Ngọt ngào
← Ch.04 | Ch.06 → |
Edit: Vũ Quân
"Không thoải mái thì Trẫm sẽ dừng lại, hửm?"
Tiểu cô nương nằm ở trên giường, khẩn trương nắm gối đầu, khóe mắt гⓤ_n rẩ_🍸, qua một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Nam nhân cúi người, 𝐡.ô.ⓝ lấy nàng, 👢*ⓘế*〽️ láp cánh môi nàng, cạy ra hàm răng, quấn quanh cái lưỡi thơm mềm, phát ra tiếng nước dính nhớp.
Tay hắn đi xuống đẩy quần áo nàng ra, dán lên da thịt trơn trượt, thoải mái than thở một tiếng.
Mềm quá, trơn quá, quả thực là không nắm bắt được.
Chiếc yếm mất đi chống đỡ, rơi rụng ở một bên, lộ ra hai luồng vú trắng mềm.
Đỉnh anh đào rυ·ռ r·ẩ·y đong đưa.
Môi hắn rời khỏi môi nàng, cúi đầu nhìn ngắm cảnh đẹp này.
Nàng nhìn qua thì nhỏ nhưng dáng người rất tốt, hai luồng trước 𝓃*𝖌ự*ⓒ một tay hắn gần như không cầm hết được.
Hắn duỗi tay nắm một bên, ngón tay dài xoa nắn, đầu ngón tay cọ nhẹ, chọc cho mỹ nhân yêu kiều г*ê*п 𝓇*ỉ.
Đuôi mắt hắn phiếm hồng, cúi đầu cắn một bên khác, há to miệng nuốt vào, dùng đầu lưỡi, hàm răng day nhẹ viên trái cây nhỏ, ăn đến chóp chép rung động.
"A..."
Tay nàng đặt trên gáy hắn, vô lực đè đè.
Cả khuôn mặt hắn chôn trước ռ●ⓖ●ự●↪️ nàng, 👢𝐢ế_𝖒, nuốt, chân hắn cứng rắn chen vào giữa hai chân nàng, đầu gối cách quần lót cọ lên chân tâm 𝐦_ề_𝐦 𝐦_ạ_ï của nàng, thỉnh thoảng lại cọ vào tiểu đậu đậu đang nhô ra, hắn còn cố ý đè ép, đem nàng chơi đến gần như mất khồng chế.
Nàng banh thẳng mu bàn chân, eo bụng vừa tê vừa mềm, đuôi mắt có bọt nước trong suốt, không được lắc đầu: "Từ bỏ, từ bỏ..."
𝒦𝖍𝖔.á.ⓘ 𝒸.ả.Ⓜ️ đạt tới đỉnh núi, hạ thân nàng trào ra dòng nước, nàng đột nhiên run lên, cả người cao trào, dư vị trong cơ thể làm cho nàng run nhè nhẹ.
Nam nhân thấp giọng ⓣ.♓.ở g.ấ.🅿️, ở cổ nàng 𝐥.iế.𝐦 ɱ*ú*𝐭, lưu lại dấu vết.
"Mẫn cảm như vậy sao?"
..."Mẫn cảm như vậy, trời sinh chính là 𝖉·â·〽️ phụ, để cho nam nhân làm."...
Đồng tử của Quách Quân Yên đột nhiên co rút, cả người đều 𝖗_ⓤ_п г_ẩ_𝐲, nước mắt không ngăn được tuôn rơi.
Sự 𝓇⛎*п 𝓇*ẩ*𝐲 này hiển nhiên không phải là dư vị cao trào mà là vì sợ hãi.
Thấy nàng như vậy, Hoàng đế quẳng tình dục sang một bên, vội vàng mặc quần áo vào cho nàng, luống cuống tay chân đem người ôm vào trong lòng ⓝ●𝖌●ự●𝒸, nhẹ giọng dỗ dành: "Nàng không thoải mái thì chúng ta không làm, không làm nữa."
"Ngoan Yên Yên, không khóc."
Có người an ủi, cảm xúc của nàng càng thêm mất khống chế, ôm hắn khóc lên.
"Thần thiếp sợ hãi..."
"Thần thiếp đau quá... Rất khó chịu..."
"Nơi nào đau?" Nam nhân nắm tay nàng, ⓗô_ⓝ 𝐡●ôп●.
"Nơi nào khó chịu? Yên Yên?"
"Đừng sợ, ta sẽ không động vào nàng nữa được không?"
Hắn quên mất cả tôn xưng.
Tiểu cô nương khóc thật lâu mới dừng lại, tựa hồ có chút mệt mỏi, vùi mặt vào trong lòng ng-ự-𝖈 hắn, giọng nói mang theo nghẹn ngào:
"Thực xin lỗi."
Hoàng đế trẻ tuổi chỉ cảm thấy tim mình bị xoa thành một đoàn, vừa chua xót vừa đau đớn:
"Ngoan, ngủ đi."
Nàng thật sự quá mệt mỏi, sau khi cao trào lại khóc lớn một hồi, không lâu sau đã ngủ rồi.
Nam nhân nhìn nàng ngủ, mày nhăn chặt lại.
Phản hồi từ điều tra cho thấy, mười mấy năm qua nàng không gặp phải sự việc gì đặc biệt, nhưng vì sao đối với việc giường chiếu nàng lại sợ hãi như vậy.
Ngày thứ hai, Hoàng đế giống như thường lệ lui tới cung nàng, lại phát hiện tiểu Chiêu Nghi của hắn rầu rĩ không vui, so với ngày xưa còn rầu rĩ hơn.
Vì thế hắn đem người kéo vào trong lòng ⓝ*ⓖự*🌜, cằm dựa vào cổ nàng: "Làm sao vậy, không vui?"
Quách Quân Yên nắm lấy tay hắn: "Thần thiếp xin lỗi Bệ hạ."
Tối hôm qua nhất định là hắn không thoải mái.
"Vì sao nàng lại nói xin lỗi?" Hoàng đế lôi kéo tay nhỏ của nàng.
"Chiêu Nghi của Trẫm làm sai cái gì sao?"
"Chiêu Nghi của Trẫm" mấy chữ này thành công làm mặt nàng đỏ ửng.
"... Làm Bệ hạ không dễ chịu."
Hắn đem nàng ôm đến trước án thư, nắm tay nàng, cầm lấy bút, từng nét bút rơi xuống trên tờ giấy, cuối cùng viết xong ba chữ.
Hắn cắn vành tai nàng, thổi khí lên lỗ tai: "Đọc cho Trẫm nghe."
"Thi... Ngọc Hàn." Sau khi nàng đọc xong, mới nhớ tới hoàng thất Nguyệt Vịnh họ Thi.
"Đây là..."
Hắn khen thưởng ở trên cổ nàng ⓗô●𝖓 một cái: "Đúng vậy, là tên Trẫm."
"Yên Yên, Yên Yên ngoan của Trẫm." Hắn ở cổ nàng cọ tới cọ lui, hơi thở có chút không ổn định.
Cổ áo của nàng bị hắn đẩy ra, hắn cách yếm khẽ 𝒽-ô-ռ chỗ nhô lên kia, dùng hàm răng và đầu lưỡi trêu đùa nó.
"A... Bệ hạ... Hiện tại đang là ban ngày... Ưm~..."
Thi Ngọc Hàn ♓⛎𝐧_🌀 𝒽_ă_п_🌀 hút một ngụm: "Ban ngày... Trẫm mới có thể đem tiểu Chiêu Nghi của Trẫm nhìn thật rõ ràng."
Hắn duỗi tay cởi yếm của nàng ra, tùy tay ném sang một bên, không còn gì ngăn cản hắn ♓_ô_п 𝐧●ℊự●𝖈 nàng, một cái tay khác nhéo bên m·ề·𝖒 ⓜạ·ℹ️ trơn trượt còn lại, gần như không khống chế được lực đạo, ngón tay hận không thể véo vào.
"Đau..."
Nghe thấy nàng kêu đau, hắn mới nhẹ chút, trấn an hô-ռ lên những dấu tay màu dỏ lưu lại. Một cái tay khác cởi bỏ quần lót của nàng, chui vào, xuyên qua rừng cây tới nơi dòng suối nhỏ róc rách.
Đầy ngón tay trơn trượt, hắn tìm hạt đậu nhỏ nhô ra đè đè, ngón giữa tìm được cái miệng nhỏ đang phun nước kia, chậm rãi không đi vào.
Quách Quân Yên mở to hai mắt, nhẹ nhàng a một tiếng: "Trướng..."
"Mới một ngón tay thôi... Yên Yên." Nam nhân chọc vào liền cảm giác được bên trong ấm áp, thịt mềm xung quanh tất cả đều đè lên ngón tay hắn.
Hắn hổn hển ⓣ-ⓗ-ở ⓖ-ấ-p, 𝖍.u.n.ⓖ ♓.ăռ.g ăn nⓖ*ự*ⓒ nàng, ngón tay ở trong đường đi chặt chẽ moi lộng.
Hắn nhẹ nhàng г*ú*𝐭 r*𝒶, chính là một bãi nước, tiếng nước nhóp nhép, một lát sau hắn lại thêm một ngón tay, ngón trỏ còn ấn lên hạt đậu mẫn cảm của nàng.
"A... A... Nơi đó, không được..."
Trong mắt tiểu cô nương chảy ra nước mắt, lắc mạnh đầu làm cho búi tóc rơi xuống, đẹp đến kinh người.
Nàng lắc ⓜô·𝐧·𝖌, lại không trốn được cỗ ⓚ𝖍·𝖔·á·ℹ️ 𝖈·ả·m kia, cả người tê dại một trận, dòng nước ở hạ thân không ngừng chảy ra.
Hắn rút ngón tay ra, bên trên dính đầy chất lỏng trong suốt.
Hắn nắm tay nàng, cởi đai lưng của chính mình, đỏ mắt ♓ô●n sườn mặt nàng.
"Yên Yên..."
Hắn nắm tay nàng, cầm nơi dâng trào của hắn.
Tay nhỏ mềm như không xương, hoàn toàn không giống cảm giác của hắn, đồ vật kia nhảy lên hai cái, dường như càng trướng to hơn.
"Ha~!"
Tiểu cô nương đỏ mặt, mặc hắn nắm tay nàng trên dưới ☑️.⛎ố.✝️ v.𝖊.
Nam nhân ở bên tai nàng ✞𝐡.ở 🌀.ấ.ⓟ, đến mức nàng cảm thấy tê dại, bên dưới lại c·𝐡·ả·𝐲 𝐧·ướ·𝒸, nàng lặng lẽ 🎋ẹ-🅿️ ⓒ♓ặ-т chân.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy lòng bàn tay sắp bị tróc da, nam nhân mới buông cánh môi nàng, bắn ra.
Khắp nơi đều là chất nhầy trắng đục.
Thi Ngọc Hàn nhìn mỹ nhân nửa 𝐜*ở*ℹ️ զ*⛎ầ*𝐧 áo, bình phục trong chốc lát, mới gọi nước để hai người rửa sạch một phen.
Lúc tắm rửa nàng lại ở ngón tay hắn 🦵ê_𝐧 đỉռ_𝖍 một phen, lúc bước ra đến đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Ấn tượng của nàng đối với việc này trước đó vẫn luôn dừng lại ở đau và chảy ɱá-ⓤ.
Người nọ cũng sẽ không ôn nhu như vậy, mỗi lần đều trực tiếp chọc vào làm nàng cảm thấy giống như có thanh chùy thủy thọc vào bên dưới.
Xong việc luôn là đau đớn, đổ 𝖒.á.𝐮 không ngừng.
Nam nhân tùy ý ném một ít thuốc trị thương, để cung nhân bôi lên cho nàng, tốt rồi thì lại đến.
Thì ra loại chuyện này nàng cũng có thể vui şướ●n●ℊ như thế.
Nằm ở trong lòng п🌀●ự●↪️ Thi Ngọc Hàn, nàng cọ cọ hắn như làm nũng.
Hoàng đế vỗ về lưng tiểu Chiêu Nghi đáng yêu của hắn: "Làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?"
Tiểu Chiêu Nghi lắc đầu, ngẩng đầu ở trên cằm hắn ⓗô_ռ một ngụm.
Tiểu cô nương làm nũng đặc biệt đáng yêu.
"Ngoan, đừng nháo Trẫm, nàng không mệt à?"
Tiểu cô nương vội vàng nhắm mắt lại: "Mệt mỏi quá nha, thần thiếp ngủ rồi."
Nam nhân cười khẽ, 𝖍●ô●𝐧 hôn chóp mũi nàng: "Đúng là đứa bé lanh lợi."
Ngày mai hoàn phần 1 nè.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |