← Ch.06 | Ch.08 → |
Trên bàn trà trong phòng khách là một đống lộn xộn, thức ăn nhanh đã ăn một nửa, đồ uống đã uống mấy ngụm, còn có các loại đồ ăn vặt rải rác tán loạn, ngay cả trên sô pha cũng không may mắn thoát khỏi.
Sàn nhà vốn dĩ trơn bóng tràn đầy bụi bậm, chung quanh còn có thể thấy được một hai trang giấy... Đây là ngôi nhà từ trước đến nay đều sạch sẽ của cô?
"Mục Thanh Y, em ra đây cho chị." Nhìn thấy tình cảnh thê thảm trong nhà, Quách Quả Lan không thể nhịn được quát lớn.
Không ai lên tiếng trả lời.
Cô không chút do dự trực tiếp nhằm phía phòng khách, quả nhiên nhìn thấy giữa giường có một ổ chăn khả nghi hơi gồ lên. Con bé kia thừa dịp chủ nhân không ở đây liền tạo phản!
"Thanh Y, tỉnh dậy." Cô đứng cách giường một mét hét to, lại kiên quyết không tới gần thêm nửa bước. Con bé kia mê ngủ đến đáng sợ, một ngọn gió thổi cỏ lay liền ra tay đánh người, thuộc loại người ngủ so với tỉnh càng nguy hiểm hơn.
"Thật ồn ào." Người trên giường lẩm bẩm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Quách Quả Lan không khỏi giơ chân, "Mục Thanh Y, tỉnh dậy, con bé xấu xa này, ba ngày chị không về thì em lại đem nhà chị biến thành ổ heo, mau chóng đứng lên thu dọn sạch sẽ cho chị, có nghe hay không? Mau đứng lên!"
"Sét đánh..." Tay chân từ trong chăn mỏng vươn ra, một cái đầu rối bời cũng đi theo tìm hiểu, "Ồ, chị Quả Quả, chị đã về rồi à."
Đúng vậy đó, chị còn không trở về, nơi này sẽ trở thành bãi rác."
"Không nghiêm trọng như vậy đâu, chỗ này sao có thể so sánh với bãi rác được."
"Con bé chết tiệt kia, đừng có làm trò nữa, nhanh chóng đứng lên dọn sạch đống rác này cho chị."
"Được rồi được rồi, người ta không phải đứng lên rồi sao."
"Thực không hiểu nổi em, từ khi về nước liền đến chỗ của chị làm ổ, còn không cho chị nói với bất kì ai, không phải em ở ngoài gây họa gì rồi chứ?" Chị vô cùng nghi ngờ nhìn cô.
Mục Thanh Y bĩu môi, "Em giống người gây chuyện thị phi sao?"
"Không giống." Quách Quả Lan phủ định, "Nhưng rất giống sợ tội bỏ trốn." Cô không quên bổ sung phần ngoại lệ.
"Có đâu mà?"
"Em nói đi, có người ngoại trừ ví tiền hộ và chiếu thì cái gì cũng không mang trở về nước sao?"
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Như em thì gọi là quần áo nhẹ nhàng ra trận, có tiền rồi sợ không mua được đồ đạc sao?"
"Nghe em tán dóc à."
"Không nghe thì không nghe, mới về đã hung dữ với người ta như vậy, chị Quả Quả thật là xấu..."
Chị xấu? Chị mà xấu đã không chứa chấp em rồi." Cô cũng là một bụng bất mãn.
"Chỗ ở trước kia của em so với nơi này còn bẩn và lộn xộn hơn, em đã kiềm chế lắm rồi."
Lòng Quách Quả Lan còn sợ hãi."Chị có thể tưởng tượng ra được."
"Chị Quả Quả, mọi việc xong rồi? Nhanh như vậy đã trở về?"
"May là chị về sớm, nếu không nhà này còn không biết sẽ bị em làm thành cái dạng gì nữa!"
"Không đâu, chiếu theo kế hoạch ban đầu của em, chờ sau khi em ăn no ngủ đủ sẽ dọn dẹp lại như cũ, ai biết chị lại về sớm, cho nên không thể trách em được."
"Cứ cho là em có lý, đi rửa mặt một chút, sau khi quét tước sạch sẽ trong nhà, chị có chuyện nói với em."
"Ừ." Uể oải trả lời.
Một giờ sau, khi Mục Thanh Y mệt như con chó nằm úp sấp trên sô pha đã sáng bừng trở lại, Quách Quả Lan đang nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm.
"Bây giờ có thể nói với em rồi, chuyện gì vậy?" Chị Quả Quả rất quá đáng, cứ như vậy nhàn nhã ngồi một bên xem cô bận rộn.
Uống ngay một ngụm trà, Quách Quả Lan mỉm cười nói: "Hôm nay Long Dật Thần về Đài Loan, muốn em về Tôn Tước trước."
Não của Mục Thanh Y đông cứng ba giây, sau đó từ trên sô pha nhảy lên.
"Chị Quả Quả!" Bán đứng cô, không đạo đức.
Quách Quả Lan đảo mắt khắp nơi, ung dung hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không phải em đã nói, không được nói với bất kì ai là em ở đây mà."
"Chị có tùy tiện nói với người khác đâu, chỉ là không cẩn thận khi gọi điện thoại nói lỡ miệng mà thôi." Cô vô tội chớp mắt.
Mục Thanh Y trừng cô.
"Muốn trở về hay không em tự quyết định đi."
"Chị Quả Quả, đây không phải đề phục tuyển, là đề đơn tuyển a (tức là đề này ko có nhiều lựa chọn, chỉ có 1 lựa chọn thôi)."
"Đó cũng là Long Dật Thần đưa ra cho em, không phải chị đâu." Quách Quả Lan phủi tay rất sạch sẽ.
Nhưng, bán đứng cô là chị Quả Quả đó! Cô ai oán nhìn chị.
"Hơn nữa, sao lúc mới về chị không nói chuyện này đi?"
"Chị mà nói, chắc chắn em sẽ không giúp chị dọn sạch rác rồi mới đi." Lý do này rất đơn giản.
Mà lý do này khiến cho ánh mắt Mục Thanh Y càng ai oán.
Hai người ngồi trên sô pha hai bên bàn trà, giống như đang đối đầu không nói một câu.
Kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ lớn để bàn ở góc tường chỉ vị trí mười hai, phát ra tiếng chuông tương đương, trong phòng khách rộng mở du dương truyền lại.
Khóe môi kiên nghị mím lại, Long Dật Thần nhìn Mục Thanh Y ở đối diện, dĩ nhiên đang phiêu du vào tiên cảnh hư ảo, chậm rãi mở miệng, "Nói đi, vì sao đi mà không từ biệt?"
Mục Thanh Y đang luyến tiếc không vào đến trung tâm cõi tiên, phút chốc hoàn hồn, bĩu môi, "Em không phải cố ý mà."
Cô chưa từng cố ý chọc giận anh, nhưng kết quả lại thường làm người khác tổn thương.
"Anh cần biết nguyên nhân." Anh nhíu chặt mày.
Chỉ do dự 0. 01 giây, Mục Thanh Y liền quyết định không lo lắng gì nữa. Dù sao là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi!
"Khi em đến dưới lầu công ty các anh uống cà phê hạ hỏa, gặp được một cảnh tượng mạnh mẽ đạp sâu vào đáy mắt."
Bởi vì cô dùng từ khác thường, Long Dật Thần vô thức tiến hành xây dựng tâm lý, muốn bản thân bình tĩnh đối mặt.
"Anh biết không? Em nhìn thấy một màn tình yêu đau khổ phiên bản thật, mẹ chồng hung ác vs con dâu nhỏ yếu đuối."
Nói thực ra, xem bộ dạng mặt mày hớn hở của cô, anh rất nghi ngờ không biết cô bị chạm dây thần kinh số mấy, hoặc là thần kinh của cô không có dây nào bình thường hết, tùy ý kích thích chút là bạo phát à.
"Mẹ chồng độc ác mặt không chút thay đổi chế nhạo nói móc, cuối cùng đưa chi phiếu có giá tiền siêu lớn làm phí chia tay, mà con dâu nhỏ thì lại có bộ dạng lê hoa mang vũ (khóc nước mắt đầy mặt), khăn giấy ở quán cà phê cung không đủ cầu, khiến cho em ngay cả uống mười cốc cà phê đắng cũng quên thêm đường..."
"Nói trọng điểm." Anh nghi ngờ mình mà không mở miệng, cô có thể nói đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, rõ ràng có đậm vị muốn trốn tránh chủ đề chính mà.
Mục Thanh Y đang miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng giật mình, sau đó nhăn mặt nhíu mày, bĩu môi làm bộ dạng uất ức, "Em trong lúc quá mức nhập vai, đem nội dung vở kịch diễn với mình, tưởng tượng con dâu nhỏ vừa uất ức vừa đau khổ kia chính là hình dung sau này của mình, nhất thời cảm thấy rất bùi ngùi, một chút xúc động, cầm lấy hộ chiếu và ví tiền lên máy bay về Đài Loan."
Lại là xúc động!
Long Dật Thần phủ trán thở dài.
"Có điều, sau khi trở về em có tỉnh lại."
Còn tốt, cô còn biết tự kiểm điểm! Anh vui mừng nghĩ.
"Em hẳn là đợi cầm tờ chi phiếu đó rồi mới bỏ đi."
Ngay sau đó, cô đã phá nát tâm trạng tốt của Long Dật Thần.
"Mục Thanh Y —" anh bắt đầu xoa huyệt thái dương.
"Cái gì?"
"Em nói muốn cầm chi phiếu rồi mới bỏ đi?" Tốt lắm, lỡ như gặp phải tình cảnh này, ít nhất anh cũng biết cô không có bao nhiêu ý muốn phản đối, điều này làm cho anh thật sự tức giận.
"Người ta cho, vì sao không cần? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, tốt nhất đem toàn bộ gia tài tặng cho em."
Không nói gì nhìn cô đột nhiên cười đến quỷ dị khác thường, trong lòng anh có chút lạnh.
"Đến lúc đó, con dâu nhỏ có thể từ khách thành chủ, lấy một nửa tới trả lễ mẹ chồng ác độc, ít nhất còn lời được một nửa, vui lắm á!"
Cô thật sự quá nhập tâm vào tưởng tượng của mình, hai mắt híp lại thành một đường kẻ.
Long Dật Thần phiền chán gãi gãi tóc. Thật là, vừa gặp cô anh sẽ trở nên không còn là mình nữa, bây giờ anh hẳn phải nên xem tư liệu cuộc họp ngày mai, chứ không phải ở đây lãng phí thời gian với cô.
Đúng vậy, cuối cùng anh cũng hiểu mình thật ra đang lãng phí thời gian.
"Anh đi ngủ." Anh bỏ cuộc.
"Vậy mau đi ngủ đi."
Anh nhíu mày nhìn cô, "Em thì sao?"
"Em không buồn ngủ."
"Không buồn ngủ?"
"Em vừa mới ngủ một ngày một đêm, đâu có buồn ngủ nhiều như vậy."
Cảm giác của anh không sai, bây giờ anh lại càng chắc chắn, nhất định là có chuyện rồi.
"Nhìn em như vậy làm gì?" Mục Thanh Y hơi chột dạ đảo đảo mắt.
"Vừa rồi em nói là sự thật?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh là chắc chắn.
"Cái gì thật hay giả?" Cô cúi đầu cầm lấy ly uống nước.
"Chuyện về mẹ chồng ác độc và con dâu nhỏ uất ức." Không sao cả, anh không ngại bày tỏ tâm sự.
"Anh suy nghĩ nhiều quá, không phải anh đang mệt sao? Mau đi ngủ đi."
"Nếu không phải thì ngẩng đầu lên nhìn anh."
"Có gì để nói đâu, có điều em là ngại con số trên chi phiếu không đủ lớn thôi, anh có thể đề nghị bà ấy lần sau rộng rãi hơn chút." Giọng của Mục Thanh Y trầm thấp, mang theo chút trào phúng.
"Lúc ấy em khóc?"
Cô lập tức lắc đầu phủ nhận, "Làm sao có thể."
Anh nghĩ cũng phải, cô không có khả năng rơi nước mắt trước mặt người ngoài, con người cô lúc trước luôn mang mặt nạ trêu chọc tất cả, trào phúng tất cả.
"Có điều, vậy mà em đã đem chi phiếu một triệu Đài tệ ném lên mặt bà ấy." Lúc ấy cô rất xúc động, mặc kệ nói như thế nào, tạt cà phê đều có khí thế hơn so với ném chi phiếu! Cô lại tự trách một lần nữa.
Tuy rằng biết đối tượng cô ném chi phiếu là mẹ của mình, nhưng khoé miệng của Long Dật Thần vẫn không tự chủ được nhếch lên. Mục Thanh Y loại con gái cá tính này, chỉ sợ dọa đến người mẹ luôn tao nhã cao quý của anh.
Cô nhún vai, "Chắc cũng có lời muốn nói, có điều em chưa cho bà ấy cơ hội."
"Mẹ anh có làm em tổn thương không?" Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, không nghĩ bỏ qua bất cứ biểu tình gì của cô.
Mục Thanh Y nở nụ cười, "Anh chắc phải nên hỏi em có làm mẹ anh tổn thương không chứ!"
Nếu không phải nhìn chằm chằm mắt của cô, anh hình như cũng bị tươi cười sáng lạn thoải mái trên mặt cô lừa, bi thương chợt loé rồi biến mất trong mắt cô khiến anh lo sợ.
Tăm tối, đưa tay không thấy năm ngón tay, tối tăm cùng với cảm giác khiến cho người ta sợ hãi hít thở không thông...
Mục Thanh Y từ trong ác mộng bừng tỉnh, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt tấm chăn che trước ngực.
Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là ác mộng mà thôi, chỉ là ác mộng mà thôi... Cô cố gắng thuyết phục an ủi mình, nhưng làm sao cũng không thể xoá đi một cảnh tượng khủng bố in trong kí ức thời thơ ấu...
"Thanh Y."
"A!" Cô theo bản năng vung tay đấm mạnh.
Long Dật Thần ôm mắt phải bị đánh trúng, kinh ngạc nhìn cô kích động khác thường.
"Em gặp ác mộng?" Sắc mặt của cô chưa từng trắng bệch như vậy, thân thể cũng run rẩy không ngừng được, tựa như vừa rồi đã trải qua một chuyện liên quan đến sự sống chết.
Cô cố gắng nặn một cái mỉm cười khiến cho anh yên tâm, nhưng tình cảnh trong mộngvừa rồi quá mức chân thật, khiến cho cô không cách nào ép buột bản thân mình.
"Anh đè nặng bộ ngực của em khiến cho em thiếu chút nữa thở không nổi." Cô không phải chỉ trích, chỉ là trình bày sự thật, bởi vì chuyện đã xảy ra trước đây, khiến cho cô sợ người cùng ngủ trên giường, quả nhiên hôm nay ác mộng lại tìm tới cô.
"Thật sự do anh?" Giọng của anh hơi trầm xuống.
"Đương nhiên là anh rồi."
"Sự gần gũi của anh khiến em gặp ác mộng?"
"Đúng vậy." Mục Thanh Y đã không muốn tiếp tục nhịn nữa. Người đàn ông này cho dù đang ngủ, cũng ôm cô không buông, khiến cô thường lâm vào ác mộng không thể thoát được.
"Đây là nguyên nhân em vẫn không chịu cùng giường."
"Đúng."
Anh nhìn chằm chằm cô ước chừng 1 phút, sau đó nhảy xuống giường, đá cửa đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa bị đóng sầm, Mục Thanh Y giống bóng cao su xì hơi xụi lơ tựa vào đầu giường. Cô biết, vẫn đều biết, ác mộng này sẽ ở bên mình cả đời, cô vốn cũng không kỳ vọng mình yêu ai, hoặc là bị ai yêu, đáng tiếc...
Cô biết anh rất tức giận, nhưng cô không muốn giải thích, quá khứ âm u khủng bố như vậy khiến cô không muốn đưa nó ra ánh sáng, đó là kí ức cô cố gắng quên, nếu muốn quên thì không cần thiết phải để cho người khác biết.
Cũng tốt, trước sau gì cũng không có kết quả. Khoé miệng Mục Thanh Y mỉm cười tự giễu. Cũng không thể mỗi lần cùng giường đều để cho anh thức đêm chiến đấu hăng hái, thậm chí cho dù là cố gắng như vậy cô cũng không thể yên giấc trong lòng anh, thật châm chọc mà!
Cả người bị mồ hôi ướt sũng, vừa dính vừa ẩm ướt, điều này làm cho cô rất không thoải mái, đành phải đi tắm nữa.
Dòng nước ấm áp cọ rửa qua thân thể, cũng hòa tan kinh hãi vừa rồi ác mộng mang đến, sắc mặt Mục Thanh Y từ từ khôi phục bình thường, tim cũng không đập dữ dội như vậy nữa.
Lần này cô về Tôn Tước vốn là muốn làm anh chán ghét mà vứt bỏ, bây giờ hình như đạt thành mục đích, nhưng lòng cũng rất đau.
Dùng sức lắc đầu, cô nói với mình bây giờ là tốt nhất, cho nên cô cần phải tiếp tục vui vẻ sống mỗi một ngày.
Cô không vui vẻ!
Mục Xương Hà lo lắng nhìn con gái. Lần này cô đến Australia có vẻ mang không ít tâm sự, thường xuyên nhìn chân trời ngẩng người, tuy rằng trước kia cô cũng thường hay ngây người, nhưng lúc này trên mặt cô hình như mang theo chút u buồn.
"Ba, muốn về phòng sao?" Mục Thanh Y lấy lại tinh thần, theo bản năng khẽ mỉm cười.
"Có chuyện buồn phiền sao?"
"Con thì có thể có chuyện gì mà buồn phiền, một người cả ngày ở nhà làm sao có thể rước ưu tư vào người?"
Tuy nói như thế này, nhưng con cũng không phải luôn ở nhà. Mục Xương Hà rất muốn nói như vậy, nhưng lời đến bên miệng vẫn kiên quyết nuốt trở vào. Từ khi việc kia xảy ra năm cô sáu tuổi, cô đã có ngăn cách với người nhà họ Mục, cho dù có việc cũng sẽ không nói cho ông - người cha thiếu trách nhiệm này.
"Thời tiết hôm nay tốt như vậy, cứ ở bên ngoài thêm một hồi, tâm trạng tốt, thân thể khôi phục cũng mau."
"được." Quên đi, ông vẫn nên tiếp tục làm một người cha hồ đồ thôi.
"Ba, con quyết định sẽ định cư ở Australia."
"Định cư?" Quả nhiên có vấn đề.
"Uh."
"Muốn gả cho bác sĩ La?" Nếu đúng vậy, chính là chuyện tình cảm xảy ra vấn đề.
"Không, "Mục Thanh Y lắc đầu, "Con cảm thấy một mình sống có vẻ rất tự do, huống hồ con cũng có thói quen, nếu trong cuộc sống đột nhiên nhiều thêm một người, có thể con không chấp nhận được."
Vẫn là xảy ra vấn đề! Trong lòng Mục Xương Hà nhất thời sáng như tuyết.
"Lần trước con vội vàng rời đi, rốt cuộc là vì chuyện gì?" Ông vẫn nhịn không được nói bóng nói gió, đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Mục Thanh Y nhìn chân trời, nụ cười bên môi có vẻ có chút mờ mịt, "Giải sầu với người bạn."
"Giải sầu?" Vậy bây giờ người nên giải sầu hẳn phải thay đổi rồi.
"Đúng vậy nha, cô ấy thất tình thất nghiệp thêm thất thân, đau khổ vô cùng, cho nên kiên quyết kéo con - người bạn xấy này đi ra ngoài du lịch giải sầu, còn nói cái gì tiền đi người yên vui, bây giờ tiền hết rồi, cho nên cô ấy vội vàng làm công kiếm tiền, có điều con thấy cô ấy thật sự không có đặc biệt yên vui."
Nhìn gương mặt điềm tĩnh mỉm cười của con gái, Mục Xương Hà thầm than trong lòng. Hình như bất kể lúc nào, gặp chuyện bi thảm, giọng nói của cô đều sẽ không thay đổi, chuyện tình đau khổ cô kể lại đều thay đổi màu sắc, không biết có nên nói trời sinh tế bào hài hước cho cô quá thừa hay không?
"Cô Mục, đến bệnh viện thăm cha à."
"Đúng vậy nha, bác sĩ La."
Giọng nói quen thuộc, câu nói quen thuộc, đây hình như đã là lời dạo đầu cố định khi hai người bọn họ gặp mặt, trong lòng La Chí Hiên nổi lên cảm giác vô cùng bất lực.
Cô đang xa cách anh, anh biết, nhưng là lại bó tay không có cách nào. Có khoảng thời gian có vẻ cô đã cho anh cơ hội gần gũi, nhưng anh không hiểu vì sao đến Australia lần nữa, cô lại ở giữa hai người vẽ lên một dòng ngân hà ngăn cách, không hề để cho anh qua Lôi Trì (con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc) nửa bước?
"Hôm nay bác có khỏe không?"
"Tốt lắm, cám ơn bác sĩ La quan tâm."
"Muốn cháu đẩy bác đến bên kia ngồi không?"
"Không cần, có Thanh Y ở đây mà, bác sĩ La còn nhiều việc." Ông - ngườ cha này có hồ đồ cũng biết con gái mình là người vô tâm.
La Chí Hiên mất mát tiêu sái rời khỏi.
"Cậu ấy kỳ thật là một người đàn ông xuất sắc." Mục Xương Hà không phải không tiếc rẻ. Nếu con gái có thể chấp nhận, không thể nghi ngờ sẽ rất hạnh phúc.
Cô nở nụ cười, "Đàn ông không cần xuất sắc hay không xuất sắc, quan trọng ở chỗ anh có phải một nửa khác mà phụ nữ muốn tìm hay không."
Mục Xương Hà biết rằng cô nhất định đã tìm được rồi một nửa khác của mình. Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước vu sơn bất thị vân*, cho dù bác sĩ La xuất sắc, con gái cũng không thể chấp nhận cậu ấy nữa. (*Đã qua bể thẳm khôn còn nước, Ngoài chốn non Vu chẳng có mây - giống như không còn gì có thể thay thế được)
Sắc mặt người trong gương tái nhợt khác thường, trong mắt hiện lên vẻ gần như tuyệt vọng.
Chống lên bồn rửa tay, tay phải chậm rãi phủ lên bụng mình, nụ cười chua xót phản phất trên môi. Cô thế nhưng mang đứa con của anh, lại sau khi cô rời khỏi anh.
Thật châm chọc!
Chẳng lẽ số phận của cô thật sự sẽ giống như đúc với mẹ hay sao?
Không, cô không muốn như vậy, cô sẽ không cho phép con của mình lại trải qua một thời thơ ấu bi thảm như vậy.
Hít sâu hai hơi, Mục Thanh Y phấn chấn tinh thần lên, súc đi mùi vị khác thường do nôn mửa mà đến trong miệng.
Trở lại phòng ngủ, cô do dự một chút, rốt cục gọi vào một số điện thoại.
"Bác sĩ La, là tôi."
"Cô Mục, trễ như vậy có việc sao?"
"Ngày mai có thể theo tôi đi làm giải phẫu không?"
Người kia quả nhiên lập tức khẩn trương lên."Cô bị làm sao vậy?"
"Một cuộc tiểu phẫu thôi, nhưng tôi muốn bác sĩ La đi theo giúp tôi." Cũng thừa cơ hội này hoàn toàn chặt đứt tơ tưởng trong đầu anh.
"Thật sự không sao?" Anh vẫn lo lắng.
"Đương nhiên, ngày mai sớm tới đón tôi được không?"
"Được."
"Làm phiền anh rồi, bác sĩ La." Cô cảm thấy áy náy.
"Không có gì, có thể vì cô phục vụ là vinh hạnh của tôi." Đây là lời nói thật lòng của anh.
"Ngủ ngon, ngày mai gặp."
"Nghỉ ngơi cho tốt nha."
"Uh."
Ngắt điện thoại, Mục Thanh Y ngồi yên bên giường thật lâu. Cô sẽ không cho phép mình giống mẹ, tuyệt đối không.
Đầu óc La Chí Hiên vẫn như cũ trống rỗng, cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở hành lang khoa phụ sản.
Cô đến phá thai, Mục Thanh Y thoạt nhìn hoạt bát thú vị kia lại chưa kết hôn đã mang thai, hơn nữa hôm nay kéo anh đến xem cô ấy phá thai!
Khi bác sĩ dùng giọng điệu trách cứ nói anh làm sao có thể không chịu trách nhiệm như vậy, anh quả thực như bị sét đánh, rốt cuộc là người đàn ông chết tiệt nào khiến cho cô chịu tội này?
Khi nhìn thấy cô bị đẩy ra từ phòng giải phẫu, vẻ mặt suy yếu tái nhợt nằm trên giường bệnh, La Chí Hiên liền cảm thấy lo lắng đau đớn.
"Ngại quá, để anh giả mạo bạn trai." Cô cười yếu ớt, "Thật sự là muốn tìm người đẹp trai như bác sĩ La không dễ dàng."
"Vì sao?"
"Có bạn trai giống như bác sĩ La, tôi sẽ tình nguyện chịu sự đau khổ này, có phải liền có thể khiến cho người ta hiểu được hay không?" Cô suy yếu nói.
Anh không thể hiểu được, vì sao phía sau cô còn có thể trêu chọc mình như vậy?
"Gả cho anh đi."
Nụ cười bên môi Mục Thanh Y cứng đờ, khiếp sợ nhìn người đàn ông ngồi trước giường bệnh. Anh điên rồi sao? Anh biết cô vì người khác phá thai mà còn muốn cưới cô?
"Nếu em không muốn đứa trẻ này, chứng minh em đã không thương người kia, như vậy gả cho anh, anh sẽ yêu em thật nhiều." Anh cầm tay phải của cô chân thành nói.
"Anh say nắng hả?"
"Lúc nào anh cũng rất tỉnh táo."
"Tôi vừa mới bỏ đi cốt nhục của người đàn ông khác." Chết tiệt anh ta cư nhiên còn không nửa đường bỏ cuộc? Cô đây là đang nói cho anh, cô không là cô gái tốt băng thanh ngọc khiết gì, vì sao anh vẫn không hiểu cơ chứ?
"Anh không cần, anh chỉ để ý em có đau hay không thôi."
Đôi mắt Mục Thanh Y bắt đầu ươn ướt, cô lắc đầu, "Anh..." Nước mắt không kiềm được rơi xuống.
"Gả cho anh." Anh vươn tay lau nước mắt cho cô, ánh mắt vững vàng nhìn cô, "Anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Cô vẫn lắc đầu, nước mắt lại rơi càng nhiều, "Không thể." Người đàn ông tốt như vậy cô không thể hại anh, anh đáng có được người con gái tốt.
"Vì sao?"
"Tôi không thương anh mà." Tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng cảm kích cảm động cũng không phải là tình yêu, thích cũng không phải là tình yêu.
"Em vì anh mà khóc, như vậy đủ rồi."
Sao anh chàng này lại ngốc như vậy, sao nói thế nào cũng không hiểu? Mục Thanh Y cảm thấy vô cùng bất lực.
"Tôi mệt lắm rồi, muốn nghỉ ngơi." Quên đi, nói không thông sẽ không nói, không nghĩ tới mình sẽ gặp được loại người si tình này, đây là trên trời ban ân, hay là thử thách?
Anh đắp chăn cho cô, dịu dàng nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh trở về bảo mẹ anh hầm canh bổ cho em."
Mãi đến lúc nghe được tiếng đóng cửa, Mục Thanh Y mới từ từ mở mắt ra, cảm thấy thất bại vỗ vỗ trán, không khỏi âm thầm rên rỉ. Vì sao mọi chuyện luôn phát triển không giống như cô đoán?
Lúc trước nghĩ rằng chỉ cần Long Dật Thần không hứng thú với mình nữa, tất cả sẽ có thể trở lại như cũ, cho nên cô cố ý khiến mình lôi thôi lếch thếch, cố gắng làm mình xấu đi, đáng tiếc ngược lại làm cho anh yêu cô. Lúc này cô muốn mượn cơ hội làm cho La Chí Hiên bỏ qua cho mình, kết quả anh cố tình bị hỏng đầu óc muốn kết hôn với cô.
Từ khi nào mình lại thành đồ bị tranh đoạt? Cô cười tự giễu. Thế giới này quả thực điên cuồng nha!
Mặc kệ mặc kệ, bọn họ muốn điên sẽ theo bọn họ, bây giờ cô cần là nghỉ ngơi, cô sẽ tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, sau đó sống vui vẻ một lần nữa.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |