Ôn Đông
← Ch.052 | Ch.054 → |
Editor: Himee
Sáng sớm hôm sau, trời hơi sáng, đội Bạch Sư lái ba chiếc Hummer khởi hành. Khu nghỉ mát hoang vắng nhanh chóng chìm vào im lặng, như thể chưa từng có ai đặt chân đến đó.
Trên đỉnh núi phía sau căn nhà, phần mộ Ôn Đông lẻ loi ở đó, một con quạ zombie với hốc mắt thối rữa đậu trên mộ, thoải mái rỉa lông.
Nó dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, con quạ zombie đột nhiên vỗ cánh muốn bay, ai ngờ cánh chỉ vỗ được hai cái, chân còn chưa rời khỏi mộ, một tiếng "rầm" vang lên, nó hoàn toàn vỡ thành từng mảnh, máu, thịt và lông vũ văng tung tóe, bắn ra thật xa.
Lấy ngôi mộ làm trung tâm, những sinh vật sống và chết trong bán kính mười dặm bắt đầu bỏ chạy không ngừng, như thể có thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả cái chết xuất hiện.
Đây cái gì?
Đất chôn thi thể bắt đầu từ từ bị khuấy động, từ trong ra ngoài, phun ra như suối. Chẳng bao lâu, gò đất cao sụp đổ, lộ ra một vòng xoáy ở giữa.
Một bàn tay nhô ra từ vòng xoáy, tái nhợt, tay người chết, sau đó là tay còn lại, cả hai tay ấn xuống nền đất xốp, dùng sức chống, một người nhô ra khỏi mặt đất.
Là Ôn Đông.
Đầu và mặt của Ôn Đông dính đầy bùn đất, lỗ thủng trên ngực đã không còn chảy máu nữa, nhưng sau khi bị bùn đất trộn lẫn thì trông như càng rỉ máu hơn. Hắn dường như không quan tâm, nhìn tình trạng của mình, lộ ra vẻ thờ ơ và lạnh lùng.
Hắn chậm rãi đứng dậy, đứng ở giữa mộ nhìn về phương xa- hướng mà đội Bạch Sư đã rời đi, một lúc lâu sau, từ trong cổ họng hắn nặn ra một câu yếu ớt:
"Thật nhàm chán."
Mái tóc dính bùn đất che mắt, hắn nhắm mắt lại, luồn năm ngón tay phải vào mái tóc trán vuốt ngược về phía sau, mái tóc đen bóng lướt qua kẽ tay, sau đó chuyển sang màu trắng và dài ra từ gốc với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Mái tóc trắng càng lúc càng mọc nhanh, ngọn tóc lướt qua cổ, qua vai, lưng, eo, đôi chân thẳng và thon của hắn, mãi cho đến mắt cá chân mới dừng lại.
Mái tóc trắng trên đầu hắn trong gió núi chậm rãi lay động, giống như tơ lụa nhảy múa, giống như mây trôi, giống như ngọc trắng mịn màng.
Hắn mở mắt, con ngươi màu đen và tròng mắt màu nâu nhạt ban đầu đã biến mất, thay vào đó là màu lam trong suốt, giống như bầu trời sau cơn mưa, sạch sẽ đến mức làm lòng người say mê.
Khác với đôi mắt, lông mi và lông mày đã biến thành màu trắng, làn da cũng trở nên trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt đều thay đổi, trở nên đẹp trai hơn, bạn chỉ cần nhìn một cái sẽ cảm giác mình như được cứu rỗi, nếu nhìn thêm cái nữa, sẽ cảm thấy khinh nhờn hắn.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là nốt ruồi đỏ xinh đẹp dưới khóe mắt trái
Quần áo dơ bẩn cũng đã biến mất từ lâu, trên người hắn mặc một chiếc áo choàng màu trắng như tuyết, có kiểu dáng kỳ lạ, cổ tay áo rộng thùng thình dài đến sàn. Nếu là màu đỏ bên trên thêu thêm hình rồng phượng thì khá giống váy cưới của phụ nữ thời xưa, nhưng nó lại có màu trắng, thậm chí còn không có lỗ kim nào chứ đừng nói đến thêu họa tiết.
Đó là một chiếc áo choàng không rõ chất liệu, khi mặc trên người hắn, nó đã tôn lên vẻ đẹp cho hắn.
Ôn Đông nhẹ nhàng nhấc bước, tiến lên một bước, người đã đến trước mộ.
Trước mộ không có thắp hương, chỉ có một tàn thuốc cháy hết cắm thẳng trên đó, bên cạnh tàn thuốc có một tượng gỗ hình con thỏ buộc bằng sợi dây màu đỏ.
Lông mi màu trắng khẽ run, tượng gỗ hình con thỏ bay lên, đáp xuống lòng bàn tay như ngọc của hắn.
Bẩn quá.
Màu nâu đen thấm trong tượng gỗ hình con thỏ tán biến trong không khí. Chẳng bao lâu, tượng gỗ hình con thỏ đã trở lại hình dáng ban đầu, màu gỗ thô, biểu cảm sống động như thật.
Ôn Đông đeo nó lên cổ tay trái của mình, hắn nâng cổ tay lên, dùng ngón tay chọc chọc thỏ con, thỏ con liền lắc lư, linh động đáng yêu giống như đêm đó nhìn thấy trên cổ tay Vân Đào.
Trong không khí đột nhiên xuất hiện một vết nứt, đầu kia của vết nứt là màu trắng xóa, Ôn Đông cứ như vậy thỉnh thoảng chọc chọc con thỏ nhỏ một cái, đi từng bước vào trong vết nứt, mãi cho đến khi vạt áo không tì vết lọt hết vào, khe vết nứt mới lặng lẽ đóng lại, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 53 ★彡
← Ch. 052 | Ch. 054 → |