Ý Đồ Của Lạc Quân Bách
← Ch.010 | Ch.012 → |
Chu Tịnh Sơ bất giác rùng mình khi nghe lời này, cô biết giờ đây muốn bảo toàn tính mạng thì chỉ còn cách nghe lời người đàn ông đó mà thôi.
Nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng, Chu Tịnh Sơ tiến về phía chiếc xe và bước lên, mi mắt vẫn cứ chớp mãi.
Chu Tịnh Sơ vừa ngồi xuống thì chiếc xe đã phóng vọt đi, lúc này cô mới hỏi người đàn ông cạnh mình:
"Anh có thể nào cho tôi biết lão đại của anh là ai không?"
Chu Tịnh Sơ đoán lão đại trong miệng họ chính là Tống Lãnh Thần, bởi mấy ngày nay cô chỉ vô tình vây vào anh thôi, ngoài anh ra cũng chẳng có ai.
Nhưng mà cô lại không thể hiểu được vì sao Tống Lãnh Thần lại muốn bắt cô chứ, hay là anh đổi ý muốn giết cô? Không đúng, nếu muốn giết thì đã không tốn công "mời" đến, vậy rốt cuộc là gì chứ?
Người đàn ông đang rảnh rỗi nên trả lời cho Chu Tịnh Sơ biết vì dù sao lát nữa cô cũng sẽ gặp, "Lão đại Lạc - Lạc Quân Bách."
Lạc Quân Bách? Người này là ai chứ?
Cái tên này hoàn toàn xa lạ đối với Chu Tịnh Sơ, nếu là Cao Nhã Kỳ thì có lẽ cô ấy sẽ biết Lạc Quân Bách là ai, nhưng cô thì không có hứng thú gì đến người trong giới hắc đạo nên vốn không biết.
"Anh có biết vì sao lão đại của anh muốn gặp tôi không?"
Vì quá tò mò nên Chu Tịnh Sơ đã hỏi thêm một câu nữa, nhưng lần này lại không nhận được câu trả lời từ hắn.
Hắn lắc đầu:
"Lão đại không nói."
Chu Tịnh Sơ rơi vào trầm trâm, chuyến đi lần này e là không có điều tốt lành gì rồi.
Chu Tịnh Sơ tự hỏi chính bản thân mình, rốt cuộc là cô đã sao vậy chứ, cớ gì cứ liên tục gặp người trong thế giới đen tối hắc đạo mãi.
Một Tống Lãnh Thần đã là quá đủ, giờ thêm một Lạc Quân Bách nữa, sao cô có thể chịu nổi đây?
Chiếc xe màu đen dừng lại tại một căn biệt thự sang trọng, cánh cửa được mở ra, chiếc xe cũng dần lăn bánh vào bên trong.
Biệt thự này đúng là xa hoa nhưng hiện tại Chu Tịnh Sơ lại không có tâm trí quan sát, bởi cô đang rất lo lắng cho chính bản thân mình.
Giây kế tiếp sẽ là phúc hay họa? Cô phải giữ miệng mới được, nếu nói sai một lời thì tính mạng có khi bị diêm vương cướp đi lúc nào cũng không hay.
"Chu tiểu thư, mời." Người đàn ông chìa tay, hắn bước trước từng bước dẫn đường, Chu Tịnh Sơ cũng theo hắn.
"Chu tiểu thư đã đến rồi, mời cô ngồi."
Chu Tịnh Sơ vừa đặt chân vào phòng khách thì đã nghe một giọng nói trầm ấm vang lên, cô nhìn người đàn ông đang ngồi ung dung trên ghế và mạnh dạn đưa ra suy đoán, anh ta chính là Lạc Quân Bách.
Những tên thuộc hạ của Lạc Quân Bách đã rời đi ngay sau đó, lúc này trong phòng chỉ còn hai người là cô và hắn.
Chu Tịnh Sơ không dám cãi lời nên đã ngồi xuống ghế, song lại hỏi:
"Lạc lão đại, anh tìm tôi là có chuyện gì vậy, tôi vốn đâu biết anh?"
Lạc Quân Bách nghe thế thì cười, hắn thấy Chu Tịnh Sơ khá bình tĩnh và tinh ý, lại có thể nhận ra hắn là ai trong khi những tên thuộc hạ vẫn chưa gọi lần nào.
Nếu là người khác thì chắc sẽ hỏi những câu đại loại như "Anh là Lạc lão đại đúng không ạ?" hay "Có phải ngài là Lạc lão đại không?"để đính chính, nhưng Chu Tịnh Sơ thì không như vậy, cô đã đi thẳng vào vấn đề ngay, khẳng định hắn là Lạc Quân Bách.
Lạc Quân Bách khẽ cười:
"Chu tiểu thư không biết tôi nhưng tôi biết cô là được, hôm nay mạo muội mời cô đến đây mong cô đừng giận.
Nào, tháo chiếc balo trên vai xuống cho đỡ nặng."
Chu Tịnh Sơ nghe theo, cô mang balo đặt lên đùi mình.
Lạc Quân Bách đẩy cốc nước lọc đã chuẩn bị trước về phía Chu Tịnh Sơ, lại nói:
"Mời Chu tiểu thư uống nước."
Chu Tịnh Sơ không dám trái ý, cô nghĩ trong nước cũng chẳng có độc gì vì Lạc Quân Bách không cần phải làm rườm rà như vậy, nếu muốn giết cô thì đã bắn một phát chí mạng rồi.
Chu Tịnh Sơ bưng chiếc ly bằng thủy tinh trên tay, cô uống một ngụm nước rồi đặt xuống bàn.
Lúc này mới mở miệng hỏi:
"Lạc lão đại, anh có chuyện gì xin cứ nói."
Chu Tịnh Sơ thật sự không hiểu, Lạc Quân Bách muốn gì chẳng được, sao lại phải nhờ một người chẳng có gì như cô chứ? Có phải là quá mâu thuẫn rồi không?
Lạc Quân Bách hỏi:
"Chu tiểu thư, cô biết Tống Lãnh Thần chứ?"
"Tôi biết." Đây là người đàn ông cùng cô trải qua đêm ân ái đầu tiên, sao cô lại có thể dễ dàng quên được? Tên anh đã được cô ghi sâu trong đầu rồi.
Lạc Quân Bách không thích vòng vo, hắn đi thẳng vào vấn đề:
"Tôi muốn cô có thể trở thành người làm ấm giường cho Thần, phần thưởng mà cô nhận được sẽ không ít."
"Gì chứ?" Chu Tịnh Sơ giật mình, cô có nghe nhầm không vậy?
Dụng cụ ấm giường cho Tống Lãnh Thần, điều đó có nghĩa là sẽ ân ái cùng anh mỗi đêm sao? Loại chuyện này sao Chu Tịnh Sơ có thể chấp nhận được chứ!.
Ngôn Tình Hài
"Tôi không đồng ý!" Chu Tịnh Sơ phản bác ngay, "Lão đại Lạc, phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ hơn tôi có rất nhiều, tại sao anh lại chỉ tìm tôi chứ?"
Lạc Quân Bách biết thế nào Chu Tịnh Sơ cũng phản đối, thế nhưng hắn vẫn không chút nao núng: "Thần chỉ có thể cương khi ở cạnh cô mà thôi, những người phụ nữ khác kiều diễm hay mỹ lệ đến đâu cũng vô dụng."
Chu Tịnh Sơ như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ, Tống Lãnh Thần chỉ có hứng thú với một mình cô thôi, điều này sao lạ vậy?
"Tuy cô không tin nhưng điều tôi nói hoàn toàn là sự thật.
Chu tiểu thư, nếu như cô bằng lòng đáp ứng yêu cầu này của tôi thì cả cuộc đời còn lại cô không cần phải lo nghĩ.
Ăn sung mặc sướng là chuyện hiển nhiên."
Lạc Quân Bách tiếp tục ra sức thuyết phục bằng cách khơi dậy sự tham lam trong người Chu Tịnh Sơ, nếu cô có dã tâm thì chắc chắn sẽ đồng ý ngay.
Nhưng nếu không có dã tâm cũng không thể cưỡng lại, bởi điều kiện mà hắn đưa ra thật sự rất tốt.
Nhưng nào ngờ Lạc Quân Bách đã sai, Chu Tịnh Sơ thế mà lại lắc đầu: "Nếu như tôi không đồng ý, có phải anh sẽ giết tôi không?"
Giọng điệu cương quyết này của Chu Tịnh Sơ cho Lạc Quân Bách thấy được sự không muốn thỏa hiệp trên khuôn mặt của cô, hắn khó hiểu, giọng nói phát ra có vài phần châm biếm:
"Cách đây không lâu cô đã tự ý nhào vào lòng Thần, sao bây giờ lại có ý cực tuyệt?"
"Hôm đó tôi say, tôi đã làm ra hành động điên rồ, lúc tỉnh lại rồi mới hối hận.
Lạc lão đại, hiện tại tuổi tôi còn rất nhỏ, không thích hợp để suy nghĩ đến những chuyện này."
"Tuổi nhỏ thì sao, chẳng phải em cô cũng rất thuần thục sao?"
Nghe được lời này thì Chu Tịnh Sơ biết Lạc Quân Bách đã điều tra về cô, không những thế mà những thứ dính dáng đến cô đều được hắn tra ra hết.
Cô cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ cảm thấy sợ hãi.
"Tôi không giống Chu Cầm Hi, xin anh đừng đánh đồng." Dù gì Chu Tịnh Sơ cũng rất ghét bị so sánh, đặc biệt là cô em gái ngoan ngoãn kia, "Lạc lão đại, nếu như tôi không đồng ý điều kiện của anh, có phải anh sẽ giết tôi không?"
Chu Tịnh Sơ hỏi lại một lần nữa, bởi cô muốn biết giây tiếp theo Lạc Quân Bách sẽ làm gì.
Tiếng cười trầm khàn phát ra từ miệng người đàn ông, Lạc Quân Bách lắc đầu:
"Tôi sẽ không giết cô, nhưng có thể sẽ giam lỏng cô.
Chu tiểu thư, số cô định sẵn sẽ không thể khước từ chuyện này.
Hôm nay cô phải phục vụ Thần chu đáo đấy!".
← Ch. 010 | Ch. 012 → |