Người qua đường Giáp
← Ch.04 | Ch.06 → |
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Sở Thu Nguyệt vẫn lạnh mắt nhìn hai người làm ầm ĩ, còn hi vọng Sở Xuân Nguyệt có thể hiểu rõ, loại tư tưởng này, thâm căn cố đế, một ít cổ hủ nghĩ cách muốn trừ tận gốc, căn bản là không có khả năng, Cho dù muốn giảm đi, ít nhất cũng cần thời gian cùng với cố gắng lớn, cũng không phải như nữ chính trong nhân vật trong vài cuốn tiểu thuyết xuyên không, nói hai câu "Sau này chúng ta chính là tỷ muội", thì có thể làm cho đối phương cảm động đến rơi nước mắt, đã bị tư tưởng trùng kích.
Tiểu Trúc phản ứng như thế, mới là phản ứng bình thường nhất.
Ai biết, Sở Xuân Nguyệt còn ác hơn, quỳ xuống!
Sở Thu Nguyệt tranh thủ thời gian tiến lên, hai mắt Sở Xuân Nguyệt sáng ngời, nói với Sở Thu Nguyệt: "Thu Nguyệt, muội giúp ta nói cho nàng biết, kỳ thật chúng ta có lẽ đều là tỷ muội tốt!"
Sở Thu Nguyệt không để ý tới nàng, nâng nàng lên, sau đó nói với Tiểu Trúc: "Ngươi đừng đập đầu nữa, trầy hết cả da, cũng may còn có cái thảm trên mặt đất, nếu không đầu ngươi đã sớm chảy máu rồi. A tỷ vừa rồi "đầu óc vào nước", ta đã nói tỷ ấy có chút hồ đồ, ngươi đừng cho đúng là như thế thật. Đi xuống trước đi, đắp chút thuốc lên, đợi tốt hơn rồi nói."
Tiểu Trúc ngược lại chân tay lanh lẹ đi xuống, ánh mắt nhìn Sở Thu Nguyệt lộ vẻ cảm kích.
Sở Xuân Nguyệt nhìn bóng lưng Tiểu Trúc rời đi, chọc nàng giận gần chết: "Nàng ấy sao lại như thế?! Nô tính! Ta đã nói cẩn thận với nàng, sao nàng lại phải dập đầu với ta, muội ôn hòa phân phó với nàng, nàng lại mang ơn!"
Sở Thu Nguyệt nghĩ thầm, vốn dĩ nguyên bản ngươi so với ta còn hung dữ hơn nhiều đấy... Nhưng vẫn cau mày nói với Sở Xuân Nguyệt: "A tỷ, tỷ đến cùng là làm sao vậy? Quỳ xuống trước một tỳ nữ, chuyện này quả thật vô cùng kỳ quái!"
"Ta đã nói rồi, ta từ nay về sau sẽ xem nàng ấy là tỷ muội." Sở Xuân Nguyệt không kiên nhẫn nhìn Sở thu Nguyệt, phảng phất oán trách nàng "cổ hủ."
"Tỷ muội?" Sở Thu Nguyệt nhắm mắt lại, nói."a tỷ, tỷ đến tột cùng có biết, tỷ muội là khái niệm gì không? Nếu tỷ thật lòng muốn làm tỷ muội với nàng ấy, như vậy, sau này mặc quần áo chải đầu, tỷ đều phải tự mình làm, mà đồ trang sức, cũng phải phân cho Tiểu Trúc một nửa. Giường cũng phải chia cho Tiểu Trúc một nửa, dọc đường đi, nàng không đi theo sau tỷ, mà là đi song song với tỷ, mặt khác hạ nhân thấy hai người, sẽ hô lên hai lần chào tiểu thư — Mà ngay cả nụ cười của phụ thân cũng phải chia cho nàng một ít."
"Đương nhiên, tỷ không thể phải náng đi đâu, về sau những chuyện vốn là Tiểu Trúc làm, tỷ đều phải tự mình làm, đôi khi còn phải làm giúp Tiểu Trúc. Còn có, tỷ có biết những lời tỷ vừa nói ra kia, những chuyện tỷ vừa làm kia, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Sở gia chúng ta đều bị ném đi hết không?"
Sở Thu Nguyệt chậm rãi nói xong, nhìn Sở Xuân Nguyệt: A tỷ, tỷ muốn có "tình tỷ muội" như thế với Tiểu Trúc sao?"
Sở Xuân Nguyệt bị Sở Thu Nguyệt nói đến á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới quanh co nói: "Tỷ chỉ nói là tình tỷ muội, làm gì khoa trương như muội nói vậy! Tỷ nói, tỷ đây là trên tinh thần nha, không nhất định phải là thật sự, ách, như muội nói, cái gì cũng phải phân cho nàng một nửa, còn giúp nàng làm việc..."
"Cái này Tiểu Trúc cần sao?" Sở Thu Nguyệt nhắc nhở, "Lấy các xưng hô tỷ muội, tỷ muốn, mặc kệ ai cũng không thích sao? Ngược lại lại có thể càng thêm oán trách, thậm chí là hận. Nàng sẽ cho răng, tỷ là cố ý nhục nhã nàng ấy."
Sở Xuân Nguyệt không nghĩ tới chuyện này, lại sững sờ.
Sau đó nàng nói: "Đó cũng chính là cô ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử..."
Sở Thu Nguyệt còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên nhìn thấy Giang thiến Thiến cùng Sở Liên Bình ngay ngắn chậm rãi đi về phía bên này, vì vậy tranh thủ thời gian nói với Sở Xuân Nguyệt: "Chuyện Tiểu Trúc coi như xong, a tỷ cũng không phải cố ý đúng không? Không có chuyện gì rồi. Tỷ xem, cha mẹ đã tới rồi, tỷ còn chân trần đứng ở đây sẽ thành cái dạng gì? Nhanh lên đi, muội giúp tỷ che lấy."
Đương nhiên, trên thực tế Sở Thu Nguyệt chủ yếu là sợ Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình nhìn thấy con gái quy củ của mình bỗng nhiên biến thành như vậy sẽ bị kinh hãi.
Sở Xuân Nguyệt vội vàng hấp tấp nhảy lên giường, bày ra tư thế Đại Ngọc
(Nhã Vy: ta đã search google ra được tư thế này làm tiểu biểu, mọi người xem rồi tưởng tượng nha.
Sở Thu Nguyệt cảm thấy buồn cười, Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình đã vào đến cửa, cửa vốn khép hờ, có một đường nhỏ, cho nên vừa rồi Sở Thu Nguyệt mới có thể nhìn thấy hai người tới.
Giang Thiến Thiến không gõ cửa, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta có thể vào không?"
"Dạ." Sở Xuân Nguyệt có chút khẩn trương, vội vàng trả lời.
Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình hai người tiến đến, nhìn thấy Sở Xuân Nguyệt quả nhiên đã khôi phục, chỉ là sắc mặt không được tốt mà thôi, vì vậy yên lòng. Giang Thiến Thiến ngồi xuống bên giường Sở Xuân Nguyệt, gẩy tóc ra sau gáy nàng: "Xuân Nguyết, con thấy thế nào?"
"Con không sao rồi." Sở Xuân Nguyệt cười lắc đầu, ngữ điệu có chút cứng ngắc, đại khái là vì diễn trò có chút khẩn trương. Nhưng Giang Thiến Thiến chỉ cho là vì con rơi xuống nước, cũng không quá để ý.
Giang Thiến Thiến lại hỏi vài câu, sau khi xác định nàng không có vấn đề gì, mới lôi kéo Sở Thu Nguyệt cùng đi. Sở Thu Nguyệt lúc đi không ngừng nháy mắt với Sở Xuân Nguyệt, ý là để nàng an tâm chớ vội, đừng có làm ra chuyện gì kỳ quái. Sở Xuân Nguyệt cũng không phải không hiểu, chỉ hướng phía nàng "Thần bí khó lường" mỉm cười, đoán chừng là cảm giác hài lòng.
Sở Thu Nguyệt không thể làm gì, chỉ có thể hi vọng Sở Xuân Nguyệt trước tiên tiêu hóa hết những chuyện này, đừng làm chuyện gì ầm ĩ thêm nữa.
Lẽ ra, trừ NC tự nhiên không nên nương tay, nhưng mà Sở Xuân Nguyệt là tỷ tỷ của mình, nếu như nàng bị "diệt trừ", Giang Thiến Thiến chẳng phải là sẽ thương tâm muốn chết? Hơn nữa Sở Xuân Nguyệt cũng còn chưa hẳn là não tàn toàn bộ, tối đa nếu so với Tưởng Tiểu Cường, xem ra còn có chút thiên về tiểu thuyết, so với Tưởng Tiểu Cường cũng tốt hơn nhiều, ít nhất còn hiểu chút đạo lý.
Sở Thu Nguyệt cả đêm tâm tình có chút không tập trung, chỉ có thể an ủi mình, nghĩ rằng Sở Xuân Nguyệt có lẽ còn có thể trị, mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Thu Nguyệt không nằm ỳ như bình thường, mà rời giường trước cả khi Tiểu Lục gọi, nàng gọi Tiểu Lục tới, để nàng giúp mình trang điểm, sau đó liền chạy tới pong Sở Xuân nguyệt.
Sở Xuân Nguyệt còn đang ngủ, Tiểu Trúc đứng hầu ở cửa ra vào, trên trán băng thuốc trị thương, bao một vòng băng gạc màu trắng quanh đầu.
Sở Thu Nguyệt nghĩ nghĩ, để Tiểu Lục đi mở cửa, bản thân mình thì nói với Tiểu Trúc: "Chuyện của a tỷ hôm qua, ngươi không nói loạn huyên thuyên chứ?"
"Không có." Tiểu Trúc liều mạng lắc đầu.
Sở Thu Nguyệt gật đầu: "Ừ, ta đoán ngươi cũng sẽ không nói lung tung, vết thương trên trán, có sao không?"
"Không có trở ngại gì." Tiểu Trúc trả lời.
"Vậy là tốt rồi. Chốc nữa lúc đến đại sảnh ăn sáng, mẹ nhất định sẽ hỏi thăm, ngươi phải trả lời nói là bản thân không cẩn thận té ngã là được." Sở Thu Nguyệt nói."Hiểu không?"
"Nô tài hiểu." Tiểu Trúc cúi đầu nói.
Sở Thu Nguyệt quay đầu vào cửa, Tiểu Trúc ở bên ngoài sững sờ.
Đại tiểu thư đúng thật rất kỳ quái, nhưng mà Nhị Tiểu Thư dường như cũng có chút khác. Nàng trước kia không phải là bộ dáng ân uy tịnh thi (Vừa ban ân vừa uy nghiêm) này, cũng không đối xử với hạ nhân như thế này, tuynàng hiện tại đối với mình cũng là vẻ mặt ôn hòa, nhưng ngữ khí thần thái dường như ẩn chứa phần nào áp bách, khí tràng triển khai toàn bộ, quả thực quỷ quái.
Chỉ là, Nhị Tiểu Thư dù sao những năm qua, nàng cũng không tiếp xúc nhiều cho lắm, cho nên không phát hiện ra những biến hóa này cũng là chuyện đương nhiên, nhưng đại tiểu thư là có chuyện gì xảy ra? Bỗng nhiên trở nên như vậy, nói những câu mê sảng kia, thật sự là dọa chết người... Chẳng lẽ rơi xuống nước một lần, thật sự có thể khiến cho tính tình biến đổi?
Nếu không phải Nhị tiểu thư nhắc nhở, chỉ sợ nàng hoàn toàn sẽ không nhịn được vụng trộm đi nói cho lão gia phu nhân biết, hoặc là đi tố khổ với người khác, aiz.
Sở Thu Nguyệt không biết trong nội tâm Tiểu Trúc chính là bách chuyển ngàn gãy, chỉ có chút ít phẫn hận cái người "Sở Xuân Nguyệt" lại khiến cho mình mặc kệ bất cứ chuyện gì nghĩ cách rơi vào khoảng không. Vốn nàng chỉ cần giả vờ ngây thơ như cún, vô ưu vô lự là đủ, dù sao mặt đen những người khác sẽ làm, nhưng bây giờ, cục diện Sở Xuân Nguyệt rối rắm, tất cả đều cần nàng đi thu thập, cũng thật sự là bất đắc dĩ.
Sở Xuân Nguyệt quả nhiên còn đang ngủ, tư thế ngược lại lại rất bình thường, không có động tác gì quá đáng.
"A tỷ?" Sở Thu Nguyệt tiến lên hai bước, nhỏ giọng gọi nàng.
"Hì hì hì hì..." Sở Xuân Nguyệt đại khái là đang mơ đẹp, nhếch miệng cười."Ngươi tên nam nhân này, dựa vào cái gì xem thường nữ nhân chúng ta? Salmon heo..."
Sở Thu Nguyệt dở khóc dở cười, Sở Xuân Nguyệt cũng thật là, ngay cả nằm mơ cũng thấy những chuyện này.
Ai biết Sở Xuân Nguyệt giọng điệu lại chuyển biến, nói: "Hừ, ngươi yêu ta? Bởi vì ta đặc biệt? Ta có thể không thích ngươi, Salmon heo!"
(Nhã Vy: *lau mồ hôi*, bà này YY ghê quá ta kìm nén không được...)
A, thì ra là một đoạn mộng xuân!
Nói hai câu này, Sở Thu Nguyệt đại khái cũng có thể đoán ra giấc mơ kịch tình này— Sở Xuân Nguyệt giáo huấn Salmon heo, Salmon heo bởi vì Sở Xuân Nguyệt không giống những nữ nhân trước đây mình thấy, cho nên cảm thấy mới lạ, sau đó yêu mến nàng, dây dưa không rõ...
Trong kịch cổ tràng, thường có những cảnh như vậy.
Sở Thu Nguyệt lại chẳng muốn nghe, dứt khoát tăng âm lượng: "A tỷ?"
Sở Xuân Nguyệt nói mớ lập tức ngừng lại, nửa ngày sau, nàng "ách" một tiếng, chậm rãi mở to mắt.
Nhìn Sở Thu Nguyệt, nàng sửng sốt cả buổi: "Thu Nguyệt? Sao muội tới đây?"
"Muội tới gọi tỷ đến đại sảnh ăn điểm tâm." Sở Thu Nguyệt cười cười, nói.
Sở Xuân Nguyệt kịp phản ứng: "Là ăn bữa sáng đúng không?"
"Bữa sáng?" Sở Thu Nguyệt ra vẻ kinh ngạc, "Sao lại có từ mới lạ như thế."
"Các người không gọi là bữa sáng sa?" Sở Xuân Nguyệt lắc lắc đầu hỏi.
"Cái gì "các người" chứ?" Sở Thu Nguyệt lắc đầu, "Bữa sáng cũng có thể, chỉ là chúng ta vẫn quen gọi nó là điểm tâm thôi."
"A... nha." Sở Xuân Nguyệt một bên đảo mắt một bên gật đầu nói, "Tỷ bây giờ bắt đầu chuẩn bị."
"Dạ." Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, "Hôm nay muội còn biết rõ tỷ không khỏe, cho nên tới gọi tỷ, bình thường đều là Tiểu Trúc gọi tỷ— cái này chắc tỷ vẫn nhớ?"
"Nhớ chứ nhớ chứ, đương nhiên nhớ rõ rồi." Sở Xuân Nguyệt cười ha hả nói.
"Vậy là tốt rồi." Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, hướng bên ngoài hô, "Tiểu Trúc, vào đi, a tỷ tỉnh rồi."
Tiểu Trúc nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Sở Xuân Nguyệt nhìn thấy nàng, đại khái là nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, những lời nói cùng Sở Thu Nguyệt, trên mặt tràn đầy xấu hổ, chỉ nói: "Tiểu Trúc."
"Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư." Tiểu Trúc đã thành lễ, cầm bộ quần áo ở trên kệ xuống, hầu hạ Sở Xuân Nguyệt mặc vào, Sở Xuân Nguyệt bắt đầu có chút ngại ngùng, nhưng phát hiện chỉ cần mình giơ tay nhấc chân, đã có thể mặc được quần áo rườm rà, cảm giác thật sự không tệ, liền cũng vui vẻ để Tiểu Trúc hầu hạ.
Sở Thu Nguyệt cẩn thận nhìn phản ứng của Sở Xuân Nguyệt, cười cười, không nói gì.
Đợi Tiểu Trúc giúp Sở Xuân Nguyệt chuẩn bị tốt, Sở Xuân Nguyệt mới quay đầu lại, nắm lấy tay Tiểu Trúc nói: "Tiểu Trúc, hôm qua thật sự xin lỗi em."
Tiểu Trúc kinh hoàng rút tay về: "Đại tiểu thư, người đừng nói giỡn với Tiểu Trúc. Hôm qua chuyện gì cũng không xảy ra."
Sở Xuân Nguyệt sững sờ chỉ chỉ trán Tiểu Trúc, Tiểu Trúc cười nói: "Ah, đây là nô tỳ hôm qua không cẩn thận ngã bị thương."
"Ách, đúng, đúng nha..." Sở Xuân Nguyệt đại khái cũng sợ mình gây phiền toái, chỉ gật đầu, miễn cưỡng cười cười, không dám đáp lời Tiểu Trúc.
Đây chính là "hảo tỷ muội" nha.
Sở Thu Nguyệt lắc đầu, khó trách trong những tiểu thuyết kia, cuối cùng nữ chính lại bị nha hoàn thiếp thân kiêm tỷ muội tốt phản bội, có lẽ là vì thế này. Đương nhiên, trên thực tế kịch chính là, mặc kệ là ai phản bội nhân vật chính, đều lộ ra sự vĩ đại của nhân vật chính, bị người đố kỵ, cuối cùng nữ chính tha thứ nha hoàn thiếp thân, nữ chính thành Thánh mẫu.
Sở Thu Nguyệt âm thầm may măns, chung quanh mình có vị đại đường tỷ "Quan Lại Kinh Hoa", có Tưởng Tiểu Cường khiến người ta không biết nên khóc hay cười, mình có thế nào cũng không thể thành nữ chính, chỉ có thể coi là người qua đường Giáp.
Đương nhiên, hiện tại còn mọc ra thêm một Sở Xuân Nguyệt...
← Ch. 04 | Ch. 06 → |