Vay nóng Homecredit

Truyện:Tô Tô - Chương 060

Tô Tô
Trọn bộ 172 chương
Chương 060
C60: Có nhớ anh không
0.00
(0 votes)


Chương (1-172)

Siêu sale Lazada


Edit+beta: LQNN203

Lời nhận xét bình tĩnh tự nhiên của Phí Nghi Chu trực tiếp khiến Ân Tô Tô im lặng mười giây.

Đến giây thứ mười một, cuối cùng cô cũng lên tiếng, nghiêm túc nói với chồng kim chủ bên kia đại dương trong video: "Vị tiên sinh này, bây giờ em rất nghiêm túc, xin anh hãy chú ý đến lời nói của mình."

Cô rõ ràng là sợ anh hiểu lầm nên mới chân thành giải thích với anh, tên bi3n thái này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Trong video, vẻ mặt của Phí Nghi Chu vẫn bình tĩnh, anh nhìn thẳng vào cô nói: "Anh cũng rất nghiêm túc."

Ân Tô Tô bị anh làm cho nghẹn lời, dở khóc dở cười nói: "Em chỉ nói ra sự thật thôi. Anh là chồng trên giấy chứng nhận của em, là chồng của em. Anh không phải là người đàn ông của em thì là gì? Nói 'anh là người đàn ông của em' cũng gọi là trêu chọc anh à?"

Lời vừa dứt, người con cả rơi vào trầm mặc hiếm có. Phí Nghi Chu nhìn khuôn mặt hiện lên trong màn hình, đột nhiên nhướng mày khó phát hiện, nhất thời không nói một lời.

Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và thoải mái như cũ, nhưng ánh mắt thẳng tắp không đáy, nhìn thẳng vào cô qua video, nặng nề và ngột ngạt. Dù ở cách xa hàng ngàn dặm nhưng trái tim Ân Tô Tô như thắt lại khi bị anh nhìn, cô cảm thấy có chút hoảng không thể giải thích được.

Cô hắng giọng, giả vờ thờ ơ hỏi: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"

Phí Nghi Chu trầm mặc một lát, nói: "Gần đây thái độ của em đối với anh có chút khác thường."

Ân Tô Tô: "Có gì khác?"

Phí Nghi Chu: "Trước kia em sẽ không quan tâm anh nhiều như vậy, cũng sẽ không nói anh là người đàn ông của em."

Ân Tô Tô cảm thấy hơi buồn cười, nói với anh: "Vậy sao. Nhưng em nghĩ thái độ của em đối với anh vẫn luôn khá tốt."

Phí Nghi Chu thâm ý nói: "Có thái độ tốt và để ý quan tâm là hai chuyện khác nhau."

Anh không biểu thị rõ ràng bất cứ điều gì giữa các chữ, nhưng khi Ân Tô Tô nghe những lời này, cô vẫn có chút kinh sợ.

Sau khi cô nhận ra mình đã bị anh thu hút, cô thực sự đã có một cuộc đấu tranh tinh thần trong lòng. Như Lương Tịnh đã nói, cuộc hôn nhân của họ chỉ là một sự thỏa thuận, có quá nhiều điều không chắc chắn trong tương lai, mà hiện tại sự chiều chuộng của anh dành cho cô, lòng tốt của anh dành cho cô, rất có thể chỉ vì vẻ đẹp và sự mới mẻ.

Nhưng cô không muốn trốn tránh cảm xúc của mình nên đã thẳng thắn đối mặt với trái tim mình, tự nhủ rằng thích chính là thích, vì vậy cô quyết định cống hiến hết mình cho mối quan hệ với anh bất chấp hậu quả và tương lai.

Có lẽ trước mặt người mình thích, năng lực nghiệp vụ có mạnh đến mấy cũng vô dụng, dù kỹ năng diễn xuất có tốt đến mấy cũng không thể kiềm chế được tình yêu của mình.

Chỉ bằng một câu nói, đã bị anh nhìn ra manh mối.

Ân Tô Tô có chút bối rối, hắng giọng nói: "Chúng ta là vợ chồng, em quan tâm anh để ý anh là điều đương nhiên, anh không cần phải ngạc nhiên như vậy." Nói tới đây, cô có vẻ xấu hổ, dừng một chút, cụp mắt xuống lẩm bẩm nói thêm, "Bởi vì sau này có thể em sẽ biểu lộ rõ ràng hơn, anh tốt nhất nên nhanh chóng làm quen đi."

Phí Nghi Chu bị suy nghĩ của cô chọc cười, vô cùng hứng thú nói: "Xin hỏi Ân tiểu thư, em đang ra lệnh cho anh à?"

Ân Tô Tô nghe thấy tiếng, ngước mắt lên nhìn anh, hết sức nghiêm túc mà sửa lại: "Đây là 'đề nghị chân thành' của em."

Phí Nghi Chu cười nhẹ. Sự mệt mỏi của hơn mười tiếng trên máy bay và sự tẻ nhạt của cuộc họp đàm phán giờ phút này đã nhạt nhòa đến mức anh không còn nhận ra nữa, anh chỉ cảm thấy chút vui mừng trở lại.

Cô gái nhỏ trên màn hình giống như một nàng tiên có phép thuật, không cần nỗ lực gì, chỉ vài lời nói đã cuốn trôi mọi cảm xúc khó chịu của anh.

Sau đó, hai người ngầm bỏ qua những người và chủ đề không quan trọng, vừa trò chuyện vừa làm việc riêng của mình.

Ân Tô Tô khát nước nên cầm điện thoại vào bếp lấy cốc nước, sau đó mở tủ lạnh tìm một hộp nước trái cây không đường, chuẩn bị rót cho mình một ít. Không nỡ đặt điện thoại xuống, tay trái cô cầm điện thoại, tay phải đặt cốc lên bàn, sau đó lấy hộp nước trái cây đưa lên miệng, cắn mở nắp rót ra.

Bên phía Berlin, nhân viên dọn phòng mang cà phê mới xay và trái cây ăn vặt đến, Phí Nghi Chu cầm cốc lên uống một ngụm, vừa đeo kính lên, đang trả lời tài liệu trên máy tính thì nghe thấy tiếng rót nước. Đôi mắt sau ống kính của anh vô thức mỉm cười, anh quay người sang một bên nhìn vào màn hình điện thoại đặt bên cạnh.

Nhìn thoáng qua, anh đã nhìn thấy hộp nước trái cây trên tay Ân Tô Tô.

Anh khẽ cau mày, nhắc nhở: "Lâu như vậy em không về, mấy thứ trong tủ lạnh chắc đã hết hạn sử dụng, không thể dùng được."

Ân Tô Tô dừng lại một lúc, phản ứng lại, cô nhanh chóng giơ hộp nước trái cây lên nhìn xuống phía dưới, thở phào nhẹ nhõm và nói: "Không sao không sao, hạn sử dụng đến ngày mai, em không chú trọng đến thế."

Nói xong cô cầm cốc lên uống hết trong một ngụm.

Phí Nghi Chu buồn cười bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận nửa đêm bị tiêu chảy."

Ân Tô Tô đặt chiếc cốc trở lại bàn với một tiếng "cạch", hờn dỗi trả lời: "Mọi lời nguyền sẽ bị bật lại." Cô hừ hừ hai tiếng, đi đến tủ quần áo trong phòng ngủ tìm quần áo sạch ở nhà.

"Bây giờ em định làm gì?" Giọng nói của Phí Nghi Chu lại vang lên từ ống nghe, tùy ý hỏi cô. Giọng nói của anh rất từ ​​tính, trong trẻo và du dương, được khuếch đại bởi loa điện thoại và thêm một chút sóng điện thoại, có cảm giác mờ đục, âm sắc trầm thấp, lười biếng và tản mạn gợi cảm.

Màng nhĩ của Ân Tô Tô bị giọng nói của anh hôn nhẹ nhàng, tai cô nóng lên, cô ngập ngừng rồi mới trả lời: "Vừa lấy đồ ngủ, định vào phòng tắm tắm rửa."

Nhận được câu trả lời bốn chữ, vẻ mặt Phí Nghi Chu hơi ngưng tụ, anh cảm thấy một luồng nhiệt không rõ nguyên nhân bốc lên từ cơ thể mình, khiến ngón trỏ mơ hồ có cảm giác ngứa ngáy. Nó khơi dậy cơn nghiện và h@m muốn vốn luôn bị kiềm chế, đè nén, ngo ngoe rục rịch, ngứa ngáy trong lòng và xương tủy, không thể gãi hay loại bỏ.

Hình ảnh cô nằm trên bàn vẽ của anh hiện lên trong đầu.

Dáng vẻ không manh áo che thân.

Da cô trắng như băng tuyết, trái mâm xôi đỏ mọng, xinh đẹp và thánh thiện như một thiên thần rơi xuống trần gian.

Cố tình chính là cô có khuôn mặt thánh thiện và trong sáng như vậy, khi được ngón tay, môi và lưỡi của anh yêu thương, má cô ửng hồng, con ngươi mê ly tan rã, cằm hếch cao, môi hơi hé mở, đầu lưỡi hồng hồng bên trong đang chạm vào cô một cách nhẹ nhàng và nhạy cảm.

Cô trông sợ hãi, xấu hổ và vô cùng háo hức được anh chiều chuộng.

Ngón trỏ Phí Nghi Chu hơi nhảy lên, anh giơ tay lên, lặng lẽ nới lỏng cà vạt, thân hình cao lớn uể oải tựa lưng vào ghế, khi nói lại, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Đúng rồi, tiểu lục vừa gọi cho anh."

Ân Tô Tô bỏ điện thoại di động vào túi áo, vừa lấy ra một chiếc váy ngủ mùa thu từ trong hộp đựng đồ trong tủ quần áo rồi cầm vào tay, nghe xong, cô trả lời anh một cách tự nhiên: "Ừm. Mạn Mạn gọi cho anh có chuyện gì thế?"

"Gần đây con bé đã mua một số đồ dùng thủ công mới, không thể làm theo hướng dẫn, muốn tham khảo với em, hẹn gặp em vào chủ nhật tới." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói, "Nếu em bận không tiện, anh sẽ từ chối con bé."

"Cuối tuần sau?" Ân Tô Tô suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: "Bộ phim web drama kia của em có lẽ sẽ đóng máy vào cuối tuần tới, được ạ. Nhưng tại sao Mạn Mạn lại thông qua anh? Em ấy và em kết bạn trên WeChat rồi mà."

Phí Nghi Chu không để ý dùng ngón trỏ gõ lên trán, nhìn màn hình tối đen, chậm rãi nói: "Lại muốn mua một lô ngựa mới, kinh phí tương đối eo hẹp, gọi cho anh thuận tiện xin anh tài trợ."

Ân Tô Tô nghe vậy phì một tiếng, trêu chọc: "Em hiểu rồi, tìm anh tài trợ là thật, hẹn em tham khảo thủ công mới là thuận tiện."

Trong khi cô đang trò chuyện với anh thì đã bước vào phòng tắm, đặt quần áo thay lên kệ, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, mỉm cười trước ống kính và nói: "Em sẽ tự hẹn thời gian gặp mặt với Mạn Mạn sau. Em phải chuẩn bị tắm đây, anh làm việc xong nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt."

Nói xong, Ân Tô Tô đang định cúp video, nhưng không ngờ, người ở đầu dây bên kia đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Ân Tô Tô bối rối, ngón tay định cúp video lơ lửng phía trên màn hình, cô nhướng mày nghi hoặc, "Còn chuyện gì nữa sao?"

Người đàn ông trên màn hình mặt mày như tranh, nhìn chăm chú vào cô cách xa ngàn dặm, nói: "Cho anh nhìn một chút."

Ân Tô Tô:?

Ân Tô Tô sửng sốt, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, vô thức hỏi: "Nhìn gì cơ?"

Phí Nghi Chu chỉ nói một chữ.

Chỉ trong nửa giây, toàn bộ bộ não của Ân Tô Tô nổ tung như thể bị đốt cháy. Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt mở to, cô không thể tin được nhìn anh, gần như không thể tin vào tai mình.

"Anh nói gì?" Cô ngập ngừng xác nhận.

Phí Nghi Chu lặp lại.

Lần này, Ân Tô Tô nghe rõ ràng, rõ ràng không thể rõ ràng hơn. Cô xấu hổ và tức giận, nhất thời không tìm được lời nào để mắng tên lưu manh này, đỏ mặt mấy giây mới nói được: "Anh còn đang đi công tác, có thể tập trung vào công việc được không, nghĩ cái gì không hiểu được."

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Anh muốn tập trung vào công việc nhưng em lại gọi video, bảo anh tập trung thế nào được."

Ân Tô Tô suýt hộc máu: "Em gọi video cho anh là để giải thích về hot search đó! Sợ anh hiểu lầm, em sai sao?"

Phí Nghi Chu bình tĩnh hơn, nói: "Anh miễn cưỡng mới có thể kiềm chế bản thân, nhưng vừa nghe được giọng của em, nhìn thấy mặt em, anh liền nhớ em điên cuồng, em không sai, chẳng lẽ anh nhớ em là sai?"

Ân Tô Tô: "..."

Anh nói đúng, anh nói đúng, anh có cái miệng ngọt biết nói lời âu yếm, anh đúng hết.

Ân Tô Tô bị lời nói của đại thiếu gia làm nghẹn ngào không nói nên lời, trong lúc im lặng, cô nghe thấy anh bình tĩnh tiếp tục cố gắng nói: "Nhìn một cái thôi, nhìn xong anh sẽ cúp video."

"... Nhìn cái đầu anh ấy! Anh tắm rửa đi ngủ sớm đi." Ân Tô Tô xấu hổ đến mức không cho anh cơ hội tiếp tục những lời mặt dày vô liêm sỉ này. Tút một tiếng, dứt khoát cúp video.

Bên kia đại dương, Berlin, do bị lệch múi giờ nên vẫn là ban ngày ban mặt.

Phí Nghi Chu ngồi tựa lưng vào ghế văn phòng, nhìn màn hình điện thoại đã cắt đứt, hơi nhướng mày, lười biếng gõ gõ ngón trỏ lên trán, trầm tư.

Lúc video bị cúp, thành thật mà nói, Phí Nghi Chu có chút sửng sốt.

Con trai cả của Phí gia sống trên đời hơn ba mươi năm, đã tổ chức hàng trăm cuộc họp video lớn nhỏ, đây là lần đầu tiên trong lịch sử có người không nói hai lời dám cúp video của anh khi chưa được phép.

Im lặng vài phút sau, Phí Nghi Chu đột nhiên nhắm mắt lại, nhéo lông mày, cười thầm.

Bỏ đi vậy.

Một tháng rưỡi không phải là thời gian ngắn, cũng không phải là thời gian dài, giai đoạn này cô và anh xa cách nửa địa cầu, nhìn trong video, cũng chỉ nhìn được nhưng không ăn được, gãi không đúng chỗ ngứa, không có ý nghĩa.

Anh là một người đàn ông trưởng thành, so đo một cô gái nhỏ làm gì.

Nhiều nhất là ghi nợ cho cô.

Món nợ cô nợ anh, tính toán kỹ lưỡng cũng không hề ít, tóm lại sẽ trả dần cho anh từng món một.

*

Sau khi cúp video, Ân Tô Tô nhanh chóng đi tắm, đang đắp mặt nạ thì nhận được cuộc gọi từ chị Lương.

"Tên của em lại nằm trong danh sách hot search, em có thấy không?" Giọng điệu của Lương Tịnh khá thoải mái và thậm chí còn có chút đùa giỡn, có thể thấy rằng diễn biến hiện tại của tình hình vẫn đang được kiểm soát và chưa gây ra tác động tiêu cực.

Nhắc tới chuyện này Ân Tô Tô không nói nên lời, trả lời bằng một tiếng thở dài: "Đương nhiên là em thấy. Cư dân mạng ghép CP cũng quá thái quá, em và Khúc Nhạn Thời chưa bao giờ hợp tác cùng nhau, thậm chí còn không công khai đứng trên cùng một sân khấu, quăng tám sào cũng không liên quan đến nhau!"

"Khúc Nhạn Thời quá nổi tiếng, nhiều nữ minh tinh thích kết giao với anh ta để cọ nhiệt, cư dân mạng và người qua đường cũng thích ghép CP cho anh ta. Ai bảo các em đều có ngoại hình đẹp, nam minh tinh nhan sắc thống trị làng giải trí trong nước và nữ minh tinh xinh đẹp. Sở dĩ trước đây không gắn kết tụi em với nhau chỉ vì em không nổi tiếng." Lương Tịnh nói với giọng điệu trấn an, "Nếu nghĩ từ một góc độ khác, có thể gắn với Khúc Nhạn Thời, em đã thực sự nổi tiếng rồi đúng không?"

Ân Tô Tô ôm trán, buồn rầu nói: "Theo ý của chị, em vẫn nên cảm thấy vui?"

Lương Tịnh nghe giọng nói của cô biết cô lúc này rất khó chịu, liền nói: "Cư dân mạng chỉ đang tự thấy đáng yêu thôi, cũng không có nhiều lời nói công kích em, hơn nữa video của blogger kia đã có hàng triệu lượt xem, người theo dõi trên Weibo của em đã tăng thêm hai trăm ngàn người, những người ghép CP này thực sự đối với em lợi nhiều hơn là hại."

Ân Tô Tô: "Em là người đã kết hôn, việc cư dân mạng không biết sự thật và ghép CP loạn xạ không phải lỗi của họ, nhưng bản thân em thì biết mình đã có chồng."

Lương Tịnh im lặng, hừ một tiếng, cực kỳ không vui: "Nói tới nói lui, em chính là sợ vị kia khó chịu, gây phiền toái cho em chứ gì."

Ân Tô Tô mấp máy môi định nói tiếp thì chị Lương đã lên tiếng trước, lại nói: "Khi Phí Nghi Chu chọn em kết hôn hợp đồng, vậy hẳn anh ta đã biết em là một nữ minh tinh, là người của công chúng. Đời sống riêng tư sẽ thu hút sự chú ý của dư luận. Bị ghép CP thì có sao? Em và Khúc Nhạn Thời thật sự không có quan hệ gì không rõ ràng, nếu ngay cả chuyện như vậy mà anh ta cũng không thể tiếp nhận thì anh ta cũng quá nhỏ mọn rồi."

Ân Tô Tô nghe vậy cau mày, hắng giọng nói: "Ầy chị à, những gì chị nói quá không có đạo lý. Sau khi em nghe chị nói sao lại có cảm giác chị thù địch với Phí Nghi Chu như vậy? Không phải trước đây chị luôn nói anh ấy cái gì cũng tốt sao, còn thuyết phục em kết hôn với anh ấy."

"Đó là trước kia!" Chị Lương tức giận lớn tiếng mắng cô: "Làm sao chị biết đồ ngốc em sẽ bị ma quỷ ám ảnh, thật sự thích anh ta!"

"..." Ân Tô Tô sốc vì bị mắng, im lặng tháo mặt nạ ra, không dám nói lời nào.

"Bỏ đi, chị thấy em không đâm vào bức tường này là không quay đầu, không chịu chút tổn thất là không biết tốt xấu, lười quản em." Chị Lương nói xong một cách giận dữ, rồi đưa chủ đề trở lại đúng hướng, "Lý do chính chị gọi cho em là để kiểm tra thái độ của em. Nếu em thực sự phiền khi bị ghép CP, chị sẽ sắp xếp cho em buổi phỏng vấn, em có thể đề cập một cách khéo léo."

Nghe xong, mắt của Ân Tô Tô đột nhiên sáng lên, cô vui vẻ nói: "Vậy cảm ơn chị!"

Lương Tịnh trầm giọng nói: "Chị nói cho em biết, dữ liệu trên các nền tảng khác nhau của em đều do fan hâm mộ CP làm cho em, họ hoạt động rất tích cực và có tính kết dính cao. Chỉ cần em tuyên bố tỏ rõ thái độ, em có thể không bao giờ nhận được những khoản tiền thưởng này nữa. Em chắc chắn muốn làm như vậy?"

Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Em chắc chắn."

Lợi dụng khoản tiền thưởng như vậy, lương tâm của cô cũng sẽ bất an.

Lương Tịnh nghe xong liền tôn trọng ý kiến ​​của cô, nói: "Được rồi, ngày mai chị sẽ giúp em sắp xếp một cuộc phỏng vấn."

"Ừm." Ân Tô Tô cong môi, "Cảm ơn chị."

*

Tính tình Lương Tịnh nóng nảy, nhưng khi làm việc lại không hề cẩu thả, cô ấy nói sẽ sắp xếp một cuộc phỏng vấn cho Ân Tô Tô, ngày hôm sau liền sắp xếp thỏa đáng mọi việc.

Ân Tô Tô đã quay tổng cộng mười một cảnh vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối, phải hơn chín giờ tối cô mới quay xong. Trở lại phòng nghỉ, nhờ thợ trang điểm trang điểm lại cho cô, vừa trang điểm xong thì nghe thấy Lương Tịnh trả lời điện thoại, nói tổ talk show theo lịch trình đã đến cổng phim trường, yêu cầu họ cử người ra đón.

Sau khi làm việc với Lương Tịnh được vài tháng, Hứa Tiểu Phù không còn là người mới không biết gì nữa, khi nghe chị Lương nói chuyện điện thoại, cô ấy rất tự giác làm khẩu hình với Ân Tô Tô và Lương Tịnh, chủ động ra ngoài đón người.

Sau khi cúp điện thoại, Lương Tịnh đặt điện thoại xuống, tiến lại gần Ân Tô Tô, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô và dặn dò: "Cuộc phỏng vấn này chủ yếu là để quảng bá cho 'Phía sau sương mù'. Hình thức là chọn lọc một số bình luận của người hâm mộ về phim hoặc về em để em trả lời ngay tại hiện trường. Chị đã nói trước với mấy người bên kia, đến lúc đó họ sẽ đặc biệt chọn ra một bình luận nói là giá trị nhan sắc của em quá cao, rất khó có nam diễn viên ghép CP với em, hỏi em có cái nhìn thế nào, hậu kỳ sẽ đồng thời thêm một số bức ảnh, bao gồm ảnh của em và thần nhan Khúc Nhạn Thời, đến lúc đó em nói dựa theo suy nghĩ của em là được."

Ân Tô Tô gật đầu, "Em hiểu rồi."

Không lâu sau, tất cả thành viên trong nhóm phỏng vấn đều có mặt.

Sau khi dựng cảnh, ánh sáng và đặt ống kính máy ảnh, người dẫn chương trình phỏng vấn bắt đầu đọc to các bình luận theo quy trình đã định, Ân Tô Tô mỉm cười dễ dàng và bình tĩnh trả lời từng ý kiến.

Hai phần ba chặng đường của cuộc phỏng vấn, người dẫn chương trình đã làm như Lương Tịnh nói, mỉm cười nói: "Bình luận tiếp theo của cư dân mạng này là 'Giá trị nhan sắc quá cao, chỉ những diễn viên đẹp trai hàng đầu mới có cảm giác CP với cô'. Cô nghĩ sao về điều này?"

Ân Tô Tô im lặng hai giây rồi mỉm cười nói: "Trước hết, cảm ơn lời khen của người bạn này. Cá nhân tôi cho rằng sứ mệnh của các diễn viên chúng ta luôn là đảm nhận nhiều loại vai diễn khác nhau, không nên bị hạn chế bởi bất kỳ vai trò nào. Ngoài ra, cái gọi là cảm giác CP thực ra là một thứ rất chủ quan và hư vô, rất không thực tế, tôi vẫn mong mọi người chú ý hơn đến việc tôi thể hiện cảm giác CP trong nhiều tác phẩm khác nhau. Chẳng hạn như CP của tôi trong "Phía sau sương mù" chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự có tinh thần công lý rất cao và mạnh mẽ, yêu nhau lúc còn trẻ, tôi tin "CP niềm tin" của "Phía sau sương mù" sẽ bùng nổ hơn, cảm ơn."

Nói xong, cách đó không xa Hứa Tiểu Phù cùng Lương Tịnh hai người nhìn nhau, đồng loạt giơ ngón tay cái lên.

Nghệ thuật ngôn ngữ của ngôi sao nữ, quá 6*.

*Ý chỉ giỏi, trâu bò.

*

Ngay sau khi video hỏi đáp của Ân Tô Tô trên trường quay "Phía sau sương mù" được tung ra, ngay lập tức gây ra một làn sóng nóng trên mạng, cư dân mạng bắt đầu xem và lý giải, bắt đầu phân tích từng từ ngữ của cô cho "CP thần nhan".

Cuối cùng, một cư dân mạng vĩ đại tên là Snoopy biết vẫy đuôi, đã đưa ra một bài trả lời hoàn hảo.

[Cá nhân tôi cho rằng sứ mệnh của các diễn viên chúng ta luôn là đảm nhận nhiều loại vai diễn khác nhau, không nên bị hạn chế bởi bất kỳ vai trò nào. ] ---- Thần nhan cái gì, tôi không chỉ xinh đẹp mà còn diễn xuất rất giỏi, ngoài vai diễn mỹ nhân ra thì tôi còn có nhiều vai diễn khác nhau, đừng hạn chế tôi.

[Ngoài ra, cái gọi là cảm giác CP thực ra là một thứ rất chủ quan và hư vô, rất không thực tế. ] ---- Đừng ghép CP loạn nữa, tôi và Khúc Nhạn Thời không có điểm gì chung, quăng tám sào cũng không dính líu gì đến nhau, đừng có gán ghép nữa, nếu không trái tim sẽ tan nát không còn dấu vết.

[Tôi vẫn mong mọi người chú ý hơn đến việc tôi thể hiện cảm giác CP trong nhiều tác phẩm khác nhau. Chẳng hạn như CP của tôi trong "Phía sau sương mù" chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự có tinh thần công lý rất cao và mạnh mẽ, yêu nhau lúc còn trẻ, tôi tin "CP niềm tin" của "Phía sau sương mù" sẽ bùng nổ hơn. ] ---- Nếu thật sự muốn ghép CP thì cứ ghép CP trong phim của tôi nhé. Mong các anh chị em chú ý hơn đến các tác phẩm của tôi, thực sự biết ơn (Thank you).

Trong lúc nhất thời, CP vợ chồng thần nhan kêu gào ầm ĩ, mọi người đều khóc ngất trong nhà vệ sinh, bấm vào siêu trò chuyện CP, trong vòng vài giây đã xuất hiện một bài đăng mới.

Cư dân mạng 1: Hu hu hu vốn dĩ đang mơ sẽ thành sự thật, không ngờ lại bị ngỗng nữ đánh thức nhanh như vậy.

Cư dân mạng 2: Ôi, nói thế nào nhỉ, quả thực rất xứng...

Cư dân mạng 3: Trước đây tôi chỉ đơn thuần là ghép CP, nhưng bây giờ cảm thấy Tô Tô thực sự rất tốt, không cọ nhiệt, không tiêu thụ fan CP, cũng không lãng phí tình cảm của fan CP. Bây giờ có thể tìm thấy loại dòng chảy sạch này ở đâu, từ hôm nay trở đi tôi là fan cứng của ngỗng nữ!!!

Cư dân mạng 4: Khúc thần rất giỏi, ngỗng nữ cũng rất giỏi, nhưng ngỗng nữ có vẻ không thích chúng ta ghép chồng cho cô ấy hu hu hu vậy đành chú ý đến bộ phim mới "Phía sau sương mù" của ngỗng nữ thôi!

Cư dân mạng 5: Ha ha ha, tôi đang suy nghĩ, hiện tại bọn họ không có quan hệ gì nhưng không có nghĩa sau này cũng không có quan hệ, nói không chừng Khúc thần và Tô Tô sau này đóng chung phim diễn giả thành thật thì sao? Tôi không quan tâm, không được ai đánh thức tôi.

Cư dân mạng 6: Trong video quay ở tòa nhà Phái Tạp đó, Khúc thần thực sự đã chạm vào mặt Tô Tô, hu hu hu lẽ nào anh ấy thực sự đã phải lòng Tô Tô sao?

Cư dân mạng 7: Chẳng lẽ đây là cốt chuyện sao trăng cố ý nước chảy vô tình? Ngược quá đi.

...

Làn sóng nhiệt độ này kéo dài hơn một tuần, cho đến khi "Phía sau sương mù" của Ân Tô Tô hoàn thành, cô đến thăm trường đua ngựa của Phí Văn Mạn như dự kiến, còn bị lục tiểu thư trêu chọc.

"Những cư dân mạng này thật sự rất buồn cười, vô duyên vô cớ ghép chị với Khúc Nhạn Thời, không hiểu được."

Khi mặt trời lặn, trang trại ngựa tư nhân của Phí thị rộng lớn vô tận, mấy con ngựa thuần chủng đang thong thả đi lại, thỉnh thoảng ăn một ít cỏ, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi, nhìn rất thú vị.

Dưới mái hiên ở khu nghỉ ngơi, Phí Văn Mạn cụp mắt nghịch nghịch con búp bê đất sét trong tay, thản nhiên nói: "May mà chị phản ứng nhanh, tổ chức phỏng vấn càng sớm càng tốt để kiềm chế dư luận, nếu không anh trai em sẽ ghen chết mất."

Nói xong, Phí Văn Mạn đưa bán thành phẩm trên tay cho Ân Tô Tô, hỏi: "Chị nhìn xem, em dán theo phương pháp mà chị đã dạy, bây giờ được chưa?"

"Ừm." Ân Tô Tô gật đầu, nhớ tới lời vừa rồi của Phí Văn Mạn, lại cười khúc khích, "Loại chuyện này chỉ có cư dân mạng hưởng thụ thôi, anh trai em sẽ không đến mức ghen đâu, anh ấy không nhỏ mọn như vậy."

Phí Văn Mạn làm vẻ mặt đau nhức, nhướng mày: "Thật sao? Nhưng anh tư trước đó đã nói với em, chỉ vì chị đến dự buổi ra mắt phim và ngồi cạnh Khúc Nhạn Thời, anh trai em đã lo lắng đến mức chạy tới buổi ra mắt, chỉ sợ chị nhìn nhiều Khúc Nhạn Thời, nói nhiều thêm một lời với Khúc Nhạn Thời. Chị có chắc chắn anh ấy sẽ không ghen, dung túng cho người khác ghép CP chị với người đàn ông khác không?"

Ân Tô Tô thầm mắng Phí Văn Phạn là một kẻ lắm lời không đáng tin cậy, sau đó cong môi và tiếp tục vớt vát hình tượng của chồng kim chủ trước mặt em gái, "Thật ra, anh cả của em vẫn có chút độ lượng."

Phí Văn Mạn hiểu ra: "Ừm ừm, em hiểu rồi. Có chút độ lượng, không nhiều lắm thôi."

Ân Tô Tô bị tiểu lục sôi nổi chọc cười, cô cười nhẹ nói: "Em nói xấu anh cả mình sau lưng, không sợ chị mách với anh ấy sao?"

"Chị sẽ không mách đâu." Phí Văn Mạn trìu mến ôm cánh tay Ân Tô Tô, cười hì hì, "Em và Phí Vân Lãng đã quyết định đưa chị vào đội của chúng em, chị là người một nhà của chúng em. Nào có người một nhà nào hướng khuỷu tay ra ngoài chứ?"

Ân Tô Tô cảm thấy ấm áp trong lòng, cười đùa với Phí Văn Mạn một lúc.

Một lúc sau, một thanh niên mặc đồng phục nhân viên trường đua ngựa đều đặn đi tới, đi đến bên cạnh lục tiểu thư, cung kính nói: "Phí tổng, hôm nay lại có một lá thư khác tới."

Phí Văn Mạn nghe xong liền nhận lấy phong thư từ tay người đàn ông, cười nói: "Cảm ơn anh, vất vả rồi."

Người đàn ông rời đi.

Ân Tô Tô nhìn xung quanh, thuận miệng nói: "Có người gửi thư cho em à?"

"Cái này không phải gửi cho em, mà là cho anh cả em." Phí Văn Mạn giơ bức thư trong tay về phía Ân Tô Tô, "Tình cờ chị ở đây, nào, cái này giao cho chị. Đợi anh cả từ châu Âu trở về, chị có thể trực tiếp đưa cho anh ấy."

"Ồ, được." Ân Tô Tô nhận lấy lá thư và nhìn phong thư giấy kraft một lúc, cô vẫn rất tò mò nên hỏi: "Chẳng lẽ, có người thường xuyên gửi thư cho anh cả em sao?"

"Ừm." Phí Văn Mạn cầm cốc lên uống cà phê, trời nóng quá nên phồng má thở dài: "Anh cả của em vẫn luôn làm từ thiện, anh ấy đã xây trường tiểu học hy vọng ở nhiều vùng miền núi, cũng đã lập nhiều quỹ hỗ trợ, giúp đỡ nhiều học sinh và gia đình ở vùng sâu vùng xa nên thỉnh thoảng sẽ nhận được thư của người được tài trợ."

Nghe vậy, Ân Tô Tô đột nhiên trợn mắt, kinh ngạc nói: "... Phí Nghi Chu còn làm từ thiện sao?"

"Đúng vậy." Phí Văn Mạn nhún vai, tiếp tục nói: "Sở thích của anh cả em luôn khác với chúng em, em thích tất cả các loại động vật nhỏ, bao gồm ngựa, mèo, cá voi, cá mập và cá heo. Phí Vân Lãng thì thích phiêu lưu thích đi du lịch, Phí Văn Phạn thích làm phim và hẹn hò với người đẹp, còn anh cả có sở thích đặc biệt nhất, thích vẽ tranh trừu tượng, chơi cờ một mình và làm từ thiện. Có thể là do chịu ảnh hưởng của ông nội, nửa đời sau của ông nội vẫn luôn vì sự nghiệp từ thiện mà bôn ba, ông luôn dạy chúng em rằng khả năng càng lớn đi kèm với trách nhiệm càng lớn."

Ân Tô Tô nghe xong khá cảm động, cô gật đầu hiểu ý, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ về một chi tiết.

Cô không khỏi hỏi lại: "Tại sao thư của anh cả em lại gửi tới nơi này của em?"

Phí Văn Mạn trả lời: "Ồ, vì ông nội và anh cả em thường rất bận rộn nên nhiều thủ tục đầu tư vốn đều do ông nội hoặc anh cả ủy thác cho cấp dưới thực hiện, nên địa chỉ cũng được ghi khác nhau. Nhiều năm trước nơi này của em là địa chỉ văn phòng chi nhánh Phí thị, có lẽ lúc đó đã được điền ở đây, sau này cũng không sửa. Cho nên lâu lâu em sẽ nhận được một số thư. Ngoài chỗ em ra, còn có nhiều chi nhánh cũng nhận được, nhiều năm như vậy mọi người đã quen rồi."

"Là vậy sao..." Ân Tô Tô chậm rãi gật đầu sau khi nghe điều này. Đột nhiên, một suy đoán xuất hiện từ sâu trong tâm trí cô.

Tuy nhiên, suy đoán này chỉ xuất hiện trong vài giây, ngay sau đó cô cảm thấy buồn cười và bác bỏ.

Suy cho cùng, trên đời không có sự trùng hợp ngẫu nhiên hay duyên phận sâu xa như vậy.

*

Hầu hết các nghệ sĩ đang lên đều không có ngày nghỉ quanh năm, Ân Tô Tô cũng không ngoại lệ, sau khi quay xong "Phía sau sương mù", Lương Tịnh muốn cho cô hai ba ngày nghỉ để nghỉ ngơi, nhưng Ân Tô Tô từ chối vì cô không mệt.

Lương Tịnh thấy cô tràn đầy năng lượng như được bơm máu gà nên cũng mặc kệ cô.

Những ngày tiếp theo, Ân Tô Tô bắt đầu bay khắp đất nước, chạy thông cáo khắp nơi.

Cuộc sống bận rộn chân không chạm đất, hai tuần trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày Quốc khánh.

Ngày 7/10, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, các sân bay trên cả nước đông đúc, quá tải.

Ân Tô Tô tham dự một sự kiện khai mạc ở Quảng Thành và bay về thủ đô trong đêm, khi hạ cánh xuống sân bay đã mười giờ tối, nhưng dù vậy, ở sân bay vẫn có rất nhiều người hâm mộ cầm đèn và biểu ngữ để đón cô.

Họ đều là những cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi, khi nhìn thấy Ân Tô Tô, họ vô cùng phấn khích, đều gân cổ hét lên "Ngỗng nữ".

Ân Tô Tô làm ngôi sao mờ nhạt như vậy, bỗng nhiên được đón tiếp ở sân bay, khá là thụ sủng nhược kinh, fan muốn chụp ảnh cô liền đến gần áp vào mặt, cười vào điện thoại di động của fan. Các fan xin chữ ký, cô còn quẹt bút ký không chút nào ngượng ngùng, trước khi rời đi cô còn dặn dò các cô gái đón mình ở sân bay rằng đã muộn, nhớ ở cùng người khác và chú ý an toàn trên đường về nhà.

Fan hâm mộ xúc động đến mức vẫy tay chào cô từ ngoài cửa sổ xe.

Vì thời gian hạ cánh tương đối muộn, Trần Chí Sinh lo lắng ba cô gái sẽ gặp nguy hiểm nếu về nhà một mình nên đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt để hộ tống từng người một.

Ân Tô Tô đến cổng căn hộ ở ngõ Chương Thụ thì đã gần rạng sáng.

Sau khi chia tay A Sinh, cô xách túi hành lý vào khu dân cư, sau khi kiểm tra hệ thống kiểm soát ra vào, cô đang định bước vào thì nghe thấy nhân viên bảo vệ ở cửa ân cần nhắc nhở nói: "Cô gái, đêm nay trạm phát điện sửa chữa, một số tầng sẽ cúp điện từ 11 giờ rưỡi, cô đi cẩn thận, vẫn còn vài phút nữa nên hãy đi nhanh đi."

"Được, cảm ơn!" Ân Tô Tô cảm ơn và nhanh chóng tăng tốc độ.

Không biết nhân viên bảo vệ canh thời gian hơi trễ hay là do mất điện sớm, Ân Tô Tô vừa đi được vài bước, đèn đường trong toàn khu dân cư tối sầm lại, cả thế giới chìm trong bóng tối.

Không biết con chó của gia đình nào giật mình trước bóng tối đột ngột, bắt đầu sủa ầm ĩ, nghe chói tai, không khí chung khá đáng sợ.

"..." Ân Tô Tô nuốt khan, không dám nhìn xung quanh, bước nhanh về phía trước.

Khi đến gần tòa nhà đơn vị, cô cảm thấy lo lắng và quay lại.

Phía sau chỉ có bóng tối lặng lẽ nuốt chửng màn đêm, chưa kể đến con người, thậm chí cả một bóng ma cũng không có.

Ân Tô Tô cau mày.

Kỳ lạ. Tại sao luôn có cảm giác như có một đôi mắt nào đó đang nhìn mình trong bóng tối?

Có lẽ gần đây quá mệt mỏi và căng thẳng. Ân Tô Tô thở dài trong lòng, lắc đầu bước vào đơn vị mà không suy nghĩ gì thêm.

Không thể đi thang máy do mất điện, Ân Tô Tô chỉ có thể bật đèn pin trên điện thoại di động và xách túi đi lên lầu.

Cô thở hổn hển suốt một đoạn đường, vừa đến đến cửa nhà, trên trán cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Cô lấy chìa khóa mở cửa, sau khi mắt cơ bản đã thích nghi với bóng tối, Ân Tô Tô tắt đèn pin trên điện thoại, đặt chiếc túi lên tủ giày, cởi chiếc áo gió dài màu đen rồi chuẩn bị trở tay đóng cửa lại.

Tuy nhiên, ngay khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, toàn thân cô như cứng đờ.

Ngửi thấy mùi thuốc lá mơ hồ trong không khí, mát lạnh và độc đáo, rất quen thuộc.

Chỉ sau vài giây ngạc nhiên, Ân Tô Tô mơ hồ nhận ra điều gì đó, thò đầu ra khỏi khe cửa và nhìn vào sảnh thang máy.

Vừa nhìn, liền nhìn thấy bóng dáng của một thân hình cao gầy.

Người đàn ông bị nhốt trong bóng tối yên tĩnh, tùy ý dựa vào tường, lười biếng hút thuốc, ngọn lửa đỏ tươi trên đầu ngón tay hòa quyện vào nhau, trở thành màu sắc và ánh sáng duy nhất trong bóng tối.

Ân Tô Tô không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, không thể nhìn thấy vẻ mặt hay phong thái của anh, nhưng cô biết anh đang nhìn cô.

Bởi vì cô cảm nhận được ánh mắt xâm lược đó, bất cẩn và bừa bãi đang lướt khắp cơ thể mình.

Ân Tô Tô sửng sốt, sau khi nhéo mình để xác nhận mình không nằm mơ, cô ngơ ngác nói: "Anh, anh, không phải anh nói sẽ đi một tháng rưỡi sao? Còn một tuần nữa anh mới về mà."

"Công việc bên đó kết thúc sớm." Phí Nghi Chu lười biếng nói, dập điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác rồi đi về phía cô.

Trong bóng tối, hơi thở của hai người dần dần gần nhau hơn.

Ân Tô Tô chỉ nhìn thấy một bóng đen cao lớn đến gần cô, nhịp tim đột nhiên đập như sấm, cô mấp máy môi định nói thêm gì nữa nhưng cằm đã bị anh ôm lấy, nâng lên rất nhẹ nhàng.

"Có nhớ anh không?" Anh nhẹ nhàng hỏi. Khoảng cách không xa cũng không gần, cô vừa vặn có thể ngửi thấy mùi lạnh lẽo của loại thuốc lá đặc biệt giữa môi và răng anh.

"... Vẫn, vẫn ổn." Nhịp tim của cô ngày càng nhanh hơn, mặt cô hơi đỏ, cô lẩm bẩm câu trả lời. Đầu óc cô vẫn còn choáng váng, vẫn chưa tỉnh táo trở lại.

Vừa dứt lời, một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trên đầu.

Anh vòng tay qua eo thon của cô, ôm cô, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn lên môi dưới của cô, như dự kiến, cảm nhận được môi cô run rẩy.

"Miệng này sao có thể cứng như vậy?" Anh hài lòng nhếch lên khóe miệng, cúi đầu ghé sát vào cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp như cảnh tượng giấc mơ đan vào nhau, "Anh nhớ là, hôn lên rõ ràng rất mềm."

Toàn thân Ân Tô Tô nóng bừng vì ngón tay cái của anh, cô muốn đáp lại, nhưng ngay sau đó anh đã cúi đầu, hung dữ cắn vào cánh môi cô.

*****

Editor: Chuyện gì tới cũng phải tới:))


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-172)