Gặp nhau
← Ch.0276 | Ch.0278 → |
Anh nắm chặt tay Lý Mạn Ni, đôi mắt trầm đi rất nhiều, là cô nói cho ba mẹ đúng không?
Lý Mạn Ni phát hiện Sở Luật nhìn mình bằng đôi mắt trách cứ, cũng không thể qua mặt, "Em xin lỗi, Luật, em chỉ không muốn anh làm chuyện nguy hiểm." Nếu không phải thật sự không có cách nào khác, như vậy, chỉ còn cách gọi bố mẹ chồng tới, cô khuyên anh không được, nhưng ai ngờ, ngay cả bố mẹ chồng cũng không khuyên được anh, ngược lại còn bị anh thuyết phục.
Sở Luật siết chặt tay Lý Mạn Ni, tuy cũng không tính là tức giận, nhưng đúng là có chút không vui, ann không thích cảm giác như vậy, anh thích khống chế hết thảy, nhưng không thích bị người ta tính kế, điều đó khiến anh cảm thấy áp lực, cảm thấy thiếu không khí, anh cũng có quyền tự chủ của mình, chứ không phải bị người ta kiểm soát.
Đặc biệt là chuyện cứu người này, từ khi bắt đầu, cũng đã quyết định.
"Ngày mai con sẽ đi gặp đứa bé kia, nếu không có gì ngoài ý muốn, như vậy cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành sớm, đứa bé kia không còn nhiêif thời gian nữa."
"Được rồi, " hai vợ chồng ông Sở gật đầu một cái, hai người tay vẫn đan nhau, đối với quyết định của con trai, bọn họ không khuyên gì nữa, chỉ đồng ý.
Mà Lý mạn hơi rũ mắt, "Vậy ngày mai em đi cùng anh, " cô ngẩng đầu nhìn Sở Luật, trên mặt là nụ cười thiện lương tới cực điểm, cô sẽ đi cùng anh, nhìn xem đứa bé kia trông như thế nào mà có thể khiến cho anh không màng nguy hiểm để cứu.
Tuy bác sĩ cũng đã sớm nói rằng không có gì nguy hiểm, nhưng làm sao cô có thể yên tâm.
"Có thể, " Sở Luật gật đầu, xem như đáp ứng yêu cầu của cô, chỉ đến nhìn đứa trẻ kia thôi, cô muốn đi thì tuỳ cô.
Sáng sớm, Lý Mạn Ni giúp Sở Luật thắt lại cà vạt, cô ngẩng đầu, dưới mắt có quầng thâm mờ mờ, có thể thấy được đêm qua, cô cũng không ngủ ngon.
"Yên tâm, anh không có việc gì, " Sở Luật vươn cánh ôm cô vào lòng, đạm thanh an ủi, bất quá, trái tim cứng rắn của anh mềm đi đôi chút, vì sự thiện lương và săn sóc của cô, có được một người vợ như vậy, anh, còn có cái gì mà không thỏa mãn.
Lý Mạn Ni nghẹn ngào một tiếng, sau đó ôm lấy eo anh.
"Luật, em yêu anh, cho nên, anh nhất định không thể rời bỏ em." Giọng nói của cô mang theo một ít khó chịu khàn khàn, mà Sở Luật theo thói quen ôm lấy bả vai cô, không nói yêu, cũng không nói không yêu.
"Anh không bỏ đi đâu, em yên tâm, " anh cho rằng lời mình cam đoan sẽ là cả đời, có khi, có lẽ, nhưng lời cam đoan như vậy anh không làm được.
*****
Bệnh viện, Hạ Nhược Tâm mặc cho con cái váy mới mua, lại ngồi xổm xuống, để bé đi một đôi giày búp bê nhỏ, lúc này, bàn chân nhỏ kia một chút cũng không lộn xộn, trước kia bé rất khó chịu lúc đi giày.
"Làm sao vậy, sao hôm nay lại ngoan ngoãn để mẹ đi giày cho thế, trước không phải cứ như là sắp đem bán con đi à" ôm con từ trên giường bệnh xuống, cô nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ mềm của con.
"Bởi vì, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi à, cho nên, về sau sẽ nghe lời mẹ nói, " tiếng nhỏ mà lanh lảnh, trên mặt cũng là sự nghiêm túc, giờ bé là người lớn rồi, về sau sẽ bảo vệ cho mình và mẹ.
Đúng vậy, con lớn rồi, Hạ Nhược Tâm hôn mũi con, thật đúng là không biết bé học được ở đâu mấy cái ý nghĩ kỳ quái này.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ của con.
"Tiểu Vũ Điểm, nhớ kỹ lời mẹ dặn chưa?
"Rồi ạ, nếu thấy một chú rất cao, lớn lên rất đẹp trai, mặt lại khó ở, nhớ phải cười, phải lễ phép, còn có một cái......" Nói tới đây bé lại cảm thấy môi mình khô khốc, "Nếu gặp lại một dì xinh đẹp, cũng phải lễ phép."
Tay cô nựng lấy mặt con, thỉnh thoảng còn nghiêm túc dặn dò, bé nhất định phải ngoan mới được, bé sợ chú kia không thích bé, sẽ không cứu bé, đây là cơ hội duy nhất của họ, nếu không, hai mẹ con họ thật sự chỉ có chờ chết.
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan, sẽ gọi chú với dì" bé ngượng ngùng cười, kỳ thật. Có khi bé rất xấu hổ, bất quá, lời mẹ nói, bé đều sẽ nghe.
Hơn nữa, bé vốn là một đứa trẻ ngoan, mấy dì hộ sĩ ở bệnh viện đều rất thích bé, cho nên, chú kia nhất định cũng sẽ thích bé.
"Như vậy mới ngoan, là con ngoan của mẹ, " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng điểm trán con, sau đó đội mũ lên cho con, đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu như vậy, xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù con cô không có tóc, cho dù nó có bị bệnh, nhưng vẫn như cũ là một đứa bé trọc đầu khiến người ta thương.
Cô kéo tay con đi ra ngoài, mà ở cửa bệnh viện, lúc này có một chiếc xe hơi cao cấp dừng lại, từ bên trong là một đôi nam nữ tài sắc vẹn toàn.
"Sở tiên sinh, Sở phu nhân, hai ngừoi đã tới, " viện trưởng tự mình đi ra nghênh đón hai người, rốt cuộc Sở Luật hiện tại có thể nói là long đầu lão đại ở nơi này rồi, đương nhiên, thân phận đặc thù. Làm ông cũng có chút thụ sủng nhược kinh, huống chi, hôm nay anh tới với tư cách là một người hiến tuỷ, càng khiến ông cảm thấy ngoài ý muốn.
Không giống chuyện mà anh có thể làm đâu
"Xin chào, " Sở Luật nhàn nhạt gật đầu, ở bên ngoài, anh vĩnh viễn đều là người trầm tĩnh khiến người ta không cách nào tiếp cận. Lý Mạn Ni khoác tay Sở Luật, đi cùng anh vào trong.
Phòng VIP vô cùng yên tĩnh, lúc này, Sở Luật ngồi ở chỗ kia, anh đã làm xét nghiệm kiểm tra toàn thân rồi, cơ thể anh vô cùng khỏe mạnh, chỉ tiêu đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật.
Mà lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, người hộ sĩ dắt tay một đứa trẻ đi vào, đứa bé kia nhỏ cực kỳ, cánh tay bé tí xíu còn ôm con búp bê. Trên đầu bé đội một cái nón kết vô cùng đáng yêu, mơ hồ có thể nhìn thấy, bé không có tóc.
Lý Mạn Ni đầu tiên nhìn thấy con búp bê kia, cô ta bỗng thấy không thoải mái, con búp bê kia không phải đã được nhìn trúng rồi sao? Sao lại về tay đứa nhỏ này?
Đến khi tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đứa bé.
Cô liếc mắt một cái, trong đầu chỉ toàn những tiếng ong ong, cái gì cũng không còn nghe được nữa.
Đứa bé kia cực kỳ xinh đẹp, có lẽ là do bị bệnh đã lâu, bàn tay cũng như khuôn mặt đều tái nhợt không có tí huyết sắc, nhưng dù có như vậy thì bé vẫn vô cùng đáng yêu, vô cùng xinh đẹp, mắt to, lông mi dài cong vút, cái môi nhỏ hơi mím lại, hình như có đôi chút sợ hãi, cũng có một ít căng thẳng.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Mạn Ni, bé chỉ cúi đầu, lại nhìn sang Sở Luật.
← Ch. 0276 | Ch. 0278 → |