Vay nóng Tinvay

Truyện:Sủng Thê Làm Hoàng Hậu - Chương 095

Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Trọn bộ 163 chương
Chương 095
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


Chân Bảo Lộ cũng không thèm để ý. Nàng đã sớm có chuẩn bị, nếu không có sự việc lần này, thì lần tới Vương thị cũng tìm phiền toái cho nàng. Hơn nữa chuyện như vậy chỉ có Vương thị có tâm địa độc ác mới làm được. Chân Bảo Lộ cũng không để trong lòng, chỉ nói mình biết rõ.

Đợi lên xe ngựa cùng Tiết Nhượng đi phủ Tề Quốc Công, Chân Bảo Lộ mới nâng hai tay nhấc cằm lên, đôi mắt mỉm cười lẳng lặng nhìn qua hắn.

Tiết Nhượng bị nàng dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn chăm chú thì mặt hơi nóng lên, chợt đưa tay bế nàng lên, để nàng ngồi ở trên đùi hắn, thân thể hai người thân mật dựa vào cùng một chỗ, hắn cúi người chống đỡ gò má nàng, hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"

Hơi thở ấm áp thổi trên mặt nàng có chút ngứa ngứa, Chân Bảo Lộ khó có được không thẹn thùng, chống lại tròng mắt đen nhánh của hắn, nâng bàn tay nhỏ bé lên vuốt ve gương mặt của hắn, thanh âm dịu dàng, nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy thích nhìn chàng như vậy."

Tiết Nhượng lần đầu tiên nghe được nàng nói như vậy, không khỏi vui vẻ trong lòng, sau đó cười cười, nói: "Nàng thích là tốt rồi."

Chân Bảo Lộ nhìn hắn như vậy, lập tức cong môi, cũng không đề cập đến chuyện của bốn nha hoàn kia nữa, đợi đến bên ngoài phủ Tề Quốc Công, đôi tân phu thê mới xuống xe ngựa.

Hôm nay Chân Bảo Lộ chải tóc kiểu đám mây, cách ăn mặc kiểu phụ nhân(phụ nữ có chồng), ăn mặc cũng là đẹp đẽ quý giá đoan trang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, khí sắc đỏ thắm, nhìn liền biết ở phu gia trôi qua vô cùng tốt. Chân Bảo Lộ cùng Tiết Nhượng mới vừa vào cửa, liền thấy một tiểu hài tử trắng trẻo, mập mạp mặc y phục xanh sẫm chạy tới, ôm cánh tay nàng giương cao đầu, nói: "Tỷ tỷ..." Mắt to ướt nhẹp, bộ dáng đáng thương như bị bỏ rơi.

Chân Bảo Lộ nhéo nhéo gò má Vinh Ca Nhi, hỏi: "Thượng ca nhi đâu?"

Vinh Ca Nhi bất mãn bẹp bẹp miệng, giống như đang cáu kỉnh cùng ca ca vậy, nói: "Đang ở bên trong." Sau đó nhìn thoáng qua Tiết Nhượng bên cạnh tỷ tỷ nhà mình, vốn là không tình nguyện nhíu lại mi, do dự thật lâu, mới ngoan ngoãn mở miệng kêu lên: "Nhị tỷ phu."

Gọi Tiết Nhượng là thật rõ ràng, làm khuôn mặt Chân Bảo Lộ nóng lên.

Nàng nhịn không được nghiêng đầu, cong môi xem vị 'Nhị tỷ phu' này, lúc này mặt mày nhu hòa, xem ra vị 'nhị tỷ phu' này vô cùng hưởng thụ.

Tâm tình Tiết Nhượng vui vẻ, liền đưa cho Vinh Ca Nhi một hồng bao lớn.

Vinh Ca Nhi nhận lấy, vội vàng cười cười nói: "Cám ơn Nhị tỷ phu." Trên mặt nhất thời không còn đối với Tiết Nhượng không thích nữa.

Chân Bảo Lộ suy nghĩ nhưng là còn nhớ, vị đệ đệ này của nàng là một hài tử không tham tiền, mà lúc này một cái hồng bao đã có thể thu mua hắn, liền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vươn đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt béo mụm mịn của bé một cái, khuôn mặt nhất thời giống như chiếc bánh bao thịt bị chọc cho méo mó.

"... Không có tiền đồ!" Chân Bảo Lộ ghét bỏ nói.

Vinh Ca Nhi đem hồng bao nhét vào trong ngực mình, hé ra khuôn mặt béo ụt ịt nghiêm túc nói: "Vinh Ca Nhi muốn cố gắng tích góp tiền, về sau mua váy xinh đẹp và đồ ăn ngon cho Mi Mi."

Thì ra bạc này không phải vì bản thân hắn tích góp, mà là tích góp vì tiểu Giang Mi? Chân Bảo Lộ tinh tế nghĩ tới khuôn mặt tiểu Giang Mi, tiểu cô nương sau này lớn lên tất nhiên sẽ là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa tính tình nàng dựa theo mẫu thân Lô thị của nàng, được dạy dỗ như vậy, khẳng định là tài mạo song toàn nha. Chân Bảo Lộ nhìn đệ đệ béo nhà mình, còn nhỏ tuổi, đã hiểu được yêu thương tiểu cô nương, bất quá... đệ đệ Thượng ca nhi của nàng cũng thích Giang Mi.

Chân Bảo Lộ có chút ít rầu rĩ, tuy nói Vinh Ca Nhi biết tiểu Giang Mi trước, hơn nữa hai người chung đụng hòa hợp thân thiết, mỗi lần gặp nhau liền thân mật nắm tay, tiểu cô nương mở miệng một tiếng "Vinh ca ca", âm thanh ngọt ngào, nàng cảm thấy Thượng ca nhi khó có được thích chơi đùa với một tiểu cô nương, cứ như vậy bị bỏ rơi, thật sự đáng thương.

Chân Bảo Lộ có chút bận tâm, sợ hai đệ đệ đồng thời thích một cô nương, trong lòng liền nghĩ, trước mắt ba người này đều còn nhỏ tuổi, nàng nghĩ quá xa rồi.

Chân Bảo Lộ theo Tiết Nhượng đến tiền viện, bên trong lão phu nhân, Chân Như Tùng, Chân tam gia cùng gia quyến đều ở đây.

Lão phu nhân nhìn qua đôi bích nhân vừa tiến vào, chỉ cảm thấy dung mạo thật xứng đôi, đứng ở một chỗ thật sự là quá đẹp mắt. Lão phu nhân gấp rút đem Chân Bảo Lộ kéo đến trong tay, trên dưới quan sát một phen, thấy tôn nữ khí sắc không tệ, nghĩ đến trôi qua không sai biệt lắm, lúc này mới vui mừng vỗ vỗ tay của nàng: "Đứa bé ngoan."

Chân Bảo Lộ gọi một tiếng "Lão tổ tông", lại dẫn Tiết Nhượng kêu cha nương cùng thúc thúc thẩm thẩm.

Tiết Nhượng y phục cẩm bào màu xang ngọc, dáng người thẳng, cao lớn tuấn mỹ, trong ngày thường bản thân ở phủ An Quốc công, đều là gương mặt lạnh lùng, nhưng hôm nay theo thê tử đến nương gia(nhà mẹ đẻ), mặt mày luôn nhiễm ý cười, tương đối ôn nhuận kính cẩn nghe theo.

Chân Bảo Lộ nhìn hắn như vậy. Về sau nàng cùng hắn là người một nhà, loại cảm giác này thật sự là quá kỳ diệu.

Tiết Nhượng ở chỗ này cùng nhạc phụ Chân Như Tùng nói chuyện, mà theo thường lệ Chân Bảo Lộ bị Từ thị gọi về phòng nói chuyện.

Tân nương tử lại mặt, làm nương tự nhiên là muốn hỏi một chút tình huống ở phu gia, còn có việc cùng hiền tế ở chung phòng. Có lẽ là gả cho người, Chân Bảo Lộ này da mặt cũng dầy chút ít, nói ra: "Nương yên tâm, đại biểu ca đối với nữ nhi rất tốt, mọi người cũng đều cư xử rất khéo léo."

Hiền tế đối tốt với nữ nhi, Từ thị đương nhiên sẽ tin, nhưng người phủ An Quốc công cư xử khéo léo, Từ thị nào sẽ tín? Không nói đến người khác, chỉ nói đến Vương thị, người này đâu phải là đèn đã cạn dầu? Từ thị nói: "sau khi thành thân liền thành người của nhà phu gia, có một số việc chúng ta cũng không nên nhúng tay vào, cuộc sống của các con thì chính các con trôi qua, bản thân con thông minh chắc cũng hiểu chút ít đúng mực. Từ xưa đến nay, nhà chồng khó chung đụng nhất là bà bà(mẹ chồng) cùng tiểu cô(em chồng), tiểu cô này, con cùng nàng là tỷ muội tốt, ngược lại không cần lo lắng, chỉ là bà bà kia... Vị An Quốc công phu nhân này là người khôn khéo, mọi việc con cũng nên cẩn thận chút."

Chân Bảo Lộ cũng không nhớ rõ, đã bao lâu rồi vị nương thân(mẹ đẻ) này cùng nàng nói qua lời nói dài như vậy.

Nàng khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Nữ nhi biết rõ."

Từ thị cười cười nói: "Nghĩ đến tỷ tỷ con, vừa nhu thuận lại thông tuệ, ở phủ Trung Dũng Hầu trôi qua như cá gặp nước..." Nói đến trưởng nữ, Từ thị lấy làm kiêu hãnh. Tuy nói Chân Bảo Lộ cùng Chân Bảo Quỳnh tình cảm rất tốt, bà đều biết rõ.

Nàng ở trong mắt nương, vĩnh viễn đều kém hơn tỷ tỷ, thời gian lâu, trong lòng cũng sẽ có chút không thoải mái. Dù sao ngay cả chính nàng cũng cảm thấy, nàng so với tỷ tỷ đều kém quá xa. Dù sau cũng đã trải qua hai đời, Chân Bảo Lộ cũng hiểu một chút đạo lý, tình cảm của nàng cùng tỷ tỷ rất tốt, nhưng đến nay trong lòng vẫn còn chút ít khúc mắc.

Chân Bảo Lộ không nói gì.

Từ thị cũng không có phát giác được sự biến hóa của nữ nhi, tiếp tục nói: "Tỷ tỷ con là người có phúc khí, nương không hy vọng xa vời con giống như nàng, bất quá hiền tế so với tỷ phu con chỉ nhỏ hơn một tuổi, đều đã hai mươi, bụng con cũng phải không chịu thua kém chút."

Chân Bảo Lộ lại nói: "Nhưng là... Chúc ma ma nói tuổi của nữ nhi còn quá nhỏ, không nên có hài tử sớm như vậy."

Sớm có hài tử, bản thân Chân Bảo Lộ cũng rất mong đợi, nhưng nàng vốn là gả cho Tiết Nhượng sớm hơn hai năm, nàng cũng mới vừa cập kê, không nên có hài tử sớm như vậy. Chân Bảo Lộ hiểu được đạo lý này, phụ nữ có thai sinh con nguy hiểm vạn phần, tuổi quá nhỏ dễ dàng tổn thương đến thân thể. Những chuyện này, chính nàng cũng không có nghĩ tới, nhưng Chúc ma ma ở bên người chiếu cố nàng, cũng đã nhắc nhở qua nàng. (edit: mình edit đến đây cũng bực Từ thị quá, mẹ ruột mà không quan tâm con mình bằng ma ma bên cạnh con mình. Chỉ lo quan tâm sự sĩ diện cùng mặt mũi của mình thôi, tức lộn ruột)

Từ thị vừa nghe nhất thời nhăn mi, nói: "Con đã cập kê, còn nhỏ đâu? Nhiều người mười hai mười ba tuổi sinh hài tử rồi, không như cũ thật tốt?"(edit: bó tay không còn gì để nói với bà này nữa)

Chân Bảo Lộ có chút ít không thoải mái, mẫu thân thân sinh quan tâm nàng còn không bằng Chúc ma ma, có đều nàng đã thành thói quen không phải sao? Hôm nay lại mặt, lần tới lại đến không biết là lúc nào, Chân Bảo Lộ không muốn cùng nương thân(mẹ đẻ) nàng huyên náo tan rã trong không vui, liền nhỏ giọng nói: "Nữ nhi biết rõ, buổi tối con hỏi ý tứ đại biểu ca một chút xem sao."

Theo Từ thị nhìn thấy thì, Tiết Nhượng thân là trưởng tử phủ An Quốc công, bị Vương thị xem như cái đinh trong mắt, nếu sớm sinh nhi tử, ở phủ An Quốc công thì địa vị cũng ổn định hơn, cũng hy vọng nữ nhi của bà sớm cùng hiền tế sinh con dưỡng cái. Bất quá lập gia đình thì sinh con dưỡng cái là việc quan trọng của nữ nhi, nào có ai gả cho người mà không sinh hài tử đâu?

Lúc này Từ thị mới gật đầu nói: "Cũng được, con cùng hiền tế thương lượng tốt một chút."

Tiết Nhượng bên này được Chân Như Tùng gọi đi thư phòng nói chuyện. Chân Như Tùng nhấn một cái cúc hoa lê trên giá sách thì bên trong nhảy ra mấy quyển sách được xếp chỉnh tề, tùy ý mở ra một trang, nhìn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt giấy, mỉm cười với Tiết Nhượng, nói: "Đây là chữ của tiểu Lộ lúc sáu tuổi, ta tự mình dạy nàng viết."

Tiết Nhượng cúi đầu xem, là luận ngữ đơn giản, chữ viết không được đoan trang, chữ lớn chữ nhỏ, khoa tay múa chân lười nhác, liếc một cái liền có thể nhìn ra được lúc nàng viết chữ này thì không kiên nhẫn cùng lấy lệ. Nhưng bởi vì những chữ này là nàng viết, nên những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo chữ này, hắn cũng cảm thấy càng xem càng đáng yêu. (edit: đây có được xem là trong mắt người tình là tây thi không nhỉ. Haha)

"Tính tình tiểu Lộ không giống với tỷ tỷ của nàng. Quỳnh Nhi ba tuổi thì bắt đầu biết chữ, nhu thuận chăm chỉ, rất thích học bài. Nhưng tiểu Lộ lại là tiểu cô nương ham chơi lại thích ăn, mỗi ngày đều thích ở trong sân chạy tới chạy lui, nghịch ngợm gây sự, nửa điểm đều không giống cô nương gia điềm đạm nho nhã nên có. Ta nhớ được thời điểm nàng năm tuổi, thích ăn mứt quả, ta mỗi ngày chạng vạng hồi phủ, sẽ gặp nàng đang ngồi xổm ở cổng tường xây làm bình phong sau cây nhãn, chờ ta mang mứt quả cho nàng."

Trên mặt Chân Như Tùng tràn đầy nhu tình của phụ thân đối với nữ nhi bảo bối, còn khoa tay múa chân một cái: "Nàng khi đó đã lớn như vậy, gò má phấn nộm, thời điểm ngẩng đầu nhìn ta, con mắt sáng long lanh, xinh đẹp hơn sao trên trời."

Tiết Nhượng cong môi, hắn cơ hồ cũng có thể tưởng tượng hình ảnh kia.

"Tiểu Lộ từ nhỏ rất được ta thương yêu, nhưng nàng nghịch ngợm, tổ mẫu của nàng không thích nàng, thậm chí ngay cả nương thân của nàng cũng vậy, cũng không quan tâm chăm sóc bằng tỷ tỷ của nàng. Tiểu hài tử kỳ thật hết sức nhạy cảm, bởi vì nguyên nhân này, quan hệ của nàng với tỷ tỷ nàng cũng không tốt, mỗi lần tỷ tỷ nàng chăm sóc nàng, đưa thức ăn ngon cùng đồ chơi hay cho nàng, nàng đều không nhận. Mỗi lần ta nhìn thấy, thời điểm nàng đi ngang qua tiền viện của tỷ tỷ nàng, thân hình nho nhỏ sẽ dừng lại ở đó một chút, sau đó chuyển cái đầu nhỏ nhìn nhiều hơn một chút..."

Chân Như Tùng quay đầu nhìnTiết Nhượng, vỗ vỗ vai hắn, nói, "Quả thực ta vô cùng yêu thương tiểu Lộ, mấy năm này nói đúng ra là không muốn cho nàng đính hôn sớm, thời điểm khi tiểu Lộ còn bé ta đã suy nghĩ, rốt cuộc sau này muốn đem tiểu Lộ gả cho người nào, mới có thể yên tâm được. Vấn đề này ta đã nghĩ vài chục năm, nhưng thể không nghĩ ra đáp án tốt nhất."

"Cho đến hôm đó khi ở hoàng gia biệt uyển - - ngươi tìm được tiểu Lộ trở về. Nhưng lúc ấy ngươi lại chủ động cầu hôn, sau đó ta đại khái cũng xem xét chuyện này. Chỉ có ngươi mới có thể bảo hộ được tiểu Lộ. Mà lúc trước, ta cũng nghĩ tới Từ Thừa Lãng. Không nói gạt ngươi, thời điểm hôm đó tiểu Lộ gặp chuyện không may, đứa nhỏ Thừa Lãng này cũng chủ động cầu ta thú tiểu Lộ, mặc kệ thanh danh tiểu Lộ bị tổn thương, chỉ cần nàng có thể trở về, hắn sẽ tới cầu hôn." Chân Như Tùng dừng một chút, tự giễu nói, "Ta nói cái này, ngươi sẽ không để tâm chứ?"

Tiết Nhượng đáp: "Tiểu tế tuyệt đối sẽ không."

Chân Như Tùng cười cười, nói: "Ta biết không thỏa đáng, nhưng ta có thể nhìn ra được, ngươi đối với tiểu Lộ rất tốt, ta coi ngươi là người một nhà, nói chuyện cũng tùy tiện một chút. Chuyện này ta cũng đã nói với tiểu Lộ, lúc ấy tiểu nha đầu này còn tưởng rằng ta đáp ứng Thừa Lãng, vội vàng buộc ta đi giải thích với người ta(Từ Thừa Lãng) cho rõ ràng... Ta nói với ngươi nhiều như vậy, cũng không có ý gì khác, chỉ là hy vọng ngươi đối xử thật tốt với nàng."

Tiết Nhượng nói: "Tiểu Lộ thông tuệ đáng yêu, lúc nàng cáu kỉnh, ta cũng cảm thấy nàng làm cho người ta thích. Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta Tiết Nhượng đời này đều sẽ che chở nàng, không để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Ta sẽ tận hết khả năng, làm cho cuộc đời nàng trôi qua hạnh phúc."

Hiền tế này cũng xem như là hắn(Chân Như Tùng) nhìn từ nhỏ đến lớn, trước đây tính tình như thế nào, hắn không rõ ràng lắm, nhưng mấy năm nay, hắn(Chân Như Tùng) đối với hắn(Tiết Nhượng) ấn tượng vô cùng tốt, càng ngày càng tốt.

Chân Như Tùng cười cười nói: "Ta đương nhiên tin ngươi. Chỉ là..." Hắn sắc mặt đột nhiên ngưng trọng chút ít, "Hiện nay Tuyên Hoà đế bệnh tình nguy kịch, ngươi cùng Tĩnh Vương đi lại thân cận, Tĩnh Vương này bất kể là có thể hay không vinh đăng đại bảo(lên ngôi vua), đối với ngươi mà nói đều chưa chắc là chuyện tốt. Ngươi còn trẻ, có một số việc chớ nên vì cái trước mắt, có đôi khi phải vì người bên cạnh mình mà suy nghĩ cẩn thận."

Tiết Nhượng biết nghe lời phải, nói: "Tiểu tế nghe theo nhạc phụ đại nhân dạy bảo."

Chân Như Tùng biết hắn là người có chừng mực, hài lòng gật đầu: "Tốt, ta cũng không nhiều lời nữa, ngươi đi bên kia xem tiểu Lộ thế nào, các nàng (chỉ Chân Bảo Lộ và Từ thị) quan hệ không được tốt, ngươi đi qua xem một chút đi."

Lúc này Tiết Nhượng mới từ thư phòng của Chân Như Tùng đi ra.

Hắn cất bước, ở trên hành lang dài đi tới, giữa lông mày cười ý kín đáo.

Đợi đi ngang qua một cửa tròn, mới nhìn thấy một tiểu hài tử trắng nõn nhã nhặn ở cạnh bồn hoa.

Tiểu hài tử mặc cẩm bào màu lam nhạt, gương mặt tuấn tú, vẻ mặt kiêu căng. Nhìn thấy hắn, mới nhu thuận hô: "Nhị tỷ phu."

Tiết Nhượng ứng một tiếng, cúi đầu xem tiểu gia hỏa này.

Hắn chợt nhớ tới đời trước, hắn nhìn tiểu thiếu niên này, từng bước một từ từ trưởng thành. Tiết Nhượng giọng nói ôn hòa hỏi: "Đệ đã nhìn thấy Nhị tỷ chưa?"

Gương mặt Thượng ca nhi nhỏ nhắn, vẻ mặt nhàn nhạt, lắc đầu.

Tiết Nhượng vừa nghe hắn không có nhìn thấy Nhị tỷ, thì muốn đi qua xem nàng, Thượng ca nhi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, mới không nhịn được nói: "Nhị tỷ ta đến cùng tốt ở chỗ nào?"

Hiện tại hắn thực nghĩ không ra. Từ nhỏ đến lớn, vị Nhị tỷ này của hắn ham hư vinh ích kỷ, chỉ lo chính mình, chưa bao giờ nghĩ cho người khác. Tính tình hắn lạnh nhạt, không giống với đệ đệ ngốc của mình, rõ ràng biết rõ nàng không thích mình, còn thích đi theo phía sau nàng, cuối cùng ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được.

Thượng ca nhi lẩm bẩm nói: "Thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, cũng biết ngươi giống như ta."

Tiết Nhượng bước chân dừng lại, không ngờ tiểu gia hỏa này cũng nhịn không được nói ra khỏi miệng. Hắn(Tiết Nhượng) xoay người nhìn hắn(Thượng ca nhi), thấy hắn dáng người nho nhỏ đứng ở đó, liền chậm rãi đi qua, đưa tay vỗ nhẹ nhàng đầu hắn, mỉm cười nói: "Để xuống thành kiến đối với Nhị tỷ ngươi, chờ ngươi trưởng thành, ta liền tìm cách cho ngươi sớm thú(cưới vợ) được Giang tiểu cô nương, được không?"

Khuôn mặt Thượng ca nhi vốn trắng trẻo mềm mại, khi nghe được lời này, gò má trắng mềm cũng hồng hồng lên.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-163)