Có bờ vai của chàng thật tốt
← Ch.90 | Ch.92 → |
Khi bước trên Đào Hoa Đảo thì đã có ngàn người, mà nay người chỉ còn lại có không đủ ba trăm, hơn phân nửa mọi người đều tổn hại ở trong trận Huyễn Ảo khủng bố kia, cuối cùng nếu không có Âu Dương Ly cùng Bộc Dương Hú đánh bậy đánh bạ hủy đi mắt trận, những người này chắc hẳn sợ toàn quân bị diệt.
Cho dù là chạy thoát khỏi mệnh trời định, ít nhiều mọi người cũng khó tránh khỏi chút bị thương, hơn nữa trải qua Huyễn trận kinh khủng như vậy, tất cả mọi người đều bị tách ra tới các góc.
Cũng may các thế lực lớn của các đại môn phái đều có hệ phương thức liên lạc đặc thù chính mình, tín hiệu được phát ra cùng một lúc, chỉ cần còn sống sẽ không sợ tìm không ra đồng bọn.
Chẳng qua Đào Hoa Đảo nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này, đứng lên tìm cái gì chắc là phải phí một phen công phu tốt nhất.
Bảo tàng gì mà ngay cả cái bóng dáng cũng chưa có thấy, không chỉ như vậy, một số người thậm chí hoảng sợ phát hiện, bọn họ vô luận đi như thế nào, giống như đều chuyển động một chỗ trên đảo, vĩnh viễn cũng không thể đi ra!
Không thấy được biển, không nghe được tiếng sóng biển, thậm chí theo một con đường càng không ngừng đi, càng không ngừng đi •••••• cũng đi không đến được đảo nhỏ bên cạnh.
"Làm sao bây giờ? Dường như chúng ta thật sự không trở về được đâu."
Uất Trì Nghiên San cùng Hoàng Phủ Vũ Trạch hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề này, vài ngày xuống dưới, bọn họ luôn luôn theo một phương hướng không ngừng đi tới, dù nhìn như thế nào vẫn không xuất hiện ven bờ.
"Toàn bộ đảo đều thiết lập Chướng Nhãn Pháp (*)." Hoàng Phủ Vũ Trạch bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, bất quá thần sắc cũng không tệ như vậy, ngược lại còn thản nhiên cười, "Bất quá cho dù cả đời không thoát được cũng không quan hệ, ở chỗ này ẩn cư cũng không tồi, ít nhất không có nhiều thế tục thị phi như vậy."
(*)thủ thuật che mắt
"Ta cũng muốn như vậy." Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ thở dài, "Nếu phải thật sự như vậy, cha ta đây nên vội muốn chết, còn có Nhiễm Trần, không chừng bọn họ có thể làm ra chuyện gì điên cuồng đấy."
Kỳ thật, nàng là thực thích Đào Hoa Đảo này, hơn nữa mấy ngày nay gặp qua các loại phong cảnh xinh đẹp, liền càng thêm có loại ý tưởng ở chỗ này sinh sống, nhưng thế tục ràng buộc đủ loại, nhất định bọn họ không có thể tùy hứng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm mặc, hắn không quên, bên ngoài còn có Hoàng Phủ Nhiễm Phong như hổ rình mồi, nếu là hai người bọn họ theo tâm nguyện chính mình làm như vậy, Hoàng Phủ Nhiễm Phong còn không biết tra tấn nhạc phụ đại nhân cùng Nhiễm Trần như thế nào đâu.
Aizz, muốn cường đại, chỉ có chân chính trở thành bá chủ ngạo thị thiên hạ (*), bọn họ mới có thể tùy tâm sở dục(**), mình muốn làm chuyện gì, không cần chịu hạn chế.
(*) Ngạo mạn
(**) tùy theo lòng mình
Trời bỗng nhiên dổ cơn mưa tí tách, dừng ở trên thân người, thấm lạnh lẽo đến tận xương.
"Đi mau, đi phía trước sơn động."
"Tốt."
Dứt lời, hai người liền vội vàng tay trong tay đi về phía một cái sơn động trước cách đó không xa.
Động không tính là lớn, bất quá sống sót là trên hết, không hề động vật gì hết, nói tóm lại cũng coi như khô ráo, không biết trước kia có người từng ở trong này nghỉ ngơi không hay như thế nào, mặt đất trong động thế nhưng còn có chút nhánh cây khô nhóm lửa.
Hai người sinh tốt lắm hỏa (Sam: câu này ta chịu @_@), liền một bên dựa sát vào nhau ngồi xuống, nhìn xuyên thấu qua cái cửa động thấy bên ngoài phong cảnh xinh đẹp, nhưng thật ra có một phen tình thú khác.
Ngày mưa ở Đào Hoa Đảo đẹp hơn, như mộng như ảo, mưa dính vào nụ hoa đào càng hiển kiều diễm ướt át, hơi nước trắng xoá bao phủ toàn bộ ở trên đảo, càng vào bên trong nơi này càng tràn ngập tiên khí, thật giống như tiên cảnh trong truyền thuyết, làm cho người ta có cảm giác không chân thực chút nào.
"Nơi này thật sự rất đẹp." Uất Trì Nghiên San kìm lòng không nổi tán dương một câu, đáy mắt không chút nào che dấu si mê kinh diễm (chắc là "say" à).
"Nếu nàng thích, về sau chúng ta có thể đến nơi này đến ẩn cư như thế nào?" Hoàng Phủ Vũ Trạch sủng nịch cười nói, nhìn thiên hạ trong long, sâu trong mắt lộ ra một tia nhu tình.
"Được"
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ khi cười lộ ra cảnh sắc tươi đẹp chói mắt, giây lát lại không biết là muốn đến làm gì, đáy mắt bỗng dưng hiện lên một tia ảm đạm cùng không đành lòng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch lại nhìn về phía ngoài động, cũng không chú ý tới vẻ mặt nàng không thích hợp trong nháy mắt.
"Hết mưa rồi, chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Hai người một lần nữa lên lộ, hai tay nắm chặt, một khắc chưa từng tách ra, không khó nhìn ra, lúc này trải qua hành trình trên Đào Hoa Đảo, cảm tình hai người hiển nhiên lại ấm áp hơn.
Cho dù không có tìm được bảo tàng, tới một chuyến này cũng đáng, bởi vì bọn họ đoạt được, không phải tiền tài có thể cân nhắc, là lại nhiều vàng bạc châu báu cũng không đổi được.
Bỗng nhiên!
"A!" Uất Trì Nghiên San dưới chân một mảnh đất trơn bóng, không may theo sườn dốc lăn xuống.
"SAN SAN!"
← Ch. 90 | Ch. 92 → |