Làm anh mất hứng
← Ch.018 | Ch.020 → |
Trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên, đột nhiên có một cái tay chắn ở đỉnh đầu cô, bắt lấy cái khay sau lưng cô vào lòng bàn tay.
Gần như cô kinh ngạc đến ngây người nhìn Vũ Lạc Trạch đột nhiên xuất hiện.
- Em không sao chứ? - Anh nghiêng đầu hỏi, sau đó phất phất rượu dính trên tay vài cái.
Cô lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái:
- Em không sao, áo của anh bị ướt. - Cô chỉ chỉ bộ ngực ướt một mảng của anh.
Anh không để ý nói:
- Không có gì đáng ngại, sao em lại tới đây? - Ánh mắt lơ đãng liếc xuống trang phục của cô, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, tràn đầy kinh ngạc. Đã sớm biết cô xinh đẹp, nhưng hôm nay cô cực kỳ hấp dẫn mắt người, da vốn rất trắng, dưới ánh đèn, càng trắng noãn phiếm hồng, mà váy ngắn rất thích hợp với cô, xinh đẹp lại không thiếu gợi cảm.
Anh không tự chủ si mê nhìn, thần không biết quỷ không hay đưa tay vuốt ve mặt cô.
Diệc Tâm Đồng sợ đến trợn to mắt, cảm giác ánh mắt anh nhìn cô có chút quái dị, mặt cô nghiên nghiên, tay của anh chỉ chạm nhẹ vào tóc, không chạm tới mặt cô.
Gương mặt tuấn tú của Vũ Lạc Trạch sững sờ, vội thu tay lại, tim căng thẳng nói xin lỗi:
- Xin lỗi, anh thấy trên mặt em hơi bẩn!
- À...... không có việc gì! - Mặc dù không quá tin tưởng lời nói của anh, nhưng cô vẫn lễ phép cười cười với anh.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Sau khi khôi phục tâm tình thật tốt, Vũ Lạc Trạch nhìn cô hỏi:
- Muốn về nhà chưa?
Tầm mắt Diệc Tâm Đồng nhìn ra bốn phía đại sảnh, có chút lo lắng nói:
- Bây giờ có lẽ không được, em phải nói một tiếng với Hi!
- Hi? Là ai?
- A, bạn tốt của em! Hôm nay là cô ấy dẫn em tới đây! Anh chờ chút, em đi tìm cô ấy, anh chờ em ở chỗ này đi! - Cô nói với anh, sau đó vạch đám người ra rời khỏi tầm mắt của anh.
Cô tìm hồi lâu cũng không nhìn thấy Quan Hi, đang chuẩn bị đi chỗ khác tìm thì một cô gái cầm chiếc ly đế cao đi về phía cô, giày cao gót hai người không cẩn thận va vào nhau, toàn bộ rượu đỏ trên tay cô gái đều dội vào trang phục thấp ngực của cô.
"A!" Rượu lạnh lẽo kích thích da thịt của cô, cô không nhịn được hét lên một tiếng.
Cô gái không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhất thời cũng sững sờ ở nguyên chỗ, qua một lúc lâu mới nói xin lỗi:
- Xin lỗi, trượt tay rồi!
Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, khi nhìn rõ mặt của đối phương, môi đỏ mọng run run, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, là cô ấy? Cô gái vừa cùng với Mạc Duy Dương đi vào trong.
Cô gái chỉ nhìn cô một cái, lờ đi đưa tay vén vén tóc dài, xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy một bóng dáng quen thuộc dừng ở trong đám người, cô đưa tay về phía người đàn ông kêu lên: "Dương!"
Mạc Duy Dương nghe được âm thanh, nghiêng người sang nhìn lại.
Diệc Tâm Đồng cảm giác nhịp tim trong nháy mắt rơi rớt ngừng nửa nhịp, vì người đàn ông kia đã chú ý tới cô, hơn nữa anh ta còn đang đi về phía cô.
Ý thức được ánh mắt sắc bén của người đàn ông bắn thẳng về phía mình, Diệc Tâm Đồng cắn môi, xoay người thật nhanh, muốn tránh đi trước khi anh đến, nhưng hình như cô đã đánh giá thấp cơ thể cao lớn của anh, anh chỉ xoải mấy bước, đã đuổi kịp cô.
- Dương...... - Mộ Dung Tuyết nhìn từ người đàn ông lướt qua trước mắt, không nhịn được kêu lên.
Cô đang ở trước mắt anh, anh không thấy sao?
Cho đến khi tay người đàn ông kia nắm cổ tay một cô gái khác, cô mới giật mình kinh ngạc há to miệng, chuyện gì đang xảy ra? Cô gái đó không phải là người vừa bị cô dội rượu vào sao? Sao Dương biết cô ấy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệc Tâm Đồng trắng bệch nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt không dám nhìn vẻ mặt vô cùng âm u của anh, chỉ không ngừng lùi về phía sau.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |