Rất muốn, rất rất muốn anh
← Ch.042 | Ch.044 → |
Editor: Himee
"Em không vội." Vân Đào nhỏ giọng biện hộ.
"Ừ, là anh vội." Úy Lý dùng một tay cởi thắt lưng và quần, lộ ra dương v*t vốn đã cương cứng thô to, hắn cầm tay Vân Đào đặt lên nó.
Úy Lý cảm thấy có lẽ bản thân thích bị ngược đãi, còn muốn Vân Đào thủ dâm cho mình.
Hắn cởi áo, thấy bụng mình ngưa ngứa, cúi đầu liền thấy ngón tay Vân Đào đang chạm vào vết thương trên bụng hắn, rất nhẹ, như sợ làm hắn đau.
Trên bụng hắn có ba vết sẹo, vết thứ nhất là vết thương đâm từ đằng trước đến đằng sau, vết thứ hai là do đạn bắn vào bụng, đều là những vết sẹo lâu rồi, nhìn thì kinh khủng nhưng thực ra không hề đau chút nào.
Úy Lý không thể diễn tả được cảm giác của hắn vào giờ phút này như thế nào, lúc bị thương hắn rất đau, nhưng cũng không cảm thấy đến mức không thể chịu nổi. Nhưng lúc này, khi bị ngón tay của một người phụ nữ nhẹ nhàng chạm vào, hắn lại cảm thấy đau đến thấu xương, ghi khắc vào lòng.
"Đào Đào." Úy Lý gọi cô. Đọc Full Tại
Vân Đào ngước mắt lên, trong mắt ươn ướt, cô cái gì cũng không nói, lại giống như đã nói hết tất cả.
Úy Lý yêu chết người phụ nữ này.
Hắn cúi người, hôn Vân Đào lần nữa, thậm chí còn điên cuồng hơn trước. Hơi thở nặng nề của hắn phả vào má Vân Đào, nóng đến mức khiến đôi má vốn đã ửng hồng càng đỏ hơn, trở nên ngon miệng mê người.
Vân Đào bị Úy Lý hôn đến đầu óc choáng váng, hùa theo đầu lưỡi của hắn cũng khiến cô trở tay không kịp, căn bản không thể thủ dâm cho Úy Lý, đúng lúc này, một tay Úy Lý bóp lấy ngực cô, nhéo núm vú cô, tay còn lại cởi quần cô, chạm vào hột le và âm đ*o.
"Ư~ưm~" toàn bộ tiếng rên rỉ Vân Đào bị Úy Lý nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng thút thít ngắn ngủi, giống mèo con nức nở, lộ ra một chút ủy khuất và đáng thương, càng kích thích đến thần kinh Úy Lý.
Ngón giữa và ngón áp út đồng thời cắm vào hoa huy*t, ngón tay có vết chai cọ xát vào thịt mềm mại, Vân Đào theo phản xạ kẹp hai chân lại, trong hoa huy*t bắt đầu co rút, gắt gao hút ngón tay Úy Lý không cho hắn đi.
Úy Lý thấp giọng bật cười, tiếng cười của hắn không giống Diệp Hào, tiếng cười của Diệp Hào có trầm thấp đến đâu cũng có thể nghe ra vài phần yêu nghiệt ngang ngạnh, tiếng cười Úy Lý càng giống như một gốc cây non chợt mọc lên từ mặt đất, xanh biếc dịu dàng, cả mảnh đất đều sống lại bởi vì nó.
Úy Lý cười quá ít, quen biết lâu như vậy, cô chỉ thấy hắn cười hai lần, lần đầu tiên ở trên giường, hắn cười nói "Đào Đào, em không cần phải chết nữa", lần thứ hai là vừa rồi, giống như phải nhịn rất lâu mới bật cười như vậy, còn có tiếng cười nhẹ lúc này, coi như là lần thứ ba đi.
Tướng mạo của Úy Lý không giống với vẻ đẹp trai nam tính không thể phân biệt của Diệp Hào, cũng không giống vẻ lãnh đạm của Tô Bình Trắc, càng không giống vẻ đẹp trai trẻ con của Kỷ Hàm và Kỷ Thâm. Hắn có vẻ ngoài cứng rắn chuẩn mực, với đôi lông mày rậm mà sắc bén, mắt to mà cương trực, mũi thẳng môi dày, đường nét hàm dưới chắc khỏe. Bạn chỉ cần nhìn một cái cũng biết người này nói năng thận trọng, rất khó gần chứ đừng nói đến quen thân.
Nhưng khi hắn cười, sự sắc bén giảm bớt, cả người trở nên dịu dàng hơn, thậm chí bạn có thể cảm thấy hắn đáng tin cậy và ỷ lại, ngay cả khi bạn không quen hoặc không biết hắn.
Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của tính cách đi.
"Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy anh cười rất khác so với bình thường."
"Rất nhiều người đã nói như vậy, vì thế anh rất ít cười." Ngón tay Úy Lý chậm rãi ra vào.
"Ư~tại, tại sao~ha a~" Vân Đào bị ngón tay của hắn đâm đến thở hổn hển liên tục.
"Anh không muốn người khác nghĩ rằng anh là người tốt." Lúc Úy Lý nói lời này, trong mắt hàm chứa lo lắng, rõ ràng là đang nhớ lại chuyện gì đó không hay.
Vân Đào nhìn ra, cũng biết là chuyện gì không hay.
Trước khi tận thế xảy ra, Úy Lý đã nghỉ hưu, sau khi tận thế, Úy Lý trở lại đơn vị một lần nữa, sau đó tiểu đội do hắn dẫn dắt nhận được nhiệm vụ giải cứu nhân viên nghiên cứu khoa học. Lúc đó, Úy Lý vẫn giống như người bình thường, khi nhìn thấy nhân viên nghiên cứu khoa học, hắn cười trấn an bọn họ, nói: "Đừng sợ, chúng tôi tới cứu mọi người đây."
Nhân viên nghiên cứu khoa học rất biết ơn, đều khen Úy Lý là người tốt, những người lính như các cậu đều là người tốt, nhưng chính họ đã tự tay đưa những người tốt mà họ khen ngợi đến chỗ chết. Mồm luôn nói, các cậu là quân nhân vốn nên bảo vệ chúng tôi, cho dù hy sinh cũng là vinh quang, không phải sao?
Toàn bộ tiểu đội đều bị nhân viên nghiên cứu khoa học làm liên lụy, mọi người chết hết chỉ còn lại một mình Úy Lý, nếu không phải gặp đội Bạch Sư, gặp được Tô Bình Trắc, hắn đã không thể sống sót.
Nguyên nhân của mọi chuyện là do một người trong đó, khi đi tránh zombie nhất quyết phải đi tìm tài liệu vô tình bị mất, bất chấp sự ngăn cản mở cửa xông ra ngoài, một binh sĩ bất đắc dĩ phải đuổi theo, kết quả gặp phải zombie cấp ba.
Khi đó mới thời kì đầu tận thế, dị năng của Úy Lý vừa mới lên cấp hai, hắn và những thành viên khác trong tiểu đội khó khăn lắm mới đưa được binh lính nửa chết nửa sống trở về, nhưng cửa lại khóa, người bên trong không chịu mở cửa, lý do chính là câu nói kia: "Các cậu là quân nhân vốn nên bảo vệ chúng tôi, cho dù hy sinh cũng là vinh quang, không phải sao?"
Sau đó thì sao? Những binh lính dưới tay hắn chết từng một ở trước mặt hắn, Úy Lý không thấy đường sống, dùng một chút dị năng còn sót lại đập tan cửa sắt, những người bên trong không còn cách nào trốn thoát, tất cả đều chết dưới tay zombie.
Nhiệm vụ không hoàn thành, còn gián tiếp giết nhân viên nghiên cứu khoa học, Úy Lý không thể quay lại đơn vị được nữa nên đã gia nhập đội Bạch Sư.
Việc xây dựng tính cách nhân vật trong tiểu thuyết nhất định phải có lý và có căn sở, hơn nữa phải gắn liền với trải nghiệm cuộc sống nên mỗi người trong đội Bạch Sư đều có chuyện xưa của mình, mà tác giả cho mấy nhân vật phản diện bọn họ bối cảnh tương đối đen tối, bằng không làm sao về sau bọn họ có thể hắc hóa đối đầu với đội nhân vật chính.
Trong lòng Vân Đào cảm thấy đau xót, , cô ôm lấy cổ Úy Lý, nhẹ nhàng hôn môi anh, "Vậy anh đừng cười nữa, người bình thường không xứng nhìn thấy anh cười."
Sự u ám trong mắt Úy Lý tản đi, "Ừ, bọn họ không xứng, em có thể, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy."
Vân Đào đột nhiên rất muốn khóc, cô cố nén, "Úy Lý, anh vào đi, em muốn anh, rất rất muốn anh."
"Sẽ đau đấy." Mới chỉ bắt đầu nới rộng thôi. Đọc Full Tại
Vân Đào lắc đầu, "Sẽ không, sau khi thức tỉnh dị năng, thể chất của em đã tốt hơn rất nhiều rồi, sẽ không đau đâu."
Nói xong, Vân Đào chủ động dán lên, hôn hắn, chủ động thò cái lưỡi nhỏ ra tiến vào trong miệng Úy Lý, khiêu khích đầu lưỡi Úy Lý.
Lửa trong người Úy Lý hoàn toàn được đốt lên, hắn đỡ dương v*t xoa vào hoa huy*t đã ướt đẫm của Vân Đào, từ từ đẩy vào.
dương v*t thô to, để có thể ăn được nó, Vân Đào thả lỏng cơ thể mở rộng hai chân, hơi nâng mông, chủ động nghênh đón.
"Ha a..."
"Ưm hừ!"
Trong khoảnh khắc tiếp xúc chặt chẽ, cả hai không được rên ra tiếng.
Úy Lý cũng muốn hung hăng ** cô, hắn giữ chân trái Vân Đào, nâng chân phải Vân Đào lên treo trên vai, khiến cho Vân Đào phải nằm nghiêng người, hai người tạo thành tư thế hai chân bắt chéo nhau.
Úy Lý giữ chân Vân Đào, đẩy mạnh vào trong hoa huy*t, dương v*t hoàn toàn nhét hết vào trong hoa huy*t, trứng dái dán sát miệng hoa huy*t, tựa hồ cũng muốn đi vào.
Quy đầu xuyên qua cổ tử cung, nhét vào tử cung, khoái cảm và đau đớn đồng thời tập kích Vân Đào, cô không kiềm chế được mà hét lên.
"A~"
Úy Lý bị Vân Đào kẹp đến khó chịu, rút dương v*t ra ngoài, cổ tử cung căng ra chặt chẽ hút lấy phần quy đầu nhô ra, hai người đều không nhịn được run lên.
Quá sướng!
Úy Lý dùng sức thọc mạnh, dương v*t rút ra một nửa rồi lại mạnh mẽ đi vào, mỗi một lần đều đâm đến cửa tử cung, mỗi một lần đều sẽ kẹt lại một chút, lần nào hai người cũng cùng nhau run rẩy.
Quá sâu, thực sự quá sâu!
"Ha a~ ha a~ ưm~ ha~"
Vân Đào nắm lấy lưng ghế sô pha, tiếng rên rỉ vỡ ra từng mảnh, cô cảm giác mình gần như ngất đi mấy lần, lần đầu tiên Úy Lý làm tình với cô chắc chắn đã kiềm chế, nếu không thì tại sao lần này lại như vậy... Mãnh liệt quá, quả thực vượt quá nhận thức của cô về tình dục.
Sắp chết rồi, cô cảm thấy mình có thể sẽ bị Úy Lý ** hư.
Nhưng thật sự rất sướng!
"A~a~ha a~" Vân Đào trở thành nô lệ tình dục, cô không thể làm gì khác ngoài việc rên rỉ trong sung sướng, thậm chí ngay cả mở mắt cũng trở nên vô cùng khó khăn đối với cô.
Sự sung sướng Tô lan tỏa khắp cơ thể, tay chân, đại não, bất kỳ nơi nào cô có thể cảm nhận được đều bị bao phủ.
Cô ấy đã lên đỉnh vài lần dưới sự làm tình nhanh và bạo lực của Úy Lý, cô sắp không xong rồi.
Úy Lý nghe tiếng rên rỉ của Vân Đào từ mạnh đến yếu, lo lắng cúi người nâng mặt Vân Đào lên, ý thức của Vân Đào đã không còn tỉnh táo lắm, hai mắt cô mê ly híp hờ, miệng cũng nửa mở, dấu vết nước bọt chảy xuống còn lưu lại bên khóe miệng.
Úy Lý dừng lại, hôn lên khóe miệng Vân Đào, "Anh sẽ chậm lại một chút."
Vân Đào đột nhiên tỉnh táo, như thể ngồi dậy từ trong cơn ác mộng sắp chết, cô không muốn lần này Úy Lý không được tận hứng, cô muốn Úy Lý quên đi những chuyện đen tối kia, ít nhất vào giờ khắc này.
Cô nắm lấy tay Úy Lý, "Không cần, thật ra anh, có thể nhanh hơn một chút."
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 43 ★彡
← Ch. 042 | Ch. 044 → |