Tìm hiểu tình hình xung quanh
← Ch.04 | Ch.06 → |
Trở về phòng Hàn Vũ cũng không để Thúy Trúc đắp thuốc, nàng sợ người khác biết đến thân thể đặc thù của mình, thoa xong dược mới cho Thúy Trúc đi vào, nàng tự hỏi không biết tiểu nha đầu Thúy Trúc có hiểu biết nhiều về thế giới này không?
"Thúy Trúc, ngươi có biết ngoài Đông Lâm quốc của chúng ta ra thì còn có những quốc gia nào? Tất cả đều phồn hoa chứ?"
"Nô tỳ chỉ biết trừ Đông Lâm quốc còn có các nước lớn là Tây Phong Quốc, Nam Dương quốc cùng Bắc Tuyết quốc, ngoài ra còn rất nhiều nước nhỏ, tên thì không nhớ, hơn nữa Đông Lâm quốc của chúng ta là nước lớn nhất trong bốn nước, còn lại thì không biết rõ lắm"
"Vậy ngươi có biết hay không...."
"Ngươi hỏi nàng không bằng hỏi ta" Thanh âm của tiểu chính thái ở bên ngoài truyền tới, hắn hoài nghi nàng, cho dù là ở nơi xa xôi nào đi nữa thì cũng phải biết một vài vấn đề cơ bản, thế nhưng nàng cái gì cũng không biết, rốt cuộc có phải người của thế giới này hay không? Ý nghĩ như thế đã dọa tiểu chính thái thiếu chút nữa nhảy dựng. Đi theo tiểu chính thái vào còn có biểu ca kia.
"Nô tỳ tham kiến hai vị chủ tử" Thúy Trúc thỉnh an xong liền lui ra ngoài pha trà.
"Nga, Tốt lắm, ta còn sợ ngươi không chịu nói cho ta biết chứ, vậy ngươi nhanh nhanh nói đi"
"Trước để ta giới thiệu, đây là phụ thân của chúng ta.... ."
"Cái gì? Là phụ thân của chúng ta?" Nàng đánh gãy lời nói của hắn
"Ngươi có để cho ta nói hết hay không?"
"Ha ha, thật ngại, ngươi cứ tiếp tục đi"
"Ta muốn nói là phụ thân của chúng ta chỉ có duy nhất một vị muội muội, gả cho Hoàng thượng làm đương kim Hoàng hậu, tứ phong dòng họ Hàn cho nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đây là nhi tử của người, đương kim nhị hoàng tử" Nhìn hắn nói kiêu ngạo như vậy giống như hắn mới chính là nhi tử của Hoàng hậu không bằng.
"Nói nửa ngày, cũng không nói tên hắn là gì, ngươi muốn giới thiệu chính là người như vậy?"
"Ngươi.... Hắn là thái tử tương lai, là Hoàng thượng tương lai, làm sao có thể tùy tiện kêu ra tên họ, hơn nửa ngươi gọi là biểu ca được rồi, phải biết tên làm cái gì?"
Ai, tên tiểu tử này.
"Ngươi nói tương lai làm gì cho mệt, còn có thể làm được hay không còn không biết, sau này có điều gì xảy ra ai mà biết được?" Tiểu tử này căn bản là không biết hai chữ "hắc ám" viết như thế nào đi, nàng xem trên TV tranh giành quyền lực này đến phụ mẫu, huynh đệ cũng không nhận thức, đừng nói đến một biểu đệ như thế
"Tại hạ Quân Phong Khải, biểu muội hữu lễ" Quân Phong Khải cúi người thi lễ với nàng, nhưng mà nàng lại không hành lễ, chỉ miễn cưởng bắt chước động tác của hắn đáp trả lại.
"Ngươi là lão nhị, vậy lão đại là ai?"
"Đại hoàng huynh là do Lạc Thục phi sinh ra, gọi là Quân Hiếu Lâm, người hôm nay ngươi chỉnh chính là cháu của Thục phi, cha của hắn làm chưởng quản Lễ bộ.
Thì ra lão đại cũng là hoàng tử, như vậy vị trí thái tử cũng không có ngồi dễ dàng như vậy, xem ra muốn cho Hàn gia đứng vững thì phụ thân của nàng phải đứng về phía Hàn hoàng hậu muội muội của mình, ặc, nàng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì nhỉ?
"Đã nói xong sao?" Nàng nhìn về phía tiểu chính thái hỏi
"Ngươi còn muốn biết gì nữa?"
"Ta muốn biết tình hình của các quốc gia khác cùng Đông Lâm quốc "
"Một nữ nhi như ngươi muốn biết những thứ này làm cái gì?"
Tiểu tử này rất xem thường nữ nhân, hừ, tiểu chính thái, buổi tối ngươi cứ chờ xem.
"Không nói thì thôi, chính ta sẽ tự đọc sách, thiết, muốn làm gì thì làm đi, không cần đứng đây gây trở ngại, chướng mắt ta" Nàng khẩu khí không tốt trực tiếp đuổi người.
Lúc này Thúy Trúc cùng một tiểu nha đầu khác mang trà cùng điểm tâm tiến vào.
"Mời công tử cùng tiểu thư dùng, nô tỳ lui xuống trước, có chuyện gì xin cứ phân phó" Nói xong hai người lại lui ra ngoài.
Tiểu chính thái ngồi xuống cùng biểu ca thưởng thức trà, hoàn toàn không nhìn đến nàng.
"Đệ đệ, buổi tối có thể giúp ta một việc được không? Ta nghĩ..." Nàng lấy lòng nói.
"Không làm, ta chắc chắn không phải là chuyện tốt gì" Nàng còn chưa có nói hết tiểu chính thái liền cự tuyệt
"Hoảng, ngươi thực sự không biết cái gì gọi là được người giúp một chuyện nhỏ, phải báo đáp lại chuyện lớn sao, giữa trưa ta còn giúp ngươi đó, mà ngươi lại là một người quân tử, chuyện của ta cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, được không, về sau ngươi cần ta hỗ trợ cái gì, cứ việc mở miệng" Nàng dụ dỗ hắn.
Có thể là hắn đang ngĩ đến chuyện hồi trưa, bắt đầu do dự, nói " Nói sự tình gì trước đi"
"Ha ha, chính là ta mới đến nơi này, buổi tối không ngủ được, ngươi có thể mang ta ra ngoài nhìn một chút được không?" Kỳ thật không cần hắn dẫn nàng cũng có thể tự mình đi, nhưng mà ra ngoài rồi thì nàng lại không thể đến bất kỳ nơi nào mình muốn, không có tiền thì làm sao đi.
"Đây mà là việc nhỏ, ngươi là một nữ tử..."
"Ngươi thôi đi, chỉ là một tiêt nam hài, có thể dạy ta phép tắc sao?" Hắn vừa muốn thuyết giáo đúng lúc bị nàng đánh gãy lời nói.
"Không biết buổi tối biểu muội muốn đi nơi nào?"tiể chính thái vừa định nói lại bị biểu ca giành trước
"Ta đối với nơi này không quen thuộc, làm sao biết được nơi nào tốt, cho nên muốn đệ đệ mang ta đi"
"Như vậy đi, vừa vặn buổi tối ta cùng Hàn Thạc có chút chuyện cần đến Đông Phượng Lâu, ngươi có thể theo cùng, chờ chuyện của chúng ta xong xuôi ta có thể mang ngươi đi nhìn xung quanh một chút, như thế nào?"
Hoảng, vô sự quan tâm, phía sau câu nói kia là ý gì, nàng nghĩ không ra.
"Thật sự? Ha ha, biểu ca so với tiểu nam hài này tốt hơn"
"Ngươi nói cái gì, nhỏ gì mà nhỏ, một nữ tử..."
Trời, hắn không phải là Đường tăng chuyển thế đó chứ?
Hàn huyên một hồi, hai người rời đi, nàng gọi Thúy Trúc tìm giúp một vài sách sử cùng lý thư(cái này chịu) cơ bản của thế giới này, nàng muốn tìm hiểu kỹ một chút, Hàn Vũ không nghĩ sẽ ở nơi này luôn vì vậy cũng không có ý muốn tuân theo phép tắc ở đây, cũng muốn tính đến cuộc sống sau này của nàng.
Ngủ một hồi, tỉnh lại trời đã tối
"Tiểu thư, người đã tỉnh rồi? Đây là sách em nhờ Trương quản gia ở thư phòng của lão gia lấy, người xem xem thế nào?" Thúy Trúc đưa tới cho nàng một vài quyển sách thoạt nhìn đã muốn vứt đi.
Tìm tổng quản lấy, xem ra phụ thân đã biết, chắc cũng không sao, nàng nói cho bọn họ biết nàng ở trong núi lớn, cái gì cũng đều không biết, hẳn là sẽ không hoài nghi.
Trong thư phòng
"Lão gia, vừa rồi tiểu thư sai Thúy Trúc đến tìm vài sách sử cùng lý thư cơ bản"
"Nàng biết chữ? Nếu biết chữ thì tại sao những chuyện về thế giới này lại không biết gì cả?"
"Lão gia, cái này.... . tiểu nhân cũng không biết"
"Ừ, ngươi đi đi" Trương tổng quản lui xuống, Hàn tướng quân trầm tư suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, bình thường chỉ có những tiểu thư của các nhà đại thế gia mới có thể học tập, không thì nhất định là dạy cho trẻ nhỏ, dĩ nhiên cũng không ngoại trừ một vài đứa nhỏ được chính phụ mẫu mình dạy chữ cho, haizzz, đứa bé này...
Hoàn hảo chữ viết nơi này không phải là phồn thể cũng không phải là kiểu chữ cổ, căn bản nàng đều có thể nhận biết được, thì ra bốn nước lớn ở thế giới này là Đông Lâm quốc, Tây Phong quốc, Nam Dương quốc cùng Bắc Tuyết quốc, phân chia ở bốn nơi đông tây nam bắc, trên sách còn ghi lại một vài địa phương ở chân trời góc biển mà chưa từng ai đặt chân đến, lịch sử đã rất lâu hẳn là có người đến rồi đi nếu không làm sao sách sử có thể ghi chép lại được, nhưng tại sao lại chưa từng có người đi qua? Nàng thật rất muốn đi.
Thế giới này ai mạnh nhất chính là lớn, xem ra là một thiên hạ lấy vũ lực làm đầu.
Thì ra Hàn tướng quân lợi hại như vậy, cùng đương kim Hoàng thượng giành thiên hạ, có thể nói là nguyên thần khai quốc, bởi vậy liền không để ý đến nương tử của mình, chờ sau khi thiên hạ bình ổn mới sinh được hai người con, không biết vì sao nữ nhi lại mất tích, lúc ấy Hàn Thạc mới có ba tuổi. Hiện tại Hoàng thượng cũng chỉ có ba hoàng tử cùng hai công chúa, hơn mười năm làm Hoàng đế chỉ có năm người con? Sợ là không được đi, hắc hắc, nàng suy nghĩ xấu xa.
Thời điểm Hàn hoàng hậu được gả cho Hoàng thượng là lúc hắn chưa đăng cơ, giúp đỡ hắn giành thiên hạ, gặp rất nhiều gian khổ, võ công cũng rất cao, không sai, là một nữ cường, nàng thích, sách này ghi lại rất nhiều chuyện về di nương, nàng thật muốn gặp một lần. Hóa ra Đông Lâm quốc này là do bọn họ dốc sức tranh giành, mà không phải do kế thừa, xem ra cũng có một phần thực lực.
Cuối cùng nhìn đến, nàng giật mình, vô cùng giật mình, làm sao người nơi này có thể sống lâu đến vậy... 188? Vẫn là đoản mệnh? Trời... Sống lâu như vậy có gì tốt? Khó trách hiện tại Hoàng thượng lại có ít con như vậy, thì ra thân mình hắn còn nhỏ... Mồ hôi, vậy hiện tại nàng tính là cái gì? Mới có 18 tuổi thôi.
Lại nhìn đến tiêu chuẩn võ công nơi này, hoảng... Hoàn toàn xem không hiểu.. Thấp nhất là Tất Nhiên cơ, sau đó đến Thiên thê, cuối cùng là Thánh giả, từng cấp bậc có 10 cấp độ, trời, cái này là cái gì, để cho một người ở thế kỷ 21 như nàng xem chẳng khác nào học sinh tiểu học xem hàm số, còn không có người chỉ điểm. Quên đi, không cần xem, nhưng chính nàng cũng không ngờ sau này nàng lại có một thân võ công cao cường.
"Tiểu thư, dùng bữa tối"
"Ừ, ta đã biết"
Nàng là người cuối cùng đến phòng khách. Cung tướng quân cũng đã đến, xem ra hắn cũng là thành viên trong gia đình này, tiểu chính thái lại khó chịu vì nàng đến chậm.
Dùng xong cơm chiều
"Thúc phụ, buổi tối ta với Thạc đệ cùng Vũ nhi ra ngoài được không?" Biểu ca dò hỏi phụ thân nàng.
"Ừ, có thể đi một chút ra ngoài cũng tốt, nhớ chú ý đến Vũ nhi, nàng không biết nhiều"
"Ừ"
Người trong gia đình này không có phân biệt cao thấp, thái độ đối đãi với một hoàng tử thật bình thản, hay là nói cảm tình của mọi người cũng quá tốt đi.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |