Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0330

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0330
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)

"Luật, quên cô ấy đi, được không? Hãy vì đứa con chưa ra đời của chúng ta có được không, chúng ta sống cuộc sống như trước kia, không tốt sao?" Đôi tay Lý Mạn Ni càng xiết càng chặt, trên người anh vẫn tỏa ra hương vị khiến cô yêu thích, trước sau như một, yêu đến thế, sao cô có thể để nó vụt mất.

"Luật, được không anh? Không lẽ anh muốn bé con của chúng ta lớn lên mà không có ba sao? Nhiều năm như vậy rồi, không phải chúng ta vẫn sống rất tốt, nhưng lại thiếu vắng một đứa bé, bây giờ chúng ta lại lần nữa có được cơ hội, em sẽ bảo vệ con thật tốt, anh cũng vậy chứ?" Lý Mạn Ni tiếp tục nói, đem mặt áp lên tấm lưng cứng nhắc của anh, chậm rãi, cô phát hiện, thân thể anh tựa hồ đã mềm đi. Mà khóe môi cô cũng bắt đầu nhếch lên, lần này cô đánh cuộc thành công rồi.

Cho dù anh không yêu cô, cho dù anh có miễn cưỡng đến cỡ nào, nhưng vì đứa nhỏ này, anh nhất định sẽ không rời bỏ cô.

Sở Luật nhắm mắt lại, hồi lâu sau, anh chậm rãi mở mắt ra, chỉ là đáy mắt anh giờ đây chỉ còn là một vực sâu thăm thẳm, anh xoay người, hai tay vươn lên ôm lấy Lý Mạn Ni vào lòng, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Được rồi, không cần nghỉ nhiều, đã khuya rồi, đi ngủ đi." người trong lòng anh là vợ của anh, nhưng thứ anh có thể cho cô cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

"Luật, hôm nay ngủ với em, được không, em có chút sợ hãi." Lý Mạn Ni ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt rưng rưng, Sở Luật cuối cùng vẫn phải gật đầu, ôm lấy bả vai cô đi vào căn phòng mà đã lâu anh chưa bước vào lại.

Có lẽ, đây chính là mệnh của anh và Hạ Nhược Tâm đi, cô ấy đã có người đàn ông khác quan tâm, mà anh cũng đã có vợ con của mình, chuyện của bọn họ dù rằng dây tơ rễ má thế nào, dù anh có hối hận thế nào thì cũng chỉ như một sợi dây cung đã đứt, không cách nào giương lên được nữa.

Cho dù có hối hận, thì cũng không thể trở về được nữa

"Ngủ đi." Sở Luật nhẹ nhàng vỗ bả vai Lý Mạn Ni, mà Lý Mạn Ni rốt cục cũng thỏa mãn thở dài một hơi, khóe môi dương lên, như vậy là tốt rồi, Luật, rốt cuộc anh cũng đã trở về bên cạnh em.

Có lẽ là do mang thai, cũng có lẽ là bởi vì tâm tình đã được buông lõng, nên thực mau, cô cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng, người đàn ông nằm bên cạnh cô, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.

Anh chỉ cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, trong mắt chỉ có một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, cùng với sự buông bỏ trong vô lực.

Cho dù Sở Luật anh lãnh khốc vô tình đến mấy, vô tâm vô phế đến nhường nào thì anh cũng không thể làm gì đối với con của mình được, mà anh, cũng đã không còn là một người không màng tất cả như bốn năm về trước.

Anh vô lực nắm chặt nắm tay, cuối cùng đặt ở phía trên bụng Lý Mạn Ni, ở đây có con của anh, đứa con thứ hai, nhưng tại sao, anh lại cảm thấy bất đắc dĩ như vậy.

Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, duỗi tay tắt đèn ngủ, người phụ nữ trong lòng ngực thỉnh thoảng truyền đến hơi thở đều đều, chỉ là, trong bóng đêm, đôi mắt của người đàn ông vẫn luôn mở to, gương mặt thất thần, khóe môi vươn lên một mặt cười khổ, cười như không cười.

*****

Thứ anh muốn, đã không còn thuộc về anh, thứ anh không muốn thì anh không thể không tiếp nhận.

Ai cũng có lúc bất đắc dĩ, ngay cả anh cũng là không ngoại lệ, anh cho rằng bản thân đã khống chế được tất cả, cuối cùng mới phát hiện, thì ra cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân anh mà thôi.

Anh đặt tay lên ngực, nơi này, vẫn luôn ẩn ẩn đau nhói, chưa từng dừng lại dù chỉ một giây phút, cứ như vậy đi, nếu như vậy có thể cho bản thân dễ chịu một chút, nếu như vậy có thể giảm bớt một phần thống khổ cho người đó, như vậy, anh cũng chấp nhận.

Anh dùng sức nắm chặt tay, tựa hồ muốn đi bắt lấy thứ gì đó, chỉ là, cuối cùng, anh chỉ có thể buông lỏng, cái gì cũng vô pháp bắt được, đã không cho người đó được thứ mà người đó mong muốn, vậy... giữ lấy để làm gì?

Anh ngẩng đầu, yết hầu khẽ động, sau đó vươn tay che phủ mặt mình, dùng sức mà bóp, tựa như muốn xóa hết đi những giấu vết thống khổ đã qua.

"Thực xin lỗi, Hạ Nhược Tâm..." Môi anh khẽ động, mang theo thanh âm nghẹn ngào, âm thanh đó rất nhanh đã bị màn đêm yên ắng che phủ, câu xin lỗi này, là câu anh muốn nói nhất, những cũng là câu anh không muốn nói nhất.

Anh muốn bù đắp lỗi lầm, chỉ là, cô ấy, có lẽ cũng không cần.

Đêm càng lúc càng tĩnh lặng, mà tâm, cũng càng lúc càng lạnh lẽo.

Trên giường lớn, Hạ Nhược Tâm bật người dậy, trên trán cô toát đầy mồ hôi, cô đặt tay lên thì phát hiện cả đầu tóc đều đã ướt sũng, ngón tay hạ xuống, lại nhận thấy được một dòng nước lạnh lẽo, cô khóc, cô khóc từ khi nào?, cô buông tay, xoay người nhìn vào Tiểu Vũ Điểm đang nằm bên cạnh.

Bé ngủ rất ngoan, hàng mi rất giống cô, nhưng sóng mũi bé cao hơn cô một chút, màu mắt cũng trầm hơn cô, có lẽ chỉ có hai điểm này là giống với người đàn ông đó đi? Cô đem tay đặt lên gương mặt nhỏ của con gái.

"Tiểu Vũ Điểm, mẹ làm như vậy có đúng hay không?" bàn tay cô đặt trên khuôn mặt của con gái, khé nựng, cô đáng lẽ phải hận người đàn ông kia, nên hận anh, nhưng mà, cô lại không có cách nào hận, trong lòng cô chỉ có một loại cảm giác ghen tuông nhàn nhạt, vốn dĩ bọn họ có thể thật hạnh phúc, nhưng vì sao, vì sao bây giờ lại trở nên như vậy?

"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta hãy quên người đó đi nhé? Bởi vì, người đó xấu như vậy, khiến mẹ và Tiểu Vũ Điểm chịu nhiều khổ sở như vậy, cho nên, chúng ta không cần người đó nữa."

"Con và mẹ có thể sống thật tốt, đúng rồi, còn có ba Cao Dật của con nữa..." Cô nói, thanh âm lại nghẹn ngào.

Lại một lần nữa ngẩng đầu, cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó lại một lần nữa nằm xuống, ôm con gái vào trong lòng ngực

Mà đêm vẫn cực kì tĩnh lặng.

Trong văn phòng ở bệnh viện của Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ bẹp xuống, bé ôm oa oa vào lòng, trên cánh tay nho nhỏ có thể nhìn thấy một chổ bé xíu bị đỏ lên.

"Thế nào, ba chích đâu có đau đâu, đúng không?" Cao Dật duỗi tay xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm, đứa bé này đang tim vắc xin phòng bệnh, bằng không, sức đề kháng sẽ kém, mà anh lại là vị bác sĩ có sẵn trong nhà, nên việc này phải đích thân làm rồi.

Tiểu Vũ Điểm không ngừng lắc đầu, "Ba gạt con, rõ ràng là rất đau."

Nhưng bây giờ đau một chút, sau này sẽ không bị bệnh, Hạ Nhược Tâm ôm bé lên đùi, cũng là khó trách đứa nhỏ này sẽ khóc, đây là một lần chích đến hai mũi, chỉ cần thấy kim đâm cánh tay bé nhỏ của con gái, cô cũng cảm thấy đau.

Cao Dật lại là lấy ra một cái ống tiêm, đây là lần tiêm thứ 3.

*****

Tiểu Vũ Điểm rụt người lại, trốn vào trong lòng mẹ, đừng nói là phải chích nữa nha, bé ôm chặt oa oa vào trong lòng, cây kim bén nhọn bây giờ đang đối diện bé, khiến cho cả người bé đều không khỏi run lên.

Làm gì có đứa bé nào không sợ tiêm, Tiểu Vũ Điểm cũng không phải là ngoại lệ.

"Cao Dật, vẫn còn phải chích nữa sao?" Hạ Nhược Tâm cũng ôm chặt lấy con gái, nếu còn chích nữa, Tiểu Vũ Điểm không sao nhưng cô sẽ ngất mất.

"Ừ, còn một mũi nữa." Cao Dật dở khóc dở cười nhìn hai mẹ con trước mặt này, chỉ là tiêm một mũi thôi, cũng không phải là đem đi xử trãm, có cần thiết phải sợ đến mức đó hay không?

"Nhược Tâm, vươn tay ra nào." anh cười nói, mà Hạ Nhược Tâm nghe lời vươn tay, Cao Dật một tay bắt lấy, mũi kim liền đâm vào tay cô, sau đó lại một kim nữa. Mà Hạ Nhược Tâm mặt hơi hơi nhíu lại, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tiểu Vũ Điểm sợ như vậy rồi, bởi vì... rất là đau á.

"Không cần nhìn anh, anh đâu có nói là của Tiểu Vũ Điểm đâu, loại vắc xin này, em cũng cần." Cao Dật rút kim ra, nhẹ nhàng thu tay lại, chẳng những Tiểu Vũ Điểm, người lớn đôi khi cũng rất cần.

"Đau lắm hả mẹ?" Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt trừng, "Mẹ, có đau không, để Tiểu Vũ Điểm thổi thổi cho mẹ nha." nói xong, bé liền cầm lấy tay mẹ thổi thổi, thổi đến mức khuôn mặt nhỏ cũng phồng lên.

"Mẹ không có đau, thấy không, mẹ đâu có khóc đâu." Hạ Nhược Tâm lau khô nước mắt trên mặt Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm gãi gãi đầu, cảm thấy thật kì lạ, rõ ràng là bé thấy rất đau á, không lẽ là do lớn rồi nên chích sẽ không đau nữa, như vậy, sau này bé phải ăn nhiều cơm một chút, để lớn thật nhanh.

"Được rồi." Cao Dật dọn dẹp đồ xong, sau đó bế Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực Hạ Nhược Tâm lên, ôm bé vào gian phòng nghỉ trong văn phòng, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ: "Tiểu Vũ Điểm đi ngủ đi."

Tiểu Vũ Điểm xoa nhẹ hai mắt, ngoan ngoãn hừ hừ một tiếng, bây giờ lối sống của bé cực kì có quy luật, kỳ thật bé đã sớm buồn ngủ rồi. Cao Dật đắp chăn lên, thẳng đến khi bé đã ngủ, mới đứng lên, mà Hạ Nhược Tâm vẫn luôn đứng yên ở cửa.

"Đi thôi, Nhược Tâm." Cao Dật cố tình bước thật khẽ, sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của đại lão gia ở trong phòng, nếu bé bị giật mình tĩnh sẽ rất không ngoan, anh kéo tay Hạ Nhược Tâm lại, mang cô đi ra ngoài.

"Cao Dật, chúng ta đi đâu đó?" Cô mặc kệ cho Cao Dật kéo, không rõ anh muốn mang cô đi đâu.

"Đi xem tay em như thế nào?" Cao Dật chỉ chỉ tay trái của cô, sau đó đạm đạm cười, lại là thập phần ôn nhu, "Anh muốn thử xem, còn có biện pháp nào có thể thử hay không, nếu được có thể cánh tay này sẽ hồi phục lại được."

Hạ Nhược Tâm cảm giác hai mắt của mình hơi hơi có chút ướt át, thì ra treen cõi đời này vẫn luôn có một nguời đặt cô vafo trong lòng, suy nghĩ cho cô, yêu thuơng cô, quan tâm cô.

"Không cần lo lắng, có anh ở đây, sẽ ổn thôi." Cao Dật nắm chặt tay cô, cánh tay trái của cô luôn là tâm bệnh trong lòng anh, nếu trị không hết anh sẽ không cam lòng.

"Ừ, em không lo lắng." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, kỳ thật, bây giờ cô đã cảm thấy rất tốt rồi, không có đau như lúc trước nữa, cô biết không thể nào khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhưng mà, không đau đớn là cô đã thỏa mãn lắm rồi.

Bước chân Cao Dật chậm rãi, mà Hạ Nhược Tâm cũng khẽ khàng đi theo.

*****

Trên thế giới này luôn có một số người mà bạn không hề muốn gặp nhưng lại gặp phải, còn người bạn muốn gặp thì lại không thể nào gặp được.

Sở Luật cẩn thận đỡ Lý Mạn Ni, bác sĩ nói, đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni có chút không ổn định, cho nên, yêu cầu bọn họ phải chú ý một chút, chỉ là, anh không nghĩ tới, có thể gặp được cô, và anh ta nữa.

Hạ Nhược Tâm, còn có người đàn ông đi bên cạnh cô, sắc mặt cô không tồi, thoạt nhìn có vẻ bây giờ cô sống rất tốt, tầm mắt anh nhìn vào đôi tay đan chặt của họ, đột nhiên, mắt anh tựa như bị kim đâm qua vậy, loại đau đớn này, rất khó nhịn.

Lý Mạn Ni mấp máy môi, trên mặt có chút không vui, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông bên người Hạ Nhược Tâm, khóe môi lại nhàn nhạt dương lên, thì ra, bên người cô ta cũng đã có một người đàn ông khác rồi, như vậy thì tốt, đã có người đàn ông khác, như vậy, sẽ không đến giành chồng với cô nữa.

Cao Dật lại một lần nắm chặt Hạ Nhược Tâm tay, bốn người, lướt qua nhau, hai cặp nam nữ, đều có con đường riêng mà họ phải đi, dù khó khăn, hay dễ dàng, họ cũng phải tự mình bước tiếp.

Sở Luật nắm chặt nắm tay, tâm trạng anh vô cùng phức tạp, khẽ đỡ Lý Mạn Ni, cuối cùng anh thở dài, bước đi.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, trong thoáng chốc nhìn thấy hai người kia, cô cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua người mình, lạnh đến buốt cả tâm.

"Nhược Tâm..." Cao Dật lo lắng hỏi. Không phải là có chuyện gì rồi chứ?

"Không có gì, anh yên tâm, rất nhanh thôi, em sẽ quên được anh ta." Hạ Nhược Tâm khẽ lộ ra nụ cười yếu ớt, cho dù, cô thực sự rất nổ lực, chỉ là, làm sao có thể dễ dàng quên đi như vậy, cô dùng bốn năm để cố quên anh, nhưng sự thật thì thế nào?

Dù số lần cô bị tổn thương nhiều gấp bội lần cô hạnh phúc, nhưng cô vẫn không thể nào quên được.

Cao Dật dừng bước chân, tay đặt lên bả vai cô, "Được rồi, không cần nghĩ nhiều, không cần cưỡng chế bản thân, như vậy em sẽ rất khổ sở, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Không có ai bắt em phải quên đi cả, mặc kệ là quá khứ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đó cũng là chuyện mà trong nhân sinh của em không thể thiếu."

Hạ Nhược Tâm cảm thấy trên vai thật ấm áp, giống như có một dòng nước ấm, nhè nhẹ chảy qua tâm hồn cô, nhẹ nhàng mà không hề áp lực.

"Được, em sẽ cố gắng." cô gật đầu một cái, Cao Dật khẽ nắm chặt tay, đem cô ôm vào lòng, "Nhược Tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Hạ Nhược Tâm, ánh sáng trong mắt chậm rãi tối sầm đi một chút.

"Đi thôi, chúng ta đi vào, không phải sợ, không có việc gì đâu." anh áp tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, an ủi cô.

"Ừm, em không sợ." trong lòng Hạ Nhược Tâm biết đây chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ, chụp X- quang này đó, đương nhiên sẽ không đau.

Lần thứ hai kéo tay cô, Cao Dật quay đầu lại, thấy được ven tường không xa, tầm mắt của người đàn ông kia vẫn không rời bọn họ.

Cửa đóng lại, tầm mắt hai người bị ngăn cách, Sở Luật đứng tại chỗ, thẳng đến khi bọn họ đi vào, đây là khoa chỉnh hình, cô hẳn là đến khám bệnh cho cánh tay đi, thần sắc anh u ám nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, khóe môi mím chặt, sau đó anh cúi đầu nhìn tay mình, chính đôi tay này, đã bẽ gãy tay trái của cô...

Chương (1-1106)