← Ch.0132 | Ch.0134 → |
Chương 134
"A.. ” Tô Lam không chịu nổi một cái, trực tiếp ngã nhoài ra đất.
Tô Nhược Diệu ra sức quất thắt lưng, từng cái từng cái đánh lên người Tô Lam, ra sức quất lên váy của Tô Lam, rất nhanh, váy của Tô Lam đã rách ra vài chỗ.
Mỗi roi quất xuống, váy của Tô Lam liền bay lên.
Tô Nhược Diệu dường như cực kì hưng phấn, càng đánh càng hăng!
Tô Khôn thấy vậy, vội vàng giậm chân.
"Con nhóc chết tiệt này, còn chưa nhận sai? Nói là sau này mày không dám qua lại với A Dịch nữa, hôm nay sẽ tha cho mày!" Tô Khôn chỉ Tô Lam, quát lên.
Tô Lam nghe thấy giọng nói này chỉ cảm thấy buồn thay.
Rốt cuộc là lỗi của ai?
Tô Lam cố gắng ngẩng đầu nhìn Tô Khôn: "Là tôi sai sao?"
Ngay khi Tô Nhược Diệu đang đánh hăng, chỉ nghe "tạch" một tiếng, thất lưng đứt làm đôi.
Tô Nhược Diệu nhìn chiếc thắt lưng đứt làm đôi, ném thẳng sang một bên: "Thật mất hứng! Mẹ, hay là dùng thắt lưng của con?"
Vương Vấn Hương liếc nhìn Tô Lam, thấy cô nằm trên đất không động đậy, thầm nghĩ cũng đủ rồi.
Bà ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc Tô Lam, ép cô ngẩng đầu lên: "Con nhỏ đê tiện, nếu sau này mày còn dám quyến rũ A Dịch, mày thử xem xem tao có lột da mày không!"
Nói xong, bà ta dùng sức ấn xuống, trán Tô Lam đập "bịch" một cái lên sàn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu đánh chết cô ta rồi, còn phải gánh một mạng, cái mạng quèn của cô ta, không đáng!"
Nói rồi, Vương vấn Hương nhổ một ngụm nước bọt lên người Tô Lam.
"Đi thôi! Để cô ta tự sinh tự diệt!" Nói xong, Vương Vấn Hương kéo con trai mình, lại trừng mắt nhìn Tô Khôn, thay.
Rốt cuộc là lỗi của ai?
Tô Lam cố gắng ngẩng đầu nhìn Tô Khôn: "Là tôi sai sao?"
Ngay khi Tô Nhược Diệu đang đánh hăng, chỉ nghe "tạch" một tiếng, thắt lưng đứt làm đôi.
Tô Nhược Diệu nhìn chiếc thắt lưng đứt làm đôi, ném thẳng sang một bên: "Thật mất hứng! Mẹ, hay là dùng thắt lưng của con?"
Vương Vấn Hương liếc nhìn Tô Lam, thấy cô năm trên đất không động đậy, thầm nghĩ cũng đủ rồi.
Bà ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc Tô Lam, ép cô ngẩng đầu lên: "Con nhỏ đê tiện, nếu sau này mày còn dám quyến rũ A Dịch, mày thử xem xem tao có lột da mày không!"
Nói xong, bà ta dùng sức ấn xuống, trán Tô Lam đập "bịch" một cái lên sàn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu đánh chết cô ta rồi, còn phải gánh một mạng, cái mạng quèn của cô ta, không đáng!"
Nói rồi, Vương vấn Hương nhổ một ngụm nước bọt lên người Tô Lam.
"Đi thôi! Để cô ta tự sinh tự diệt!" Nói xong, Vương Vấn Hương kéo con trai mình, lại trừng mắt nhìn Tô Khôn, "Mẹ, đúng là tối nay con có việc, tối nay mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi, con đi rồi về ngay" Nói rồi, Quan Triều Viễn đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
"Con đi đi, mẹ cũng phải về rì đứng dậy.
"Mục Chỉ Huyên cũng Quan Triều Viễn liền dừng bước: "Vội vậy sao?"
← Ch. 0132 | Ch. 0134 → |