← Ch.48 | Ch.50 → |
"Ha ha ha, muốn giết ta, dù ta có phải là đồ đệ của Tà lão đầu hay không, hôm nay các ngươi muốn mạng của ta, đó cũng là mơ mộng hão huyền." Hàn Vũ nói vô cùng kiêu ngạo.
"Hàn Vũ, đủ rồi, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, huống chi bây giờ ngươi còn bị trọng thương" Tà Yêu cũng không muốn tình hình này phát triển thêm nữa, hắn biết Hàn Vũ đang đợi Cung chủ xuất hiện, thế nhưng hiện tại Cung chủ hắn... Không phải là không muốn xuất hiện mà căn bản là không có cách nào xuất hiện tại nơi này. [pedieu. dd. lqd]
"Bị thương? Ngươi xem ta bây giờ có giống một người đang bị thương hay không?" Đúng thật là không giống, hiện tại căn bản bộ dạng của Hàn Vũ không giống như mới vừa đại chiến một trận và bị thương.
"Ngươi..." Tà Yêu lúc này mới cẩn thận quan sát Hàn Vũ, xác thực không giống người đã bị nội thương. Vì sao?
"Đủ rồi, không cần ngươi ở đây giả mù sa mưa gửi lời hỏi thăm. Hiện tại ta muốn gặp Quân Tà Diễm, nếu không hôm nay ta liền náo long trời lở đất Tà cung của các ngươi" Hàn Vũ quyết định hôm nay không gặp được Quân Tà Diễm thề không bỏ qua.
"Ngươi không nên bức ta" Tà Yêu bất đắc dĩ, hôm nay Hàn Vũ sẽ không gặp được Cung chủ, thế nhưng nếu Hàn Vũ vẫn cứ náo loạn như vậy, người chịu thiệt thòi nhất định sẽ là Hàn Vũ.
"Nếu ta vẫn bức ngươi thì sao?" Hàn Vũ làm ra vẻ mặc kệ.
"Giọng điệu thật lớn, ai ở chỗ này gây chuyện?" Thanh âm thật nhã nhặn, Hàn Vũ nhìn về phía người tới, áo choàng màu trắng, tay cầm một cây quạt giấy nhưng không có mở ra, tóc đen dài được buộc lên bởi một dải lụa màu đen, gương mặt rõ ràng đang mỉm cười nhưng nụ cười kia không chạm tới đáy mắt, dù có vẻ không chân thật lại làm cho người ta không chán ghét.
Mọi người thấy hắn đi vào thì nhanh chóng lui ra, Hàn Vũ nhận thấy người này có vị trí không thấp trong Tà cung, vì sao Diễm còn chưa xuất hiện? Hàn Vũ để ý người đang nói chuyện cùng nàng, nếu nhưng không cho nàng một câu trả lời rõ ràng nàng sẽ không bỏ qua. Hôm nay ở Tà cung vì sao Diễm lại không thể gặp nàng? Trong đó phải có nguyên do, Hàn Vũ muốn tra rõ mọi chuyện.
Người tới chính là Tà Hiên. Trong Tà Cung trừ Quân Tà Diễm ra thì hắn là người có vị trí cao nhất. Hàn Vũ đang đánh giá Tà Hiên, đồng thời Tà Hiên cũng đang đánh giá Hàn Vũ. Hàn Vũ một thân nam trang, trên người đầy vết máu, không chỉ là máu của nàng mà còn của Phong Yên. Tà Hiên nhìn qua Phong Yên đối diện Hàn Vũ, sự phẫn nộ của Phong Yên hiện rõ trên khuôn mặt.
Xem ra tính mạng Phong Yên khó bảo đảm, hôm nay đả thương Hàn Vũ, ngày khác Diễm ra ngoài chắc chắn sẽ tìm đến nàng.
"Phong Yên, ngươi đi đi, từ nay về sau ngươi không còn là người của Tà cung" Tà Hiên vô tình tuyên bố, mỉm cười vẫn luôn duy trì trên khuôn mặt hắn. Sau khi nghe vậy mọi người đều hít một hơi dài, chẳng lẽ Hàn Vũ thật là đồ đệ của Tà tiền bối?
"Ha ha ha, ta chỉ biết, ngươi...Nghe, chỉ cần Phong Yên ta còn sống trên đời thì ngươi một ngày cũng không thể yên bình, Phong Yên ta cùng ngươi không đội trời chung" lúc này Phong Yên đã điên cuồng, chỉ vào Hàn Vũ mà uy hiếp.
Nàng ở Tà cung năm năm, không ngờ cuối cùng nhận được kết quả thê thảm như vậy. Năm năm trước nàng gặp Quân Tà Diễm, khi đó hắn một đầu tóc bạc, mang mặt nạ màu bạc, lúc ấy nàng cảm thấy hắn thật hào hoa phong nhã. Coi như không thấy mặt của hắn nàng cũng quyết định sẽ đi theo hắn cả đời, dù cho ở bên cạnh hắn nàng không có tiếng tăm gì cũng chẳng sao. Mấy năm này nàng không ngừng cố gắng, không ngừng tu luyện vì hi vọng có thể xứng với Diễm, xứng đáng đứng bên cạnh hắn, bởi vì hắn rất xuất sắc. Trong mắt người đời hắn là một người vô tình khát máu, thế nhưng có ai biết thời điểm hắn thống khổ sẽ hiện ra một chút dịu dàng, chỉ có nàng biết. Nhưng khi nữ nhân kia xuất hiện đánh vỡ tất cả yên bình, Diễm không còn nhìn qua nàng dù chỉ một lần, vốn hắn không thích thế tục nhưng vì muốn gặp Hàn Vũ hắn lại thường xuyên rời khỏi Tà cung, vì nàng ta hắn vào Huyễn Lâm lấy huyễn thú mê linh, nếu không phải Tà tiền bối đến tương trợ, Phong Yên không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì, cứ như vậy, Phong Yên càng hận Hàn Vũ nhiều hơn. Dựa vào đâu nàng ta có thể được Diễm yêu thương? Còn mình bỏ ra nhiều như vậy thì tính ra sao? Lấy tài hoa cùng võ công của mình, ở nơi nào không phải người người kính sợ, mình tự nguyện làm một hộ pháp trong Tà cung, chỉ mong được ở bên cạnh hắn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn. Đều là Hàn Vũ...Đều do Hàn Vũ...Lúc này Phong Yên đã đem toàn bộ hận ý trút lên người Hàn Vũ.
"Phong Yên, bất cứ khi nào ta đều kính cẩn chờ đợi ngươi đến, ta biết rõ hận thù giữa chúng ta đến từ đâu, loại chuyện như vậy không có tuần tự trước sau, cũng không có ai nhường cho ai, là của ta ta sẽ tranh thủ, không phải của ta ta sẽ hai tay hoàn trả." Trực giác của nữ nhân rất chính xác, Phong Yên và nàng thích cùng một người. Quân Tà Diễm đã chọn Hàn Vũ, như vậy đã định trước Phong Yên sẽ bị tổn thương. [pedieu. dd. lqd]
"Thăm Cung chủ? Ha ha ha ha, nói cho ngươi biết hôm nay vô luận ngươi náo như thế nào, Cung chủ cũng sẽ không tới gặp ngươi... ngươi mau cút đi, ha ha ha, hôm nay người hắn không muốn gặp nhất chính là ngươi, vĩnh viễn ngươi sẽ không thể biết được bí mật của Cung chủ, ngươi không biết hắn..." Phong Yên vẫn chưa nói xong đã bị Tà Hiên ngăn lại.
"Ngươi nói quá nhiều, đây chính là dạy dỗ, cả đời ngươi cũng đừng nghĩ mở miệng nói chuyện, Cung chủ không phải là người cho ngươi đánh giá." Tất cả mọi người đều biết Tà Hiên giỏi y thuật, dụng độc lại càng không tệ, nếu là ngày thường thì Phong Yên đã không còn sống.
Phong Yên bước chân xiêu vẹo đi ra Tà cung, nhìn lại cuộc sống năm năm ở Tà cung, Tà cung chờ ta, ta sẽ quay trở về, ta sẽ trở về cướp đi tất cả của ngươi. Hàn Vũ, ngươi chờ...
"Ngươi chính là Hàn Vũ, có chút can đảm, nhưng không có can đảm thì không xứng với Diễm" Tà Hiên chưa từng gặp Hàn Vũ, liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, bởi vì Diễm đã từng nói, khi nhìn vào mắt Hàn Vũ người khác sẽ có cảm giác thanh mát, mặc kệ Hàn Vũ tản ra sát khí như thế nào, chung quy hơi thở của nàng vẫn rất ôn hòa. [pedieu. dd. lqd]
"Ta có năng lực" Hàn Vũ biết bọn họ đều không chấp nhận mình, vừa tới nơi này nàng đã cảm thấy tất cả mọi người đang bài xích nàng, giống như nàng làm chuyện thương thiên hại lý gì, ngay cả Tà Yêu, người đã có quen biết, cũng không chấp nhận nàng. Chẳng lẽ bởi vì năng lực? Năng lực của mình không đủ?
"Ngươi nhất định muốn gặp Diễm?"
"Muốn gặp"
"Không hối hận?"
"Sao ta phải hối hận"
"Được, ngươi đi theo ta" Tà Hiên ra một quyết định quan trọng, nếu nàng là người được Diễm và Tà tiền bối công nhận, đã vậy cho nàng biết cũng không sao.
"Hiên, ngươi thật dẫn nàng đi gặp Cung chủ?" Tà Yêu muốn ngăn cản, nhưng chuyện Tà Hiên đã quyết định dù cho bốn Đường chủ bọn họ cùng nhau ngăn cản cũng không được. Hắn chỉ muốn Tà Hiên suy nghĩ lại, thật sự muốn cho Hàn Vũ biết bí mật của Cung chủ sao?
"Ngươi thu dọn cục diện hỗn loạn này xong thì tự mình đi lãnh phạt" Tà Hiên không trả lời Tà Yêu, hôm nay việc hắn làm Tà Hiên biết, nhưng không phạt hắn, nếu để Cung chủ biết Tà Yêu còn gặp xui xẻo hơn, Tà Yêu biết Hiên đang giúp hắn.
Hàn Vũ theo Tà Hiên đi tới phía sau núi trong Tà cung, vốn trời đang rất nóng nhưng khi đến nơi này Hàn Vũ lại cảm nhận được một chút mát lạnh, giống như mát lạnh toát ra từ môi Diễm. Vào sơn động, cảm giác mát lạnh ngày càng mạnh, chẳng lẽ nơi này có khối băng ngàn năm không tan? Mặc dù Hàn Vũ nghi ngờ nhưng không hỏi ra, nàng biết đáp án đang ở phía trước. Hàn Vũ theo Tà Hiên đi tới phía trước, nhiệt độ càng ngày càng thấp, Hàn Vũ lạnh tới phát run. Hàn Vũ không thể làm gì khác ngoài việc sử dụng nội lực để chống lại cái lạnh, khiến cho thân thể dần dần ấm lại, Tà Hiên nhìn vậy cảm thấy rất hài lòng, có chút năng lực. Người bình thường đi tới nơi này cũng sẽ lạnh tới mức không cách nào đi tiếp, nàng lại có năng lực kháng hàn, không hề sợ sệt. Là bởi vì nàng không biết gì nên không sợ, hay là tự tin vào năng lực của bản thân?
Hết chương 49
← Ch. 48 | Ch. 50 → |