Người không muốn gặp
← Ch.0355 | Ch.0357 → |
Nếu mỗi lần cho bé uống sữa bột, bé vẫn ngoan ngoãn uống hết, giống như hiện tại, nâng khuôn mặt quả táo phúng phính, được mẹ khen, mẹ an ủi, bởi vì bé không thích nhất là sữa bò.
"Ngoan quá, tới đây mẹ yêu." Hạ Nhược Tâm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhét búp bê vào trong lòng con, sau đó đi rửa bình sữa.
Thời gian buổi chiều, cô dẫn bé đến trường, nơi ở của bọn cô rất gần trường học, bằng không chắc cô phải cùng Tiểu Vũ Điểm đi xe buýt đến trường, thật là thương con gái, hơn nữa hiện tại thời tiết không tốt, Tiểu Vũ Điểm lại mẫn cảm hay sinh bệnh.
Nhược Tâm bỗng nhiên nghe được một giọng nói rất quen thuộc, giọng nói này khiến cô không thích.
Cô xoay người, trong tròng mắt hiện lên một tia đề phòng.
Bà ấy tới nơi này làm gì?
Cô nhẹ nhàng vỗ bàn tay nhỏ của con gái.
"Tiểu Vũ Điểm, ngoan cùng mẹ chơi trò chơi được không?"
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt to long lanh: "Mẹ nuốn cùng Tiểu Vũ Điểm chơi trốn tìm sao?"
"Ừm, con yêu thật thông minh." Hạ Nhược Tâm ấn khuôn mặt nhỏ nhắn của con ở trong ngực: "Mẹ không cho con lên, con không được lên, thua thì không có kem ăn đâu nha!"
"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm vui vẻ đáp ứng, một tay ôm búp bê, một tay túm áo trước ngực mẹ. Mẹ nói không được lên ra ngoài, bé cũng sẽ không đứng dậy, bé biết có thể bà ấy là người xấu, bé không nhìn được người nhưng riêng âm thanh sẽ nhớ. Giống như ở bệnh viện lần trước có người bắt nạt mẹ, nhưng bà giống như cũng giúp bé, như vậy bà là người xấu hay là người tốt, bé không biết nhưng bé vẫn sẽ nghe theo mẹ nói.
"Nhược Tâm, là con sao?" Tống Uyển đi nhanh tới, rất ngoài dự liệu gặp được Hạ Nhược Tâm, nhưng lại phát hiện Hạ Nhược Tâm đang ôm một bé gái khoảng hai ba tuổi.
"Đứa nhỏ này là......"
Tống Uyển cẩn thận hỏi, nhưng lại không nghĩ là con của Hạ Nhược Tâm vì ở trong mắt bọn họ Hạ Nhược Tâm không có khả năng sinh con, nếu không lúc trước Sở gia sẽ không đồng ý Sở Luật ly hôn.
Hạ Nhược Tâm cũng không chán ghét Tống Uyển, ngoài những cái khác, bà là một người mẹ tốt, sẽ không một mặt che chở con mình, đúng rồi chính là như vậy, nhưng sai rồi, những thời gian ở Sở gia, cô thật sự cảm kích bà, từng nay cũng nhớ tới, bà không phải mẹ cô, là mẹ người khác, bà là mẹ Sở Luật
Hạ Nhược Tâm thấy ánh mắt Tống Uyển vẫn luôn đặt trên người Tiểu Vũ Điểm, cô dịch chuyển người chặn ánh mắt Tống Uyển.
"Đây là con của bạn con." Cô nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, hiện tại cô không nghĩ sẽ chi người Sở Gia biết sự tồn tại của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm là người ai cũng không được đoạt đi.
Hẳn là một đứa trẻ xinh đẹp, Tống Uyển cũng không nghĩ nhiều, Hạ Nhược Tâm có bạn trai, đứa nhỏ này chắc là của người đàn ông kia, như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng có một đứa con, được dạy dỗ thật tốt.
"Rất xin lỗi, dì à, con còn có việc, con đi trước." Hạ Nhược Tâm nói xin lỗi Tống Uyển, giọng nói tuy rằng không lạnh, nhưng cũng có ý tứ đi xuống.
Người Sở gia, cô không bao giờ nghĩ muốn nói chuyện.
Bao gồm Sở Luật, bao gồm Lý Mạn Ni, đương nhiên hiện tại bao gồm Tống Uyển.
"Ừm, được." Tống Uyển cũng rất xấu hổ, lại muốn nói gì, nhưng những lời này lại nghẹn ở cổ họng, bất luận như thế nào cũng không thể ra tới. Thật sự bà còn rất muốn nói một tiếng rất xin lỗi.
Nhưng mà rất xin lỗi cái gì, còn có thể rất xin lỗi cái gì.
Nhưng xin lỗi nhiều có thể đổi lấy cái gì, hiện tại người khác đã sớm không cần nữa rồi.
"Dì có thể ôm đứa bé một cái không?" Tống Uyển khẩn trương hỏi, bé mũm mĩm đáng yêu, nhỏ nhỏ mềm mại, còn có giọng nói trong vắt, thật khiến người thích, huống chi nà đợi cháu nội sắp bạc cả đầu rồi.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái chặt hơn, bé không muốn.
Tiểu Vũ Điểm chỉ nhìn một cách đơn thuần, khả năng liên tưởng đến cô, rõ ràng có thể nhìn ra hai người cô là mẹ con.
Tiểu Vũ Điểm lớn lên kì thật rất giống cô, cô sẽ không mạo hiểm để Sở gia biết Tiểu Vũ Điểm tồn tại, tuy rằng nói hiện tại Lý Mạn Ni cũng có con, nhưng người Sở gia chắc chắn sẽ tuyệt đối không để huyết mạch lưu lạc bên ngoài.
"Xin lỗi." Hạ Nhược Tâm cự tuyệt: "Bé đang ngủ."
"Không sao." Tống Uyển thế nhưng lại khẩn trương, bà vươn tay: "Dì ôm một chút thôi, yên tâm đi, dì cũng đã ôm em bé rồi, sẽ không làm bé bị thương."
Hạ Nhược Tâm khẩn trương, nếu như cô không cho Tổng Uyển ôm, sợ Tống Uyển sẽ nghĩ nhiều, hiện tại đều nghĩ Tiểu Vũ Điểm là con của Cao Dật, Sở Luật hẳn đã nói rất rõ ràng chuyện cô không thể sinh con, nhưng mà Tống Uyển cũng không ngốc, nhưng cũng chỉ ôm con gái, lại không phải bắt cóc, cô thật sự vẫn không muốn nhưng khó tránh khỏi.
Lúc cô đang ở thế khó xử, Tiểu Vũ Điểm thanh âm trong veo mềm mại từ trong lòng cô truyền ra.
"Dì, không muốn người khác ôm, muốn dì ôm."
Tống Uyển có hơ thất vọng, chỉ có thể là buông xuống tay, xem ra đứa nhỏ này ôm không được.
"Xin lỗi." Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái với Tổng Uyển, ôm Tiểu Vũ Điểm bước nhanh thẳng đến nơi không có ai, cô mới thả con gái xuống, ngồi xổm xuống tầm mắt song song với bé.
"Sao lại biết gọi mẹ là dì?" Hạ Nhược Tâm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con, thật là ngoài ý muốn, con bé này có phản ứng thật kì quái.
Tiêu Vũ Điểm nghịch bàn tay, một đôi mắt sáng ngời, nói: "Ba có nói quá, nếu mẹ không muốn cho ai thấy Tiểu Vũ Điểm, vây thì kêu mẹ là dì."
Hạ Nhược Tâm không biết phải cảm ơn anh như thế nào, đến cái nayg anh cũng nghĩ tới, cô mà lại không nghĩ nhiều như vậy.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Hạ Nhược Tâm đứng lên, muốn bế con gái, kết quả Tiểu Vũ Điểm lại kéo tay áo cô.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm tự đi được rồi, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, không cần mẹ ôm."
Kì thật là bé lo lắng tay trái của mẹ, bé biết tay trái của mẹ đau, bế bé sẽ bị đau, cho nên bé phải làm đứa bé ngoan không thể làm mẹ đau.
"Nào đi thôi." Hạ Nhược Tâm kéo tay nhỏ của con, chậm rãi bước đi, lúc này thời tiết đã vào thu, hai bên đường lá cây rời đầy, lá cây dưới hiên đẹp duy mĩ.
*****
Tiểu Vũ Điểm cúi xuống nhặt lá cây, sau đó ôm lên tung trải dài mặt đất.
"Con yêu, nói cho mẹ con đang làm gì đấy?" Hạ Nhược Tâm cúi xuống, cùng Tiểu Vũ Điểm nhặt từng phiến lá.
Tiểu Vũ Điểm vân vê những phiến lá, nâng khuôn mặt nhỏ tươi cười:
"Mẹ, cây là mẹ của lá, nếu bọn chúng rời đi mẹ nhất định sẽ rất khổ sở, cho nên Tiểu Vũ Điểm sẽ cho chúng nónđi gặp mẹ."
Hạ Nhược Tâm vuốt đỉnh đầu nhỏ của con, nói: "Vậy mẹ cùng Tiểu Vũ Điểm giúp đỡ những lá con về nhà được không?"
"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu nhỏ, sau đó cùng mẹ ôm lá cây hướng cây cổ thụ phóng lên, tận đên khi bé mệt mỏi, mới dụi đôi mắt được mẹ bế về nhà.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm lại dụi mắt.
"Ừm, mẹ đây." Hạ Nhược Tâm đáp, một bàn tay vẫn không có nhiều sức lực, nhưng chỉ cần tay còn lại cô hoàn toàn có thể bế con, đứa nhỏ cùng từ tay phải của cô mà lớn lên.
"Tiểu Vũ Điểm sẽ không rời mẹ đi đúng không?" Bé cắn tay, đáng thương sụt sịt mũi.
Hạ Nhược Tâm ngừng lại, chạm nhẹ tay vào đầu nhỏ của con; "Tiểu Vũ Điểm đương nhiên sẽ rời mẹ đi rồi, nhưng đó chính là chuyện rất rất lâu về sau nha, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ tìm được một người tốt, bạn ấy sẽ cùng nhau chơi với Tiểu Vũ Điểm, sẽ cùng nhau đi với Tiểu Vũ Điểm, cũng sẽ cười cùng Tiểu Vũ Điểm."
"Sẽ giống như mẹ sao?" Tiểu Vũ Điểm hiển nhiên cũng không hiểu bạn cả đời, bé cảm giác người này hẳn là mẹ đi, bời chỉ có mẹ mới làm những việc này.
"Ừm, sẽ giống như mẹ!" Hạ Nhược Tâm nói theo con, nhưng cô cũng không biết mưa nhỏ* của cô về sau sẽ gặp người như thế nào, đành vậy như cô nói, đó sẽ là chuyện thật lâu thật lâu về sau, ít nhất cũng là thời gian của hai mươi năm nữa.
*Mưa nhỏ = Tiểu Vũ Điểm
Cô tin tưởng con gái về sau sẽ tìm được một người đàn ông tốt, sẽ không hại con, sẽ không bắt nạt con, cũng sẽ yêu thương con, mặc kệ như thế nào cô có thể vì con mà làm hết mọi thứ của một người mẹ.
Tiểu Vũ Điểm chỉ cần một mẹ thôi, bé cúi đầu, không cần một người mẹ khác.
Hạ Nhược Tâm cười, thế giới trẻ con luôn đơn giản, chỉ là thời điểm khi còn bé như thế nào cô cũng đã quên rồi.
"Nhược Tâm!" Phía sau truyền đến một giọng nói.
Hạ Nhược Tâm dừng bước chân, giấu mặt con trong lồng ngực, luôn gặp được người không muốn gặp, nhìn thấy không thể bằng lòng với quá khứ.
Có lẽ, cô hẳn nên đổi nơi ở, đổi một thành phố khác, có thể không gặp sẽ tốt.
"Nhược Tâm, là con sao?" Giọng nói càng gần, mà người chính là...
"Nhược Tâm, con là Nhược Tâm, mẹ là mẹ con đây!" Thẩm Ý Quân vội vàng chạy tới, bà cho rằng mình nhìn lầm người rồi, nhưng không, đây là con gái bà, chính là Nhược Tâm của bà.
Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nghiêng người về phía Thẩm Ý Quân trên mặt có hồi tưởng còn có hối hận.
Thật sự, cô không cần.
Không cần biểu hiện đau thương như vậy của người mẹ, thật sự nực cười.
"Nhược Tâm...." Thẩm Ý Quân lại gọi tên Hạ Nhược Tâm, muốn chạm vào người trước mặt, đây là thật không, hay bà vẫn nằm mơ, bà đang gặp ảo giác?
"Chào Hạ phu nhân." Hạ Nhược Tâm chỉ đáp lại bốn chữ, Hạ phu nhân, không phải mẹ, cũng không phải dì, chỉ một câu Hạ phu nhân.
"Nhược Tâm, con vẫn trách mẹ sao?" Thẩm Ý Quân cười thảm: "Mẹ biết mấy năm nay mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ sợ, Nhược Tâm, con có thể lí giải không, con rõ ràng hơn ai hết một thân một mình mang theo một đứa bé, cuộc sống có bao nhiêu khổ sở, một ngày cơm ba bữa đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mẹ không muốn trở lại những ngày tháng như vậy." Bà muốn có tất cả, bà muốn một ngày đủ cơm ba bữa, được nếm sơn hào hải vị, trang sức trâu báu, vốn dĩ bà không dám nghĩ đến, cho nên khi có được, bà tham, lại tham càng nhiều, mà khi có được lại sỡ hãi mất đi, càng sợ mất đi bà càng muốn có được.
Thế cho nên những việc bà làm mấy năm nay, ba không muốn tin tưởng, không muốn hồi tưởng, cho đến khi Hạ Dĩ Hiên chết, bà thấy có lỗi với Hạ Minh Chính, bởi vì Hạ Minh Chính mất đi đứa con gái, bà muốn chuộc tội, bà cũng muốn chuộc tuộc với đứa con gái này, mặc kệ có ích kỉ hay không, như vậy bà mới tự mình cứu rỗi.
Hạ Nhược Tâm ôm càng chặt con hơn, đôi mắt to tròn của Tiểu Vũ Điểm không nháy mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ý Quân, khuôn mặt nhỏ giống y như Hạ Nhược Tâm.
Thẩm Ý Quân trong lòng không khỏi chấn động, không thể đối mặt với mẹ con hai người.
Khổ, thực sự khổ, bà còn là người mẹ nữa hay không, trong lòng bà rõ ràng dù lấy cớ gì đi nữa thì bà vẫn ích kỉ thôi.
Nhưng có người lại đau khổ, không từ bỏ ước nguyện ban đầu, giống như Hạ Nhược Tâm, giông như Thẩm Ý Quân chính bà đã từ bỏ con gái của mình.
"Tên bé là gì?" Thẩm Ý Quân hỏi Tiểu Vũ Điểm, nước mắt rớt xuống, bà tựa như không có chỗ dung thân...
"Dì, con tên là Tiểu Vũ Điểm." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn nói, bé kêu Thẩm Ý Quân là dì, không kêu là bà, nếu gọi là bà, trong lòng Thẩm Ý Quân còn dễ chịu một ít, nhưng âm thanh dì đó khiến bà càng thêm khó chịu.
"Nhược Tâm, mẹ có thể bế một cái không?" Thẩm Ý Quân run rẩy vươn tay, đây là cháu ngoại của bà, khuôn mặt giống hệt Hạ Nhược Tâm lúc nhỏ, năm đó Tâm Tâm cũng lớn như thế, vậy mà thời gian đó, bà lại quên, quên mất đây mới là con gái ruột của bà.
Tiểu Vũ Điểm xoay khuôn mặt nhỏ, kéo quần áo mẹ: "Mẹ, không bế."
"Ừm, không bế." Hạ Nhược Tâm an ủi con gái, khả năng Tiểu Vũ Điểm đã có cảm giác chính là mẹ không thích người trước mặt, cho nên mẹ không thích bé cũng không thích.
Thẩm Ý Quân cứng đờ thu hồi tay, bà biết rõ, bà nói cái gì cũng không được, nói cái gì cũng chỉ là lấy cớ, tìm lí do. Một người cả đời có mấy cái hơn hai mười năm, lại có mấy cái từ nhỏ đến lớn hai mười năm.
"Tâm Tâm, mẹ bây giờ có thể giúp gì được con?"
← Ch. 0355 | Ch. 0357 → |