C74: Sự thật
← Ch.073 | Ch.075 → |
Edit+beta: LQNN203
Đã mười ngày trôi qua kể từ vụ tai nạn ô tô bắt cóc ở hẻm núi Hàn Sơn, vì hung thủ có năng lực phản trinh sát cao nên cảnh sát điều tra không có nhiều tiến triển.
May mắn một đội an ninh mới đã nhanh chóng nhập chức, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Ân Tô Tô 24/24, tạm thời lấp chỗ trống của Trần Chí Sinh.
Vụ án đã đi vào bế tắc nhưng cuộc sống và công việc của mọi người vẫn phải tiếp tục.
Sau vụ bắt cóc, Ân Tô Tô không bị thương tích gì đáng kể ngoại trừ việc vô cùng sợ hãi, điều này khiến mọi người đều cảm thấy may mắn. Sau khi cảnh ở hẻm núi Hàn Sơn hoàn thành, đoàn làm phim đặc biệt trưng cầu ý kiến của Ân Tô Tô, hỏi liệu cô có cần nghỉ ngơi một thời gian, đợi cho đến khi tình trạng được điều chỉnh tốt mới trở lại làm việc hay không.
Ân Tô Tô từ chối.
Theo đánh giá của cô, hiện sức khỏe của cô rất tốt, vụ bắt cóc không gây ra tác động tiêu cực hay rắc rối nào cho cô. Vì vậy, sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn hai ngày, cô đã quay trở lại đoàn phim và cùng các thành viên còn lại lên đường đến địa điểm quay phim mới - thị trấn Quan Thủy, tỉnh Vân Nam.
Phí Nghi Chu cũng bay tới Bắc Mỹ theo kế hoạch công việc ban đầu để kiểm tra nghiên cứu hàng năm.
Vụ tai nạn ô tô bắt cóc xảy ra ở hẻm núi Hàn Sơn tưởng chừng chỉ là một viên sỏi nhỏ rơi xuống hồ rồi chìm xuống đáy mà không gây ra nhiều gợn sóng.
Qua nửa tháng, sức khỏe của Trần Chí Sinh cơ bản hồi phục, sau khi xuất viện từ bệnh viện huyện Hàn Sơn, anh ta liền lao đến Vân Nam, trở về đội của Ân Tô Tô, đảm đương công việc tổng phụ trách đội an ninh.
Khách sạn mà đoàn làm phim ở ở thị trấn Quan Thủy là khách sạn nhỏ ba sao tốt nhất trong khu vực, được xây dựng cạnh hồ Quan Thủy, phong cảnh núi non, sông nước tươi đẹp, ánh hoàng hôn buổi tối chiếu xuống mặt nước, tạo nên những làn sóng lấp lánh.
Ân Tô Tô đã quay xong bốn cảnh vào buổi chiều, hiện đang mặc trang phục diễn ngồi bên hồ Quan Thủy xem lại kịch bản.
Lương Tịnh bưng hai cốc nước ấm bước tới chỗ Ân Tô Tô, cúi xuống ngồi xuống, đưa một cốc nước ấm cho cô, nói: "Uống nước đi."
"Cảm ơn." Ân Tô Tô mỉm cười cảm ơn.
Lương Tịnh uống một ngụm nước, hỏi cô: "Nhìn tình hình quay phim gần đây của em, xem ra vụ tai nạn ô tô không để lại bóng ma tâm lý cho em?"
Ân Tô Tô phì một tiếng, nói thoải mái: "Toàn bộ quá trình em đều không mở mắt, thậm chí còn không biết kẻ bắt cóc trông như thế nào, chỗ nào có bóng ma tâm lý chứ."
"Không ảnh hưởng đến em là được." Lương Tịnh nói: "Chị vốn dự định mời bác sĩ tâm lý tư vấn giúp em, xem ra không cần thiết."
Ân Tô Tô xua tay: "Không cần nhé, đừng."
Lúc này, Lương Tịnh liếc nhìn Trần Chí Sinh đang ngồi cách đó không xa, sau đó quay đầu liếc nhìn vài nhân viên bảo vệ mặc thường phục đang ngồi ở quán cà phê đằng xa, nhỏ giọng nói: "Có vẻ như lần này kim chủ ba ba thật sự bị dọa không nhẹ, sắp xếp nhiều vệ sĩ cho em như vậy, đến đi toilet cũng có nữ vệ sĩ đi theo, sau này chị không cần lo lắng về sự an toàn của em rồi."
Ân Tô Tô bị sặc khi nghe vậy, 囧囧 nói: "Thật ra em thấy không cần thiết, chỉ cần hai ba nhân viên an ninh là đủ rồi, cả một đội ngũ chuyên nghiệp khiến em trông cứ như nguyên thủ quốc gia ấy."
Lương Tịnh nhún vai: "Chứng minh anh ta quan tâm đến em."
Ân Tô Tô chớp mắt, nheo mắt nói: "Không phải chị nói, anh ấy chỉ nhất thời có cảm giác mới mẻ với em, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ rơi em sao? Bây giờ lại nói anh ấy quan tâm em."
"Cảm giác mới mẻ và quan tâm không hề mâu thuẫn." Lương Tịnh nhẹ nhàng nói: "Chị thấy hiện tại em và Phí Nghi Chu yêu đương rất hạnh phúc, sau này chị cũng nghĩ thông suốt, cuộc đời mà, ngắn ngủi mấy chục năm, đơn giản tận hưởng khoảnh khắc không nghĩ đến lâu dài cũng không tệ."
Ân Tô Tô hơi giật mình: "Chị Lương, chị không phản đối em rung động với Phí Nghi Chu sao?"
Lương Tịnh không nói nên lời, trợn mắt nhìn hồ nước vô tận, nhấp một ngụm nước ấm, lạnh lùng nói: "Đại thiếu gia nhà họ Phí này quả thực rất quyến rũ. Hơn nữa, trước giờ chị phản đối em cũng đâu có nghe, còn phản đối gì nữa."
Ân Tô Tô vui mừng, vươn tay ôm lấy Lương Tịnh, đôi mắt ươn ướt nói: "Chị Lương, em biết chị tốt với em, quan tâm em. Chị đừng lo, em sẽ cố gắng hết sức khiến bản thân mình hạnh phúc lâu hơn."
Yêu một người cầm quyền xuất thân từ một gia đình hào môn hàng đầu, số mệnh sẽ phải trải qua trắc trở, cũng có thể dẫn đến một cái kết đau lòng. Về những điều này, Ân Tô Tô đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần ngay từ ngày xác định tâm ý của mình.
Nhưng cô không ngờ, niềm hạnh phúc này lại tan vỡ đột ngột như vậy.
Vào ngày thứ mười ba ở thị trấn Quan Thủy, mọi thứ không khác gì thường ngày, gió mùa đông thổi lạnh như thường lệ, nước hồ Quan Thủy vẫn trong vắt như thường lệ.
Ân Tô Tô dậy sớm để bắt đầu công việc, sau khi kết thúc thành công buổi quay phim trong ngày, cô trở về khách sạn vào khoảng mười một giờ tối. Cô tắm rửa, đắp mặt nạ, đang định nằm trên giường lướt Weibo để giết thời gian, tuy nhiên, vừa đăng nhập vào ứng dụng bằng tài khoản nhỏ của mình, cô đã thấy rất nhiều bài đăng mới xuất hiện trong siêu thoại* của mình.
*Siêu thoại hay Super Topic, hoạt động gần giống như group trên FB. Mỗi minh tinh đều sẽ có một siêu thoại chính thức, khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó sẽ đính kèm siêu thoại giúp gia tăng độ nhận diện và độ thảo luận.
Gần đây, khi độ nổi tiếng của Ân Tô Tô không ngừng tăng lên, số fan hâm mộ trên Weibo cá nhân của cô đã vượt quá 6 triệu, fan hâm mộ siêu thoại của cô đã lên tới chín trăm nghìn, mỗi ngày đều có fan hâm mộ mới đăng bài trên siêu thoại, cũng có rất nhiều fan hâm mộ cũ đăng bài đăng của cô để khuyến khích fan hâm mộ mới cùng nhau làm dữ liệu.
Vì thế không có gì ngạc nhiên khi có bài viết mới.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ tối nay là tất cả fan hâm mộ đều tỏ ra hoảng sợ, nội dung bài đăng của họ cũng thật khó hiểu.
Fans 1: Trời ơi, những bức ảnh đó lan truyền tán loạn trên mạng rồi, tôi vừa vượt tường xem, thực sự rất giống...
Fans 2: Tôi cũng xem rồi, muốn quay lại hỏi xem chuyện gì xảy ra...
Fans 3: Hiện tại DB bên kia có đại V xây dựng, mức độ phổ biến rất cao, đoán sẽ sớm trở thành hot search trên Weibo...
Fans 4: Có fan nào có thể liên lạc với người trong đoàn đội không? Bất kể những bức ảnh đó là thật hay giả, có thể nghĩ cách xử lý không, một khi đã lên men, chẳng phải sẽ giống hệt như ảnh X sao... Tô Tô sẽ bị hủy hoại.
Fans 5: Ngỗng nữ ngày thường thanh thuần như vậy, thực sự tò mò tại sao lại chụp ảnh như vậy?
Fans 6: Chẳng lẽ bị bạn trai lừa? Là người yêu chụp ảnh riêng tư với nhau, kết quả bị lộ...
Fans 7: Càng nói càng thấy giống ảnh nóng...
...
Ở phía bên kia màn hình điện thoại, Ân Tô Tô nhìn vào các bài đăng và từng dòng văn bản, cau mày nghi hoặc.
Ảnh nóng, cái quỷ gì vậy?
Đúng lúc cô đang bối rối, định di chuyển ngón tay tìm kiếm "ảnh riêng tư" mà các fan hâm mộ đang bàn tán, tay vừa trượt vô tình bấm vào hot search "Danh sách giải trí" trên Weibo.
Một mục ở cuối danh sách nhảy vào tầm nhìn của Ân Tô Tô, ngay lập tức khiến cô cay mắt - #Ân Tô Tô ảnh khiếm nhã#
"..." Ân Tô Tô cau mày thật chặt, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, từ từ cử động ngón tay, đầu ngón tay lơ lửng trên đó một lúc mới khẽ run rẩy nhấp vào.
Ngay lập tức, một số bức ảnh khảm hiện lên. Nhân vật chính của mỗi bức ảnh đều là một người, da trắng, mắt to, tóc xoăn dài, đôi mắt mê ly, nhìn qua ý thức rất không tỉnh táo, dù tài khoản marketing đã mã hóa ảnh rất nhiều nhưng vẫn không khó để nhận ra cô gái trong ảnh khỏa thân hoàn toàn. Trạng thái khỏa thân, toàn thân không một mảnh vải, tạo dáng với nhiều tư thế cực kỳ không đứng đắn trước ống kính...
Bấm vào phần bình luận, đủ loại bình luận tục tĩu hạ lưu không chịu nổi.
Cư dân mạng 1: Đã xem những bức chưa được mã hóa, người phụ nữ này thật sự, ngực to, eo thon mông vểnh [đầu chó].
Cư dân mạng 2: Loại phúc lợi này nhận có hơi nhiều rồi.
Cư dân mạng 3: Đây không phải là Ân Tô Tô sao? Ôi vãi, tôi cứ tưởng là ảnh tuyền truyền cho tác phẩm mới của người mới...
Cư dân mạng 4:? Đây là đang làm gì thế?
Cư dân mạng 5: Đã lâu rồi tôi mới được ăn dưa nóng bỏng và gợi cảm như vậy.
Cư dân mạng 6: Đây là do thua cược nên phải chụp ảnh nóng? Hay là ảnh chụp bị rò rỉ vui chơi với kim chủ nào đó đằng sau cánh cửa đóng kín?
Cư dân mạng 7: Vẻ mặt này khá đúng nha, bông hoa nhỏ màu trắng ngây thơ trong giây lát biến thành một người phụ nữ dâm đãng, lẳng lơ không chịu được.
Cư dân mạng 8: Không phải fan hâm mộ của Ân Tô Tô luôn khoe khoang về khả năng diễn xuất của cô ta sao, sao không khoe nữa đi, nhìn ánh mắt và biểu cảm này của cô ta xem ra diễn rất tốt nha [cười nhạo]
Cư dân mạng 9: Người biết là nữ minh minh, người không biết còn tưởng bán dâm.
...
Chỉ trong vài giây, tâm trí Ân Tô Tô quay cuồng, gần như ngay lập tức nhớ lại vụ tai nạn xe ly kỳ và quỷ dị.
Cô mất tích hơn mười tiếng, hoàn toàn bất tỉnh hơn mười tiếng...
Vào thời điểm đó, không ai, kể cả cô, có thể hiểu được mục đích của vụ bắt cóc.
Thì ra là thế.
Chỉ trong chốc lát, trái tim Ân Tô Tô nặng nề rơi vào hầm băng, cơ thể và tứ chi trở nên lạnh lẽo và tê liệt. Cô sững người tại chỗ, không dám nhìn ảnh lần thứ hai, vội vàng tắt màn hình điện thoại, vùi đầu vào khuỷu tay.
"Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc." Có tiếng gõ cửa rất nhanh.
Đôi mắt của Ân Tô Tô hoàn toàn mê mang. Cô cảm thấy lạnh vô cùng, ngồi thẫn thờ trên giường, co gối lại, ôm chặt lấy mình, cố gắng làm cho bản thân cảm thấy ấm áp.
"Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc!" Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng gọi đầy lo lắng của Lương Tịnh: "Tô Tô? Em ngủ rồi à? Mau mở cửa ra!"
Người bên trong vẫn không trả lời.
Lương Tịnh, Hứa Tiểu Phù và Trần Chí Sinh nhìn nhau ngoài cửa. Trần Chí Sinh mím chặt đôi môi mỏng, giơ đôi chân dài lên, đá tung cánh cửa "rầm" một tiếng thật lớn.
Lương Tịnh trở tay đóng cửa lại, lao đến bên giường nắm tay Ân Tô Tô, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng, hỏi cô: "Em đã xem những bức ảnh đó chưa?"
"..." Nước mắt dần dần tràn đầy trong mắt Ân Tô Tô. Cô gần như tuyệt vọng nhìn Lương Tịnh một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu.
Tim Lương Tịnh đau nhức, ôm cô vào lòng, cố gắng bình tĩnh nói: "Không sao, không sao đâu Tô Tô. Chị sẽ cố gắng hết sức giúp em quan hệ công chúng, giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này... Chuyện này không phải lỗi của em, em là nạn nhân, em không có lỗi gì cả. Biết không."
Mãi đến lúc này, Ân Tô Tô mới gục xuống khóc thành tiếng
Hứa Tiểu Phù ở một bên không khỏi che mặt bắt đầu khóc.
Bị đánh thuốc mê và chụp những bức ảnh nóng không đứng đắn, còn phát tán trên mạng, khiến rất nhiều cư dân mạng xem và đưa ra những bình luận tục tĩu, đây là một tổn thương vô cùng chí mạng đối với người bình thường chứ đừng nói đến một nữ minh tinh trong sạch.
Hứa Tiểu Phù không thể tưởng tượng được tâm trạng của Ân Tô Tô lúc này, cũng không dám nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng mà sự việc này sẽ gây ra cho Ân Tô Tô, sẽ giáng một đòn mạnh như thế nào vào toàn bộ sự nghiệp của cô. Cô ấy chỉ biết, chuyện đến nước này, mọi người trong đoàn đội không còn cách nào khác ngoài việc động viên, hỗ trợ và an ủi Ân Tô Tô, can thiệp quan hệ công chúng để xóa bài đăng càng nhiều càng tốt.
Lương Tịnh không dám lãng phí thời gian nữa, cô ấy giao Ân Tô Tô cho Hứa Tiểu Phù rồi vừa vội vã ra cửa vừa gọi điện thoại, trước khi rời đi còn dặn dò Trần Chí Sinh canh giữ Ân Tô Tô vì sợ cô nghĩ quẩn trong lòng làm gì đó ngu ngốc.
Hứa Tiểu Phù ôm Ân Tô Tô vào lòng, đỡ mái tóc dài của cô, nghẹn ngào nức nở: "Tô Tô, muốn khóc thì cứ khóc đi, em biết chị đang rất khó chịu."
Ân Tô Tô dùng hết sức nắm lấy tay áo Hứa Tiểu Phù, đột nhiên, cô ngẩn ngơ nói: "Tiểu Phù, xảy ra bê bối lớn như vậy, chị không còn tương lai nữa."
"Đừng nói bậy!" Hai mắt Hứa Tiểu Phù đỏ hoe, nói: "Chúng ta có thể tổ chức họp báo, có thể giải thích, chị bị ép chụp những bức ảnh đó trong lúc bất tỉnh, người có tội chính là kẻ bắt cóc chị. Người đã lan truyền những bức ảnh đó chính là người làm tổn thương chị!"
Ân Tô Tô khóc nức nở: "Ảnh hưởng của vụ bê bối này quá nặng nề, em không hiểu đâu..."
Vừa dứt lời, điện thoại di động trên giường đột nhiên vang lên.
Ân Tô Tô giật mình vì nhạc chuông điện thoại di động của mình. Cô sợ hãi ôm đầu, cuộn tròn mình lần nữa.
Điện thoại cứ đổ chuông.
Thấy cô hồi lâu không trả lời, Hứa Tiểu Phù đưa tay cầm điện thoại, sau khi nhìn ID người gọi, hai mắt Tiểu Phù sáng lên, vui vẻ nói: "Là Phí tiên sinh! Tô Tô, mau nghe điện thoại, Phí Nghi Chu đang gọi, anh ấy nhất định có cách giúp chị giải quyết chuyện này!"
Không ngờ khi nghe đến cái tên "Phí Nghi Chu", cảm xúc của Ân Tô Tô càng trở nên mất kiểm soát. Cô hoảng sợ từ chối: "Không cần, chị không muốn nghe điện thoại của anh ấy, cũng không muốn nghe giọng anh ấy, cúp máy đi."
Hứa Tiểu Phù sửng sốt, bối rối nói: "Tô Tô, Phí tiên sinh là chồng của chị, sao chị không nghe điện thoại của anh ấy..."
"Chị nói cúp máy!" Giọng Ân Tô Tô đột nhiên cao lên một chút.
"Được được được, cúp máy." Hứa Tiểu Phù vội vàng cúp điện thoại vì sợ kích thích cô.
Phí Nghi Chu sau đó gọi lần thứ hai, lần thứ ba... Mười cuộc gọi liên tiếp, Ân Tô Tô yêu cầu Hứa Tiểu Phù cúp máy tất cả.
Sau đó, cô còn lo lắng giật lấy điện thoại, tắt máy rồi giấu dưới chăn.
Hứa Tiểu Phù và Trần Chí Sinh biết trạng thái tinh thần của cô lúc này không ổn định nên cũng không ép buộc gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh cô.
Trên giường, Ân Tô Tô mở mắt nhìn bóng tối trước mặt, chiếc gối ướt đẫm nước mắt.
Cô không dám trả lời cuộc gọi của Phí Nghi Chu, không dám nghe giọng nói của anh, không dám nghe anh nói gì với cô.
Không thể có gia đình hào môn nào lại chấp nhận một cô con dâu lớn có vết nhơ như vậy.
Ân Tô Tô đau đớn giơ tay lên che khuôn mặt đẫm nước mắt của mình.
Cô nghĩ, một quý ông tốt bụng như anh chắc chắn sẽ không thể bỏ rơi cô vào thời điểm quan trọng như vậy, thậm chí có thể vì cô mà chống lại gia tộc mình. Nhưng khi cơn bão lắng xuống, với tư cách là con cả và là người cầm quyền, anh vẫn phải suy nghĩ vì đại cục.
Lúc này, việc chia tay cô là một động thái mà anh phải thực hiện dù không muốn.
Sau khi khóc không biết bao lâu, Ân Tô Tô cảm thấy chóng mặt, cuối cùng ngủ thiếp đi trên giường. Lần này, cô đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô và Phí Nghi Chu viên mãn tiến vào lễ đường, cô đeo một tấm lụa trắng thánh thiện, mỉm cười nhẹ nhàng với anh, anh cũng trao cho cô một nụ hôn chân thành dưới sự chứng kiến của linh mục, hứa sẽ ở bên cô đến hết cuộc đời.
Mười giờ đêm, tỉnh dậy sau giấc mơ.
Ân Tô Tô kéo chăn xuống một chút, quay người nhìn xung quanh. Trong phòng khách sạn chỉ có một ngọn đèn ngủ đang bật sáng, Trần Chí Sinh đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi trước cửa sổ. Hứa Tiểu Phù và Lương Tịnh quấn trong lớp quần áo dày ngồi sát vào nhau thì thầm nói chuyện.
Lương Tịnh trầm giọng thở dài: "Chị đã liên lạc với Phí Nghi Chu. Những bức ảnh đó đã được lan truyền quá rộng rãi, không giống như trước kia rất nhiều tin tức chỉ là do các tài khoản tiếp thị tổng hợp lại, loại bỏ hot search thì coi như xong. Những bức ảnh đó quá nhiều ở trên mạng, cũng có rất nhiều trong các diễn đàn lớn, xóa cái này thì đăng cái khác, không thể xử lý hoàn toàn... Hiện tại Hà Kiến Cần đang điều tra kẻ đứng sau vụ việc này, hy vọng chuyện này có thể sớm được giải quyết."
Hứa Tiểu Phù vừa khóc vừa hỏi: "Chị Lương, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Có nên tổ chức họp báo giải thích tình hình cho mọi người không?"
Lương Tịnh: "Đi một bước tính một bước thôi."
Ân Tô Tô lặng lẽ rơi mấy giọt nước mắt. Một lúc lâu sau, cô mới quay lại, nhìn ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, trong lòng đưa ra một quyết định khó khăn.
*
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại di động của Trần Chí Sinh đột nhiên sáng lên, cho biết đã nhận được tin nhắn mới.
Trần Chí Sinh mở tin nhắn mới: [Địa chỉ của các anh ở thị trấn Quan Thủy]
Trần Chí Sinh im lặng hai giây, gửi vị trí của mình.
*
Cả ngày trôi qua nhanh chóng, đoàn làm phim "Phàm độ" cũng biết được chuyện gì đã xảy ra với Ân Tô Tô, quyết định tạm thời cho cô nghỉ ba ngày để cô bình tĩnh lại.
Hot search đã bị gỡ bỏ vào sáng sớm ngày hôm sau nhưng vụ việc ảnh khiêu dâm vẫn tiếp tục gây xôn xao trên mạng, gây ra sự bàn tán và chú ý lớn, đồng thời được cư dân mạng đánh giá là vụ bê bối lớn nhất của làng giải trí trong năm.
Ân Tô Tô bị tổn thương nặng nề về tinh thần và thể xác, cô suy sụp đến mức không thể gượng dậy nổi, mấy tiếng không ăn uống gì, chỉ nằm trên giường trong trạng thái thẩn thờ.
Vào giữa đêm, tin tức quốc tế được phát trên TV trong phòng khách sạn, nói những ngày gần đây ở Mỹ và Canada đã có mưa lớn, lũ lụt xảy ra ở một số khu vực, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc đi lại, rất nhiều chuyến bay đã bị hoãn hoặc hủy bỏ.
Ân Tô Tô nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa - cộc cộc.
Cô không quan tâm, thậm chí còn không liếc nhìn.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, có người rời đi, cũng có người đi vào. Một giây tiếp theo, tiếng bước chân vững vàng và mạnh mẽ đến bên giường rồi dừng lại.
Ân Tô Tô im lặng một lúc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ngửi thấy trong không khí mùi thuốc lá mát lạnh quen thuộc, cùng mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng...
Ân Tô Tô đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu lên.
Một bóng người cao lớn lọt vào tầm mắt cô - Phí Nghi Chu mặc một bộ vest xanh đậm, phong trần mệt mỏi đến mức áo khoác đen bên ngoài cũng không kịp cởi ra. Anh đứng cạnh giường, lông mày hơi nhíu lại, lặng lẽ nhìn cô.
"Anh..." Ân Tô Tô sửng sốt, từ từ ngồi dậy khỏi giường, "Sao anh lại tới đây?"
Rõ ràng lúc này anh vẫn nên ở Mỹ. Hơn nữa, bản tin vừa đề cập rằng ở Mỹ đang có giông bão. Nếu buộc phải đáp chuyến bay về nước, nếu không cẩn thận tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Phí Nghi Chu cong một chân dài ngồi xổm xuống, ngón tay âu yếm vuốt ve gò má của cô, khàn giọng nói: "Em không trả lời điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, còn tắt máy của anh. Anh chỉ có thể đến gặp em."
Ân Tô Tô cắn chặt môi.
Chỉ có trời mới biết lúc này cô lo lắng và hồi hộp đến mức nào, có thể được mô tả là tiều tụy xanh xao, nhìn anh một lúc rồi nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: "Anh quay về tìm em, chắc là có chuyện muốn nói với em."
Phí Nghi Chu nói: "Đúng vậy."
Ân Tô Tô cố gắng hết sức để kìm lại những giọt nước mắt, nói: "Thực ra em có thể đoán được những gì anh muốn nói. Nếu anh khó nói, em sẽ trả lời thẳng. Em đồng ý ly hôn."
Cho đến rất nhiều năm sau, khi ảnh hậu đã già nua nhớ lại quá khứ này, cô sẽ luôn nhớ đến đôi mắt mờ sương của chồng sau khi nghe những lời cô nói, cùng nét tự giễu nhạt nhòa trên lông mày anh.
Phí Nghi Chu lặp lại từng chữ: "Ly hôn?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào không nói nên lời.
Anh lại đưa tay ôm cô vào lòng, cười khổ thì thầm vào tai cô: "Kể từ khi em đến Phí gia, anh đã cố gắng hết sức cho em mọi thứ em muốn, cho em những gì anh cho rằng tốt nhất."
"Nhưng anh vẫn thường xuyên cảm thấy mình nợ em một điều gì đó, sợ mình làm chưa đủ."
"Anh nghĩ rằng bằng cách nỗ lực làm việc và lên kế hoạch từng bước để cưới em, có thể xóa tan những lo lắng của em, khiến em yêu anh, nhưng em vẫn có thể dứt ra dễ dàng."
"Tô Tô của anh, nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm gì với em đây?"
Anh vừa dứt lời, căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng chết chóc.
Trong mắt Ân Tô Tô hơi lóe lên, cô ngơ ngác nhìn anh một lúc, sau đó cố gắng mấp máy môi, bối rối hỏi: "Anh nói cái gì? Anh nói anh nỗ lực làm việc, lên kế hoạch từng bước để cưới em? Nhưng, chúng ta kết hôn không phải vì muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội sao?"
Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ đầy tơ máu của cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói: "Vốn là anh định giấu em chuyện này đến chết, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể thẳng thắn với em."
Ân Tô Tô choáng váng.
Phí Nghi Chu cúi đầu, từ trong ngực lấy ra một phong thư giấy kraft đã dán kín, đưa vào tay cô, nói: "Mở ra nhìn xem."
Ân Tô Tô không hiểu gì, cầm lấy bức thư và mở ra theo chỉ dẫn.
Nhìn thấy bên trong gói giấy thư này có một phong bì, bề mặt là họa tiết hoa tươi cô thích nhất, trên bìa viết người nhận: Kính gửi tiên sinh tài trợ Quỹ Dự án Hiện thực hóa Ước mơ, còn cột người gửi có ba chữ lớn - Ân Tô Tô.
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô mở to mắt không tin nổi, ngước lên nhìn anh, ngạc nhiên nói: "Anh là nhà tài trợ cho Quỹ Dự án Hiện thực hóa Ước mơ thành phố Lan Hạ? Cho đến nay, đều là anh tài trợ cho em hoàn thành việc học tại Học viện Điện ảnh?"
"Đúng vậy." Phí Nghi Chu nói: "Quỹ này là ông nội anh thành lập chín năm trước, mọi khoản tài trợ tiếp theo trong những năm qua đều do anh thực hiện."
Ân Tô Tô ngơ ngác nói: "Ngay từ đầu anh đã biết em là sinh viên hưởng lợi của Quỹ Dự án Hiện thực hóa Ước mơ?"
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Không có."
Ân Tô Tô: "Sao cơ?"
Phí Nghi Chu: "Nói chính xác hơn, quỹ này vốn là vì Ân Tô Tô em lập ra."
Ân Tô Tô trợn mắt há mồm.
"Chín năm trước, ông nội đã chú ý đến hoàn cảnh của Lan Hạ, ông đã đưa anh đến Lan Hạ một lần." Phí Nghi Chu nói, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói: "Em còn nhớ không, năm em mười bảy tuổi ấy, em đã tham gia buổi biểu diễn từ thiện trong thành phố phải không?"
Ân Tô Tô chậm rãi nheo mắt lại, đôi mắt dần trở nên trống rỗng, cô rơi vào ký ức lâu dài. Một lúc sau, cô mới gật đầu, "Em nhớ ra rồi, lúc đó cô giáo nói với bọn em có một số doanh nhân giàu có từ nơi khác đến Lan Hạ muốn làm từ thiện. Chính phủ đặc biệt tổ chức một bữa tiệc từ thiện, em là diễn viên chính của một tiết mục ca múa, diễn vở kịch gốc có tên 'Lâu Lan Kinh Vũ'."
Phí Nghi Chu nhẹ giọng nói: "Hôm đó anh ngồi trên xe nhìn thấy em mặc váy biểu diễn màu trắng đi trên đường phố Lan Hạ, thế giới tuy xám xịt nhưng chỉ có em là người trắng trẻo không tì vết, liếc mắt một cái ấy liền khiến anh không thể quên em."
*
Chín năm trước, Lan Hạ.
Nhìn thoáng qua bên ngoài cung văn hóa, một cô gái mặc trang phục biểu diễn được đồng đội triệu tập, vội vàng trả lời rồi xách váy chạy đi.
Khi đó, đại thiếu gia chỉ mới hai mươi bốn tuổi đang ngồi ở ghế sau của một chiếc ô tô cao cấp, lặng lẽ nhìn bóng người rời đi.
Gặp lại nhau lần nữa là trên sân khấu đơn sơ của cung văn hóa Lan Hạ.
Cô gái nhảy theo điệu nhạc, hát vang và biểu diễn đầy cảm xúc, cô giống như một con chim sơn ca trắng thuần khiết không bao giờ khuất phục trước số phận, vỗ cánh, thề sẽ bay đến một thế giới rộng lớn và thú vị hơn.
Phí Nghi Chu tao nhã ngồi ở bàn VIP, chăm chú theo dõi biểu diễn, một lúc sau mới nghe thấy ông nội bên cạnh cười nói: "Cô bé này tuổi còn trẻ mà biểu diễn ca hát nhảy múa rất ra dáng, có thể trở thành một ngôi sao trong tương lai."
Phí Nghi Chu thản nhiên đáp "Có lẽ vậy ạ" không nói nhiều.
Sau đó, Phí Dự Chân lại thở dài: "Ta đã nói chuyện với giám đốc Sở giáo dục ở đây. Hầu hết trẻ em ở Lan Hạ đều có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, rất ít người có thể theo đuổi ước mơ và học nghệ thuật mãi mãi. Thật sự rất khổ."
Phí Nghi Chu thờ ơ nghe, lực chú ý không tự chủ tập trung vào cô gái trên sân khấu.
Sau bữa tiệc, ông cụ đi trò chuyện với các quan chức chính phủ.
Chờ đợi chán ngán nên anh rời bàn đi ra sân sau cung văn hóa, vừa hút thuốc vừa đi lang thang không mục đích dưới ánh trăng. Đang ngơ ngác, nghe thấy tiếng trò chuyện cách đó không xa, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của mấy cô gái trẻ.
"Ân Tô Tô, tối nay cậu biểu diễn rất tốt, mỗi lần cậu lên sân khấu, tiếng vỗ tay phía dưới đều rất nhiệt liệt." Cô gái A có chút hâm mộ nói, giọng điệu có chút chua chát.
Sau đó lại có một giọng nói nhẹ nhàng hơn ngượng ngùng nói: "Thật ra tiếng vỗ tay của mọi người đều giống nhau, các cậu chỉ chú ý đến mình hơn thôi."
"Mới là lạ ấy." Cô gái B trả lời: "Cậu xinh đẹp như vậy, khán giả khẳng định thích cậu nha."
Cô gái tên Ân Tô Tô dường như không biết phải nói gì nên chỉ mỉm cười không trả lời nữa.
"Muộn lắm rồi, Ân Tô Tô, cậu vẫn chưa chuẩn bị đi à?"
"Trang phục biểu diễn của mình hơi rách một chút, mình phải khâu lại, nếu không trả lại sẽ bị trừ tiền."
"Được." Các học sinh vẫy tay, "Vậy tụi mình đi trước. Tạm biệt."
Sau đó, hai bạn nữ vừa nói vừa cười rời đi.
Phí Nghi Chu đứng ngoài cửa sổ hút thuốc, mặt vô cảm nghe các cô gái trò chuyện, đêm nay không có sao cũng không có trăng, bầu trời tối đen như mực. Sau khi hai cô gái rời đi, anh vươn tay ra như một bóng ma, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ đang đóng nhẹ mở ra một khe hở, phát ra một tiếng "kẽo kẹt" rất nhẹ.
Qua khe hở trên cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong phòng thay đồ đơn giản và bừa bộn.
Một cô gái quay lưng về phía cửa sổ đang vụng về khâu quần áo bằng kim chỉ.
Đồng tử Phí Nghi Chu co lại trong giây lát.
Cô chỉ mặc một chiếc quần học sinh màu trắng, áo trên vẫn chưa mặt, lưng trắng như tuyết, mịn màng không tì vết, đột nhiên cô vô tình quay người lại để với lấy chiếc kéo, đẫy đà lay động, quả mọng màu đỏ son tươi đẹp ướt át...
Đêm hôm đó, người con trai cả vốn luôn không gần nữ sắc đã vội vàng chạy trốn khỏi cô gái.
Sau đó, Phí Nghi Chu hàng đêm đều mơ về thân hình trần trụi xinh đẹp của cô gái.
Khi tỉnh dậy sau giấc mơ, ngay cả quần cũng ướt đẫm, rối tinh rồi mù do xuất tinh.
Vài ngày trôi qua, Phí Nghi Chu bắt đầu nhận ra mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của anh, anh ngày càng nghĩ đến cô gái nhỏ tên Ân Tô Tô, nhớ lại cơ thể dưới ánh sáng mờ ảo ngày càng thường xuyên hơn, đôi khi thậm chí anh đang làm việc hoặc trong các cuộc họp, anh sẽ vì nghĩ đến Ân Tô Tô mà cứng đến phát điên.
Mà cô gái nhỏ đó chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên.
Nhận thức này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền giáo dục xuất sắc mà Phí Nghi Chu đã nhận được từ khi còn nhỏ. Anh có ý thức đạo đức rất cao, việc bị ám ảnh bởi cơ thể của một cô gái mười bảy tuổi mà anh chỉ nhìn thoáng qua một lần khiến anh cảm thấy bàng hoàng, đau đớn, không thể chấp nhận được.
Nhưng không thể kiểm soát được, đã nghiện đến mức không thể tự giải thoát được.
Sau đó anh bắt đầu làm hại chính mình. Bằng cách gây ra tổn thương và đau đớn ở tứ chi, anh đã trấn áp được con quỷ bên trong ngày càng bệnh hoạn của mình.
Sau khi Phí Thiện Thanh và Thân Thái Lệ biết được sự việc này, đôi vợ chồng đã rất sốc và không thể tin được - con trai lớn của Phí gia, người được nuôi dạy cẩn thận, lại thực sự bị ám ảnh bởi một cô gái mười mấy tuổi ở Lan Hạ, đến mức tự làm hại bản thân một cách bệnh hoạn, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng.
Để kéo con trai trở về từ "vực sâu vạn kiếp bất phục", hai trưởng lão nhà họ Phí quyết định ra tay can thiệp.
Họ đã sử dụng rất nhiều liệu pháp kích thích quang điện tâm lý thần kinh để giúp Phí Nghi Chu vượt qua ký ức đó, giúp anh tạm thời quên đi ký ức về "Ân Tô Tô", trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng hai chữ chấp niệm, sỡ dĩ có thể gọi là chấp niệm, sao có thể nói quên là quên.
Mọi công nghệ, chữa trị y tế, can thiệp tâm lý đều không phù hợp với trái tim con người.
Những ký ức đã bị phong ấn trong nhiều năm đã được mở ra vào một đêm mưa ở Florence.
Làn gió đêm hè xanh như ngọc lục bảo dịu dàng và ẩm ướt, một cô gái trẻ mặc bộ quần áo lộng lẫy xuất hiện trong cơn mưa phùn mù sương và chặn xe của anh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ân Tô Tô, Phí Nghi Chu liền nhớ lại những gì đã xảy ra chín năm trước.
Anh biết, chim sơn ca của anh đã bay về...
*
Về chuyện xảy ra chín năm trước, Phí Nghi Chu không kể chi tiết cho Ân Tô Tô, nhưng chỉ một câu "tiền duyên sâu nặng" đã khiến Ân Tô Tô ngạc nhiên.
Cô giơ tay chạm vào gò má như ngọc của anh, khàn giọng nói: "Ý anh là, anh đã thích em trong bữa tiệc từ thiện đó?"
"Phải." Phí Nghi Chu dịu dàng nhìn cô, "Ân Tô Tô, anh đã yêu em từ rất lâu rồi, thế nên xin em đừng bao giờ nói em muốn rời xa anh lần nữa."
Trái tim của Ân Tô Tô vừa kinh hãi vừa xúc động, cô chưa bao giờ nghĩ rằng số phận của mình với anh lại có thể ngược dòng lâu như vậy.
Cô không khỏi vươn tay ôm lấy anh, tò mò hỏi: "Nhưng anh đã thích em lâu như vậy, vì sao chín năm nay anh chưa từng đến bên em?"
Phí Nghi Chu trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười nói: "Có lẽ, anh và ông trời đang đợi cơ hội, đợi duyên phận."
May mắn, anh đã đợi được.
Chứng minh ông trời không quá tử tế với anh. Dù anh đã bỏ lỡ cô suốt chín năm, vòng đi vòng lại anh vẫn tìm được cô.
Ân Tô Tô nhắm mắt lại, vùi mặt thật sâu vào ngực anh, ngửi mùi hương của anh một cách say mê.
Phí Nghi Chu cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó hôn lên khóe miệng cô.
Một giây trước khi môi họ chạm nhau, Ân Tô Tô đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt, đẩy anh ra, lại tủi thân khổ sở khóc lóc: "... Nhưng A Ngưng, em thực sự không còn mặt mũi nào để gặp lại anh, em cũng không biết phải đối mặt với gia đình anh thế nào..."
Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô, nhướng mày: "Ý em là những bức ảnh đó?"
Trái tim Ân Tô Tô như bị kim đâm, cô không nói gì mà lặng lẽ cụp mi tỏ vẻ ưng thuận.
Phí Nghi Chu thấp giọng thở dài, áp đôi môi mỏng lên má cô, nhẹ nhàng nói: "Vậy nếu anh nói cho em biết, những bức ảnh đó đều là tổng hợp thì sao?"
Ân Tô Tô: "..."
Cả người Ân Tô Tô chết lặng: "Tổng hợp?"
"Đúng vậy." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Anh biết rất rõ từng chi tiết trên cơ thể em. Lúc nhìn thấy những bức ảnh đó, trong lòng sinh ra nghi hoặc, sau đó bảo trợ lý Hà tìm người có chuyên môn đến kiểm tra kỹ càng, xác thực đều là tổng hợp."
Lần này, Ân Tô Tô im lặng mười giây mới lên tiếng với vẻ hoài nghi: "Anh nói thật không, không phải gạt em chứ?"
"Tại sao anh phải gạt em?" Phí Nghi Chu tức giận, bất lực lại đau lòng, anh đưa tay nhéo má cô, nói: "Những bức ảnh đó có phải em không xem kỹ, chỉ có định kiến cho rằng đó thực sự là em?"
Nghe vậy, Ân Tô Tô chợt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng và nhẹ nhõm vô song, cô nín khóc cười nói: "Em, em đều sợ hãi suốt hai ngày qua. Tụi em đều nghĩ những bức ảnh này được chụp khi em bị bắt cóc, căn bản không có người cẩn thận kiểm tra là thật hay giả..."
Phí Nghi Chu nhướng mày: "Vậy em còn không nghe anh gọi?"
Ân Tô Tô cảm thấy áy náy và chán nản, cô dùng hai tay ôm cổ anh, nũng nịu nói: "Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào... Em xin lỗi chồng, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Xin anh hãy tha thứ cho em."
"Không có lần sau." Phí Nghi Chu nhẹ giọng nói: "Sau này gặp phải chuyện gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt, không được phép nhắc đến chuyện ly hôn nữa."
Ân Tô Tô hôn lên môi anh, "Được, không có lần sau."
Lúc này Phí Nghi Chu mới hài lòng cong môi nói: "Để công ty quản lý của em ra thanh minh, trò hề này cũng nên kết thúc rồi."
*
Sau hai ngày kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần và bị tra tấn tinh thần khủng khiếp, Ân Tô Tô chìm vào giấc ngủ sâu trong vòng tay của Phí Nghi Chu.
Vào khoảng hai giờ sáng, Lương Tịnh đưa ra một tuyên bố với nhiều báo cáo khác nhau do các nhà chuyên môn đưa ra, một lần nữa gây náo động trên mạng.
Phí Nghi Chu đem cô gái trong tay ôm trở lại giường, đắp chăn cho cô, một mình rời khỏi phòng.
Anh đi sang phòng khác mà không bị chú ý, cúi xuống ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc, vẻ mặt vô cảm.
Đăm chiêu hút thuốc.
Không lâu sau, có người từ bên ngoài gõ cửa.
Phí Nghu Chu rũ mắt xuống, phủi tàn thuốc lá, nói: "Vào đi."
Cánh cửa mở ra, Hà Kiến Cần mặc vest, thắt cà vạt bước vào, cụp mắt xuống nói: "Tiên sinh, bên ngoài có một vị khách nói muốn gặp ngài, tặng ngài một món quà để kết bạn."
Phí Nghi Chu: "Là ai?"
Hà Kiến Cần trả lời: "Đối phương nói anh ta là người Mai gia, họ Dư."
*
Sáng sớm, đường phố thị trấn Quan Thủy vắng tanh, không một bóng người, bầu trời đêm chỉ có nửa phần tư vầng trăng treo, trở thành nguồn sáng duy nhất trong toàn bộ thế giới đen tối.
Đại công tử Phí gia cùng với Hà Kiến Cần và Trần Chí Sinh đi đến hồ Quan Thủy, anh hơi ngước mắt lên, nhìn thấy vài bóng người cao lớn đứng bên hồ cách đó không xa, họ đều mặc áo đen và quần đen, khí chất lạnh lùng.
Người đứng đầu có dung mạo cực kỳ nổi bật, lông mày lạnh lùng, lơ đãng, trong tay đang nghịch hai quả châu ngọc trắng, toàn thân toát ra khí tức chán nản vô kỷ luật, lười biếng, coi mọi chuyện không là vấn đề để bị phân tâm.
Vừa nhìn thấy Phí Nghi Chu, Dư Liệt nhướng mày, nhẹ nhàng mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Phí tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Trên mặt Phí Nghi Chu lộ ra vẻ lạnh lùng, cũng xa cách cười nói: "Xin chào, Dư tiên sinh."
"Tôi tìm ngài muộn như vậy, hy vọng không làm phiền đại công tử nghỉ ngơi." Dư Liệt nói xong, lạnh lùng nhìn những tên thuộc hạ, những người còn lại gật đầu, nhanh chóng sải bước về phía một chiếc ô tô màu đen, mở cốp xe, từ bên trong khiêng ra một chiếc bao tải thô ngọ nguậy, ném nặng nề bên chân Dư Liệt.
Hà Kiến Cần cau mày, hỏi: "Dư tiên sinh, đây là thứ gì?"
Hai người đàn ông cường tráng mở túi vải ra, bên trong là một người đàn ông cao lớn, tay chân bị trói, trên lông mày có một vết sẹo, ngũ quan tuấn tú đoan chính nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác.
Lư Tuấn trừng mắt nhìn Dư Liệt, đôi mắt gần như khoét ra mười lỗ máu trên cơ thể Dư Liệt.
Dư Liệt cười khinh thường với Lư Tuấn, sau đó nói với Phí Nghi Chu: "Đại công tử, thằng nhãi này tên là Lư Tuấn, là một sát thủ chuyên nghiệp. Tôi nghe nói cậu ta có liên quan đến vụ bắt cóc tiểu thư Ân Tô Tô vài ngày trước, ngài có thể hỏi cậu ta chuyện gì đã xảy ra."
Thần sắc Phí Nghi Chu cực kỳ lạnh lùng, liếc nhìn sát thủ trên mặt đất, ánh mắt lại nhìn về phía Dư Liệt, trầm giọng hỏi: "Vì sao giúp tôi?"
"Muốn kết bạn, tất nhiên phải có thành ý." Dư Liệt hơi cong môi, "Đổi một tên khốn hạ cấp lấy một người bạn như Phí đại công tử, trên đời không có chuyện mua bán nào tốt hơn đúng không?"
*
Trần Chí Sinh lại trói Lư Tuấn và lái xe thẳng đến đồn cảnh sát.
Khi màn đêm càng lúc càng tối, Dư Liệt nhìn đám người Phí Nghi Chu rời đi với vẻ mặt vô cảm, nheo mắt thích thú.
Thuộc hạ khó hiểu hỏi: "Đại ca, Lư Tuấn dù sao cũng là người bên cạnh Mai tiên sinh, nếu cứ giao hắn cho Phí gia như vậy, có thể có vấn đề gì không?"
Dư Liệt nghịch nghịch châu ngọc trắng, bình tĩnh nói: "Đây là bán cho Phí Nghi Chu một ân tình lớn, giúp anh ta dọn dẹp gia môn. Từ nay về sau, anh ta sẽ ghi nhớ việc tốt của Mai gia chúng ta. Một tên Lư Tuấn, dù có chết cũng là mạng sống rẻ mạt."
← Ch. 073 | Ch. 075 → |