Triệu Minh Thành
← Ch.020 | Ch.022 → |
Triệu Tử Văn đi một mình trên con đường vắng vẻ của phố chợ. Vì hôm nay là trưa trung thu nên mọi người đều về nhà đoàn viên, chẳng ai lang thang trên phố như hắn cả. Sáng nay hắn dậy rất muộn, mọi người đã về nhà ăn tết nên không gọi hắn dậy. Hắn cũng không biết làm gì, ra khỏi Hạ phủ liền lang thang không mục đích, cuối cùng đi tới phố chợ.
- Triệu Đại ca, sao huynh lại tới đây?
Nghe được thanh âm êm tai quen thuộc kia, trong lòng Triệu Tử Văn run lên. Hắn ngẩng đầu, phát hiện mình vô tình đi tới cả tiệm giày Tử Vũ Hiên.
Hôm nay vắng khách hơn mọi ngày, Bảo Nhi thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa tiệm, bỗng nhiên thấy Triệu đại ca đang lang thang ngoài cửa, trong lòng vô cùng vui sướng, không nói nên lời. Nghĩ tới nhiều này nay không được gặp Triệu đại ca, mắt nàng đã hơi mờ đi vì màn hơi nước, vội vàng chạy tới bên cạnh Triệu đại ca, ngơ ngác nhìn hắn, kéo ống tay áo của hắn, thật lâu sau mới khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng nói:
- Triệu đại ca, sao huynh lại... tới đây?
Thấy bộ dáng động tình quyến rũ của nàng, trong lòng Triệu Tử Văn cũng vô cùng rạo rực. Hắn cười nói:
- Thế nào, hoan nghênh đại ca phải không?
Đôi mắt Bảo Nhi sáng lên đầy vẻ kích động. Nàng vội la lên:
- Không phải!
Nhưng sau đó nàng lại khẽ mỉm cười duyên dáng, chậm rãi nói:
- Muội... nhớ Triệu đại ca lắm! Hy vọng Triệu đại ca mỗi ngày đều có thể tới.
Nghe vậy, trái tim Triệu Tử Văn kịch liệt nhảy dựng lên, khuôn mặt ngăm đen cũng hơi ửng đỏ. Nữ tử cổ đại vốn rất rụt rè, muốn nàng nói thẳng tưng những lời này, chẳng phải là lấy mạng của nàng sao? Vậy mà Bảo Nhi lại nói ra, có thể thấy được tình cảm của Bảo Nhi sâu đậm tới mức nào. Triệu Tử Văn chỉ là một kẻ gà mờ trong tình trường, nghe thấy mỹ nhân thổ lộ như vậy, lập tức hơi thở trở nên dồn dập. Nhớ tới sự săn sóc dịu dàng của Bảo Nhi cũng như những gì đã phát sinh với nàng, Triệu Tử Văn mới phát hiện, hóa ra mình đã thích Bảo Nhi. Hắn không kìm nổi cảm động nói:
- Bảo Nhi, ta cũng... nhớ muội.
- Khụ khụ...
Cũng không biết ai quấy rối, cố ý ho khan vài tiếng, phá hủy không khí diễm lệ giữa hai người. Triệu Tử Văn oán hận nhìn vào trong điếm, lại phát hiện Lý đại tài nữ đang đứng xem giầy ở trong tiệm, bên cạnh còn có một nam tử tuấn tú, mặt đẹp như ngọc, môi hồng răng trắng.
Bảo Nhi bị người nhìn thấy, mặt nóng như thiêu, cúi gằm mặt xuống, nhưng nghĩ lại những lời Triệu đại ca vừa thổ lộ, trong lòng vô cùng vui vẻ. Trong mắt nàng tràn ngập tình cảm dịu dàng, trộm nhìn Triệu đại ca, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, duyên dáng. Hôm nay, nàng không mặc bộ áo xanh cũ nát nữa mà mặc một chiếc áo dài màu lam, mái tóc buông xõa sau vai, có thể thấy được tiệm giày này buôn bán cũng lời được không ít.
Vừa mới thổ lộ xong, trong lòng Triệu Tử Văn đã xem Bảo Nhi như bạn gái của mình. Hơn nữa, trước kia mình cũng đã từng ôm nàng, cũng coi như là vị hôn thê. Hắn liền nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, kéo vào trong tiệm, cười nói với Lý tài nữ:
- Không ngờ là Lý tiểu thư, thật sự là thất kính thất kính.
Lý tài nữ dường như vẫn nhớ mãi không quên chuyện thư đồng này dám gọi nàng là quả phụ, liền hừ nhẹ một tiếng, cũng không thèm để ý tới hắn.
Lý tài nữ hôm nay tuy rằng mặc một chiếc áo dài trắng, nhưng dung mạo vẫn như hoa như ngọc, xinh đẹp vô cùng, nhất là khí chất lại càng hấp dẫn người ta. Triệu Tử Văn gượng cười mấy tiếng, lại lén đánh giá nam tử tuấn tú đứng cạnh Lý tài nữ. Hắn mở to mắt, cười ha hả nói:
- Vị này hẳn là Triệu Minh Thành Triệu công tử!
Triệu Minh Thành kinh ngạc nói:
- Sao huynh đài biết? Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?
Ta là ai, nói giỡn à! Chồng tương lai của Lý tài nữ chính là Triệu Minh Thành. Có thể cùng nàng đi mua hài đương nhiên chính là Triệu Minh Thành. Triệu Tử Văn cười cười nói:
- Ta tên là Triệu Tử Văn. Tám trăm năm trước, chúng ta cùng là một nhà.
- Hoá ra huynh đài cũng họ Triệu, " Triệu Minh Thành cười cười nói:
- Tuy nhiên lý do thoái thác này của Triệu huynh quả thật là thú vị.
Lý Thanh Chiếu khẽ hừ nhẹ:
- Triệu công tử, đừng để ý đến hắn, người này da mặt rất dày.
- Ồ...
Triệu Tử Văn trơ tráo nói với Triệu công tử:
- Có phải Triệu huynh quấy rầy khiến Lý tiểu thư bực mình hay không? Sao nàng không để ngươi nói chuyện với ta.
- Ngươi... Vô sỉ.
Lý tài nữ tức giận, hai vai run rẩy. Bình thường Lý tài nữ đều giao tiếp với những quân tử lễ nghi, đã gặp kẻ mặt dày như thế này bao giờ đâu, tức giận tới mức đánh mất cả tâm tính bình thản thường ngày.
Triệu Minh Thành có thể được xưng là chính nhân quân tử, . Gã mặt một chiếc áo dài màu vàng nhạt, đầu đội bạch quan, cử chỉ phong độ, khí chất quân tử đó không hề có chút giả tạo. Gã khuyên giải:
- Lý tiểu thư, Tử Văn huynh chỉ đùa một chút mà thôi, không cần tức giận.
Nghe thấy lời Triệu công tử, sắc mặt Lý tiểu thư mới bình thản một chút, hung hăng trừng mắt nhìn vào mắt Triệu Tử Văn, không muốn đấu võ mồm với tên vô sỉ này, tiếp tục đi xem hài.
Bảo Nhi thấy Triệu đại ca và Lý tài nữ ầm ĩ lên, cũng kéo áo hắn:
- Triệu đại ca, huynh đừng ầm ĩ với Lý tài nữ nữa. Cô ấy thường xuyên đến đây mua hài đấy.
Thường xuyên đến? Ta nghĩ hẳn là nàng muốn xem câu đối của Tần Quan mới đúng. Tuy nhiên Lý tài nữ này và Triệu Minh Thành giờ vẫn xưng hô với nhau là công tử tiểu thư, thuyết minh rằng hai người vẫn chưa tới mức độ đàm luận về hôn nhân. Không biết thời đai này, Triệu Minh Thành có thể khiến Lý tài nữ thủ tiết hay không. Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Nếu nàng hôn ta một cái, ta sẽ không cãi nhau với cô ta nữa.
- Triệu đại ca thật đáng ghét.
Hai má Bảo Nhi đỏ ửng, thẹn thùng vô hạn sẵng giọng, lại cúi đầu thật sâu:
- Chờ sau khi chúng ta thành thân... khi đó...
- Khi đó thì sao?
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Nhi đỏ ửng như ráng chiều, Triệu Tử Văn không kìm nổi trêu đùa.
- Triệu đại ca...
Bảo Nhi đỏ bừng mặt, dậm chân:
- Ở đây còn có người.
Trước kia, mình cũng hay đùa giỡn "cô ấy" như vậy. (Người yêu của Triệu Tử Văn ở kiếp trước ấy mà - DG). Tuy nhiên nhìn dáng vẻ quyến rũ động lòng người của Bảo Nhi, lại nhớ tới tình nhân cũ đã bỏ rơi mình, Triệu Tử Văn nhìn vẻ mặt đầy thâm tình của Bảo Nhi, cười nói:
- Bảo Nhi, ở đây buôn bán tốt chứ?
- À, cũng nhờ quảng cáo của đại ca nên buôn bán cũng tốt. Tuy nhiên...
Bảo Nhi hơi cúi đầu:
- Muội cứ nghĩ giá bán giày hơi đắt một chút. Hơn nữa người mua cũng đều là người giàu.
- A? Đắt?
Đang cúi đầu lắng nghe Lý tài nữ và Triệu Minh Thành thì thầm to nhỏ, Triệu Tử Văn quay đầu lại nói:
- Nếu nàng nghĩ là hơi đắt, vậy hạ giá xuống một chút cũng được.
Lúc trước Bảo Nhi từng hỏi Triệu Tử Văn nên bán giày với giá thế nào, Triệu Tử Văn nói nên bán giống như giá của Lưu chưởng quầy. Bởi vậy, Bảo Nhi đều bán một đôi là một lạng bạc. Nàng dò hỏi:
- Triệu đại ca, huynh nghĩ bán chín trăm văn thì sao?
Triệu Tử Văn cười ha ha:
- Nàng đã nghĩ kỹ rồi, còn hỏi ta làm gì?
Nữ tử cổ đại đều là phu quân nói gì nghe nấy, làm gì có chuyện một mình tự quyết định. Nghe vậy, Bảo Nhi bị dọa tới mức chân tay luống cuống, run rẩy nói:
- Triệu đại ca, muội không... muội... đều nghe lời huynh.
Thấy nàng sợ hãi như thế, Triệu Tử Văn đương nhiên biết vì sao. Hắn thở dài nói:
- Cửa hàng này không phải là của ta, đương nhiên phải do nàng quyết định rồi. :
Bảo Nhi cúi đầu cười:
- Cửa hàng này vốn chính là của Triệu đại ca, muội chẳng qua là trông giúp huynh thôi.
Triệu Tử Văn cũng có thể tính là ông chủ của một nửa nhà này. Hắn vốn không có một đồng, dựa vào 20 lạng của Lý Thiên Chính và mưu kế của hắn mới miễn cưỡng mua được cửa hàng này. Hắn vuốt mái tóc Bảo Nhi mấy cái, nhẹ nhàng nói:
- Cửa hàng này vốn mua bằng tiền chuẩn bị cho ca ca muội lên kinh, có gì quan hệ với ta chứ?
Thấy động tác vô cùng thân thiết như vậy của hắn, hai má Bảo Nhi đỏ bừng, ngượng ngập nói:
- Đương nhiên là có, huynh không nhớ chiếc vòng tay đã tặng muội sao? Về sau, muội... chính là...
Bộ ngực căng đầy của Bảo Nhi phập phồng liên tục, cố dũng cảm nói:
- ... là thê tử chưa xuất giá của huynh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Nhi ửng đỏ, giống như ánh nắng mặt trời phía chân trời, dáng người thướt tha còn truyền đến những làn hương thơm. Nhìn dáng vẻ quyến rũ động lòng người của nàng, hơn một tháng chưa được giải phóng, tiểu đệ của Triệu Tử Văn liền rục rịch. Không ngờ triều đại này lại lấy vòng đeo tay làm tín vật đính ước. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, trái tim của cô bé này đã ngầm mở ra cho mình. Hắn không kìm nổi kéo Bảo Nhi vào ôm chặt trong lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc của nàng, ngửi mùi thơm thoang thoảng của mỹ nhân.
Bảo Nhi bị hắn đột nhiên hành động làm cho hoảng sợ, nhưng ngẫm lại, mình chính là thê tử chưa xuất giá của hắn. Bị hắn ôm chặt lấy, cảm nhận những luồng nhiệt khí từ lồng ngực rắn chắc của hắn truyền đến, sắc mặt nàng như bị hỏa thiêu, hai vành tai ửng đỏ. Hơi thở của nàng cũng trở nên dồn dập, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.
- Khụ khụ...
Lại là mấy tiếng ho khan. Triệu Tử Văn bị bộ ngực đầy đặn kia áp vào, đang thoải mái hừ một tiếng, lại nghe thấy Triệu công tử bắt đầu ho khan. Mà Lý tài nữ đứng ở một bên, mặt ngọc ửng hồng, quay đầu đi, cảm giác thế giới này quả thật điên cuồng, còn có người vô sỉ như vậy, làm trò ôm ấp nhau ngay trước mặt mình và Triệu công tử.
- A....
Bảo Nhi nghe thấy tiếng ho khan kia mới phát hiện trong tiệm vẫn còn có hai người. Sắc mặt nàng đỏ bừng, trốn ra sau lưng Triệu đại ca, sẵng giọng:
- Triệu đại ca, huynh thật là xấu chết.
Ta ngất! Cổ đại thật đúng là con mẹ nó khác thường. Nếu ở thế giới trước đây của mình, hôn môi ở ngay bên đường cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Tới thế giới này, chỉ vừa ôm một cái đã bị hô to gọi nhỏ. Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Không hợp với trẻ con, không hợp với trẻ con...
Triệu công tử thấy hắn can đảm kinh người, dám ôm ấp nữ tử trước mặt người khác, hơn nữa lý do thoái thác mới mẻ độc đáo, chưa từng được nghe bao giờ, liền cảm thấy hứng thú đối với thư đồng này. Gã cười nhạt nói:
- Không biết Triệu huynh là thư đồng trong phủ nhà nào?
Thấy Triệu công tử khiêm tốn, lịch sự, Triệu Tử Văn cười nói:" Tại hạ chính là thư đồng của Hạ phủ.
- Hạ phủ?
Triệu Minh Thành khe khẽ thở dài:
- Chẳng lẽ Triệu huynh không biết Hạ tướng quân ...
Triệu Tử Văn biết Triệu Minh Thành muốn nói cái gì, nhưng thấy gã không hề để ý tới thân phận hạ nhân của mình, lại còn thân cận với mình như vậy, liền rất có hảo cảm đối với gã. Hắn xua tay cười nói:
- Ta chỉ là một thư đồng, cùng đọc sách với thiếu gia. Chỉ cần hoàn thành trách nhiệm của mình, ta nghĩ Hạ tướng quân dù có tính tình không tốt tới mức nào cũng phải biết lý lẽ.
Triệu Minh Thành gật gật đầu:
- Vậy Triệu huynh xin cẩn thận mọi việc.
Còn Lý Thanh Chiếu thì ở một bên đắc chí, cao hứng, hy vọng thư đồng vô sỉ của Hạ phủ này sẽ bị Hạ tướng quân đánh cho sống dở chết dở khi ông ta trở về nhà vào lễ mừng năm mới.
Bảo Nhi cũng biết một chút chuyện của Hạ phủ, khẩn trương cầm lấy tay Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn cũng biết Bảo Nhi đang lo lắng cái gì, thản nhiên cười, lại khều khều bàn tay nhỏ bé của nàng. Thấy hắn lại "ức hiếp" mình, Bảo Nhi thẹn thùng vô hạn từ đầu tới chân, quên mất cả điều khiến nàng vẫn lo lắng nhiều ngày nay - lo rằng Triệu đại ca sẽ bị Hạ phủ phạt.
← Ch. 020 | Ch. 022 → |