Truyện:Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế - Chương 087

Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Trọn bộ 137 chương
Chương 087
Con của chúng ta không còn nữa
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Edit: Himee

Gần như không có màn dạo đầu, Tô Bình Trắc 🌜ở*𝐢 🍳⛎ầ*𝓃 Vân Đào, ngón cái tay trái ấn xoa hột le, ngón áp út và ngón giữa lần lượt tiến vào trong hoa huy*t Vân Đào, nới rộng ra cho cô, tay phải thì nhanh chóng xoa 𝒷·ó·🅿️ 𝖓·gự·𝖈 và đầu v* Vân Đào.

Vân Đào cảm giác tới rất nhanh, hoa huy*t nhanh chóng ướ·✝️ á·ⓣ, Tô Bình Trắc dùng mật dịch của cô bôi lên dương v*t rồi tiến vào miệng hoa huy*t Vân Đào.

Sâu quá.

"Ư ưm~" Vân Đào thoải mái ưỡn lưng, dương v*t nhân cơ hội đó đâ.Ⓜ️ sâu vào, trực tiếp đâ·〽️ ѵ·à·ⓞ cửa tử cung, cũng may Tô Bình Trắc dùng dị năng ánh sáng bảo vệ cô, nên cô không cảm thấy đau, chỉ có từng đợt κ𝒽-𝖔-á-❗ c-ả-m như sóng đánh úp lại.

"Ha a!" Tô Bình Trắc bị cửa tử cung kẹp lấy, không nhịn được ✞*𝐡*ở ♓*ổ*𝖓 𝖍*ể*n, "Đào Đào, em chặt quá."

Hắn bắt đầu đưa đẩy, vừa nhanh vừa dùng sức, dương v*t vểnh lên luôn có thể 🌜·ọ 🔀á·𝐭 đến điểm G của Vân Đào, Vân Đào phải dùng cả hai tay nắm lấy ga trải giường để chống đỡ k·𝒽⭕á·ℹ️ cả·ⓜ.

"A~a~a~" mỗi lần Tô Bình Trắc đỉnh vào, Vân Đào sẽ không thể kiềm chế được mà kêu một tiếng, kể cả âm thanh trứng dái va vào ⓜôⓝ*ℊ vang vọng trong chiếc RV chật hẹp.

"𝐒ư·ớ·ռ·ℊ không?" Tiếng 𝐭_𝒽_ở 🅓_ố_𝒸 của Tô Bình Trắc dần dần thô nặng, hắn cầm lấy gối đầu lót dưới eo Vân Đào, khiến ɱô*ռ*ℊ Vân Đào nâng lên một ít, tiện cho hắn ** cô, "Ha, nghe thanh âm của em, hẳn là rất 𝖘ư●ớ𝓃●ℊ đi?"

"Ưm~ Rất... A~ ⓢư*ớ*ⓝ*𝖌~"

"Muốn ⓢư.ớ.п.🌀 hơn nữa không?" Tô Bình Trắc dùng ngón cái và ngón trỏ chính xác sờ vào hột le của Vân Đào, xoa nó với tốc độ tay của tuyển thủ eSport.

"A a~không cần~ huhuhu, A Trắc... A~"

𝐊𝐡🔴á*ï 𝖈*ả*〽️ từ hột le truyền đến còn mãnh liệt hơn so với trong âm đ*o, Vân Đào vừa cầu xin vừa nắm lấy tay Tô Bình Trắc, muốn ngăn cản hắn, nhưng trước khi cô có thể bắt lấy hắn, Tô Bình Trắc đã cúi người xuống 𝖍*ô*𝖓 cô.

Đầu lưỡi Tô Bình Trắc chui vào trong khoang miệng Vân Đào, thế như chẻ tre, Vân Đào bị ♓_ô_𝐧 đến mức thở không nổi, Tô Bình Trắc thỉnh thoảng phải buông cô ra để cô thở.

Vân Đào chịu không nổi hai luồng 🎋_h𝐨_á_𝖎 🌜ả_m của âm đ*o và hột le, đạt đến cao trào. Trong khi nước mật trào ra, cúc hoa cũng co rút lại, 𝐤ẹ●p ⓒ𝖍ặ●𝖙 đến nỗi khiến cả người Tô Bình Trắc run lên, 𝓇●ê●𝓃 𝓇●ỉ suýt chút nữa bắn ra.

Nước nhiều quá, tiếng trứng dái đập vào 𝖒*ôn*🌀 hòa lẫn với tiếng nước, càng thêm 𝒹_â_𝖒 đ_ã𝐧_🌀. Đọc Full Tại

"Lén nói cho em biết." Sau khi kết thúc một vòng ♓ô.𝓃 lưỡi mới, Tô Bình Trắc ghé vào tai Vân Đào thì thầm với cô: "Thực ra anh mắc chứng nghiện tình dục."

Tất nhiên Vân Đào biết hắn mắc chứng nghiện tình dục, nhưng cô không ngờ Tô Bình Trắc sẽ nói cho cô biết bí mật không thể nói ra này, cô kinh ngạc nhìn Tô Bình Trắc. Nhưng hắn lại hiểu lầm, tưởng Vân Đào đang ngạc nhiên khi biết chuyện hắn mắc chứng nghiện tình dục.

"Em xem, anh mắc chứng nghiện tình dục, em phải dựa vào 👢_à_𝖒 ✞ìп_𝐡 để kéo dài tính mạng, em và anh chính là liều thuốc hoàn mỹ nhất của đối phương."

"Đây là chuyện khiến anh vui nhất."

"Nhưng bây giờ, anh rất tức giận." Tô Bình Trắc nói chuyện với cô giữa những nụ ♓ôп*, khoảng cách rất gần, giọng nói của hắn ép rất thấp, gần như chính là tiếng thở, phun vào giữa môi lưỡi Vân Đào.

"Vì sao, ha a~ dị năng của anh, không còn nữa."

"Để em sao chép dị năng, chính là gieo một hạt giống vào trong cơ thể em, nó sẽ lớn lên giống như con của anh và em."

"Nhưng bây giờ, con của chúng ta, không còn nữa."

Đôi mắt của Tô Bình Trắc dưới kính mắt đỏ hoe, "Rõ ràng, rõ ràng chúng ta sinh ra là dành cho nhau, hừ ưm~ một cặp. Tại sao chỉ có con của chúng ta, không còn?"

Cả người Vân Đào run lên, tim thắt lại đau đớn, nỗi đau trong lời nói của Tô Bình Trắc quá mãnh liệt. Cô không ngờ việc chuyển dị năng ánh sáng sang cho Sùng Minh lại gây ra đả kích lớn như vậy với Tô Bình Trắc.

"Của chúng ta, con của chúng ta ư?" Nói như vậy, trong cơ thể cô không bao giờ có khả năng trồng được con của Tô Bình Trắc nữa.

"A Trắc..." Vân Đào không biết nên nói cái gì, có thể nói cái gì đây, cô thừa nhận sự va chạm của hắn, ôm lấy hắn, "A Trắc, xin... ư!"

Tô Bình Trắc chặn miệng Vân Đào, 𝐡ô.ⓝ sâu xong mới nói: "Em không sai, đừng nói xin lỗi, anh chỉ không cam lòng nên tha phiền với em mà thôi."

"Đào Đào, để anh gieo một hạt giống khác đi."

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 87 ★彡

Chương (1-137)