← Ch.01 | Ch.03 → |
Cơn bão tan đi.
Hắn chỉ vào bộ đồng phục tiếp viên gợi cảm mà tôi đang mặc và khẽ lắc đầu, vẻ mặt không hài lòng.
Tôi hoảng sợ nhảy lên giường, chui vào chăn, đỏ mặt như toàn thân đang bị bỏng.
"Sự thật là em cũng không muốn làm cái gì, chỉ là tò mò, nên muốn thử một lần."
Trong ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Hạc Chi hiện lên ý cười nhàn nhạt:
"Anh hiểu rồi."
"Anh hiểu gì cơ?"
Tôi lẩm bẩm, nắm lấy góc chăn đang che thân mình.
Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước nhỏ giọng nói:
"Anh hiểu rồi, Ninh Ninh của chúng ta rất đơn thuần phải không?"
Tôi hét lên một tiếng, ngay lập tức rúc vào trong chăn và không ngừng kêu hắn rời đi.
Cánh cửa được đóng lại rất nhẹ nhàng.
Cạch một tiếng.
Trái tim bồn chồn, không an phận của tôi cũng đã hoàn toàn đóng chặt.
Tôi vẫn luôn ảo tưởng rằng một ngày nào đó người tốt như Thẩm Hạc Chi sẽ yêu tôi.
Nhưng cho đến khi tôi già yếu nằm trên giường bệnh.
Khi hắn đầu đầy tóc bạc cùng Lục Nghiên Cảnh đến thăm tôi, vừa thanh lịch vừa tự tin...
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng tôi đã sai.
Quá là sai lầm rồi.
Trước khi ch-ếc, tôi nhìn Thẩm Hạc Chi: "Lão Thẩm, tôi không thể lại tự lừa dối mình nữa, cả đời này tôi thất bại rồi."
"Tôi đúng là một kẻ đáng thương."
Hắn nắm tay tôi, rơi lệ, coi như ngầm thừa nhận.
"Kẻ dối trá như anh làm khổ tôi quá ..."
Tôi tủi nhục rơi nước mắt.
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định không muốn sống cuộc sống như này nữa!
May mắn là ông trời đã thương xót và cho tôi cơ hội làm lại.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |