Vay nóng Homecredit

Truyện:Tô Tô - Chương 062

Tô Tô
Trọn bộ 172 chương
Chương 062
C62: Chương 62
0.00
(0 votes)


Chương (1-172)

Siêu sale Lazada


Edit+beta: LQNN203

Phí Nghi Chu phủ môi xuống hôn cô một cách mãnh liệt và khẩn trương, da trên người Ân Tô Tô khô khốc đến mức gần như tê dại, cô thì thầm muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được một chữ, bị anh nuốt chửng tất cả.

Chung cư bị mất điện, mọi thứ đều tối đen, duỗi tay không thể nhìn thấy năm ngón.

Cánh tay anh ôm chặt eo cô, giam cầm thân hình mảnh mai của cô trong vòng tay của anh, môi anh cắn môi cô, vừa hôn cô say đắm vừa lùi vào cửa đối diện với cô.

Dù là may mắn hay là ảo não thì cô đã mở cửa từ trước, khe hở cửa giống như một lời mời gọi thầm lặng và mơ hồ, tạo cơ hội cho anh bước thẳng vào trong.

Cô dựa vào lòng ngực anh, thừa nhận sự tàn sát bừa bãi của môi lưỡi anh trong bóng tối, gần như nghẹt thở. Dưới sự tấn công của anh, cơ thể cô lùi lại không tự chủ, bước vào cửa, tránh khỏi tấm thảm, rồi lại bị anh bế lên.

Cánh tay thon dài và mạnh mẽ nâng đỡ cô một cách dễ dàng và vững chắc.

Mặt cô nóng như lửa, tim đập như sấm giữa lúc bối rối, cô kêu lên một tiếng nhỏ, để anh đè vào tường.

Môi răng hôn nhau, quấn lấy, chơi đùa.

Xa nhau hơn một tháng, hai người vẫn rất ăn ý, môi gắn bó mật thiết với nhau, lưỡi quấn lấy nhau điên cuồng, trao đổi hơi thở và hương vị của nhau.

Nếu là trước đây, anh hôn cô như sói đói thế này, phản ứng đầu tiên của Ân Tô Tô sẽ là vùng vẫy và chống cự. Nhưng lần này, mặc dù toàn bộ miệng của cô có chút đau đớn vì nụ hôn của anh nhưng cô vẫn không muốn trốn tránh.

Đã hơn một tháng không gặp, trong khoảng thời gian này ngoại trừ đi làm, đóng phim mới không nghỉ ngơi, hoàn toàn đắm chìm trong kịch bản và các thông cáo khác nhau. Chị Lương còn khen cô là một công nhân gương mẫu, tận tụy với công việc, ngày nào cũng như được bơm máu gà, nhưng chỉ có cô biết, đây chỉ là một cách để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

Tình yêu là một điều kỳ diệu, khi bạn yêu một ai đó, anh ấy sẽ lấp đầy trái tim bạn, lúc nào cũng quan tâm, lúc nào cũng nhớ nhung.

Mấy ngày trước, cô còn nảy ra ý định lén lút sang châu Âu tìm anh.

Nếu Lương Tịnh không sắp xếp cho cô một lịch trình dày đặc như vậy, có lẽ cô đã thực hiện được ý nghĩ này.

Không ngờ cuối cùng anh lại mang đến cho cô một bất ngờ.

Khi tình yêu đến, sao có thể còn muốn trốn tránh, cô đợi đến khi anh về nước, sau khi kinh ngạc qua đi tất cả những gì còn lại chính là đáy lòng tràn ngập niềm vui, chỉ muốn ngoan ngoãn để anh lấy thứ mình muốn, cho đi nhiều hơn.

Ân Tô Tô nhắm mắt lại, nghiêm túc đáp lại nụ hôn của Phí Nghi Chu.

Phí Nghi Chu trước sau vẫn mở to mắt, tầm mắt dán chặt vào cô gái đang ôm hôn mình.

Cô được anh bế lên, cơ thể lơ lửng trên không, có lẽ cảm thấy không an toàn nên cô ôm chặt lấy cổ anh, hai chân cũng dang ra, quắp lấy vòng eo gầy gò của anh như một chú gấu túi con.

Giữa hai người có một khoảng cách nhất định về chiều cao và hình dáng cơ thể, ở tư thế này, để đáp ứng yêu cầu hôn của anh, cô phải ngẩng cao chiếc cổ mảnh khảnh của mình, phác hoạ một vòng cung màu tuyết trong bóng tối, trắng đến mức chói mắt.

Trước đây anh chưa bao giờ có cảm giác trực quan như vậy, bây giờ nhìn thấy tư thế mảnh dẻ và quyến rũ của cô, Phí Nghi Chu mới nhận ra cô thực sự rất mảnh mai.

Có vẻ như anh có thể bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh như vậy chỉ với một chút lực, có thể giế t chết cô một cách dễ dàng.

Giống như một con búp bê đất sét xinh đẹp, nhỏ nhắn, dễ vỡ.

Phí Nghi Chu nhìn chăm chú vào Ân Tô Tô, khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu anh, đôi mắt trầm mê của anh đột nhiên trở nên trống rỗng. Sau đó, anh đỡ toàn bộ cơ thể cô bằng cánh tay phải, từ từ nâng tay trái lên, năm ngón tay có khớp nối rõ ràng tách ra, nhẹ nhàng bao bọc chiếc cổ mềm mại của cô.

Trong khoảng thời gian này ở Châu Âu, anh mở mắt ra là Ân Tô Tô, nhắm mắt lại là Ân Tô Tô, khuôn mặt của Ân Tô Tô luôn ở trong tâm trí anh.

Trong số những biểu cảm đó, có khi cô cau mày tức giận, có khi cô cười đôi mắt cong lên, có khi cô làm ra vẻ làm nũng, cũng có khi cô quyến rũ đến mức khiến người ta phải rùng mình lên đ ỉnh.

Có khi cô ở trong giấc mơ, có khi cô thậm chí còn thoát khỏi những suy nghĩ ảo tưởng và bước vào thế giới thực của anh.

Giống như một nữ thần thanh tao, nụ cười quyến rũ của cô đã dụ dỗ anh rơi xuống vực thẳm.

Và mỗi khi anh đưa tay ra, cô lại biến mất như làn khói. Như thể chuyện đó chưa từng xảy ra, như thể cuộc hội ngộ dưới mưa ở Florence không tồn tại, như thể cô vẫn là giấc mơ đã giam giữ anh suốt chín năm từ đầu đến cuối.

Cô không ngừng hành hạ thần kinh anh, nuốt chửng tinh thần anh, biến mọi sự tập trung, tự chủ và lý trí của anh thành một trò đùa, giống như một kẻ nghiện m@ túy.

Anh muốn trở về càng sớm càng tốt, muốn gặp cô càng sớm càng tốt, vì thế anh đã rút ngắn hành trình xuống mức thời gian ngắn nhất có thể, ngày nào cũng làm việc đến nửa đêm, thậm chí là thức cả đêm.

May mắn thay, trở lại nơi này, lần nữa chạm vào cô và ôm cô, cuối cùng lại lần nữa xác nhận cô là thật.

Chân thực thuộc về anh.

Gió đêm chợt nổi lên, thổi bay mây mù dày đặc trôi trên bầu trời, lộ ra nửa vầng trăng, tỏa ra ánh sáng tĩnh lặng. Qua cửa sổ kính sát đất của căn hộ, những tia sáng lọt vào, chiếu sáng một chút bóng tối tĩnh lặng.

Phí Nghi Chu lợi dụng ánh trăng nhìn người trong lòng anh, cô cũng đang ngẩng đầu nhìn anh, hai má đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt, giống như chú nai lạc trong rừng, hô hấp gấp gáp, cái miệng nhỏ kiềm chế th ở dốc.

Ngón tay anh vuốt v e cổ cô, trượt lên một chút, vuốt v e khuôn mặt cô, nhẹ giọng hỏi lại: "Có nhớ anh không?"

Ân Tô Tô im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng gật đầu, cụp mắt xuống nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Khóe môi Phí Nghi Chu hơi cong lên, vừa thỏa mãn vừa lười biếng cười: "Quả nhiên, vừa rồi không thành thật, phải hôn miệng mới có thể mềm đi."

"... Cả ngày không đứng đắn." Cô bị lời nói của anh trêu chọc, mặt đột nhiên đỏ lên, khẽ nuốt nước bọt, sau đó ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ anh, nhỏ giọng hỏi anh, "Sao anh về sớm không nói một tiếng với em?"

Phí Nghi Chu nghiêng đầu khẽ c ắn vành tai cô, khiến cô nhạy cảm run rẩy, sau đó nhẹ giọng đáp: "Nói trước với em sẽ không có chuyện bất ngờ như vậy."

Ân Tô Tô chớp chớp mắt, lại nói: "Em cũng mới từ Quảng Thành về. Anh không sợ em không có ở nhà, vội vàng chạy tới đây không tìm được người sao?"

Phí Nghi Chu: "Hàng ngày anh sẽ hỏi A Sinh về hành trình của em, A Sinh sẽ nói cho anh biết."

Ân Tô Tô ngạc nhiên, mở to mắt nói: "Trước đây anh bảo Trần Chí Sinh bảo vệ em, không phải là để sắp xếp camera giám sát di động bên cạnh em chứ."

"Anh không có ý đó."

Phí Nghi Chu nói, đồng thời anh bế cô lên, đi trở lại ghế sô pha, đặt cô ngồi trên đùi mặt đối mặt, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là anh rất nhớ em. Bình thường em rất bận, thỉnh thoảng không thể trả lời tin nhắn hay không thể nhận cuộc gọi, anh chỉ có thể hỏi A Sinh."

Ân Tô Tô nghe vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong lòng ấm áp, giọng nói cũng có chút ngọt ngào, cô vòng tay qua cổ anh, dựa sát vào anh, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, miễn cưỡng tin anh vậy."

Cô dựa gần đến nỗi hơi thở của cô vương vấn trên chóp mũi anh, mùi hương quyện với vị kẹo.

Giống như... cam?

Phí Nghi Chu khẽ nhướng mày, đầu ngón tay đùa nghịch tai cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói: "Miệng em rất ngọt, vừa rồi em ăn kẹo à?"

"Vâng." Ân Tô Tô có chút ngượng ngùng gật đầu, "Kẹo trái cây vị cam."

"Anh nếm thử." Phí Nghi Chu lười biếng đáp lại, tay anh chạm vào chỗ gồ ghề sau lưng cô, đầu ngón tay tùy ý khảy ra.

Cảm giác kiềm chế biến mất trong nháy mắt, tim cô lỡ mất mấy nhịp, cô bối rối đến mức không trốn được, chỉ có thể đỏ bừng mặt để anh muốn làm gì thì làm, giọng điệu gần như năn nỉ: "Em vừa xuống máy bay, chạy vòng vòng cả ngày người đầy mồ hôi, còn chưa tắm."

"Anh biết. Chỉ kiểm tra một chút thôi." Anh nói vào tai cô bằng giọng trầm trầm có chút khàn khàn. Đầu ngón tay chạm vào trái mâm xôi, vết chai mỏng, lực không nhẹ cũng không nặng, chỉ một chút, cô đã hoàn toàn mất hết sức lực, nằm bò trên vai anh, biến thành một con cá nhỏ có thể giết thịt.

"Ban quản lý tài sản có nói khi nào có điện không?" Anh hỏi. Giọng điệu tuy làm như vô ý như vậy nhưng lại khiến da đầu cô muốn nổ tung.

"Không có..." Khóe mắt cô rưng rưng nước mắt, thực sự không chịu nổi nên cô đưa tay lên cắn vào mu ngón tay, buộc mình phải tỉnh táo để trả lời anh: "Em cũng quên hỏi. Nhưng mà, trong trường hợp bình thường mất điện vào sáng sớm, cho thấy sẽ bị cúp thời gian dài."

"Anh biết rồi." Anh thuận miệng đồng ý.

Vừa rồi ôm cô dựa vào cửa hôn say đắm, cơn ngứa ngáy khó chịu của Phí Nghi Chu đã giảm đi rất nhiều, giờ anh đã bình tĩnh lại, anh có đủ kiên nhẫn để từ từ thích ứng với cô.

Anh bây giờ đã là một cao thủ thực sự, mọi động tác và sức mạnh đều được kiểm soát hoàn hảo, anh hiểu cách làm cho người phụ nữ của mình vui sướng.

Chỉ trong vòng vài phút, mười ngón chân trong đôi giày thể thao của cô cuộn chặt lại, hàm răng nhỏ cắn chặt yết hầu của anh, nức nở thành tiếng.

"Xem bảo bối của anh vô dụng cỡ nào." Phí Nghi Chu hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô, nhẹ giọng nói, giọng điệu dịu dàng, nhưng lại nói ra những lời khiến cô xấu hổ vô cùng, "Đáng yêu thật. Tuy một tháng không gặp, vân vê hai cái là có thể đến."

Đầu óc Ân Tô Tô còn choáng váng, tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, nghe được lời trêu chọc của anh, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, không khỏi nhéo mạnh vào cánh tay anh.

Không có cách nào phản bác sự thật trong miệng anh, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, cuối cùng chỉ lấy tay che mặt, yếu ớt nói: "Ở đây tối quá, tối nay anh muốn ngủ ở chỗ này của em hay chúng ta cùng quay về Nam Tân?"

"Trở về Nam Tân quá xa." Thanh âm Phí Nghi Chu trầm thấp, anh ôm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, nói: "Anh sợ không thể đợi được."

Ngay khi lời nói rơi xuống, Ân Tô Tô bỗng giật mình.

Ánh trăng sáng hơn trước nên đường nét trên khuôn mặt anh trở nên rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt chứa đầy sóng thần, nhìn thẳng vào cô, gần như nhấn chìm cô trong đó.

Nhìn rõ ràng ánh mắt của Phí Nghi Chu, cô mơ hồ nhận ra điều gì đó, trái tim cô bị bàn tay vô hình siết chặt.

Dường như nhìn thấy sự chần chừ và do dự của cô, Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào mắt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Là lời hứa của em với anh."

Ân Tô Tô dùng răng mím chặt môi dưới, siết chặt ngón tay, nắm chặt âu phục của anh.

Đúng. Cô nhớ.

Trước khi anh đi Châu Âu, cô đã long trọng hứa rằng sẽ tặng anh món quà quý giá nhất khi anh trở về.

Anh mệt mỏi vội vàng đẩy nhanh tốc độ như vậy là vì đến đòi nợ cô.

Một lúc lâu không đợi được câu trả lời của cô, anh khẽ cau mày, nhéo cằm cô, trầm giọng hỏi: "Có phải em hối hận không?"

"... Không." Ân Tô Tô lấy hết can đảm để nhìn thẳng vào anh. Trong giây lát, cô hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Như thể cô đã quyết định, cô ôm mặt anh, hôn anh một cách thành kính, "A Ngưng, em nói được làm được, sẽ không hối hận."

Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Phí Nghi Chu để biển d*c vọng trong đầu bộc phát, nhắm mắt lại, đảo khách thành chủ, ôm chặt hôn cô thật sâu.

Trong phòng khách chỉ có ánh trăng soi, cô căng thẳng đến mức ngón tay run rẩy, môi lưỡi quấn lấy môi anh, rất nhanh sau đó cô đã mất ý thức tự chủ.

Hơi thở lạnh lẽo kéo dài lướt qua cằm, cổ, xương quai xanh của cô rồi xuống tận dưới.

Hai mắt Ân Tô Tô mơ hồ, ngơ ngác nhìn trần nhà trong bóng tối, chợt nhận ra điều gì đó, xấu hổ ngồi dậy, lấy gối che mình lại, mặt đỏ bừng nói: "Không được, em còn chưa tắm."

"Không sao." Anh vẫn đang cố gắng kiềm chế bản thân, gần như đau đớn nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Em có mùi rất sạch sẽ."

"..." Nhịp tim của Ân Tô Tô nhanh như có con nai con nhảy múa điên cuồng, cô ra sức lắc đầu, bướng bỉnh nói: "Không được, em phải đi tắm trước."

Ở Quảng Thành trời nóng nực, cô đổ mồ hôi rất nhiều khi tham dự sự kiện, lần nào anh cũng thích ăn, quá mất vệ sinh.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô... Là con gái, làm sao cô có thể không để tâm.

Phòng khách rơi vào im lặng.

Trên ghế sô pha, cô gái và người đàn ông đang im lặng đối mặt nhau, một người đỏ mặt không muốn thỏa hiệp, còn người kia thì đôi mắt tràn đầy h@m muốn.

Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc.

Bốn giây trôi qua, giây thứ năm, Phí Nghi Chu khẽ gật đầu, nói: "Được, đi tắm."

Ân Tô Tô sau khi nghe anh nói xong cảm thấy vui mừng, cô đang định nhảy xuống ghế sô pha đi vào phòng ngủ lấy quần áo, không ngờ Phí Nghi Chu cúi xuống, bế cô lên khỏi ghế sô pha rồi sải bước thẳng vào phòng tắm.

Căn hộ của cô không rộng lắm, phòng tắm cũng không rộng rãi, thường có đủ không gian khi cô sử dụng một mình, tuy nhiên, với vóc dáng 1m9 chân dài vai rộng của anh, khi anh bước vào, toàn bộ không gian lập tức trở nên cực kỳ áp lực.

Cô sửng sốt, mở to mắt, còn chưa kịp định thần lại, Phí Nghi Chu bật vòi hoa sen, nước xối thẳng vào người, trong phút chốc khiến cả hai ướt sũng.

Máy nước nóng lưu trữ nước nóng ở nhiệt độ thích hợp, bốc lên hơi nước.

"Anh làm gì vậy?" Ân Tô Tô hoảng sợ đến mức giọng cô run rẩy.

"Không phải muốn đi tắm sao, vừa lúc, tắm ch ung."

Giọng anh khàn khàn, cô chưa kịp nói xong câu tiếp theo thì anh đã kéo cô lại, nắm lấy cằm cô, hôn cô một cách thô bạo dưới làn nước nóng.

Còn là nước nóng, lại hôn lần nữa.

Ân Tô Tô cảm thấy mình hoàn toàn hụt hơi, sắp chết rồi.

Quần áo ướt sũng biến thành giẻ rách, bị ném xuống đất.

Tâm trí Ân Tô Tô giống như một cục bột nhão, cô không thể suy nghĩ gì cả, qua cửa kính của bồn tắm, cô nhìn thấy cơ lưng rắn chắc của người đàn ông, các cơ căng ra gợi cảm, đẹp đẽ và hoang dã, trông rất giống một con thú đang trong trạng thái săn mồi trên đồng cỏ.

Và cô chính là con mồi mà dã thú chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống sau nhiều ngày ngủ đông.

Rốt cuộc không còn lối thoát nữa.

*

Trong khi đó, Ginza, Tokyo, Nhật Bản.

Dù đêm đã khuya nhưng những dãy nhà cao tầng vẫn sáng đèn rực rỡ, những quảng trường đầy màu sắc tràn ngập những điều kỳ lạ.

Các bảng xếp dọc các đường phố. Izakaya chật kín người, nhân viên văn phòng đến đây sau một ngày dài làm việc để uống rượu và vui chơi, những con phố ngoài cửa sổ đã thưa thớt người, giới trẻ hoặc mặc quần áo thời trang hoặc mặc kimono, mang đến nét văn hóa Yamato vào cuộc sống về đêm của thành phố nhộn nhịp này.

Một tòa nhà kính cao sừng sững trong đêm, đối diện với cửa hàng bách hóa Mitsukoshi nổi tiếng của Ginza ở phía xa.

Ginza là thiên đường mua sắm ở châu Á, giá nhà ở cực cao, mỗi tấc đất đều quý giá, thiết kế nội thất của hầu hết các khu nhà ở đều tối đa hóa việc sử dụng không gian. Tuy nhiên, tầng trên cùng của căn hộ này là một tầng phẳng rất rộng cực kỳ hiếm ở Tokyo, vì chủ sở hữu là người Trung Quốc nên lối trang trí của căn biệt thự này không theo phong cách truyền thống Nhật Bản mà theo phong cách sang trọng kiểu Hồng Kông, các đường kim loại là điểm nhấn của toàn bộ căn hộ, trông đặc biệt hoành tráng và sang trọng.

Trên ban công của sảnh ngang, một cô gái Nhật Bản mặc kimono cụp mi rũ mắt, kính cẩn bưng một tách trà giải khát, đặt lên bàn rồi cúi đầu lặng lẽ rời đi.

Một lúc sau, một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm tách trà lên lắc nhẹ, động tác uyển chuyển và chậm rãi. Không cần lời nói hay lời khen ngợi của người khác, chỉ cần nhìn từ phía sau và lắc nhẹ tách trà, khí chất cao quý sẽ tự nhiên tuôn ra từ ngón tay của người này.

Anh ta đang ngồi trên ghế dài, hai chân dài uể oải chồng lên nhau trong tư thế đặc biệt thoải mái và duỗi thẳng, vừa phẩm trà vừa nhìn bầu trời đêm chói lọi của Tokyo bằng đôi mắt hẹp và hơi thon dài thật thâm thúy và u sầu. Nhưng vì màu mắt quá tối, sâu đến mức gần như đen như mực nên luôn khiến người ta có cảm giác có chút nham hiểm, khó gần.

Một lúc sau, cô gái người Nhật rời đi trước đó đã quay lại.

Cô gái cụp mắt xuống, bước từng bước nhỏ đi đến bên cạnh người đàn ông, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Nhật: "Giám đốc*, tam tiểu thư đến ạ."

*Giám đốc tiếng Nhật đọc là Shachou.

Phí Thanh Tự nghe vậy, vẻ mặt không có chút thay đổi, chỉ thản nhiên đặt tách trà lên bàn, gật đầu rồi nói bằng tiếng Nhật: "Mời tam tiểu thư vào."

Cô gái cúi đầu đáp lại rồi đi thẳng ra cửa mời vị khách quý bước vào.

Tokyo vào mùa thu có nhiệt độ chênh lệch ngày đêm rất lớn, nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm nay vẫn là 22 độ, sau khi màn đêm buông xuống trực tiếp xuống 14 độ.

Vị khách quý ngoài cửa này khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, mái tóc đen dài mượt được buộc lỏng sau đầu, nước da trắng nõn, khí chất trầm lặng, ngũ quan tự nhiên cực kỳ nổi bật, đôi lông mày mỏng như liễu cùng với đôi mắt sâu thẳm, nếu nhìn kỹ, cô ấy rất giống Phí Thanh Tự nên không quá lời khi nói cô ấy là một mỹ nhân.

Phí Lan Nhân bước thẳng vào, cởi chiếc áo khoác kaki cashmere cao cấp, đưa cho người giúp việc, mỉm cười cảm ơn bằng tiếng Nhật.

Cô gái giúp việc luôn nở nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn, nhận chiếc áo khoác từ tay người phụ nữ và treo trong phòng thay đồ cho khách.

Phí Lan Nhân gia nhập chi nhánh Tokyo của Phí thị sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy và Phí Thanh Tự trong công ty có mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Chuyến thăm vào đêm khuya này không chỉ vì công việc khẩn cấp cần phải báo cáo mà còn vì muốn bàn bạc với Phí Thanh Tự về việc trở về Trung Quốc.

Cô ấy rất quen thuộc với ngôi nhà riêng của anh hai mình, thay giày đi trong nhà rồi đi về phía ban công.

"Anh." Khóe miệng Phí Lan Nhân nhếch lên một đường cong nhạt, gọi bóng dáng trên chiếc ghế dài.

Nghe thấy giọng nói của em gái, Phí Thanh Tự quay đầu lại nhìn, đôi mắt thường ngày u ám và hơi lạnh lùng của anh ta dịu đi một chút sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng của em gái mình.

Anh ta cũng cười, bất lực trách móc: "Em cái con bé này, bình thường nhìn không ra là người bướng bỉnh, nói đến chính sự thì lại cứng đầu, đã nói qua điện thoại với em ngày mai đến công ty hẵng bàn bạc, cứ nhất quyết tối muộn còn chạy đến."

"Ông nội từ nhỏ đã dạy chúng ta, việc hôm nay phải làm trong hôm nay." Phí Lam Nhân cúi người ngồi xuống bên cạnh Phí Thanh Tự, lấy trong cặp tài liệu mang theo ra một tập tài liệu, nheo mắt nói: "Còn một khoảng thời gian nữa mới đến ngày mai, nào giám đốc, chúng ta hãy cùng nhau tăng ca và hoàn thành công việc này trước khi ngày hôm nay kết thúc."

Nụ cười trên môi Phí Thanh Tự đầy sự yêu thương, anh ta không còn cách nào khác ngoài vâng lời em gái mình.

Sau khi thảo luận khoảng hai mươi phút, cuối cùng đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn chỉnh hơn.

Phí Lan Nhân cầm bút ghi chép cẩn thận, cuối cùng đậy nắp bút lại, thở dài, vươn vai nói: "Cuối cùng cũng xong rồi."

"Vất vả rồi, tổng giám đốc Phí."

Quản gia đã đi ngủ, Phí Thanh Tự tự mình rót một cốc sữa nóng cho Phí Lan Nhân, bình tĩnh nói: "Sau này giao những kế hoạch này cho cấp dưới, nếu không em sẽ rất mệt mỏi."

Phí Lan Nhân nhận lấy sữa từ tay anh trai nhấp một ngụm, cả lồ ng ngực trong nháy mắt ấm áp, không khỏi nheo mắt hài lòng. Nghe Phí Thanh Tự nói xong, lặng lẽ thở dài nói: "Anh cũng biết tính em đó, nếu để cho người khác làm, sửa đi sửa lại em cũng không hài lòng, sẽ lãng phí thời gian và sức lực của mọi người, tốt hơn hết là em nên tự mình làm."

Phí Thanh Tự nheo mắt nhìn cô ấy, mỉa mai: "Em đúng là cấp trên xứng chức, cấp dưới làm việc dưới quyền của em rất thoải mái."

Bị anh trai kiêm sếp lớn chỉ trích, giám đốc Phí Lan Nhân không dám phản đối, chỉ là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cẩn thận lắng nghe dạy dỗ.

Hai anh em cứ như vậy một người dạy bảo một người lắng nghe một lúc, nói chuyện công việc xong, Phí Thanh Tự đứng dậy đi về phía phòng ngủ dành cho khách, nhẹ nhàng nói: "Đã muộn rồi, hôm nay em ngủ lại chỗ anh đi, Ayako đã tan làm rồi, anh giúp em dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách."

"Không cần đâu anh." Phí Lan Nhân cười từ chối, "Nhà anh và nhà em cách nhau không xa, lát nữa em sẽ lái xe về."

"Nửa đêm không an toàn." Khi nói đến an toàn cá nhân, Phí Thanh Tự có thái độ kiên quyết, "Ngủ ở đây đi."

Phí Lan Nhân không thể chống lại anh hai của mình, vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Nhị thiếu gia Phí gia đi dọn phòng. Tam tiểu thư đi theo, khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn bóng dáng thon dài của anh trai đang dọn giường cho mình, không khỏi cười "phì" một tiếng.

Phí Thanh Tự nghiêng đầu liếc cô ấy một cái, nhướng mày: "Em cười cái gì?"

"Không có gì." Phí Lan Nhân lắc đầu, ánh mắt đột nhiên có chút xa xăm, tựa hồ có chút xuất thần, "Em chỉ là chợt nhớ tới lúc còn nhỏ, khi bố mẹ vừa mới qua đời, anh cũng chăm sóc em và Phí Tông Lễ như thế này."

Khi Phí Lan Nhân nhắc đến bố mẹ đã khuất của mình, vẻ mặt của Phí Thanh Tự hơi ngưng, anh ta đứng thẳng lên, trầm mặc vài giây, sau đó bước đến trước mặt em gái mình, đưa tay lên xoa đầu cô ấy nhẹ nhàng, cười nói: "Được rồi, bố mẹ đã mất nhiều năm như vậy rồi, sao em cứ nghĩ tới những chuyện hồi còn nhỏ. Điều chỉnh tâm trạng đi, đừng làm bản thân thêm buồn bã."

"Em hiểu ý anh." Phí Nghi Chu thở dài nhẹ nhàng, cô ấy không cần phải ra vẻ như một giám đốc điều hành công ty trước mặt anh trai mình, hơi bĩu môi, chỉ là một cô gái nhỏ có đầu óc đơn giản, "Bố mẹ hiện tại cũng rất tốt với chúng ta, nhưng em vẫn thường xuyên nhớ về họ. Đêm qua em lại mơ thấy mẹ."

Phí Thanh Tự im lặng một lúc, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm em gái vào lòng, an ủi: "Em ở Tokyo bên này lâu quá, chắc hẳn rất nhớ nhà. Như vậy đi, chờ công việc này kết thúc, cuối tháng anh dẫn em về Trung Quốc, chúng ta nghỉ phép dài ngày, đi cúng bái bố mẹ."

"Vâng." Phí Lan Nhân gật đầu với anh trai mình, sau đó, như nhớ ra điều gì đó, cô ấy mỉm cười trêu chọc: "Nhân tiện cũng có thể nhìn thấy cô dâu mới qua cửa của anh cả chúng ta."

Phí Thanh Tự nghe vậy, vẻ mặt không có hứng thú, lạnh lùng nói: "Một minh tinh nhỏ, có gì đáng nhìn đâu."

"Anh hai, anh không biết anh cả quan tâm đ ến chị dâu mới đến mức nào đâu." Hai mắt Phí Lan Nhân sáng ngời, "Chỉ vì lý do này thôi chúng ta đều phải đi gặp cô gái này một lần."

Phí Thanh Tự nhếch khóe môi, trả lời cô ấy: "Dù sao trở về nhất định sẽ thấy được. Được rồi, trong phòng này có phòng tắm riêng, có chuyện gì thì cứ gọi anh hoặc Ayako giúp. Mau nghỉ ngơi đi Lan Nhân, sáng ngày mai còn có hai cuộc họp đấy."

"Vâng." Phí Lan Nhân cười rạng rỡ, "Anh hai ngủ ngon."

Phí Thanh Tự: "Ngủ ngon."

*

Ánh trăng chiếu sáng con phố nhỏ gần chung cư số 14 ngõ Chương Thụ.

Khu vực này không thuộc khu vực trung tâm thành phố, sáng sớm và tối yên tĩnh, trên đường chỉ có vài người đi bộ, thỉnh thoảng mới có ba năm người đàn ông ăn chơi vừa đi vừa ngân nga một giai điệu. Rõ ràng là bọn họ vừa mới đi chơi ở phố ngâm chân hoặc KTV thương mại gần đó, mặt ai cũng đỏ bừng, người nồng nặc mùi rượu, say đến mức không phân biệt được đông, nam, tây, bắc.

Đột nhiên, một người say rượu đang kể những câu chuyện tục tĩu với bạn bè thì vấp phải vật gì đó, dưới chân loạng choạng, nghiêng ngả lảo đảo về phía trước, ngã như con chó cạp bùn.

Hắn nghiến răng đau đớn thở hổn hển, mí mắt khó khăn nâng lên, toàn thân choáng váng.

Trước mặt là đôi giày thể thao tên tuổi màu đen tuyền, lên trên là một đôi chân trong chiếc quần thể thao cùng màu, trông khỏe khoắn, rất rắn chắc.

Người say rượu nhìn đâu cũng thấy mờ mịt, người say dùng sức dụi mắt, ngẩng cổ nhìn cao hơn, lúc này mới nhìn rõ người đứng trước mặt là một thanh niên rất cao áo đen quần đen, mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt dưới vành mũ vẫn tuấn tú, nhưng ánh mắt của đối phương lại âm trầm, sát khí ẩn chứa trong sự tàn ác, trên lông mày trái có một vết sẹo cũ, trải qua bao năm vẫn dữ tợn, không biết bị thương bởi vũ khí sắc bén gì.

Thoạt nhìn, anh ta không phải là người lương thiện.

"..." Vừa nhìn, người say rượu gần như đã tỉnh lại, run rẩy nằm trên đất, bị khí tức của người mặt sẹo làm cho choáng váng, hồi lâu không dám cử động.

Người đàn ông có vết sẹo đang cúi đầu xem điện thoại di động, bỗng nhiên có một thân hình to lớn ngã xuống trước mặt, người nồng nặc mùi rượu nên hơi cau mày, mí mắt rũ xuống nhìn qua không chút biểu cảm.

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua.

Người say chỉ ngẩng cổ lên nhìn chàng trai cao lớn rồi nuốt nước bọt.

Lúc này, người đàn ông có sẹo thản nhiên vặn cổ, hơi cúi đầu, trầm giọng nói. Anh ta vậy mà rất tốt bụng và lịch sự, hỏi: "Người anh em, cần giúp không?"

"... Ồ, không không, không cần." Người say rượu từ tận đáy lòng sợ hãi người đàn ông này, sao dám để anh ta giúp mình, hắn đáp lại, vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng bỏ chạy không dấu vết.

Mùi rượu của người say nồng nặc trong không khí, không dễ chịu chút nào, Lư Tuấn giơ tay quạt hai cái đầy ghét bỏ, từ trong túi quần móc ra một hộp Hoa Tử, gõ ra một điếu ra rồi cho vào miệng, châm bằng bật lửa.

Trong lúc hút thuốc, anh ta vừa dịch sang chỗ ngồi khác vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Cuộc gọi đã được kết nối, chuông reo khoảng mười giây thì người ở đầu bên kia bắt máy.

"Sếp." Lư Tuấn bị khói thuốc làm cho nheo mắt lại, nói với giọng điệu tùy ý, nghe có vẻ lưu manh lại lười biếng, "Người tôi đã để mắt cho ngài một tuần rồi, khi nào tiền sẽ đến?"

Người bên kia không biết nói cái gì, khiến anh ta cười lạnh.

"Bên cạnh nữ minh tinh xinh đẹp này có một trợ lý, ngài có biết người đó là ai không, giải nghệ từ Liệp Ưng. Bộ đội đặc chủng mẹ nó trâu bò nhất của lữ đoàn không quân Trung Quốc." Lư Tuấn thổi ra một vòng khói, nói: "Nếu không phải ông đây có đầu óc thông minh và kinh nghiệm phong phú, đã mẹ nó bị tên nhóc đó bắt được từ lâu rồi. Bát cơm này của tôi yêu cầu độ sống cao, trả thêm một ít tiền cũng là lẽ đương nhiên. Ngài là thuộc xã hội thượng lưu đáng kính, không thiếu tiền, ba triệu rưỡi, tôi là kẻ cùng đường, nửa chân đã bước vào quan tài rồi, coi như nửa người chết. Ngài đi so đo tiền quần áo với một người chết, không chê đen đủi à?"

Người ở bên kia im lặng một lúc rồi trả lời tin chính xác.

Câu trả lời dường như làm hài lòng Lư Tuấn. Anh ta nhếch khóe miệng mỉm cười, dập điếu thuốc, nói "Được", rồi cúp điện thoại.

"Số của Tokyo, đường dài quốc tế..." Lư Tuấn lạnh lùng cười khẩy, "Không biết tốt xấu, cũng không biết báo tiền điện thoại cho Tuấn gia đây."

*

Suốt đêm căn hộ tràn ngập cảnh xuân, ánh trăng ngượng ngùng không dám ngó vào.

Những ngón tay của Phí Nghi Chu không bao giờ rời khỏi vòng eo thon thả của Ân Tô Tô, Ân Tô Tô gần như không chợp mắt cả đêm.

Đàn ông vốn đã nghiện loại chuyện này, họ đang trong giai đoạn tìm hiểu trước khi ăn thịt, một khi đã nếm thử thì sẽ mất kiểm soát. Thời gian đầu còn biết dịu dàng và nhân từ nhưng sau này càng mất kiểm soát, cô bị lật đi lật lại, khiến cô đau đớn từ đầu đến cuối.

Lúc bình minh, giọng Ân Tô Tô khàn đi vì khóc, cô gần như ngất đi trong vòng tay anh.

Lần này ngủ đến 1 giờ rưỡi chiều.

Mơ hồ cảm thấy ánh nắng chiếu vào mặt, Ân Tô Tô cau mày, từ từ mở đôi mắt ngái ngủ và tỉnh dậy.

Lần đầu tiên cô nếm trái cấm, bị đè suốt đêm, bây giờ toàn thân cô như bị xe tải nặng cán qua, các ngón tay đều đau nhức. Muốn lật người lại và thay đổi tư thế ngủ, nhưng lại phát hiện cơ thể mình bị giam cầm, căn bản không thể cử động.

"..." Ân Tô Tô sững sờ một lúc, ánh mắt cô nhìn xuống, sau đó cô nhận thấy cánh tay của một người đàn ông vắt ngang eo cô, những đường nét rõ ràng, mảnh khảnh và mạnh mẽ, đang chiếm lấy cô trong vòng tay anh.

Đôi mắt đen trong suốt của cô chớp chớp hai lần, cô cảm thấy hoang mang rối loạn, có chút lo lắng, có chút ngơ ngác, có chút ngọt ngào đến lạ, cô ngước mắt nhìn chủ nhân cánh tay.

Khuôn mặt của Phí Nghi Chu chỉ cách cô vài centimet. Anh nhắm mắt vẫn đang ngủ, vì nằm nghiêng nên nửa khuôn mặt anh vùi vào chiếc gối hoa màu xanh mơ hồ của cô, hàng lông mi dày sẫm màu rũ xuống che phủ như hai chiếc quạt nhỏ màu đen.

Đi xuống, có thể thấy xương mũi cao, đôi môi mỏng và đường quai hàm góc cạnh, xuống chút nữa là thân hình thon gọn, đường nét rõ ràng, cơ ngực săn chắc, những đường cong hình dạng thanh socola tám múi ở eo bụng, kéo dài xuống hai tuyến nhân ngư mượt mà.

Thoạt nhìn, rất hung dữ và hoang dã.

Trong đầu cô không hiểu sao nhớ lại rất nhiều cảnh tượng tối qua, mặt Ân Tô Tô lập tức đỏ bừng, không khỏi kéo chăn lên che kín toàn bộ khuôn mặt.

Khi họ gặp nhau lần đầu, cô nghĩ anh là người trong sáng tựa ngọc cao không với tới, nhưng bây giờ, cô đã "trải nghiệm sâu sắc" khía cạnh chưa biết của anh.

Vị quân tử như ngọc của nhà họ Phí này, một khi cởi bỏ quần áo, quả thực cứng rắn cuồng dã như một người khác.

"..." Không dám để ký ức lan rộng thêm nữa, Ân Tô Tô vỗ vào mặt, nắm cánh tay anh rồi cẩn thận nhấc ra, chuẩn bị rời khỏi giường đi tắm rửa.

Không ngờ, trước khi đôi chân trần chạm đất, vòng eo đã bị siết chặt và bị một lực mạnh kéo lại.

Phí Nghi Chu ôm lấy cô gái nhỏ đang muốn chạy trốn, hôn lên má cô mà không mở mắt, trong giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh vang lên một âm mũi yếu ớt, đặc biệt gợi cảm: "Em đi đâu vậy?"

"Trời đã xế chiều rồi." Giọng Ân Tô Tô cũng khàn khàn, cô xấu hổ trả lời anh: "Em đói, dậy tắm rửa ăn chút gì đó."

Nghe vậy, Phí Nghi Chu rốt cuộc cũng giương mí mắt nhìn cô, con ngươi màu sáng của anh so với trước kia tối đi rất nhiều, nhất thời không nhúc nhích.

Nhìn nhau vài giây, Ân Tô Tô bối rối hỏi: "Sao lại nhìn em như vậy?"

"Anh đã nhận được món quà quý giá nhất của em, đang nghĩ cách đáp lễ." Phí Nghi Chu mỉm cười, nói xong, anh tiến tới hôn lên má trái của cô, "Dậy đi."

Mặt Ân Tô Tô nóng bừng, hai chân vô cùng yếu ớt, cô quấn chăn bông bước ra khỏi giường, mỗi bước đi đều giống như đang dẫm lên bông, không thể dùng sức.

Phí Nghi Chu chống tay lên thái dương, nằm trên giường nhìn cô thật kỹ, thấy tư thế lúng túng của cô, anh ân cần hỏi: "Cần anh bế em qua không?"

"... Không cần, cảm ơn." Ân Tô Tô xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu, thậm chí cũng ngại mở tủ tìm đồ ngủ, cô tiện tay nhặt chiếc áo sơ mi trắng của anh lên mặc vào, rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm, rầm, cánh cửa đã đóng chặt.

Trong mắt Phí Nghi Chu tràn ngập ý cười nhàn nhạt, anh nằm xuống một lát rồi cũng rời giường. Sau khi mặc quần vào, nhìn quanh không thấy có áo sơ mi, mới nhớ ra là cô đã mặc vào. Anh đang định vào phòng tắm lấy lại áo thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cộc cộc, cộc cộc.

Trên mặt Phí Nghi Chu không có biểu tình gì, c ởi trần đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới cửa mở cửa.

Phòng tắm bên này.

Ân Tô Tô buộc một chiếc băng đô cá muối trên trán và đang bôi sữa rửa mặt lên mặt, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vô thức mở cửa phòng tắm thò đầu ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy chồng kim chủ của mình c ởi trần mở cửa căn hộ của cô.

Bên này lối vào.

"... Xin chào chàng trai trẻ."

Cánh cửa mở ra, đứng ở hành lang là một người dì trung niên khoảng năm mươi tuổi, dung mạo ưa nhìn, ăn mặc giản dị, trên tay xách những túi lớn nhỏ, xách theo đủ loại thực phẩm và đồ dùng.

Khi nhìn thấy một chàng trai c ởi trần mở cửa, thân hình cao lớn, dáng người thon dài và cường tráng, khí chất cao quý và tự phụ, bà rõ ràng rất ngạc nhiên, ngây ngẩn cả người, mỉm cười, vài giây sau mới ngập ngừng và bối rối nói, "Hình như tôi đi nhầm. Xin hỏi Ân Tô Tô sống ở đây sao?"

"Đúng vậy ạ." Phí Nghi Chu đã nhận ra danh tính của vị khách này, gật đầu, mỉm cười điềm tĩnh và duyên dáng, "Cháu chào dì."

Vẻ mặt người dì rất bối rối, mấp máy môi, đang định nói thì nghe thấy một giọng nữ rất quen thuộc từ phía sau người thanh niên vang lên, kinh hãi và sửng sốt nói: "Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-172)