng kiến, buổi tối ngày hôm đó, cậu Lục hình như đã bày tỏ.
sự hứng thú của mình với một người phụ nữ, trước khi rời đi, Tổng giám đốc Vương còn hỏi thêm vài câu về người phụ nữ đó nữa"
Sự tàn nhẫn xẹt qua khuôn mặt của Lê Duyệt Tư: "Trong vòng 3 ngày, tôi muốn có được tất cả thông tin của người phụ nữ kia"
"Được ạ"
Chuyến công tác của Lê Duyệt Tư kéo dài cả tuần lễ.
Hơn nữa trong một tuần này, cô ấy hoàn toàn không liên lạc với Tô Lam.
Hôm nay Tô Lam từ trường trở về nhà Bảo mẫu không có ở đây.
Hai đứa nhóc cũng rất ngoan ngoãn, bên trong biệt thự sạch sẽ ngăn nắp, không có chút tro bụi nào.
"Mẹ ơi, khi nào cha mới về nhà vậy ạ?"
Tô Mỹ Chỉ tựa vào ngực của Tô Lam, nhìn ra cửa sổ một cách đáng thương, Trong lòng của Tô Lam cũng có chút trống trải Bởi vì công việc của Quan Triều Viễn rất bận nên nếu cô không có chuyện gì thật sự quan trọng thì sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Hầu hết đều là Quan Triều Viễn gọi cho cô.
Nhưng lần này, đã bảy ngày rồi, đừng nói là gọi điện thoại, ngay cả nhắn tin nhắn qua Zalo cũng chẳng có một tin nào.
Anh tựa như biến mất khỏi thế giới này vậy.
← Ch. 2004 | Ch. 2006 → |