(Cao H) (2)
← Ch.029 | Ch.031 → |
_____
Cô gái ghé trên bồn rửa tay, ɱ-ô𝓃-ℊ bị đôi tay người đàn ông nâng lên, cưỡng cao, người đàn ông đứng sau cô, côn th*t sau khi 𝐜ắ.𝐦 𝖛à.𝑜, chậm rãi г·ú·𝐭 𝓇·a, lộ ra quái vật khổng lồ nhiễm má·⛎ tươi đỏ thẫm.
Lúc Tiếu Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tần Mặc bỗng nhiên thúc về trước, Tiếu Dao hét lên một tiếng, côn th*t vừa lui ra ngoài một chút, toàn thân lại tức khắc đi vào.
"Sâu quá, a..."
Đôi tay m.ả.ⓝ.𝐡 ⓚ𝖍ả.ռ.𝖍 chống trên bồn rửa tay, cả người mềm như bông, sắp chịu đựng không nổi.
"Tự nhấc 〽️ôп-ℊ cao lên." Giọng Tần Mặc cực độ khàn khàn, nhưng, cho dù khàn đến nông nỗi này, cả người hắn vẫn lạnh nhạt, dường như chỉ có côn th*t chôn trong hạ thể cô nóng đến khiến người phát cuồng.
"Tôi nói lại lần nữa, nhấc 〽️ô-𝖓-ɢ lên, tôi muốn thao em." Hắn trầm giọng nói, ngữ khí lạnh như băng, Tiếu Dao sợ tới mức theo bản năng tự nhấc Ⓜ️_ô𝐧_𝖌 cao lên.
Đôi tay Tần Mặc ôm vòng eo nhỏ tinh tế của Tiếu Dao, nhìn chằm chằm cô trong gương, bỗng nhiên tăng tốc thọc vào 𝐫ú·🌴 ⓡ·@.
"A, ân a, a..." Sức Tần Mặc hoàn toàn không phải thứ Tiếu Dao có thể thừa nhận, cô không có cách nào tưởng tượng, thế nhưng tồn tại người có tốc độ nhanh như vậy, sức lực lớn như vậy!
"A a, ân a a..."
Trừ bỏ thét chói tai, cô giống như cái gì cũng làm không được, Tần Mặc mỗi một lần va chạm, ✝️ⓗ●â●п 𝐭●𝐡●ể của cô giống như bị đâ·𝖒 bay, nếu không phải eo còn trong tay Tần Mặc, cô nhất định sẽ trực tiếp bay rồi đụng phải gương, đâ.𝖒 cho đ-ầ-⛎ 𝐫ơ-1 𝐦-á-υ ↪️-ⓗả-𝖞.
"A ân a, Tần Mặc, nhẹ chút, nhẹ chút, a..."
Nhục huyệt nguyên bản chỉ có đau đớn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, một loại cảm giác khác dần dần dâng lên, dường như lấy hoa huy*t làm trung tâm, từ từ lan tràn đến toàn thân.
Nhưng, chỉ cần nghĩ đến mình bị Tần Mặc cưỡng gian, 𝖐ⓗ*o*á*ï 𝖈*ả*𝖒 có được đều sẽ biến thành hận ý! Chỉ là, hiện tại bị Tần Mặc thao đến sức để nói chuyện cũng không có, hận hắn thì có ích gì?
"Ân..." Bỗng nhiên, phụt một tiếng, côn th*t lớn Tần Mặc cứ vậy từ tiểu huyệt Tiếu Dao г*ú*✝️ 𝖗*𝐚 hoàn toàn, phát ra một loại âm thanh lưu luyến không rời nơi tiểu huyệt.
Vì thao lâu như vậy, một khắc côn th*t kia rời khỏi tiểu huyệt Tiếu Dao, lập tức lại co giật, Tần Mặc lật cơ thể của cô lên, để cô ngồi trên bồn rửa tay, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nhục huyệt cô đang dần dần khép lại.
Thật đúng là rất nhỏ, không nghĩ tới nhục huyệt nhỏ như vậy, thế nhưng thật sự có thể nuốt côn th*t của mình vào!
Đôi tay Tiếu Dao đặt trên tay hắn, thật vất vả nâng người lên, mới thấy rõ ràng dương v*t vừa rồi cưỡng gian mình thật lâu lại vô cùng lớn!
Thật sự rất lớn! Cơ hồ lớn hơn cánh tay của cô rồi! Hàng lớn như vậy mà nhét vào, thảo nào rất đau!
Sau khi thấy rõ ràng hàng của Tần Mặc không tầm thường, Tiếu Dao chỉ cảm thấy trong lòng một trận sợ hãi, theo bản năng liền muốn chạy trốn.
Tần Mặc dùng tay giữ chặt cô, cúi đầu cắn đầu v* cô, dùng sức 𝐦_ú_✞ một cái.
"A..." Tiếu Dao bị mú_𝐭 đến т♓·â·n 🌴𝐡·ể r_υ_п г_ẩ_𝓎 một trận, nhịn không được ngẩng đầu, 𝓇ê*п ⓡ*ỉ lên: "Đừng, đừng chạm vào em, ân a... Đừng ɱ.ú.†, không cần ɱú*t, a a..."
Một tay Tần Mặc ôm eo cô, đề phòng cô chạy trốn, một tay khác nắm vú cô, răng môi ở trên đầu v* vừa gặm vừa Ⓜ️ú.ⓣ, phát ra tiếng vang chậc chậc.
"Ân..." Tiếu Dao cảm thấy ✝️-ⓗ-â-𝓃 𝖙-𝐡-ể càng ngày càng nóng, chỉ cần tưởng tượng đến côn th*t thô to của Tần Mặc cả người liền mềm nhũn, cả người giống như ăn phải 𝖝⛎.â.n 𝖉.ư.ợ.c, mềm thành một đống nước.
Tiểu huyệt nơi hạ thể bỗng nhiên bị căng ra, Tiếu Dao trợn to đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước mặt mình, côn th*t hắn lại để trên tiểu huyệt cô, phụt một tiếng thọc vào.
"A..."
••••••••
Hóng đi các đồng râm??? Đêm nay tiếp tục có chương.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |